Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 59: Cơ quan (cơ mưu)




Tôn Ngư đi đến cầu kiến Long Bát thái gia, Long Bát lập tức cho tiếp kiến.

Tôn Ngư vừa vào nhà trong, liền thấy Long Bát đang nói chuyện với một vị đầu đà, còn có hai người khách khác.

Vị đầu đà này đang cầm chén uống trà, tay trái của hắn lại thiếu mất ngón út.

Còn về hai người khách kia, Tôn Ngư cũng đã từng gặp.

Lai lịch của bọn họ đều không nhỏ, một người là trang chủ Lạc Anh sơn trang Diệp Bác Thức, còn một người là tổng đà chủ Thiên minh Trương Sơ Phóng.

Hiển nhiên bọn họ đang “bí mật thương nghị chuyện quan trọng”, có điều bọn họ cũng không xem Tôn Ngư là người ngoài. Long Bát truyền Tôn Ngư vào, vừa thấy dáng vẻ phờ phạc của hắn, lập tức hỏi ngay:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Là chỗ Bát gia xảy ra chuyện mới đúng chứ?

Tôn Ngư hỏi ngược lại.

- Cái gì? Chỗ của ta?

Long Bát nhất thời không hiểu.

- Thật ngạc nhiên.

Đầu đà kia cười nói:

- Chỗ Bát gia đây vẫn bình an vô sự. Ai dám động thổ trên đầu thái tuế?

- Là không ai dám gây chuyện dưới uy danh của Bát gia.

Tôn Ngư thấy loại người giỏi tâng bốc nịnh hót này đúng là quá nhiều, chính hắn cũng bắt đầu từ đó mà đi lên, cho nên hắn cũng mặc kệ đầu đà gì, hỏi ngược lại một câu:

- Nhưng lại có người dám ở sau lưng Bát gia đào đất nạy tường. Nếu thật sự xảy ra chuyện, ngươi có gánh vác được không?

Long Bát dùng tay đập mạnh vào trán, thốt ra một câu:

- Hắn gánh vác được.

Tôn Ngư ngẩn ra. Long Bát cười giới thiệu:

- Vị này là một trong sáu đại cao thủ thần bí hiện nay, “đa chỉ hoành đao thất phát, tiếu khán đào sinh vân diệt”, Đa Chỉ Đầu Đà. Còn vị thiếu hiệp này là Tôn Ngư, ái tướng và là “quân bài sát thủ” của đương kim lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu Bạch Sầu Phi.

Tôn Ngư giật mình, biết vị đầu đà trước mắt này chính là Đa Chỉ Đầu Đà đại danh đỉnh đỉnh của Ngũ Đài sơn. Nghe nói người này là một viên mãnh tướng được thừa tướng Thái Kinh bố trí trên giang hồ, võ công rất cao, công lao càng lớn hơn. Vừa rồi mình nói mấy câu như vậy, đúng là không biết trời cao đất rộng.

Đa Chỉ Đầu Đà lại cười quan sát Tôn Ngư:

- Tốt, tốt! Thiếu niên quả nhiên là có khí khái hào hiệp. Dám lên tiếng đối chọi với ta, điều này cần phải có dũng khí phi phàm. Dám nói sự thật mới là thủ hạ tốt, khó trách lại được Bạch lâu chủ trọng dụng.

Long Bát lại nâng cằm hỏi:

- Thần sắc của ngươi rất xấu, rốt cuộc là có chuyện gì?

Tôn Ngư vội báo cáo:

- Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình đã bị người ta cứu đi.

Long Bát ngạc nhiên:

- Nào có chuyện này. Không phải bọn họ vẫn đang bị nhốt trong hang động Thâm Ký sao?

Tôn Ngư nói:

- Người quả thật đã bị cướp đi rồi.

Đa Chỉ Đầu Đà hỏi:

- Vương Thiên Lục? Vương Tử Bình? Hai người này rất quan trọng sao?

Long Bát giậm chân nói:

- Bọn họ vốn là kẻ vô danh, nhưng lại là thân thích của Vương Tiểu Thạch. Chỉ cần giam giữ bọn họ, Vương Tiểu Thạch sợ ném chuột sợ vỡ bình, sẽ không dám làm loạn. Ta đã phái đám hảo thủ Chung Ngọ, Hoàng Hôn canh chừng bọn họ, làm sao có thể chạy thoát được?

Diệp Bác Thức nói tiếp:

- Cho dù chạy, nhất định cũng sẽ có cảnh báo. Tôn thống lĩnh có nhìn lầm hay không?

Tôn Ngư nói:

- Bọn họ quả thật đã xuất hiện trong phố xá sầm uất. Vừa rồi Bạch lâu chủ còn động thủ với người cứu bọn họ đi, bây giờ còn đang đuổi theo.

Trương Sơ Phóng nói:

- Vì để chứng thực, sao không tới đó xem thử một chút?

