Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 84: Cơ phòng




Cha con Thái Kinh đều ở trong biệt thự Biệt Dã, con trai đang nhìn Thụ Đại Phong chữa thương cho phụ thân.

Thụ Đại Phong là em trai của Thụ đại phu.

Bạch Sầu Phi đã “mua” mạng của anh trai hắn, cũng “mua” luôn con người của em trai.

Thụ Đại Phong đã đứng về phía Bạch Sầu Phi, dĩ nhiên cũng phải phục vụ cho nghĩa phụ của Bạch Sầu Phi là Thái Kinh.

Y thuật của Thụ Đại Phong chỉ bằng một nửa anh trai hắn, nhưng như vậy cũng đã rất cao rồi. Những vết thương ngoài da trên người Thái Kinh, đối với Thụ Đại Phong quả thật chẳng thấm vào đâu.

Nhưng Thái Du lại tức giận bất bình nói:

- Đây là sao? Với công lực của phụ thân, tại sao lại bị một tên chó chết sỉ nhục như thế? Vậy là sao!

Thái Kinh lại không tức giận, chỉ cười một tiếng nói:

- Không phải long thể của thánh thượng cũng bị thương sao? Cha ngươi cùng chịu nạn với ngài, đó là vinh quang vô thượng.

Không lâu sau, Thái Kinh lệnh cho con trai Thái Du đi vấn an thánh thượng. Mấy người con trai khác của hắn như Thái Thúc, Thái Thao đều chờ ở cửa, nóng lòng muốn biết phụ thân bọn họ có chuyện gì hay không. Thái Du chỉ nói:

- Rất tốt, lão nhân gia không sao cả.

Cho đến khi gặp Thái Tiêu, người mà Thái Du luôn xem là tâm phúc, hắn mới chịu nói:

- Ta thấy phụ thân bị thương không nặng, được còn nhiều hơn là mất.

Tư chất của Thái Tiêu hơi thấp, nghe lại không hiểu.

- Ngươi đúng là ngốc. Lần này phụ thân là người duy nhất ở đó cùng chịu nạn với thánh thượng, đây gọi là “đồng cam cộng khổ”. Ngày sau khi thánh thượng nhớ lại chuyện này, tuy hơi mất mặt, nhưng có phụ thân cùng chịu nhục, cũng xem như là có bạn. Lại nói, phụ thân và thánh thượng trải qua chuyện này, ngày khác nếu có người vu cáo, bẩm tấu phụ thân làm chuyện gì không đúng, ngươi nghĩ xem, thánh thượng niệm tình cùng nhau chịu nạn, còn không đứng về phía phụ thân sao?

Thái Tiêu nghe được như hiểu mà không hiểu, chỗ hiểu chỗ không. Thái Du chỉ đành cười trừ.

Không lâu sau, Thái Tiêu gặp được huynh đệ Thái Vĩ. Thái Vĩ hỏi thăm tình hình của phụ thân, Thái Tiêu vì muốn chứng tỏ, liền nói với hắn những lời của Thái Du. Thái Vĩ lại đem những lời này nói cho thúc phụ Thái Biện của hắn biết.

Thái Biện rất khôn khéo, nghe xong liền nhớ kỹ trong lòng, sau đó hỏi anh trai của hắn chuyện này. Thái Kinh dĩ nhiên là giật mình, vội vàng truy xét ngọn nguồn, mới biết là do Thái Du nói. Sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống, nói:

- Du nhi quá tâm cơ, cần phải đề phòng.

Chờ sau khi Thái Biện rời đi, Thái Kinh lại nhỏ giọng nói với phu nhân:

- Biện đệ cũng không có lòng tốt, biết rõ một khi nói ra chuyện này, ta sẽ cẩn thận đề phòng Du nhi. Hắn cũng cố ý tỏ vẻ trung thành, nhưng thật ra lại đang ly gián. Chúng ta cũng phải coi chừng hắn.

Khi đó, hắn bị Đường Bảo Ngưu đánh một trận tại Bát gia trang, nhưng lại tăng quan, tăng bổng lộc, càng được sủng ái, oai phong một thời trong triều, không ai sánh được.

