Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 11




Lục Kiều Vi không vào nhà Văn Cẩn Ngôn mà đợi ở cửa cho đến khi Văn Cẩn Ngôn chạy bộ về, Văn Cẩn Ngôn đang làm động tác giãn cơ đơn giản, chân dài eo thon, quần áo vừa vặn tôn lên vóc dáng gợi cảm mê người.

Lục Kiều Vi nhìn hai lần rồi không nhìn nữa, đều là nữ nhân, nếu nàng mặc như vậy cũng không kém gì Văn Cẩn Ngôn.

"Lần sau em không cần đến sớm như vậy, bình thường buổi chiều tôi mới có thời gian." Văn Cẩn Ngôn lau mồ hôi nói.

Lục Kiều Vi là cảnh giác cao, sợ tới quá muộn không bắt được người, sợ tới trời tối hồ ly tinh làm bậy, nàng sẽ bị hôn sạch.

Vào nhà, Văn Cẩn Ngôn chỉ lên lầu nói: “Tôi đi tắm, em muốn ngồi đâu cũng được, thư ký cũng đang trên đường tới đây.”

Lần trước đã tới một lần, Lục Kiều Vi có chút ấn tượng, nàng ngồi trên sô pha chờ cô, trong nhà không có gì thay đổi nhiều so với lần trước, trang trí vẫn rất đơn giản, nhưng bên trong lại có nhiều thứ hơn. Ví dụ, ghế sô pha trong ấn tượng không mấy mềm mại.

Nàng chơi game, mời Khúc Thanh Trúc chơi cùng. Hai người rất giống nhau, đánh người đều có thể thua thảm hại, nàng bất đắc dĩ nói: "Bảo bối, cậu đừng chạy vào trụ, chúng ta lao tới sẽ chết ngay đấy."

Không chờ Khúc Thanh Trúc bên kia phản ứng, Văn Cẩn Ngôn đã từ phía sau nàng nói: "Khuyên em đừng chơi game này, chơi địa chủ không phải tốt hơn sao?"

"Chơi địa chủ cũng thua thảm hại, gặp bẫy cũng có thể thua 1 vạn cây đậu." Lục Kiều Vi nói, sau đó kéo ra khoảng cách với cô, nữ nhân vừa mới tắm xong, trên người có mùi sữa tắm, rất kích thích.

Văn Cẩn Ngôn mặc đồ mỏng manh, áo ba lỗ và quần thể thao, thỉnh thoảng đi qua đi lại trước mặt nàng, eo trắng nõn mông săn chắc, rất nhiều lần Lục Kiều Vi bị thân hình của cô thu hút, nhưng sau đó lại cúi đầu xuống.

Thư ký thực sự rất đúng giờ, nói chiều đến thì chiều liền đến, đúng 6 giờ chiều, không muộn một phút.

Thư ký mỉm cười gật đầu với Lục Kiều Vi, nói: "Văn tổng, văn kiện ngài muốn đã chuẩn bị xong rồi."

“Thiết kế Lục?” Văn Cẩn Ngôn nhìn về phía Lục Kiều Vi đang co người lại.

Lục Kiều Vi nhanh chóng đặt điện thoại xuống, lấy văn kiện từ tay thư ký, nàng cũng không vội ký, đầu tiên nàng đọc kỹ hợp đồng, sau đó đối chiếu với hợp đồng trước đó, phát hiện có thêm một dòng. “Nơi này, tại sao sau khi ký hợp đồng tôi còn phải cung cấp dịch vụ cho đối tác, các người sẽ không yêu cầu tôi sửa bản phác thảo đến chết đấy chứ?”

Thư ký giải thích: "Thiết kế Lục, ngài có thể yên tâm, sau khi giao bản phác thảo thiết kế, chúng tôi sẽ không động vào hình dáng thiết kế của ngài. Chỉ là đồ trang sức của công ty chúng tôi đều được làm thủ công, hình dáng sẽ được điều chỉnh theo carat kim cương, chỉ cần ngài hỗ trợ góp ý để chiếc nhẫn trở nên hoàn hảo hơn thôi."

Lục Kiều Vi còn có chút do dự, sợ Văn Cẩn Ngôn lừa mình nên nhất định phải cẩn thận.

Văn Cẩn Ngôn nói: “Thêm một lời giải thích bổ sung, nếu tôi lại yêu cầu em sửa bản phác thảo, tôi sẽ bồi thường cho em tiền vi phạm hợp đồng và phí gia công.”

Lục Kiều Vi nghe không tệ nên gửi tin nhắn cho đồng nghiệp ở phòng pháp lý, đợi đồng nghiệp xem qua nói có thể, Lục Kiều Vi mới gật đầu đồng ý ký hợp đồng.

Thư ký nói: "Nhưng ngài phải đợi thêm một thời gian nữa, hôm nay cuối tuần nên đồng nghiệp ở phòng pháp lý không đi làm, đợi lát nữa cô ấy sẽ đến giao hợp đồng bổ sung."

Lục Kiều Vi: "..."

