Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 87: Thân thể trong trắng




Ánh nến lập lòe.

Ôn Nhu nằm gục trên bàn, giống như bất chợt thiếp đi, khuôn mặt còn hồn nhiên hơn đứa trẻ, lại có một nét đẹp đặc trưng của thiếu nữ khiến người khác động tâm.

Bóng đêm ngoài cửa sổ đang gào thét.

Bạch Sầu Phi nhìn khuôn mặt xinh đẹp này một hồi lâu, trong lòng hắn cũng đang có một cuộc chiến căng thẳng. Nàng thuần khiết như vậy, mình có nên vấy bẩn nàng hay không? Nàng và mình vốn là thanh bạch, có nên vì dục vọng nhất thời mà phá hư quan hệ hài hòa này? Nàng vốn khá thích mình, có nên vì một lúc xung động mà mất đi một người bạn, tăng thêm một kẻ địch?

Nhưng hắn chợt nhớ tới Vương Tiểu Thạch.

Nghĩ đến Vương Tiểu Thạch, hắn lại cười dữ tợn.

Vương Tiểu Thạch quả thật có nhiều bằng hữu, huynh đệ, quý nhân, hồng phấn trợ giúp. Nhưng chỉ cần chiếm được liễu Ôn Nhu, Vương Tiểu Thạch chẳng khác nào ngã lộn nhào trên tay hắn.

Đó thật sự là một chuyện rất thống khoái.

Hắn lại nhớ đến Tô Mộng Chẩm.

Nhớ đến Tô Mộng Chẩm, hắn càng nở nụ cười đắc ý.

Tô Mộng Chẩm rốt cuộc đã chết hay chưa? Không ai biết. Hắn hoài nghi, con người bệnh tật lẽ ra phải chết sớm hai mươi hai năm này vẫn còn sống, đang ở trong bóng tối chờ cơ hội phục thù hắn. Hắn cảm thấy đó là sự thật chứ không phải chỉ đa nghi. Hắn vẫn không tin Tô Mộng Chẩm thật sự lại chết không còn hài cốt, không thể yên lòng được. Nhưng hắn cũng hoài nghi, Tô Mộng Chẩm dù có chết cũng sẽ cố ý hủy diệt thi thể, khiến hắn cả đời không thể an tâm, bởi vì hắn không tìm được bất cứ cơ hội nào để Tô Mộng Chẩm chạy thoát. Trong sự băn khoăn lo lắng như vậy, nếu cưỡng chiếm tiểu sư muội duy nhất của Tô Mộng Chẩm, đúng là một thắng lợi cực lớn và sự trả thù vô cùng vui sướng.

Đó cũng là một chuyện rất sảng khoái.

Quan trọng hơn vẫn là, hắn muốn nàng.

Nàng đẹp như vậy, bộ ngực hơi nhô lên, lúm đồng tiền phớt màu hồng phấn, làn da mềm mại nhẵn bóng, mùi thơm xử nữ… hắn muốn có nàng.

Vì vậy hắn bắt đầu ra tay, cưỡng chiếm một cô gái thuần khiết, một thân thể trong trắng.

Trương Thán đột nhiên tỉnh giấc.

Mơ mơ màng màng ngồi đợi một hồi, Trương Thán bất chợt thiếp đi, sau đó giống như gặp phải ác mộng (nhưng hắn lại hoàn toàn không nhớ được cơn ác mộng kia, gần như khi vừa tỉnh lại thì đã quên hết tất cả), hay là vì cảnh giác được chuyện gì đáng sợ nên tỉnh lại.

Hắn vừa tỉnh lại, trông thấy Thái Thủy Trạch đang nhìn mình, như cười mà không cười.

Hắn lập tức nổi nóng.

Hắn vốn là một người quý trọng sinh mạng, không dễ ngủ gật. Thẩm Hổ Thiền Thẩm lão đại từng nói với hắn, ngủ quá nhiều là một sự sa đoạ, càng ngủ thì càng sa đoạ. Thời gian ngủ của một người càng nhiều, thời gian sống sẽ càng ít đi. Giấc ngủ cần thiết mà con người dự tính vốn dài hơn nhiều so với thực tế, mà lại sai sầm cho rằng ngủ càng nhiều thì càng sống lâu, sống tốt hơn, thân thể khỏe mạnh. Thực ra điều này không hề có căn cứ. Có người một ngày ngủ hai ba giờ đã đủ, có người hai ba ngày ngủ một giấc đã quá nhiều. Những người thích ngủ thông thường đều không phải là người chăm chỉ, ngay cả lúc tỉnh táo bọn họ cũng chưa chắc đã chuyên tâm làm việc, mà thời gian duy nhất bọn họ không ngủ là dùng để chơi đùa.

