Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 76: Cơ duyên




Sau khi dặn dò Lương Hà nhanh chóng đi an bài mọi chuyện, Bạch Sầu Phi đang thoả thuê mãn nguyện lại cảnh giác với hai chuyện.

Mệnh lệnh do hắn ban ra, Lương Hà nhanh chóng hiểu được rõ ràng, điều này nói lên khả năng lĩnh ngộ của hắn càng ngày càng cao, mà trình độ làm việc cũng càng ngày càng đến gần mình. Hắn đã thật sự là một trợ thủ đắc lực của mình.

Cứ tiếp tục như vậy, sẽ có một hướng phát triển khác là giống như mình, từ trợ thủ đắc lực của Tô Mộng Chẩm dần dần trở thành họa ngầm của y; hoặc giống như Tôn Ngư do mình một tay bồi dưỡng, nhưng hành vi và việc làm của hắn lại bán đứng mình.

(Ai, Lương Hà là một nhân tài. Nhân tài là để sử dụng, nếu không thì phải giết chết. Nếu mình giống như Tô Mộng Chẩm, vậy Lương Hà sẽ là Vương Tiểu Thạch hay là Bạch Sầu Phi?)

Trong thoáng chốc này, hắn lại cảm thấy hâm mộ Tô Mộng Chẩm, ít nhất Tô Mộng Chẩm còn có một Vương Tiểu Thạch trung thành (hoặc là không chỉ một).

Trở lại Lưu Bạch hiên, bước về ánh đèn càng lúc càng gần, hắn lại dâng lên “cảm giác về nhà”, một loại cảm giác rất hiếm thấy đối với một kẻ lưu lạc giang hồ.

Theo ánh đèn càng lúc càng sáng, lửa dục của hắn cũng lúc càng cao.

Lúc này hắn vẫn chưa tiến vào Lưu Bạch hiên, vẫn chưa làm bất cứ chuyện gì đối với Ôn Nhu. Hắn chỉ đứng cách một cánh cửa, nhìn ngọn đèn chập chờn. Nghĩ đến cô gái Ôn Nhu này, trong lòng hắn chợt sinh ra một cảm giác ôn nhu thật sự.

Dường như hắn có phần thật lòng yêu thích cô gái này.

Nhưng hắn lại đột nhiên nghĩ đến Vương Tiểu Thạch.

Tiểu vương bát này cho dù đi đến đâu, suy sụp thế nào, vẫn có những mối quan hệ rất tốt. Đáng tiếc người mà hắn yêu thích lại thích ta, hơn nữa còn đang ở trong phòng ta.

Chỉ cần ta có được nàng, nàng chính là người của ta. Không có bất cứ chuyện nào có thể làm tổn thương Vương Tiểu Thạch hơn so với chuyện này.

Chỉ cần nghĩ đến việc có thể gây tổn thương cho Vương Tiểu Thạch, đó chính là chuyện đáng làm.

Bạch Sầu Phi bắt đầu kích động, hắn cảm thấy lúc này mình không thể chùn bước được.

Trước kia khi hắn vừa ra giang hồ, gặp được cô gái mà hắn thật sự yêu thích cũng luống cuống tay chân, không biết nên bày tỏ như thế nào, cũng không biết cách theo đuổi.

Thế là từng người bọn họ lần lượt biến mất trước mặt hắn, có người lập gia đình, có người đi xa, có người thậm chí chưa bị nam nhân chạm vào đã héo tàn, có người lại chung chạ với nam nhân còn kém xa hắn… lại không ai nhìn hắn lâu, thậm chí cũng không thèm nhìn hắn một lần. Đến khi hắn thăng quan tiến chức, bỗng gặp lại vài người trong số đó, các nàng lại hết sức chung tình và ngưỡng mộ hắn, cho rằng đây là lần đầu tiên gặp mặt.

Sau đó, hắn cuối cùng đã hiểu.

Thích nữ nhân, thủ đoạn xứng đáng nhất là đưa các nàng lên giường, sau đó dùng phương thức có lỗi nhất vứt bỏ các nàng, như vậy các nàng mới nhớ hắn cả đời, vĩnh viễn cũng không quên được.