- Đúng.

Cho nên bọn họ đồng loạt chạy tới hang động Thâm Ký.

Long Bát đương nhiên dẫn mọi người cùng đi. Hắn không hề sợ hãi, bởi vì là “mọi người cùng đi”.

Trương Sơ Phóng và Diệp Bác Thức đều là nhân vật ghê gớm trên giang hồ, huống chi còn có Đa Chỉ Đầu Đà.

Đây là địa bàn của hắn, không ai dám bước chân vào.

Hắn không tin người nào có thể im hơi lặng tiếng cứu con tin ra ngoài, bởi vì nơi này trải đầy cơ quan. Hơn nữa không ai biết Bạch Sầu Phi lại giấu con tin ở chỗ hắn. Với quyền cao chức trọng của Long Bát thái gia, trừ khi là đương kim thiên tử và đám quan nhất phẩm như thừa tướng Thái Kinh, Đồng Quán vương phủ Công Tôn thập nhị công công, Ca Thư Lãn Tàn tự mình ra lệnh, nếu không thì ai dám lục soát phủ đệ của hắn?

Không nói đến người khác, ngay cả Long Bát thái gia hắn cũng không phải loại tầm thường

Trên đường đi đều có đèn dầu, nhưng cơ quan lại càng nhiều hơn. Cho dù đám người được Long Bát thái gia dẫn theo cũng phải cẩn thận, tránh đụng phải cơ quan, dính vào cạm bẫy.

Tổng lĩnh “Thái Dương Cỗ” Chung Ngọ phụ trách trông coi phòng thủ phủ Bát gia, cùng với thống lĩnh “Lạc Nhật Xử” Hoàng Hôn phụ trách canh giữ giám sát hang động Thâm Ký, hai người đều tuyệt đối không thừa nhận, cũng kiên quyết không tin Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình đã bị cứu đi.

Bọn họ dẫn mọi người xuống hang động xem xét.

Trong địa lao nhốt không ít người. Mặc dù hang động này tên là Thâm Ký (nhớ kỹ), nhưng nhiều người đã quên mình bị nhốt ở đây bao nhiêu năm, thậm chí đã quân hết tất cả, chỉ còn lại một đống xương trắng.

Trong tù xương trắng ngổn ngang, có người áo quần rách rưới, gào khóc rên rỉ, giãy giụa cầu sinh, vô cùng thê thảm.

Đám người Long Bát làm như không thấy.

Sau khi băng qua những phòng giam tù phạm muôn hình muôn vẻ, vô cùng thê thảm này, bọn họ đi vào một hang đá. Nơi này có người quét dọn, tương đối sạch sẽ, nhìn chung cũng có bục đá và giường nhỏ. Hoàng Hôn dẫn mọi người tới phòng giam thứ mười chín, chỉ vào cánh cửa phòng còn nguyên ổ khóa sắt lớn, nói:

- Bát gia, ngài nhìn xem, rõ ràng là không có ai mở ra. Nếu như có người không mở cửa mà có thể cứu phạm nhân một cách thần không biết, quỷ không hay, trừ khi hắn là thần tiên.

Long Bát hít một hơi dài, nhìn sang Tôn Ngư.

Tôn Ngư kiên trì nói:

- Bọn họ thật sự đã đi.

Long Bát giậm chân nói:

- Mở cửa ra xem thử!

Ổ khóa và chìa khóa phát ra tiếng kêu cực kỳ khó nghe, giống như tiếng kêu của hai con dị thú không cân đối, quấn vào với nhau, không ngừng giãy dụa, cuối cùng không thể tách ra.

Lúc này, Đa Chỉ Đầu Đà bỗng nói:

- Chờ đã!

Long Bát kinh ngạc hỏi:

- Sao thế?

Đa Chỉ Đầu Đà hoài nghi nói:

- Ta sợ rằng…

Lời còn chưa dứt, đèn đuốc trong hang động đột nhiên tắt phụt.

Hoàng Hôn lập tức cảnh giác, nhưng chìa khóa đã bị người ta cướp đi, hắn cũng bị trúng một cước lăn ra bên ngoài một trượng, liên tục va chạm mấy lần trong hang động chật hẹp, đau đến mức kêu lên thảm thiết.

Một tiếng “két”vang lên, phòng giam số mười chín đã mở ra.

Trong phòng đèn đuốc u ám lập lòe.

Trong phòng có người, đó là một lão nhân hình dáng khô héo đang ho, cùng với một cô gái tiều tụy đang đấm lưng cho y.

Ánh mắt hai người đều nhìn ra cửa, nhìn những người nơi cửa, nhìn những kẻ vô cớ giam cầm bọn họ lâu như vậy, hôm nay rốt cuộc lại muốn làm gì.

Nhưng không ngờ, lần này bọn họ lại nhìn thấy người thân của mình.