Thương Hải Hồ Điệp

Chương 8




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“..... Đừng.....”

“Cũng không phải đại cô nương, e thẹn cái gì? Ngươi muốn chết cóng sao?” Thích Thiếu Thương buồn bực cảm thấy không hiểu nổi, rút tay khỏi tay Cố Tích Triều, ngay sau khi mở phanh lớp áo lót, hắn lại sững sờ tại chỗ.

—–

Hoàng hôn nặng trĩu, mưa gió não nùng.

Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều hai người một ngựa chạy thẳng đến một trấn nhỏ hẻo lánh.

Y phục ướt đẫm, bộ dạng chật vật, Thích Thiếu Thương trong lòng càng nóng như lửa đốt.

Gắt gao ôm lấy thân hình lung lay không vững trước người, Thích Thiếu Thương cật lực nhoài về phía trước che mưa chắn gió cho Cố Tích Triều. Lưng ngựa xóc nảy, hắn vẫn cảm giác được thân thể người nọ không ngừng run.

Trận chiến trong rừng, Cố Tích Triều trọng thương. Thân trúng ám khí kịch độc lại phải một phen sống mái với Thích Thiếu Thương, dẫn đến độc tính lan tràn, bệnh cũ thương mới đồng loạt bộc phát, mặc dù cuối cùng tránh thoát một kích trí mạng của Nghịch Thủy Hàn, nhưng cũng nguyên khí đại thương, chống chọi hết nổi mà gục ngã.

“Thích Thiếu Thương, thật ra ta, rất muốn chết dưới Nghịch Thủy Hàn của ngươi, nhưng…...” Trước lúc hôn mê, y ghé bên tai hắn nói như vậy. Một câu chưa hoàn chỉnh, vô pháp biết nguyên do trong đó. Con người một lòng muốn chết này nhưng ngay thời khắc mấu chốt lại liều mạng tránh thoát một kiếm của mình, là sợ đối mặt với tử vong, hay sợ mình sẽ tự trách cả đời? Thích Thiếu Thương không biết. Hắn chỉ biết khi mình nghe thấy câu nói ấy, trái tim phảng phất bị kim châm, tê tái, nhức nhối.

Không rảnh bận tâm bạch y thiếu niên lai lịch bất minh nọ, Thích Thiếu Thương trong đầu chỉ văng vẳng một thanh âm: ‘Cứu hắn!’.

Dưới tình thế địch tối ta sáng, Thích Thiếu Thương chỉ còn nước bỏ đường lớn đi lộ nhỏ. Suốt dọc đường dùng nội lực bức độc cho Cố Tích Triều, nhưng phát hiện không quá hữu hiệu, người trong lòng vẫn bất tỉnh nhân sự, thân thể càng lúc càng băng lãnh. Trấn Bố Y cách đó không xa, Thích Thiếu Thương lại không trực tiếp vào trấn. Với tình hình hiện tại của hai người, vào trấn chẳng khác nào thu hút tai mắt, chuốc thêm phiền phức, sau biến cố ở trà liêu, hắn đã không muốn tiếp tục liên lụy người vô tội nữa.

Mãi đến khi bóng đêm giáng lâm, Thích Thiếu Thương mới dừng chân ở một ngôi miếu sơn thần mục nát ngoài trấn. Vác Cố Tích Triều xuống ngựa, Thích Thiếu Thương liền vỗ mạnh hai cái lên mông ngựa, tuấn mã bị đòn đau nộ hí một tiếng quay đầu chạy đi trong màn mưa.

Bốn phía tường đổ vách nứt thê lương bao quanh một gian nhà xiêu vẹo, chẳng những gió lùa khắp chốn, mái ngói sứt mẻ còn dột mưa, cũng may chỗ điện thờ tạm coi như khô ráo, thu gom cỏ vụn rải rác trải dưới điện thờ, Thích Thiếu Thương lúc này mới nhẹ nhàng đặt Cố Tích Triều nằm xuống.