Do đó, Bạch Sầu Phi đã thay đổi.

Hắn không nên yêu, bởi vì yêu là một loại độc dược.

Hắn chỉ cần bước lên, lên giường của các nàng, hoặc cùng các nàng lên giường, hay là bước lên người các nàng.

Không ngại dùng những bộ mặt khác nhau, dùng tất cả biện pháp, mặc dù không có ái tình thật sự, nhưng thế thì đã sao? Nhất là sau khi ngươi đã hưởng thụ đầy đủ.

Đại nhân vật không cần yêu người khác, chỉ cần làm cho người khác yêu mình.

Bạch Sầu Phi cảm thấy mình là một đại nhân vật.

Hắn vốn định trực tiếp tiến vào, bởi vì đó là phòng của hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn gõ cửa trước, lại không chờ Ôn Nhu ra mở cửa thì đã đi vào.

Hắn nhìn thấy hai hàng lông mi đen nhánh cong cong của Ôn Nhu đang run rẩy, có phần khẩn trương. Cô gái này mang theo chút hoảng hốt lại đẹp đến mức khiến người khác tim đập mạnh.

Trong phòng thật vàng, màu vàng do ánh nến nhuộm lên, ngọn lửa chập chờn.

Hắn bước tới. Ôn Nhu giống như lấy hết can đảm mới ngước mắt lên, khuôn mặt giãn ra, lúm đồng tiền hiện rõ rồi lại mờ đi, hỏi:

- Bọn họ gây chuyện dưới lầu à?

Bởi vì đứng gần, Bạch Sầu Phi có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc cổ mềm trắng xinh đẹp khi nàng ngẩng mặt lên, hắn thật sự muốn hôn lên đó.

Ánh nến trong phòng còn gợi tình hơn cả rượu.

- Không có chuyện gì, ta đã bảo bọn họ chờ một chút.

Bạch Sầu Phi chỉ vào thức ăn, dịu dàng hỏi:

- Đồ ăn nguội cả rồi, không ăn chút gì sao?

- Huynh không ăn sao?

Ôn Nhu rất ôn nhu.

- Ta à? Ta không đói bụng.

- Huynh không ăn, ta cũng sẽ không ăn.

- Được, ta sẽ ăn với muội một chút.

- Huynh ăn thì ta sẽ ăn.

Ôn Nhu xinh đẹp thẹn thùng trả lời.

Bạch Sầu Phi thấy Ôn Nhu không gắp thức ăn, liền gắp một miếng thịt dê cho nàng.

- Ta không thích ăn thịt lắm.

Ôn Nhu bỏ miếng thịt trở về:

- Huynh ăn đi!

Bạch Sầu Phi cũng không mời rượu, bởi vì có vẻ đã không cần.

Đối với cô gái này, hắn cho rằng đã nắm chắc trong tay, không cần dùng thuốc nữa. Xem ra, cô gái nhỏ này vẫn còn là xử nử, không dùng thuốc còn có tư vị, kích thích và thống khoái hơn.

Hắn say mê nghĩ đến những chuyện này, bất giác tự rót rồi tự uống. Bọn họ bưng lên hai bầu rượu, hắn đương nhiên chọn bầu rượu không có Yên Chi Lệ.

Ôn Nhu chỉ khẽ cười ngọt ngào.

- Cười cái gì?

- Cười huynh.

- Cười ta?

- Cười huynh ăn thịt dê từng ngụm, giống như con cọp vậy.

- Ăn thịt bò không? Ta gắp cho muội.

- Thịt bò à? Không ăn đâu.

- Tại sao? Đầu bếp xào rất tươi non mà.

