Thương Sinh Phù

Chương 36: Chương 36




Cảnh 3 - 34

Hồi ức của Oánh Tâm - Bên ngoài tẩm điện của cung Công chúa ở Cảnh vương cung - Ban đêm - Trong nhà

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô, Nguyệt Oánh Tâm, Cảnh vương, y quan

Y quan và Nguyệt Oánh Tâm đang quỳ trước mặt Cảnh vương, trán lấm tấm mồ hôi, gian trong đại tẩm điện thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu thét thảm thiết.

Sắc mặt Cảnh vương đầy vẻ nôn nóng, đứng ngồi không yên.

Lê Tô Tô cũng căng thẳng theo, hơi đổ mồ hôi.

Y quan: 【Bệ hạ, Nhu phi nương đã sinh khó được ba ngày, Thái y viện đã dùng hết mọi cách, trước mắt chỉ có thể chọn mẹ hoặc con thôi ạ! Xin bệ hạ quyết định!】

Cảnh vương: 【Cái này cần gì phải quyết định? Đương nhiên là Nhu phi rồi! Cô chỉ cần nàng sống, cái khác Cô không quan tâm!】

Đạm Đài Tẫn nghe vậy, biểu cảm phức tạp.

Y quan: 【Thần tuân chỉ.】

Oánh Tâm cũng đứng dậy theo, đi vào bên trong.

- ----------

Cảnh 3 -35

Hồi ức của Oánh Tâm - Gian bên trong của Tẩm điện Công chúa cung Cảnh vương - Ban đêm - Trong nhà

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô, Kinh Lan An, Nguyệt Oánh Tâm, Nguyệt Nguyễn Nguyễn, Cảnh vương, y quan của Thịnh quốc, các cung nữ, bà đỡ, Đạm Đài Tẫn sơ sinh

Các cung như bưng thau nước ấm, khăn lông đi vào đi ra.

Trên giường, sắc mặt công chúa trắng bệch, cực kì yếu ớt, Lan An quỳ gối bên cạnh nàng cổ vũ cho nàng.



Kinh Lan An: 【Công chúa cố lên, ông trời chắc chắn sẽ phù hộ cho công chúa, che chở cho tộc Di Nguyệt, ban cho ngài một tiểu điện hạ!】

Công chúa cả người đầy mồ hôi, hơi thở yếu dần.

Đám bà đỡ ở dưới chân giường vội không kịp thở.

Oánh Tâm và y quan bước nhanh đến, y quan dừng ở trước cửa.

Y quan: 【Bệ hạ có chỉ, tất cả đều lấy tính mạng của Nhu phi nương nương làm trọng.】

Các bà đỡ tiếp chỉ, nhỏ giọng bàn bạc.

Các bà đỡ: 【Haiz, đứa trẻ này sợ là không giữ được.】

Công chúa giống như là nghe được những lời này, nước mắt rơi lã chã, nắm chặt lấy tay Kinh Lan An, đau khổ cầu xin.

Nguyệt Nguyễn Nguyễn: 【Lan Anh… Cứu con ta với! Xin các ngươi! Cứu con ta với! Ta sắp chết… Ta mà chết rồi… Thì con ta mới có thể sống sót!】

Biểu cảm của mọi người cực kì bi ai, ngày cả Lê Tô Tô cũng cảm thấy đau lòng, nàng không nhịn được liếc mắt nhìn Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn rũ mắt, nhìn không thấy rõ được biểu cảm.

Y quan và các bà đỡ liếc nhìn lẫn nhau một cái.

Y quan: 【Nương nương thứ tội. Nghe theo ý chỉ của bệ hạ, giữ lại nương nương.】

Các bà đỡ đang muốn bắt đầu, thì ngay lúc này, nghe thấy một tiếng sấm sét ở bên ngoài, một tia sét thôi mà đủ sáng rực cả gian phòng, Oánh Tâm kinh hãi kêu lên một tiếng.

Trong gian phòng tĩnh lặng, tiếng cười quỷ dị của một sinh linh mới chào đời vang lên.

Tất cả đều bị dọa đến kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt này.



Lê Tô Tô sợ tới ngây người, ngay sau đó không nhịn được mà có chút buồn nôn.

Cảnh vương nghe thấy động tĩnh, xông thẳng vào bên trong.

Máu tươi nhuộm đỏ hết chiếc giường, tuy mắt công chúa vẫn còn mở to, nhưng nàng đã tắt thở.

Đạm Đài Tẫn (O. S): “Mẫu thân…”

Một bàn tay nhỏ nhuộm máu của mẹ ruột đang vung vẩy, tựa như đang bắt lấy thứ gì đó.

Bà đỡ và các cung như quỳ sụp trên mặt đất, y quan cũng run lên bần bật.

Y quan: 【Bệ hạ… Nhu phi nương nương bị đứa trẻ xé rách bụng rồi… Không, không thể cứu chữa.】

Cảnh vương nhìn chằm chằm đứa trẻ sơ sinh nằm trong trong vũng máu kia, từ khiếp sợ, bi thương rồi căm phẫn đến cực độ. Hắn xông lên phía trước định ném đứa trẻ kia xuống, may mà Kinh Lan An lanh lẹ, cản lại.

Cảnh vương: 【Quái vật, ngươi là đồ quái vật! Ngươi hại chết nàng, người chết đi!】

Kinh Lan An: 【Bệ hạ! Bệ hạ bớt giận!】

Cảnh vương trở nên điên loạn, mọi người trong điện đều lên tiến khuyên ngăn.

Lê Tô Tô không nhịn được nhìn về phía Đạm Đài Tẫn, Đạm Đài Tẫn lại cực kì bình tĩnh, Lê Tô Tô ngược lại lại cảm thấy bất an, do dự mở miệng.

Lê Tô Tô: 【Mười tháng hoài thai, chuyện sinh con này, chính là lại lấy mạng đổi mạng, có trách thì cũng là nên trách người chồng đã làm vợ mình mang thai kia, bất kể thế nào thì, đứa trẻ là vô tội.】

Đạm Đài Tẫn: 【Thế ư? Nhưng nó là quái thai vì để được sinh ra mà giết cả mẹ ruột.】

Giọng của Đạm Đài Tẫn thật nhẹ, giọng điệu xa vời giống như chỉ là một kẻ đến xem chuyện, khiến người ta đau lòng.

Lê Tô Tô cảm thấy đau xót thay.

Hình ảnh lại thay đổi.