Trong bóng tối người kia phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt.

“Cố Tích Triều, ngươi thấy sao rồi?” Thích Thiếu Thương lo lắng hỏi.

“… Lạnh…” Nửa ngày, Cố Tích Triều mới hàm hồ bật ra một chữ.

Tóc lẫn áo còn tí tách nhỏ nước, hàn khí thấu xương ngay cả Thích Thiếu Thương cũng phải rùng mình, huống chi bản thân Cố Tích Triều đang bị trọng thương.

Lục lọi xung quanh tìm chút củi khô nhóm lửa, Thích Thiếu Thương chu đáo dời Cố Tích Triều tới bên đống lửa.

Ánh lửa chập chờn rọi vào mặt y, tóc mai ướt sũng bết trên má, khiến làn da trắng xanh kia càng nổi bật đến gần như trong suốt, hàng my dài xòe ra như cánh bướm, bất an run run, cặp lông mày đen huyền cũng nhíu chặt như đang cố nén thống khổ. Mà đôi môi nguyên bản hơi tái lúc này đã phủ một lớp màu tím quỷ dị.

Cẩn thận cởi y sam bị mưa thấm ướt của người nọ, bàn tay lúc chạm đến tiết y (áo lót) lại bị Cố Tích Triều bắt lấy.

“..... Đừng.....”

“Cũng không phải đại cô nương, e thẹn cái gì? Ngươi muốn chết cóng sao?” Thích Thiếu Thương buồn bực cảm thấy không hiểu nổi, rút tay khỏi tay Cố Tích Triều, ngay sau khi mở phanh lớp áo lót, hắn lại sững sờ tại chỗ.

Trên làn da mỏng trắng nõn như nữ tử giăng đầy những vết thương. Đó không chỉ là ấn ký của một loại binh khí, hơn nữa cũng không phải tạo thành trong cùng một ngày. Những vết thương này, có cái đã khép lại sinh da non, có cái chỉ mới kết vảy không lâu, vị trí phân bố không đồng đều, hiển nhiên không được xử lý đàng hoàng. Trên sẹo cũ lại dọc ngang sẹo mới, dưới ánh lửa những vết sẹo dữ tợn hệt như một đàn rắn độc thức tỉnh trườn trên người Cố Tích Triều, song song cũng cắn xé thần kinh của Thích Thiếu Thương.

———– Sau quyết chiến ở Hoàng thành, người này rốt cuộc đã trải qua những ngày tháng như thế nào? Đến tột cùng phải vượt qua bao nhiêu nguy nan mới sống đến hôm nay? Y sợ bị người khác nhìn thấy, y chung quy vẫn là một Cố Tích Triều thà để người hận chứ không chịu cho người thương tiếc.

Ngón tay ở trong lòng bàn tay phát ra một trận rắc rắc giòn tan.

“Bị thương nhiều như vậy còn có thể sống sót, Cố Tích Triều, ngươi thật đúng là một quái nhân!” Di dời tầm mắt, Thích Thiếu Thương tận lực giữ cho thanh âm mình nghe ra vẫn bình tĩnh như cũ, thế nhưng cõi lòng hắn từ lâu đã không thể bình lặng.

Không thấy rõ thần tình của hắn, Cố Tích Triều vẫn rõ ràng cảm thụ được ý vị tức giận mơ hồ ẩn trong ngữ khí của đối phương.

Trở mình Cố Tích Triều kiểm tra thương thế, một thanh phi đao chuôi vàng óng ánh cắm sau vai trái của Cố Tích Triều, vết thương hẹp mà sâu, miệng vết thương bị nước mưa tẩy thành trắng bệch giờ lại có máu tím bầm chậm rãi tràn ra, mà da thịt xung quanh ám khí cũng bắt đầu thối rữa, một mùi tanh nồng xộc vào mũi.