- Bò là con vật đáng thương nhất. Nó chịu đựng cả đời vì chủ nhân, không biết đã ăn bao nhiêu roi, gió thổi nắng phơi, cày hết bao nhiêu đồng ruộng, làm ra lúa gạo nuôi sống biết bao nhiêu người. Với thân hình của nó, muốn phản kháng chủ nhân cũng không phải chuyện khó, nhưng cả đời nó đều trung thành với chủ. Có điều đến lúc nó già nua vô dụng, chủ nhân lại bán nó vào lò mổ, làm thịt nó, từ da đến xương đều tan nát, ngay cả cái đuôi cũng bị đem đi nấu canh, xẻ thịt, rút gân, đập xương, hút tủy, không bỏ qua một thứ nào. Huynh chưa từng nghe nói sao? Lúc con bò tiến vào lò mổ sẽ rơi lệ… mặc dù nó không phản kháng, nhưng trong lòng nhất định đang suy nghĩ, chủ nhân ơi chủ nhân, ta vì ngươi chịu đựng cả đời, ăn cỏ trồng lúa, sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy, không niệm tình nhiều năm trung thành khổ cực…

Xem ra, mấy năm nay đi lại trong kinh thành, tiếp xúc với nhiều người bần cùng khổ cực, Ôn Nhu vẫn là một đại cô nương, đại tiểu thư, nhưng kiến thức đã không giống như trước.

Bạch Sầu Phi đang nhai thịt bò, bất chợt cảm thấy có phần vô vị, vội gắp một miếng thịt gà cho nàng, thúc giục:

- Vậy thì ăn gà đi!

- Gà à? Ta cũng không ăn.

- Gà cũng không ăn? Gà thì có cái gì? Nó cũng không làm ruộng cày đất, rơi lệ ăn cỏ.

- Hiện giờ gà trong kinh thành đều là nuôi để ăn. Cả đời nó bị nhốt trong lồng, chen chen chúc chúc, chưa từng được tự do tự tại. Cả đám co cụm trong một nơi chật hẹp, u ám và ẩm ướt, ngươi chèn ép ta, ta chèn ép ngươi để sống, chỉ chờ một ngày đủ lớn bị bắt đi làm thịt. Huynh nghĩ xem, bọn chúng tội nghiệp biết bao? Cả đời cũng chỉ ngồi chờ chết, chờ làm thức ăn cho con người. Bọn chúng giống như những tử tù, sống chỉ để chờ chết đền bù tội nghiệt, không có hi vọng gì, cũng không có bất kỳ niềm vui nào. Huynh ăn nó vào bụng như vậy, dĩ nhiên cũng ăn vào dạ dày tất cả áp bức, hoảng loạn, sợ hãi và độc chất của nó trước khi chết. Chủ nhân của bọn chúng cho bọn chúng ăn những thức ăn dơ bẩn, huynh cũng chẳng khác nào gián tiếp hấp thụ thức ăn của bọn chúng…

Bạch Sầu Phi vừa nghe, lại cảm thấy ăn không trôi, đành phải dời đến đĩa cá hấp:

- Cá thì sao? Cá không việc gì chứ? Cá mà cũng không ăn, vậy thì ăn chay cho rồi.

Ôn Nhu hỏi ngược lại:

- Con cá này được đánh bắt lên từ đâu?

- Ta làm sao biết? Ta cứ ăn.

- Nhưng mà nó được đánh bắt ở đâu lại có ảnh hưởng rất lớn.

- Chuyện đó thì có quan hệ gì? Ta thật không hiểu.