Một người trong lòng không có chí lớn, lúc thất vọng khó khăn sẽ dễ béo lên. Bởi vì tâm lý muốn chiếu cố bản thân nhiều một chút, xem như là bù đắp, cho nên nhất định sẽ ăn nhiều ngủ nhiều.

Do đó béo phì cũng là một loại bệnh.

Trương Thán thích ăn cơm. Hắn đặc biệt thích cơm, giống như kiếp trước hắn từng phóng hỏa thiêu cháy ruộng lúa của tất cả mọi người trong thôn, hay là kho gạo ở nơi nào đó, kiếp này phải mò từng hạt, vét từng chén, nhai kỹ nuốt vào, nhằm để bù đắp, xem như báo ứng. Hắn ăn nhiều cơm thì lại buồn ngủ, dĩ nhiên là rất dễ béo phì.

Cho nên hắn cố gắng ngủ ít đi một chút, làm việc nhiều một chút. Hắn dùng thước dây đo vòng eo của mình, trông thấy mới hơn hai mươi tuổi đã hơn ba mươi sáu tấc, khiến cho hắn cũng không dám tự tâng bốc mình.

May mắn hắn cũng là một người thích làm việc, xem công việc giống như giải trí. Hắn tin vào sự “cố gắng” và “chịu đựng”, mà muốn thành công thì phải “cố gắng”, muốn nở mày nở mặt thì phải biết “chịu đựng”.

Trước mặt Thái Thủy Trạch, hắn càng không muốn ngủ gật, bởi vì như vậy chẳng khác nào tỏ ra yếu kém.

Hắn quả thật không muốn tỏ ra yếu kém trước mặt một kẻ mà hắn cho là “hèn nhát”.

Nhưng không biết tại sao, từ sau khi hắn và Thái Thủy Trạch trải qua chiến dịch chùa Lão Lâm, trong đầu luôn hỗn loạn, trong lòng hay ngơ ngác, mệt mỏi, rất thích ngủ. Có điều khi vừa khép mắt lại, hắn sẽ nằm mơ (hay là nhìn thấy) một cô gái ngọt ngào trên mặt có vết sẹo.

Chẳng lẽ là vì trong trận chiến đó, huyệt đạo của hắn bị Vô Mộng Nữ khống chế, vì phản kháng nên đã phát động “Phản Phản thần công”, khiến cho hai người dính vào với nhau, không thể phân chia. Mặc dù cuối cùng đã tách ra, nhưng rốt cuộc có phải trên người nàng (trong lòng) có chút gì đó vẫn ở lại trong cơ thể mình, mà mình cũng có chút gì đó ở lại chỗ nàng hay không?

Bản thân hắn cũng không biết rõ, nhưng hắn thường buồn ngủ, thường nhớ đến nàng, thường mơ thấy nàng… Đến nỗi chính hắn cũng không phân biệt được, rốt cuộc là vì thường ngủ nên thường gặp nàng, hay là vì muốn gặp nàng nên thường ngủ.

Nhưng hắn lại căm ghét bản thân, tại sao vào thời điểm trọng yếu và trọng đại này lại ngủ thiếp đi.

Mặc dù chỉ cần có gió thổi cỏ lay, hắn sẽ lập tức tỉnh dậy, nhưng vào giờ phút quan trọng này lại có hiện tượng thất thần, hắn cảm thấy rất nhục nhã.

Có điều lần này hắn lại gặp ác mộng, chứ không phải nằm mơ thấy nàng, vì vậy càng khiến hắn bực bội.

Vì vậy hắn hung hăng hỏi:

- Ngươi nhìn cái gì?

Hắn ghét nhất người khác nhìn khi hắn đang mệt mỏi và ngủ.

Từ sau chiến dịch chùa Lão Lâm, Thái Thủy Trạch bị Triệu Họa Tứ đá vào trán, vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, có thể sống được đã xem như kỳ tích. Khuôn mặt hắn không biết sợi gân nào bị đá hư, đến nỗi mặt méo mó, miệng nghiêng nghiêng, thân thể vẫn thường phát ra mùi hôi, tóc cũng càng ngày càng khô vàng thưa thớt, suốt ngày vẻ mặt luôn cười cười, ngay cả lúc không nên cười cũng vậy. Trương Thán cũng hoài nghi, lúc hắn đang cười có phải là cười thật hay không, lúc nhìn đông nhìn tây có phải là đang nhìn thật hay không.