Ngày đó, khi hoàng đế còn đang dưỡng thương tại biệt thự Biệt Dã. Người giám sát tạm thời Tô Hàng là Chu Miễn, con trai của đại phú hào Tô Châu Chu Trùng, bởi vì luôn thuận theo ý vua, lại giỏi tâng bốc nịnh hót, nhờ đó được Triệu Cát tán thưởng yêu thích, thường được gọi theo bên cạnh dự tiệc, từng nghe hoàng đế nhắc tới chuyện này, đã nói như sau:

- Trong nhiều người như vậy, chỉ có Thái khanh là trung thành nhất, vì cứu trẫm mà cùng bị thương. Trẫm tuy nhất thời sơ ý, nhưng nhân vật nhạy bén như Thái khanh cũng bị phục kích như vậy, hiển nhiên trẫm bị thương cũng không oan. Ha ha, hắn còn bị thương nặng hơn trẫm nhiều. Có thể thấy được lòng trung thành của hắn, đúng là đáng quý, nên khen thưởng nhiều hơn.

Chu Miễn rất biết nắm bắt thời cơ, liền kể lại chuyện này với Thái Kinh.

Trước đó, Thái Kinh đã cầu xin cho đám người Long Bát và Bát Đại Đao Vương. Triệu Cát nể mặt Thái Kinh cầu tình, vì vậy cũng đồng ý. Sau đó Thái Kinh lại xin ban thưởng cho đám người Đa Chỉ Đầu Đà và Thiên Hạ Đệ Thất, Triệu Cát cũng nhận lời tất cả.

Đến lúc này, người người đều cảm kích Thái Kinh vạn phần, nguyện vì hắn hi sinh quên mình. Thái Kinh chẳng cần bỏ ra chút bạc nào, đã có thể khiến những nhân vật nổi danh trong triều đình và võ lâm này bán mạng cho hắn.

Hắn lại thỉnh cầu hoàng đế, giao hai tên thích khách kia cho hắn xử trí.

Triệu Cát vốn không có thời gian xử lý những “việc vặt” này, y rất bận, là bận chơi.

Y chỉ (tùy ý) hỏi một câu (chủ yếu là vì bị nhục bị đánh, cho nên mới nhớ tới chuyện này, nếu không, giống như những trung thần tướng hiền khác, sau khi giao toàn bộ cho Thái Kinh “xử trí”, y cũng không nhớ là có người như vậy, có chuyện như vậy): - Khanh muốn xử trí bọn chúng thế nào?

- Bẩm cáo bệ hạ!

Thái Kinh lễ độ cung kính nói:

- Đương nhiên là bêu đầu trước mặt mọi người để răn đe. Thần đang muốn xin hoàng thượng phê chuẩn, để cho Mễ công công tự mình giám sát việc xử trảm, có thể bảo đảm đồng đảng của phạm nhân không thể đến cứu, không xảy ra sơ xuất.

Triệu Cát đương nhiên không từ chối.

Y cho rằng người sống trên đời, thích chơi là chơi, muốn vui là vui, quan tâm đến mấy chuyện lặt vặt này đúng là chẳng có chút ý nghĩa nào.

Lúc này, Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu bị giải đến cơ phòng của Bát gia trang (nơi đó vốn gọi là thần cơ phòng, được bảo vệ nghiêm ngặt và bí mật hơn cả hang động Thâm Ký, vốn là nơi đám người Thái Kinh và Long Bát bí mật thương nghị). Canh chừng hai người bọn họ là “Thất Tuyệt Thần Kiếm”, bao gồm bảy đại cao thủ Kiếm Thần, Kiếm Tiên, Kiếm Quỷ, Kiếm Yêu, Kiếm Quái, Kiếm Ma và Kiếm, cho nên Thái Kinh rất yên tâm.

Thẳng thắn mà nói, với hắn hiện giờ cũng chẳng có gì phải lo lắng.