- Bây giờ có rất nhiều hồ nước và bờ biển bị ô nhiễm, mọi người đổ phân, đi tiểu, giặt quần áo, nhuộm vải, xay đậu trong nước, thậm chí còn có kho hỏa dược của Lôi gia bảo, độc dược của “Lão Tự Hiệu” Ôn gia, hoàn toàn đổ vào trong sông biển. Những độc vật này bị cá ăn vào, huynh nói xem, không phải cả người bọn chúng đều là độc sao? Cho dù không đánh bắt tại thủy vực ô nhiễm, huynh làm sao biết bọn chúng không phải từ bên khe suối của Thục Trung Đường gia bơi đến, trên người mang theo gai độc của Đường môn, huynh lại cho rằng chỉ là một cái xương cá, ăn vào trong bụng. Huống hồ cá vốn ở trong nước, bơi qua bơi lại, tự do tự tại. Bởi vì dục vọng ăn uống, bỗng nhiên bắt bọn chúng lên, cổ họng của bọn chúng bị lưỡi câu đâm thủng, giãy giụa trong lưới, rời khỏi mặt nước. Thứ huynh ăn vào là sự kinh hãi của bọn chúng trước khi chết. Huynh nghĩ xem, một người bị kinh sợ quá nhiều cũng sẽ mắc đủ loại bệnh, huống hồ là cá. Bọn chúng chưa từng chọc giận huynh, chưa từng hại huynh, cũng chưa từng gặp huynh. Bọn chúng cũng có thân nhân, cha mẹ, vợ con, nhưng bởi vì huynh muốn ăn, khiến cho bọn chúng vốn đang sống sờ sờ lại bị hại chết. Huynh thử suy nghĩ một chút xem, thứ huynh ăn vào là một thân thể cả đời chịu khổ, không thể giãy giụa, mặc cho người ta xâu xé, chịu đựng sự sợ hãi và đau khổ rất lớn. Huynh ăn vào trong bụng cả sự khuất nhục và bất bình, còn có linh hồn yếu ớt đáng thương kia của nó, chẳng lẽ chuyện này không có chút ảnh hưởng nào đến huynh sao? Nói thật, ta không thể nào nuốt trôi được.

Bạch Sầu Phi lầu bầu:

- Có thể được ta ăn, xem như là cơ duyên may mắn của nó.

- Nếu như kiếp này huynh bất hạnh là một con bò, một con gà, một con cá, sẽ không nói như vậy.

- Đúng, bọn chúng vốn không suy nghĩ, cũng không nói chuyện. Cho nên ta có thể suy nghĩ, có thể nói chuyện, sao ta lại không ăn. Được một đại nhân vật khiến trời đất biến sắc như ta ăn vào trong bụng, không chỉ là cơ duyên của bọn chúng, còn là phúc khí của bọn chúng.

Bạch Sầu Phi hỏi ngược lại:

- Cái này cũng không ăn, cái kia cũng không ăn, vậy muội ăn gì?

- Ta à? Ta ăn rau, ăn trái cây, cũng không phải hoàn toàn không ăn thịt, thỉnh thoảng cũng ăn một chút.

Ôn Nhu thản nhiên nói:

- Huynh xem da của ta tuyết trắng tuyết, trơn nhẵn, chính là nhờ ăn những thứ này đó.

- Không ngờ phật tâm của muội nặng như vậy, không phải một ngày nào đó sẽ làm ni cô chứ? Có điều nếu như xuất gia không thành, xem muội cầm đũa gắp thức ăn sát như vậy.

Bạch Sầu Phi thuận miệng bắt chuyện, lại thừa dịp này chuyển đề tài:

- Tương lai nhất định sẽ gả cho một trượng phu ở gần bên cạnh.

- Ơ!

Ôn Nhu nghi hoặc hỏi:

- Làm sao biết được chuyện này?

- Chuyện này còn không đơn giản sao?

Bạch Sầu Phi vươn người giải thích:

- Đây là đầu đũa, đó là đuôi đũa, ngón cái và ngón trỏ của muội cầm gần đầu đũa hơn, lấy chồng nhất định là gần gũi, ngược lại thì sẽ là nhân duyên ở xa.

Bởi vì dựa vào gần, trong mũi ngửi được từng làn hương thơm xử nữ, tâm tình của hắn bất giác dao động.

Lúc này chợt nghe bên ngoài có tiếng tranh cãi.

- Chúng ta muốn đi vào!

- Không ai được vào bên trong!

- Chúng ta vẫn muốn vào!

- Các ngươi dám!

- Không có gì không dám, trừ khi là các ngươi thả người.

- Thả người cái gì? Là chính các ngươi tự đi đến cửa.

Tiếp theo là một trận tiếng đánh nhau “binh binh bang bang”.

Ôn Nhu vừa nghe, nửa giận nửa vui, nhướng mày gọi:

- Để bọn họ đi lên!

Bạch Sầu Phi đang muốn phát lệnh ngăn cản, đột nhiên cảm thấy khó chịu ở ngực, tứ chi vô lực, chân khí đứt quãng, lời đã lên đến cổ họng lại không thể thốt ra khỏi miệng.

Hắn lập tức kinh hãi, không dám xem thường.