Từ trong ống giày lấy ra một thanh đoản chủy, hơ lưỡi dao trên lửa vài lần, Thích Thiếu Thương thử khoét ám khí. Khi còn ở Liên Vân trại, Thích Thiếu Thương không ít lần giúp huynh đệ trị thương, vô luận rút tên hay hút độc hắn đều làm một cách nhanh nhẹn lưu loát, nhưng hôm nay chỉ là lấy một mũi ám khí, lại vô cớ khiến hắn khẩn trương nóng ruột.

Vết thương sâu tận xương, mặc dù độc tính lan tràn, thần chí không rõ, cũng khó quên đi đau đớn như vậy. Cố Tích Triều cả người run lên, một tiếng rên bị y cắn tại đầu lưỡi, Thích Thiếu Thương trong lòng dao động, bàn tay luôn vững như bàn thạch cũng không khỏi run theo.

“Nếu chịu không nổi cứ kêu ra, ở đây không có ai khác.” Bệnh lâu thành y, Thích Thiếu Thương biết kêu ra có đôi khi thực sự giảm bớt đau đớn.

Cố Tích Triều quật cường lắc đầu, mồ hôi lạnh hòa cùng nước mưa đọng trên lông mày lông mi nhỏ vào mắt, khiến đường nhìn vốn đã mơ hồ càng thêm nhạt nhòa không rõ.

Hỏa diễm hừng hực nhảy múa trước mắt, bên tai là thanh âm tựa hồ rất xa rất xa của Thích Thiếu Thương, y có thể nghe được tiếng mũi dao đang lanh lảnh vót xương, nó giống như, giáo mác giao kích. Phảng phất trở về Liên Vân trại, tại thung lũng Yến Vân, lại thấy đại mạc cô yên, chiến trường đẫm máu, y cùng hắn thúc ngựa song hành, sóng vai đối địch, nhưng đảo mắt kiếm của hắn đã chỉ ngay mi tâm y, “Cố Tích Triều, mối thù hủy sơn diệt trại, đời này không quên!” Sau lưng một trận lạnh buốt, nhưng khóe môi Cố Tích Triều lại câu ra một nụ cười, trong trẻo, bi đát, “Ta chỉ biết, ta và ngươi… phải dây dưa giằng co suốt đời.”

Câu này Thích Thiếu Thương không hề nghe thấy, hắn đang tập trung cực độ, hít sâu một hơi, điều chỉnh lực đạo, Thích Thiếu Thương cơ hồ dùng sức của chín trâu hai hổ mới rút được ám khí ra khỏi thân thể Cố Tích Triều. Đó là một thanh phi đao màu như vàng ròng mỏng như tờ giấy, hai bên lưỡi dao lam quang chưa phai, hiển nhiên có tẩm kịch độc.

“… Chỉ Túy?!” Thích Thiếu Thương không khỏi chấn kinh. ‘Chỉ túy kim mê mị nhập cốt’ là lớp cao thủ ám khí trẻ tuổi của Đường Môn, được tôn xưng Tam thánh thủ. Ở trong rừng liếc mắt nhận ra Đường Mị, hắn đã thầm giật mình, lúc này lại thấy ám khí của một đại cao thủ khác càng làm hắn như lạc vào năm dặm sương mù. Với công lực của Cố Tích Triều, đối phó một Đường Mị đã đủ cật lực, làm sao có thể thoát khỏi màn phục kích của hai đại cao thủ? Bọn họ đã tận mắt chứng kiến đồng bọn chết dưới tay Cố Tích Triều, lý nào lại dễ dàng buông tha y? Đám người này giống như có sẵn dự mưu lại giống như mạnh ai nấy làm theo ý mình, bọn họ đến tột cùng do thần thánh phương nào sai phái?