“Kỳ quái” là, Thái Kinh cũng không đặc biệt sai người làm khó hai người Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu. Hắn chỉ hạ lệnh làm cho bọn họ “không thể động đậy”, bao gồm không thể tổn thương người khác hoặc tổn thương chính mình, còn lại cứ để cho bọn họ ăn no, ngủ ngon, tất cả đều hầu hạ thật tốt.

Cứ như vậy trôi qua ba ngày.

Cái gọi là “đặc biệt”, đó là với tính cách và thông lệ của Thái Kinh, hắn lại “lễ nghĩa” với kẻ thù chính trị và cừu nhân của mình như vậy, đúng là không hợp với lẽ thường. Hắn đối xử với hai người Đường, Phương nhân từ như vậy, nói ra thật sự khiến người ta lạnh gáy.

Cùng lúc đó, hắn lại ra lệnh cho các đại tướng thủ hạ thăm dò động tĩnh của đám người Bạch Sầu Phi trong Kim Phong Tế Vũ lâu, còn có tung tích của Tô Mộng Chẩm, hành tung của đám người Địch Phi Kinh và Lôi Thuần trong Lục Phân Bán đường, còn cả Vương Tiểu Thạch của Tượng Tị tháp, Ôn Mộng Thành và Hoa Khô Phát của hai đảng Phát và Mộng.

Trong khoảng thời gian này, Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu ngoại trừ không được tự do tự chủ, vẫn được ăn no, mặc đẹp, ngủ ngon…

Đường Bảo Ngưu lại không cảm thấy có gì phải lạnh gáy, hơn nữa cũng chẳng có gì phải đề phòng.

Nếu đã đến thì cứ an tâm ở lại nơi này.

Dù sao đã rơi vào trong tay người khác, chẳng qua chỉ mất một cái mạng, hắn chẳng quan tâm.

Hắn lại thường tranh luận với Phương Hận Thiếu:

- Con chó mà ta đánh còn khó chơi hơn con thỏ mà ngươi đánh. Hoàng đế cái gì? Gà cũng không bắt được một con. Con rùa Thái Kinh kia thì khác, hắn còn xảo quyệt hơn cáo, độc ác hơn sói, tàn nhẫn hơn cá sấu, chay nhạnh hơn cả chuột. Ngươi xem, những năm gần đây, bao nhiêu chí sĩ thương dân yêu nước muốn giết hắn, nhưng đều sắp thành lại bại. Ngươi thấy ta đè hắn xuống, binh binh bốp bốp, liên tục đánh mười bảy mười tám quyền…

Bình thường Phương Hận Thiếu vẫn luôn tranh luận. Người hắn đánh là hoàng đế, mà hoàng đế thì lớn hơn trời. Ngày đó hoàng đế cũng phải ăn nước bọt của hắn (hắn nhổ một bãi nước bọt vào Triệu Cát), Thái Kinh thì đã là gì.

Chỉ có điều, lần này hắn lại yên lặng như đang suy nghĩ gì đó.

Không ai tranh luận, Đường Bảo Ngưu lại cảm thấy không quen.

- Sao thế?

- Bọn chúng đối xử với chúng ta tốt như vậy…

Phương Hận Thiếu suy nghĩ nói:

- Ngươi không cảm thấy có điểm không ổn sao?

- Chẳng qua là chết thôi.

Đường Bảo Ngưu hào sảng nói:

- Trừ chết ra thì chẳng có gì đáng ngại, mặc kệ hắn có âm mưu gì, ta chỉ cần đi thẳng về thẳng, bất khuất không hàng.

- Chúng ta chết, dĩ nhiên là khó tránh khỏi…

Phương Hận Thiếu lo lắng không yên nói

- Nhưng nếu làm liên lụy đến người khác, vậy thì…

Đường Bảo Ngưu chợt hiểu ý của hắn.

Hắn nhìn bờ vai gầy gò như con gái của vị huynh đệ kiêm chiến hữu này, trong lòng không khỏi đau xót, tiếp đó là sợ hãi.

Bọn họ đã làm liên lụy tới người khác… nhất là liên lụy đến các huynh đệ.