Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 187: Thiên quan đại nhân




Khi Mộ Cửu quay về đã là nửa đêm, Tiểu Tinh vừa rời giường uống nước liền thấy nàng và Lục Áp đang đứng dưới tán cây trong viện trò chuyện.

Vốn nó không biết nàng đã ra ngoài, nhưng khi nhìn đôi giày dính bùn trên chân nàng cũng đoán được vài phần.

Nó cảm thấy hai người họ gần đây thật quỷ dị, hoặc là không hề nói chuyện, hoặc là chỉ có ở trong phòng mới nói, hơn nữa đi ra ngoài lúc nửa đêm, quay về còn đứng dưới tán cây thì thầm nói chuyện, rốt cục là đã có chuyện gì quan trọng như thế?

Vì thế, nó liền ngủ không ngon cả đêm, sáng sớm Thượng Quan Duẩn phát hiện liền hỏi: " Đêm qua ngươi đi trộm gà hả?"

" Ngươi mới đi trộm gà! Ta là thỏ, đi trộm gà làm gì!" Hết cách rồi, không ngủ ngon được thì thôi, dậy rồi còn bị hắn tùy tiện đấu miệng lưỡi.

Thượng Quan Duẩn sờ mũi, thông minh đáp: " Ta đây không phải đang quan tâm ngươi sao."

Tiểu Tinh tặng hắn một cái lườm cháy mặt.

Khi Mộ Cửu thức dậy, tất cả mọi người đều đã dậy rồi. Hôm qua được ngắm sao vui vẻ ở Ngân Hà, tâm tình nàng hiện tại rất tốt.

Sau khi ăn sáng xong, nàng liền đến nha môn tìm Lưu Tuấn, dẫn theo hai thủ hạ, quay về liền gọi Ngao Khương và A Phục khởi hành.

Tiểu Tinh đã tắm cho A Phục, mặc khôi giáp hẳn hoi rồi đưa nó ra tận cửa.

Ngao Khương có tọa kỵ của hắn, Mộ Cửu liền đi cùng A Phục, tốc độ không chậm hơn so với ngày đó. Hai thiên binh theo nàng một người tên là Viên Kim, một người tên là La Tháp, tự có Truyền Tống Trận pháp của nha môn.

Trên đường đi, Mộ Cửu không nói lời nào, nhưng Ngao Khương lại liên tiếp nhìn trộm nàng, cuối cùng liền không nhịn được mà hỏi: " Lục Áp thật sự là chồng chưa cưới của ngươi?"

Mộ Cửu lườm hắn một cái, không lên tiếng.

Tiểu hài tử, chuyện tốt thì không hỏi, lại đi hỏi những cái thứ này.

Ngao Khương cũng đoán được nàng nghĩ gì, hắng giọng một cái liền không nói nữa.

Ước chừng qua nửa canh giờ, họ đã đến địa giới của Ngọc Lĩnh Sơn, Mộ Cửu cưỡi A Phục bay lên đỉnh núi.

Hỏa Phượng Cung không khác gì so với ngày đó, có lẽ ngay khi họ xuất hiện thì Vân gia đã biết tin, đến khi A Phục đáp xuống đấy, đã có chấp sự quan mang theo vài người khom người đứng chờ họ.

Nhưng đến khi nhìn thấy người đang cưỡi trên lưng Bạch Hổ chính là Mộ Cửu khi trước bị Vân Khiển và Ngao Sâm mang tới giam trong cung, nhóm người này lại không hẹn mà cùng sửng sốt! Đến khi nhìn thấy Ngao Khương theo sau lưng nàng lại càng thêm sững sờ.

" Quách đại nhân từ Tuần Sát Ty Thiên Đình quang lâm, các ngươi còn không mau mở cửa nghênh giá?"

Ngao Khương đưa phê văn của Thiên Binh Doanh ra, chấp sự quan lập tức chấn động, vội vã mời vào, sau đó liền chạy đi báo tin.

Mộ Cửu dẫn A Phục bước qua cầu ngọc, theo chấp sự quan đi về phía chính điện.

Đến cửa điện, Vân Ly Thường cũng đã ra đón, nhìn thấy Mộ Cửu cưỡi Bạch Hổ dẫn đầu cũng ngớ ra, nhưng dù sao hắn cũng là vua một nước, lập tức khôi phục, chắp tay: " Cung nghênh Tuần Sát Ty đại nhân."

Từ khi biết được chuyện của Vân gia, tâm tình nàng lại đặc biệt bất đồng. Nàng liền nở một nụ cười đáp lại: " Phượng Quân có khỏe không?"

Vân Ly Thường đăm chiêu gật đầu, lại liếc mắt nhìn Ngao Khương theo sau nàng, chẳng biết vì sao trong mắt liền lộ ra hàn quang khiến người ta khó có thể lơ là.

Mộ Cửu không rõ ý nghĩa, nhìn Ngao Khương, Ngao Khương lại cũng mang bộ dạng tương tự.

" Xin mời vào điện."

Nàng đang buồn bực, Vân Ly Thường đã đưa tay mời vào.

