Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 16: Bạo cơ (cơ quan phát nổ)




Đối phó với ám khí độc môn “Mộng Chẩm” của Tô Mộng Chẩm, Bạch Sầu Phi trước tiên phải tìm một “vật hi sinh”, đó dĩ nhiên chính là Tô Thiết Lương.

Trong suy nghĩ của Bạch Sầu Phi, bất cứ người và sự vật nào, chỉ cần phục vụ cho dã tâm và dục vọng của hắn thì đều có thể hi sinh.

Hắn quanh năm nếm trải tư vị thất bại, hàng năm chịu đựng tình cảnh không như ý. Cho nên hắn sẽ không tiếc trả giá, không tiếc hi sinh để đổi lấy thành công của mình.

Huống hồ đó chỉ là một Tô Thiết Lương.

Cả người Bạch Sầu Phi đột nhiên đột nhiên “trắng” lên, hơn nữa còn tàn lụi, toàn thân run rẩy.

Tại khoảnh khắc này, hắn giống như từ một người trẻ tuổi đắc ý phi phàm biến thành một lão nhân già nua không ngừng run rẩy.

Khi sắc mặt của hắn trắng đi, toàn thân khô héo, hắn đã phát ra chỉ kình của mình. Một loại chỉ pháp cực kỳ khác thường, không phải là tuyệt kỹ “Tam Chỉ Đạn Thiên” của hắn.

Lần này trước khi xuất chỉ, hắn kẹp bốn ngón tay phải vào dưới nách trái, bốn ngón tay trái cũng kẹp vào trong nách phải.

Lúc xuất chỉ, cánh tay và ngón tay hoàn toàn giống như không có xương, rung động như một con rắn đang vùng vẫy vì bị người ta giẫm lên đuôi.

Sau khi xuất chỉ, cả người Bạch Sầu Phi lại giống như bị bệnh nặng, hơn nữa còn bị nội thương nghiêm trọng, đau sườn thoát lực.

Chỉ kình của hắn khi chưa phát là “Ngoại Phược ấn”, khi phát ra là “Đại Kim Cương Luân ấn”, sau khi phát ra lại chuyển thành “Nội Phược ấn”.

Chỉ phong của hắn không bắn về phía ám khí (khi đó ám khí đã rợp trời kín đất, ùn ùn bay đến), chỉ pháp của hắn cũng không tấn công Tô Mộng Chẩm (khi đó Tô Mộng Chẩm đã lật người rơi vào trong cơ quan), mà là bắn về hai huyệt “Phách Hộ” và “Thần Đường” trên lưng Tô Thiết Lương.

Tô Thiết Lương vừa thấy Tô Mộng Chẩm trốn vào dưới giường, lập tức kinh hãi. Hắn sợ thả hổ về rừng, sau này mình ngay cả ngủ cũng khó mà yên giấc.

Hắn muốn ngăn cản, nhưng không phải vì dũng cảm, mà là vì quá sợ hãi Tô Mộng Chẩm nên phải ra tay ngăn cản.

Chỉ cần Tô Mộng Chẩm còn sống, mình nhất định sẽ không sống được.

Loài người vốn là loại động vật như vậy, vì để sống sót, cho dù khiến đồng loại hay chủng loại khác chết đi, chết sạch, chết hết cũng không ngần ngại.

Nhưng hắn mới vừa cử động, “Mộng Chẩm” đã ném ra và nổ tung, ám khí đã bắn đến.

Khi nhìn thấy những ám khí này, hắn lập tức ngây người, ngẩn người, sững người.

Tại khoảnh khắc này, hắn lại nhớ đến bốn người, đều là những nhân vật ghê gớm trong thế gia lừng lẫy.

Lĩnh Nam, Lão Tự Hiệu, cao thủ Ôn gia, cư ngụ tại Lạc Dương, sáng lập thiên hạ, hùng cứ một phương, một trong ba đại cao thủ của Hoạt Tự Hiệu, Ôn Vãn.

Núi Tiểu Hàn, chùa Báo Địa Ngục, chủ trì Hồng Tụ thần ni, trước khi quy y vốn họ Đường, tên là Kiến Thanh, là một nữ trung hào kiệt của Xuyên Tây Thục Trung Đường môn.

Lôi Mãn Đường, cao thủ hạng nhất của Giang Nam Phích Lịch đường, từng đảm nhiệm chức vị chưởng môn nhân thay mặt của Phong Đao Quải Kiếm Lôi gia.

Diệu Thủ Ban gia, “Ban Môn Đệ Nhất Hổ” Ban Ban Biện.