Hắn còn chưa kịp nghĩ thấu đáo, chợt cảm thấy thân thể Cố Tích Triều trong tay trầm xuống, người nọ đã triệt để ngất xỉu.

Đợi xử lý vết thương xong, bóng đêm đã hoàn toàn ngự trị nhân gian.

Cố Tích Triều dựa bên người Thích Thiếu Thương ngủ say, nhưng Thích Thiếu Thương không có nửa điểm buồn ngủ. Chuyến này đi Lôi gia trang, bị tập kích là nằm trong dự liệu, nhưng không ngờ lại có nhiều đối thủ đến thế, thậm chí xem tình hình người muốn giết mình hơn xa người muốn giết Cố Tích Triều, những kẻ đó là tay chân của Lục Phân Bán Đường? Nếu thật sự là Lục Phân Bán Đường muốn nhân cơ hội này diệt trừ mình, như vậy Kim Phong Tế Vũ Lâu cũng nhất định rơi vào hiểm cảnh, Dương Vô Tà làm sao ứng phó? Mới giao thủ một hiệp Cố Tích Triều đã trọng thương, cứ tiếp tục thế này e rằng hành trình đến Lôi gia trang sẽ mỗi bước mỗi gian nan. Thiết Thủ từng nói sẽ có một người đi cùng Thích Cố hai người tới Lôi gia trang, nhưng đến giờ nhưng vẫn không thấy bóng dáng, chẳng lẽ cũng đã gặp bất trắc? ——– Nếu có Dương Vô Tà ở đây thì hay rồi. Trằn trọc thao thức, Thích Thiếu Thương nghĩ nát óc vẫn không có đáp án cho vấn đề.

Người bên cạnh thoáng cựa quậy một chút, miệng lầm bầm nói gì đó. Nương theo ánh lửa dần tàn, Thích Thiếu Thương nghiêng đầu nhìn người nọ, thân thể co ro, sắc mặt đã không còn quá tái nhợt, nhưng đầu mày vẫn quấn quýt như cũ, thần tình của y hệt như một đứa trẻ bị hất hủi, trong mộng vẫn không được vỗ về. Thích Thiếu Thương bất giác đưa tay vuốt cổ, nơi đó lưu lại dấu răng thật sâu của Cố Tích Triều, máu đã ngừng chảy từ lâu, nhưng chạm tới vẫn còn có chút rát, Thích Thiếu Thương nhịn không được thấp giọng cười khổ: “Thích Thiếu Thương ta sống đến từng tuổi này mới biết thế nào là răng bén nanh nhọn.”

Một tiếng ho phun ra từ cánh môi hơi nhếch, Cố Tích Triều càng nhíu chặt mày, hai hàng my tốc tốc run, cả người cũng cuộn tròn lại, tiếng ho dần trở nên kịch liệt, tràng này chưa hết đã đến tràng khác. Thích Thiếu Thương cảm thấy không ổn, lay lay vai người nọ, thử gọi “Cố Tích Triều?” Đối phương không có phản ứng, chỉ là thần sắc thống khổ càng thêm rõ ràng, hai tay cũng siết chặt thành quyền.

——— Đừng nói bệnh cũ tái phát chứ? Đúng là họa vô đơn chí! Trong đầu hiện lên cảnh tượng đêm đó Cố Tích Triều phát bệnh, Thích Thiếu Thương như bị lửa bén mông lập tức bật dậy.

“Cố Tích Triều, tỉnh lại đi… Cố Tích Triều…..” Hung hăng lắc vai người nọ, Thích Thiếu Thương chỉ mong mình có thể đánh thức y khỏi cơn mê man.

Lạnh, lạnh từ tứ chi bách hài tới tận đáy lòng. Bốn bề hoang vu, Cố Tích Triều thậm chí có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi, một phiến, hai phiến, thoáng chốc đã bao phủ khắp đất trời. Trên không cao xanh, dưới không đại lục, đây là đâu? Xoay người, lại xoay người, không có đường ra, không có lối thoát, cũng không thấy thứ gì khác, tiến thoái lưỡng nan, Cố Tích Triều chìm trong một mảnh hư vô mờ mịt.