Sau khi phân chủ khách ngồi xuống hẳn hoi, Vân Ly Thường liền nói: " Vân gia ta và Tuần Sát Ty không liên quan đến nhau, không biết Quách đại nhân không quản đường xa đến đây làm gì? Khi trước Quách đại nhân đến đây, không phải vẫn còn phải làm sai dịch năm tháng ở Băng Hồ sao? Nếu ta không tính sai, năm tháng này vẫn đúng là chưa hết. Ngao Sâm hắn không để ý đến ý chỉ của bệ hạ, thả đại nhân về rồi hả?"

Lời này vừa nói, Mộ Cửu cũng không khỏi khâm phục da mặt hắn.

Họ và Vân Khiển liên thủ thiết kế Ngao Sâm, chuyện trong Long Cung sao có thê rkhoong biết? Có thể giả dạng làm người không liên quan, ngược lại đánh đòn phủ đầu, cũng không thẹn là gia chủ Phượng tộc.

Mộ Cửu cười nói: " Nếu Phượng Quân chưa rõ ràng, ta nói cho ngươi một tiếng cũng được. Khi quay về từ Ngọc Lĩnh, Long Vương đã viết sớ tấu lên bệ hạ, hủy bỏ lệnh năm tháng sai dịch của ta. Đồng thời Vương Mẫu nương nương cũng cảm thấy ta gϊếŧ Trần Bình là có nguyên nhân, không nên phạt nặng, bởi vậy bệ hạ liền chấp thuận. Còn về nguyên nhân ta tới đây...", nói tới đây, nàng dừng một chút, chỉ vào Ngao Khương, " Tam thái tử của Băng Hồ Long Cung Ngao Khương đến Tuần Sát Ty thỉnh cầu Thiên Đình đứng ra làm hai việc, thứ nhất là mời ta đứng ra làm trung gian, thứ hai là muốn lấy lại Băng Phách Âm Khóa vốn thuộc về Ngao gia."

Nhắc tới Băng Phách Khóa, sắc mặt Vân Ly Thường quả nhiên trầm xuống, nhưng hắn cân nhắc một lúc mới hướng ánh mắt về phía Ngao Khương, nói: " Băng Phách Khóa khi trước là do Ngao Sâm tự nguyên đưa cho Vân gia làm tín vật, Tam thái tử đến đòi, đây là Ngao Sâm xáo trá, hay là ý của riêng Tam thái tử?"

" Xảo trá cái gì! Các ngươi còn có mặt mũi nói những lời này sao, ngươi biết đó là tin vật, vậy cũng khong nên làm những chuyện xấu xa hại người sau lưng!" Ngao Khương không nhịn được liền đứng ra chỉ trích, " Các ngươi sớm đã dự mưu, Vân Tích ngày đó đánh một trận với ta, sau đó đả thương ta, biết ta chịu thua tất sẽ có hậu chiêu liền lừa ta. Sau đó ở phàm giới, hắn lại cố ý chui vào bẫy của ta, tương kế tựu kế để Vân Khiển đến Long Cung, thuận thế mang phụ vương ta rời khỏi Long Cung, các ngươi thì lại nhân cơ hội này vào Long Cung lấy trộm. Các ngươi đệ tiện vô liêm sỉ, còn có mặt mũi nói tín nghĩa với ta?!"

Có lẽ hắn đã giận tới cực điểm, nói đến chỗ quan trọng thậm chí còn cà lắm, Mộ Cửu có thể lý giải tâm tình của hắn, nhưng nàng không vội lên tiếng, mà là quay sang nhìn Vân Ly Thường.

" Nói thật hay."

Vân Ly Thường liên tiếp cười lạnh vài tiếng, nhưng sau đó cũng không nói gì nữa, chỉ nói gì đó cùng chấp sự quan đứng bên cạnh, chấp sự quan đó liền gật đầu lui xuống.

Mộ Cửu và Ngao Khương không biết hắn định giở trò quỷ gì, sau khi liếc mắt nhìn nhau liền quyết định yên lặng xem xét.

Mà sắc mặt Vân Ly Thương lại từ từ hiện lên đầy hàn ý.

Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo liền có một luồng gió thơm tràn vào, đi ra từ sau long liên là một nữ nhân mặc váy tơ trắng, nhìn kĩ, hóa ra là Vân Khiển!

Tại sao phải nhìn kỹ?

Đó là vì nàng ta hôm nay ăn mặc không hề giống trước kia, trước kia nàng ta xinh đẹp tràn đây sức sống, cả người châu ngọc, bất luận từ góc độ nào nhìn cũng đầy mê hoặc, nhưng nàng hiện tại chỉ đeo một chiếc vòng ngọc trên tay, không hề có trang sức, khuôn mặt cũng thuần khiết, không hề trang điểm, ngay cả mái tóc cũng chỉ tùy ý buộc sau gáy.

Tuy Mộ Cửu thán phục vẻ đẹp khi nàng ta trang điểm, nhưng cũng không có cách nào thừa nhận, nàng ta khi không trang điểm lại càng thanh khiết rung động hơn.