Nàng thật sự nhịn không được, thừa dịp Văn Cẩn Ngôn rời đi, nàng lén hỏi: "Bình thường công ty của cô nhàn nhã như vậy sao? Đến cuối tuần hoàn toàn mặc kệ chuyện công ty sao?"

Giống như nàng, nếu công ty nói một câu thì nàng phải tức tốc chạy đến công ty, nếu đến muộn sẽ bị trừ tiền thưởng, cuối tuần nàng cũng ở nhà sửa bản phác thảo, chưa từng có một ngày cuối tuần thực sự thư giãn.

Thư ký coi đó là điều đương nhiên: “Văn bản hợp đồng lao động có quy định rõ ràng ngày nghỉ cuối tuần, tôi đây nên hợp lý tận hưởng ngày nghỉ cuối tuần a”.

Lục Kiều Vi thật sự khâm khục.

Thư ký vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ nhìn nàng: "Không thể nào không thể nào, chẳng lẽ công ty của ngài không như vậy sao? DMD chúng tôi vẫn luôn như vậy, chúng tôi không tăng ca, chỉ cần hoàn thành công việc trong ngày, sau đó uống trà hay gì đều được, mà tăng ca cũng sẽ được tiền thưởng.”

"Còn có chuyện tốt như vậy ư?" Lục Kiều Vi kinh ngạc, hiện tại công ty nào mà không áp bức nhân viên? Cho dù công ty không áp bức thì mọi người cũng phải đua thành tích.

Trong lòng Lục Kiều Vi tràn đầy cảm xúc, nàng nhìn thư ký tỷ tỷ trước mặt, trông giống như quý tộc, so với các thư ký trong công ty của nàng, mỗi ngày đi làm đều lo lắng đề phòng, không chỉ có đi làm, ngày thường còn phải giống như hầu hạ cấp trên, vận khí không tốt còn sẽ bị quấy rối tình dục.

"Trước đây ngài chưa từng cân nhắc đến DMD sao?" Thư ký nói: "Tôi thấy thiết kế của ngài khá tốt, không thua kém gì các nhà thiết kế của công ty chúng tôi. Thiết kế DMD luôn cung không đủ cầu, nhà thiết kế lại hiếm hơn những cái khác, đều là trực tiếp nối tiếp với minh tinh và nhà tư bản.”

"Không phải cô chỉ là thư ký sao? Sao lại biết nhiều như vậy?" Nếu không phải DMD ở ngưỡng cao, Lục Kiều Vi sẽ cảm thấy thư ký đang quảng cáo cho nàng, còn là quảng cáo sai sự thật.

“Bởi vì các nhà thiết kế rất nhàn, bọn họ không có việc gì làm liền tụ tập nói chuyện phiếm.”.

Lục Kiều Vi: "...Đãi ngộ của các cô thật tốt."

Thư ký nhún nhún vai, "Tôi cảm thấy giống nhau thôi, ngài xem công việc hàng ngày của giám đốc điều hành của chúng tôi, ngài ấy rất nhàn rỗi, cuối tuần đều không bật điện thoại."

Đây không phải là nói dối, Lục Kiều Vi ở trong văn phòng của Văn Cẩn Ngôn mấy ngày, Văn Cẩn Ngôn mỗi ngày không làm gì thì đọc sách, uống cà phê, thỉnh thoảng mở họp, phần lớn thời gian là xem nàng đánh địa chủ.

Nàng lại tò mò hỏi: “Bởi vì thiết kế của các cô không làm việc nên mới tìm thiết kế bên ngoài sao?”

"Cơ bản cũng có một phần nhỏ là bởi vì chuyện này." Thư ký ngầm nói, Lục Kiều Vi hỏi thêm, dù sao bí mật nội bộ của công ty đều là cơ mật, nàng chỉ muốn lấy tiền mà thôi.

Văn Cẩn Ngôn đi tới đưa nước trái cây đã rót cho hai người, thư ký nói cảm ơn rồi bắt đầu thưởng thức mà không hề suy xét chức vị.

Nhưng Lục Kiều Vi vẫn đang rối rắm có nên khách khí hay không,

Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc nhìn nàng: “Sao vậy?”

Không có gì, chỉ là có chút chua mà thôi.

Rất rất chua.

Đã đến giờ ăn cơm, Văn Cẩn Ngôn đi đến trước tủ lạnh hỏi: "Có muốn ăn gì không?"

Lục Kiều Vi nhìn thoáng qua bít tết, sườn cừu, tôm hùm, bao bì đều bằng tiếng Anh và tiếng Pháp, nàng nuốt nước miếng.

Thư ký thậm chí còn không ngẩng đầu lên mà nói: "Tôi sao cũng được, cảm ơn Văn tổng."

Văn Cẩn Ngôn mang đồ vào phòng bếp.

Sau đó, cuối cùng Lục Kiều Vi cũng thấy người giàu tùy tiện như thế nào, trên bàn có đủ loại đồ ăn, bao gồm đồ ăn bay trên trời, đồ ăn chạy dưới đất, bơi dưới sông, à, còn có bơi dưới biển.