Thái Thủy Trạch dường như vẫn đang đợi Trương Thán tỉnh dậy, nhưng lại không dám quấy nhiễu đối phương… Hắn biết Trương Thán xem thường hắn, cũng căm ghét hắn, càng không chịu tha thứ cho hắn.

- Ta cảm thấy có điểm không đúng.

Thái Thủy Trạch đè giọng nói xuống rất thấp.

- Thế nào?

Trương Thán giả vờ như không hề chú tâm.

- Nơi này giống như không có chuyện gì, nhưng bên ngoài lại điều động rất nhiều người. Nếu như ta không đoán sai, bọn họ là đang bày trận.

- Bày trận? Đối phó với chúng ta mà phải dùng đến trận thế lớn như vậy sao?

- Không cần.

Sự nghi ngờ của Trương Thán là xuất phát từ “lượng sức”.

Cậu trả lời của Thái Thủy Trạch lại là “thực tế”.

Như vậy, lời nói của hai người càng có thể nhanh chóng tiếp cận chủ đề:

- Ngươi nói là… bên ngoài trong lâu điều động nhân thủ, không phải là vì chúng ta?

Thái Thủy Trạch thần sắc ngưng trọng gật đầu, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười kì dị kia.

Trong đại sảnh, mấy ngọn đuốc lay động phần phật, khiến cho bóng mờ chiếu lên mặt hai người không ngừng lắc lư, nhìn càng giống như quỷ ma yêu dị.

Trương Thán hít sâu một hơi.

- Ý của ngươi là, muốn đối phó với chúng ta, chỉ cần Bạch Sầu Phi ra tay là được, không cần phải điều động binh lực như vậy?

- Cho dù Quỷ Kiến Sầu không ra tay, chỉ với đám thủ hạ của hắn, bất kể Lôi Mị hay là Cát Tường Như Ý, muốn đối phó với chúng ta cũng dư sức rồi.

- Như vậy, bọn chúng không phải nhằm vào chúng ta, nhưng lại chờ sau khi chúng ta vào trong lâu mới điều động binh lực, chẳng lẽ là…

Nói tới đây hắn bỗng dừng lại, nhất thời không nói được nữa.

Nếu không phải vì bọn họ, vậy thì vì ai?

- Cho nên bất kể xảy ra chuyện gì.

Trương Thán lập tức đưa ra phản ứng và suy luận:

- Cũng không nên kinh động Tiểu Thạch Đầu.

Lần này Thái Thủy Trạch lại lắc đầu, trên mặt vẫn mang theo nụ cười giả tạo kia.

Sắc mặt Trương Thán lại không cao hứng:

- Tại sao, chẳng lẽ muốn Vương tam ca đi tìm chết?

- Ngươi đừng quên tại sao chúng ta lại tiến vào đây.

- Ôn cô nương?

- Đúng.

Thái Thủy Trạch cười thảm nói:

- Chúng ta có thể vì cô ấy mà tự nguyện đưa dê vào miệng cọp, nếu như cô ấy gặp nạn, Vương lão tam dĩ nhiên cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Huống hồ Ôn cô nương có phân lượng rất lớn trong lòng hắn, hơn nữa cô ấy còn là sư muội của Tô lâu chủ…

Trương Thán giật mình, chuyện này thật sự không thể xem thường.

- Nói như vậy, Ôn Nhu chẳng phải là…

Hắn ngẩng đầu nhìn lên.

Trên Lưu Bạch hiên ở tầng cao nhất Bạch lâu, đèn đuốc vẫn ấm áp như trước, nhưng Ôn Nhu có phải đã lâm vào hiểm cảnh hay không?

Hắn lại xoay đầu nhìn Thái Thủy Trạch.

Nụ cười của Thái Thủy Trạch càng kì dị, trong mắt ẩn giấu sự lo lắng còn sâu, còn nặng, còn tối hơn so với bóng đêm.

Lúc này trong Lưu Bạch hiên, Bạch Sầu Phi đã quyết nhất định phải tận tình giày xéo đóa hoa tươi kiều diễm này. Nhưng hắn nhất thời vẫn chưa quyết định, rốt cuộc nên tắt đèn thống khoái chơi đùa với nàng một phen, hay là để đèn sáng tử tế hưởng thụ nữ nhân này, sau này có thể nhớ được mỗi chi tiết lúc cưỡng chiếm một cô gái xinh đẹp thuần khiết.