Bốn người này đều là bạn thân của Tô Già Mạc, Ban Ban Biện còn từng là phó lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu.

Năm người bọn họ từng tụ tập với nhau, vui vẻ một đoạn thời gian. Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia, Lĩnh Nam Lão Tự Hiệu Ôn trạch, Tứ Xuyên Thục Trung Đường môn, ba nhà có lúc hợp lúc tan, có lúc chiến đấu đến ngươi chết ta sống, người này không tha người kia; có lúc lại tốt như keo như sơn, người này không thể thiếu người kia. Nhưng ba người bọn họ bởi vì kết giao với Tô Già Mạc của Kim Phong Tế Vũ lâu, cho nên có thể vượt qua tất cả hạn chế và cách trở, hoàn toàn không có thành kiến, không hề e ngại tụ tập với nhau.

Cho đến sau này, đoạn ái tình giữa Đường Kiến Thanh và Lôi Chấn Lôi tan vỡ, Đường Kiến Thanh thương tâm nản lòng, cuối cùng quy y xuất gia. Tác phong của Ôn Vãn vốn ôn hòa, không hợp với Lão Tự Hiệu Ôn gia, cho nên bị đẩy đến Lạc Dương. Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường lại xung đột gay gắt. Khi đó Lục Phân Bán đường vẫn không thể một mình làm chủ, vẫn bị Phích Lịch đường thao túng. Lôi Mãn Đường không muốn bị cuốn vào trong vòng thị phi, đành phải buồn bã rời khỏi kinh sư, từ đó cũng không qua lại với Tô Già Mạc. Còn về Ban Ban Biện, bởi vì Diệu thủ Ban môn muốn trở nên lớn mạnh, cho nên gọi về để giúp đỡ Ban môn.

Đám bạn thân đều từng người tản mát, nhưng những tuấn kiệt một thời này đã từng cùng nhau chế tạo một món “lễ vật”, tặng cho Tô Già Mạc làm quà lưu niệm.

Mọi người đều biết có một “lễ vật”, nhưng lại không biết “lễ vật” này rốt cuộc là gì.

Nhiều năm qua, thậm chí mọi người đã quên những người này đã từng tụ tập, đoạn tình cảm này đã từng tồn tại, “lễ vậy” này còn ở trong Kim Phong Tế Vũ lâu hay không.

Tô Già Mạc giao con trai duy nhất của mình cho Hồng Tụ thần ni dạy dỗ thành người, nếu không có giao tình sâu đậm sao lại làm như vậy?

Lạc Dương vương Ôn Vãn để con gái Ôn Nhu mà y cưng chiều ngàn dặm xa xôi tới nương nhờ Tô Mộng Chẩm của Kim Phong Tế Vũ lâu, nếu không phải từng có giao tình với đời trước của Tô Mộng Chẩm, làm sao yên tâm dung túng?

Với “giao tình” này, Ôn Vãn, Ban Ban Biện, Lôi Mãn Đường và Đường Kiến Thanh khi còn hoà hợp gắn bó, lưu luyến không thôi, “lễ vật đưa tặng” nhất định “không thể xem thường”.

Hiện giờ, Tô Thiết Lương vừa nhìn thấy chiếc gối này, nhìn thấy cơ quan, lò xo, ám khí, hỏa dược… khiến cho hắn đột nhiên nhớ tới năm xưa, những cao thủ tinh anh kia từng có một “lễ vật” như vậy.

Chẳng lẽ chính là “lễ vật” này?

Khi hắn nghĩ đến đây, “lễ vật” kia đã “đưa” đến trước mặt hắn.

Chẳng những với thân thủ của hắn không thể tiếp nổi, ngay cả nhân vật như Bạch Sầu Phi e rằng cũng không tiếp nổi.

Tóm lại, tất cả những người trong tháp (toàn bộ là người bên phe Bạch Sầu Phi) đều khó thoát khỏi cái chết, chết bởi một cơ quan phát nổ.

Hắn đã đoán đúng.

Đúng vậy, đây chính là “lễ vật” năm đó Đường Kiến Thanh,, Ôn Vãn, Ban Ban Biện và Lôi Mãn Đường tặng cho Tô Già Mạc.

Đúng vậy, với võ công của bọn họ, quả thật không tiếp nổi “đại lễ” này.

Đúng vậy, đây là một cơ quan phát nổ, là quân bài sát thủ cuối cùng và cũng là đáng sợ nhất của Tô Mộng Chẩm.

Chỉ có điều, Tô Thiết Lương vẫn đoán sai một chút.

Bởi vì mọi người đều không chết.

Người chết chính là hắn, chỉ một mình hắn.