Lúc ăn cơm, Lục Kiều Vi ngồi vào bàn chỉ nhìn Văn Cẩn Ngôn, nàng cũng không biết thư ký đã rời đi từ lúc nào, Lục Kiều Vi nghi hoặc nhìn khắp nơi: “Thư ký của cô không ở lại ăn cơm sao?"

"Cô ấy nói việc ăn cơm với sếp không nằm trong phạm vi công việc, đã rời đi rồi."

Lục Kiều Vi: "..."

"Lá gan nhân viên của cô có lớn quá không? Cư nhiên dám phản bác lời nói của cô."

Văn Cẩn Ngôn không chút để ý nói: “Thời gian tan làm không quản được.”

Sau đó, cô mỉm cười hỏi: “Em quan tâm tôi sao?”

"Không có." Tôi chỉ cảm thấy nhân viên của cô rất ngầu.

Cơm nước xong, người của phòng pháp lý vẫn chưa đến, Lục Kiều Vi kiểm tra thời gian mấy lần, mỗi lần sốt ruột muốn hỏi Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn đều sẽ uyển chuyển nói: “Nếu không thì ngày mai em quay lại đi, tôi thật sự sẽ không cho em leo cây, như vậy rất lãng phí thời gian của em, buổi chiều ngày mai tới đây là được."

Sau đó cô xem thời gian, "Cô ấy sẽ đến muộn một chút."

Lục Kiều Vi vốn định muốn về trước, nhưng nghe cô nói vậy liền ngồi lại nói: “Không sao, tôi còn nhiều thời gian.” Cùng lắm là nàng về muộn một chút, ngày mai lại tới không biết là chờ đến khi nào.

Văn Cẩn Ngôn nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của nàng còn lộ ra chút mệt mỏi.

Lục Kiều Vi cũng cảm thấy mình mặt dày, nhưng nàng không còn cách nào khác ngoài việc đối đãi như vậy với đối tác kén chọn như Văn Cẩn Ngôn.

Nàng luôn nghiêm túc trong công việc, không để xảy ra sai lầm gì.

"Được, tôi chờ cùng em." Văn Cẩn Ngôn thở dài, nhường ghế, nói: "Em có muốn qua đây ngồi không? Tôi mở phim giết thời gian."

"Tùy ý đi."

Văn Cẩn Ngôn chọn một bộ phim Hồng Kông xem, kể về câu chuyện Đông Phương Bất Bại sau khi rơi xuống vách đá, Lục Kiều Vi cảm thấy cốt truyện không hay lắm, nhưng Lâm Thanh Hà diễn Đông Phương Bất Bại và Vương Tổ Hiền diễn Tuyết Ngàn thực sự rất xuất sắc, đặc biệt là ở trong nước, môi kề môi, hôn cổ, ôm nhau.

Nữ nhân và nữ nhân... có thể ngọt ngào như vậy.

Nàng quay đầu nhìn Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn rất bình tĩnh, tựa lưng vào ghế sô pha, rất nghiêm túc, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật nào đó.

Nàng nghe nói hồ ly tinh không có giới tính cố định, xu hướng tính dục có thể là nam hoặc là nữ.

Sau khi xem xong một bộ phim nhưng phòng pháp lý vẫn chưa tới, Văn Cẩn Ngôn lại chuyển sang một bộ phim Hồng Kông khác tên là <Chung Vô Diệm>, Lục Kiều Vi cũng đã xem rồi, vẫn nhớ câu kinh điển trong đó: "Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân."(*)

Nàng nghĩ thầm: Nói về tình cảm nam nữ, cũng không có việc gì.

Nhưng nhìn đi nhìn lại thì có gì đó không đúng, Hạ Nghênh Xuân trong đó là một hồ ly tinh có thể biến đổi nam nữ, hơn nữa lại thích nữ chính Chung Vô Diệm hơn, thường xuyên câu dẫn Chung Vô Diệm.

Xem đến đoạn cao trào, Văn Cẩn Ngôn tạm dừng phim, đúng lúc Hạ Nghênh Xuân chuẩn bị động phòng với Chung Vô Diệm, Lục Kiều Vi cảnh giác nép vào trong góc, không ngừng run chân, cảm giác Văn Cẩn Ngôn sắp biến hình.

“Tôi đi tắm.” Văn Cẩn Ngôn nhàn nhạt nói.

"Ò..." Lục Kiều Vi đặt chân xuống.

Nàng kiểm tra lại thời gian, đã gần mười giờ. Ở lại đây với hồ ly tinh vào thời điểm này có chút nguy hiểm, Lục Kiều Vi nghĩ ngày mai lại đến.

Đang lúc nàng chuẩn bị rời đi, Văn Cẩn Ngôn ở trên lầu đột nhiên nghe điện thoại, sau đó nhìn Lục Kiều Vi nói: "Pháp vụ sắp đến rồi, nếu em đã chờ chán thì..."

Lục Kiều Vi dừng lại.

Văn Cẩn Ngôn không nhanh không chậm nói: “Muốn lên làm chút không?"

- ---

(*) Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân: Người khác có việc cần mới tìm tới mình, không có việc cần thì vứt bỏ mình một nơi.