Thương Sinh Phù

Chương 43: Chương 43




Cảnh 4 - 19

Mộng Cảnh Đạm Đài Tẫn - Tẩm cung Nhu Phi - Ban đêm

Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô, Tiêu Lẫm, Oánh Tâm, Cảnh Vương, Kinh Lan An.

Đàm Đài Tẫn chưa kịp hoàn hồn, phát hiện mình đang ở trong tẩm điện của Nguyệt Nguyễn Nguyễn.

Đất đầy má.u tươi hỗn độn, thi thể Nguyệt Nguyễn Nguyễn lẳng lặng nằm trên giường, từ sớm đã không còn hơi thở.

Đạm Đài Tẫn cả người cứng đờ, lập tức mất hết khí lực, quỳ xuống bên giường mẫu thân.

Đạm Đài Tẫn thanh âm run rẩy.

Đạm Đài Tẫn: 【 Mẫu thân......】

Hắn cúi đầu, nhìn thấy hai tay của mình, đầy m.áu tươi.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, là cha hắn. Đạm Đài Vô Cực lạnh lùng nhìn hắn, không còn sự hiền lành của phụ thân nữa, hắn đi tới trước người Đạm Đài Tẫn, rút ki.ếm chìa lấy cổ hắn.

Cảnh Vương: 【 Nghiệt chủng gi.ết mẹ ngươi…】

Đạm Đài Tẫn kinh hoảng lắc đầu.

Đạm Đài Tẫn: 【 Không, phụ vương, con không có hại ch.ết a nương......】

Cảnh Vương không chút động lòng, vung kiếm chém xuống, Đạm Đài Tẫn ngã xuống vũng m.áu, thống khổ giãy dụa trong đau đớn.

Một chiếc váy cũ đi qua bên người, Đạm Đài Tẫn yếu ớt vươn tay bắt lấy.

Đạm Đài Tẫn: 【 Đừng đi...... Lan An......】

Kinh Lan An lui ra, nàng cùng Nguyệt Oánh Tâm cùng một chỗ, dùng ánh mắt chán ghét sợ hãi ánh nhìn hắn.

Kinh Lan An: 【Thật ghê tởm, tiểu quái vật này. 】

Kinh Lan An và Nguyệt Oánh lui về phía sau, nhìn Đạm Đài Tẫn suy yếu giãy dụa.



Tiêu Lẫm: 【 Vừa rồi trong giấc mộng hoàng lương, tư vị phụ từ tử hiếu,được làm mặt trăng nhiều ngôi sao vây quanh thấy thế nào rồi? 】

( Làm cha hiền con hiếu và rốn của vũ trụ)

Đạm Đài Tẫn cố gắng nâng mắt lên, nhìn thấy Tiêu Lẫm từ trong sương mù đi tới, mặt hắn xám xịt, có vẻ ngoài cực kỳ xấu xa.

Đạm Đài Tẫn: 【 Tiêu Lẫm...... Cứu ta......】

Vẻ mặt Tiêu Lẫm đùa cợt.

Tiêu Lẫm: 【Những thứ đó đều là giả, rời khỏi mộng cảnh hư ảo, nơi nào có yêu thương, ấm áp, có chút tiếc nuối? Không ai yêu ngươi, không ai quan tâm đến ngươi. 】

Tiêu Lẫm đi xung quanh Đạm Đài Tẫn, kiên nhẫn khuyên nhủ hắn.

Tiêu Lẫm: 【Cho tới nay, ngươi bắt chước ta, hy vọng có thể giống như ta, được người khác tán thưởng.

Nhưng vừa rồi ở trong mộng, ngươi đã đạt được hết những gì ngươi muốn, cha mẹ sủng ái, vương vị có thể với tới, một cuộc sống làm cho ta đều hâm mộ, nhưng ngươi thật sự có thể cảm nhận được vui vẻ sao? 】

Đạm Đài Tẫn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Đạm Đài Tẫn: 【...... Không có, cái gì cũng không có.】

Thanh âm Tiêu Lẫm lúc gần lúc xa, quanh quẩn bên cạnh.