“Triều nhi, Triều nhi.....” Một thanh âm vang lên bên tai, lập tức quay đầu lại, trước mặt Cố Tích Triều đột nhiên xuất hiện một nữ tử. Dáng người lả lướt, trang dung diễm lệ, nhưng khóe mắt đuôi mày đượm đầy ưu thương, nàng chính là… chính là mẫu thân của mình! Đang kinh ngạc, ngón tay thon dài của nữ tử đã vươn tới vuốt ve khuôn mặt y, xúc cảm lạnh lẽo, ôn nhu, nàng dùng giọng nói mà y đã từng cực kỳ quen thuộc, lặp đi lặp lại một câu duy nhất: “Là ta hại con… Triều nhi, là ta hại con…” Cố Tích Triều chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một trận ủy khuất, nghẹn ngào như có bao lời muốn nói dồn nén tại cổ họng. “…. Mẹ!” Một tiếng chôn dấu nhiều năm thốt ra, thân ảnh nữ tử nhưng ngay lúc đó bỗng dưng biến mất.

“Mẹ!” Lại một tiếng gọi cấp thiết, hồi âm vang vọng, dần dần biến thành tiếng chém giết phô thiên cái địa ập đến.

“Cố Tích Triều, trả mạng lại cho ta… Trả mạng lại cho ta!” Từng tiếng thét thê tuyệt từ bốn phương tám hướng vây tụ, trong biển tuyết mênh mông diện mạo những người đó từ từ rõ ràng, tới gần y, chính là huynh đệ Liên Vân trại chết dưới tay y trong cuộc truy sát ngàn dặm!

“Các ngươi còn sống?” Kinh hãi muốn rút kiếm phản kháng, nào ngờ Tinh Ngân không ở bên người, ngẩng đầu lên lại thấy Phó Vãn Tình với ánh nhìn ai oán.

“Chàng còn muốn giết người? Tích Triều, tới bây giờ chàng vẫn không chịu hối cải! Chàng thực sự làm thiếp quá thất vọng!” Nàng lắc đầu nói, từng bước từng bước thoái lui.

“Vãn Tình!” Từ kinh hãi chuyển thành kinh hỉ, Cố Tích Triều vươn tay định ôm nàng vào lòng, nhưng bóng dáng thướt tha kia đã hờ hững quay đi.

“Vãn Tình! Chờ ta, Vãn Tình… Đừng… bỏ ta lại một mình…..” Y bất lực gọi, không ngừng gọi, Phó Vãn Tình vẫn quyết tuyệt ra đi.

Linh hồn, thoáng chốc bị rút sạch. Thân thể cũng đồng thời bị đao kiếm xuyên thấu. Đau đớn không hề thống khoái, mà khiến người chết dần chết mòn như ngấu nghiến ngũ tạng lục phủ.

Đám người đó vẫn gào thét xông về phía y, mọi hy vọng đã tan biến, giữa đao quang kiếm ảnh không còn gì để lưu luyến nữa.

“Đủ rồi! Ta trả mạng lại cho các người… Trả hết cho các người! Trả xong, ta không nợ bất cứ ai nữa! Thích Thiếu Thương, ngươi nghe thấy chưa? Thích Thiếu Thương…” Gạt bỏ nỗi sợ, giang rộng hai tay, y ngửa mặt cười dài, tuyết vẫn đang rơi, nhưng chạm đất liền thành dòng sông máu.

—–

Đột nhiên cảm thấy bức tranh này hợp với tình tiết trong chương, Tiểu Cố dựa vào Tiểu 7 ngủ say, Tiểu 7 thì thao thức trông nom Tiểu Cố, ngắm mà cứ ấm cả người :3

chapter content