Tiêu Lẫm: 【Nếu không có ngươi, mẫu thân của ngươi sẽ không chết, phụ thân của ngươi sẽ không đau đớn mất đi tình yêu, một đôi giai ngẫu hà tất phải thiên nhân vĩnh cách (mỗi người một nơi)? Lan An sẽ không ở trong thâm cung phí thời gian năm tháng, cuối cùng cõng chủ chạy trốn, Oánh Tâm sẽ không chịu đủ tra tấn, điên khùng ngốc nghếch! Họ là những người gần gũi nhất với ngươi, nhưng họ đều ghét người. 】

Đàm Đài Tẫn: 【 Ta chưa bao giờ muốn hại bọn họ. 】

Tiêu Lẫm: 【 Ngươi xem, hỉ nộ ái ố, thất tình lục dục, với ngươi đều không có gì.

Ngươi chỉ biết bảo vệ bản thân, nhưng lại không hiểu và không quan tâm đến nỗi đau của người khác. 】

Đạm Đài Tẫn che kín mặt mình.

Đạm Đài Tẫn: 【 Ta hiểu, ta hiểu mà... Ta chỉ là, không cảm nhận được. 】



Tiêu Lẫm: 【 Đạm Đài Tẫn, ngươi thật sự làm cho người ta cảm thấy bi ai.

Ngươi sống, không cảm nhận được nhân gian này tốt đẹp, thậm chí không cảm nhận được thống khổ của nhân gian không cảm nhận sự đau khổ của người khác, ý nghĩa tồn tại duy nhất của ngươi, chính là mang đến tai họa cho người khác, làm cho người khác chán ghét, căm hận.

Ngươi sống, đến tột cùng là vì cái gì? 】

Đạm Đài Tẫn nhắm mắt lại, không giãy dụa nữa.

Tiêu Lẫm: 【Nhưng ít nhất... mẫu thân của ngươi chưa từng oán hận ngươi, bà ấy đến ch.ết đều yêu ngươi, nếu ngươi có thể nhìn thấy bà ấy, nghe chính miệng bà ấy nói một tiếng, bà ấy rất yêu ngươi, ngươi có thể từ trong vận mệnh này mà được giải thoát … 】

Một con d.a.o găm được đưa tới trong tay hắn, Tiêu Lẫm cầm tay hắn đưa cho hắn cầm con d.a.o găm.

Tiêu Lẫm: 【 Ngươi muốn gặp bà ấy không? Cơ hội đang ở ngay trước mắt ngươi, ngươi còn chần chờ gì nữa? 】

( Đoạn này La Vân Hi và Đặng Vi diễn đều rất đỉnh, lời thoại tốt nhưng miêu tả cảm xúc trong kịch bản không mấy cụ thể, nhưng chi tiết ôm đầu của La Vân Hi diễn tả rất cụ thể sự choáng váng ngộp thở buốt não mà những lời kịch bản không tả được cảm xúc lúc này, lần nữa ngưỡng mộ cảm xúc và diễn xuất trâu bò của anh Sáu)

⊿ |Hồi tưởng 2 - 19|

Thượng Cổ Ma Thần (V. O): 【 Ngươi phải nếm hết nỗi khổ sở của nhân gian, hấp thu oán hận vô tận, ngươi lưng đeo lời nguyền định mệnh, số phận được định trước sẽ không có kết thúc tốt đẹp.

Khi nỗi đau của ngươi lên đến đỉnh điểm và cuộc sống của ngươi kết thúc, ta sẽ đến để chấp nhận sự hy sinh của ngươi…】

|Hồi ức kết thúc|

Đạm Đài Tẫn bình tĩnh nở nụ cười.

Đàm Đài Tẫn: 【Không, ta không muốn đợi nữa.】

Đàm Đài Tẫn giơ dao găm lên, đâm vào cổ mình.

Lê Tô Tô: 【Không được! Đạm Đài Tẫn ngươi không thể ch.ế.t! 】

Không biết Lê Tô Tô từ nơi nào đột nhiên hiện thân, bắt lấy lưỡi dao Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn ngây ngốc mở mắt, nhìn đôi mắt sáng ngời của Lê Tô Tô.

Mũi ki.ếm cắt qua làn da mỏng manh trên cổ hắn, máu nhỏ trên mặt đất, tê tê rung động cắt xuyên mộng cảnh, toàn bộ vương cung Cảnh Quốc đều tiêu tán xung quanh hắn.