Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 57: Lai lịch không nhỏ




Phàm là linh thú luôn có mấy phần kiêu căng khó thuần, nếu như không có bản lĩnh hoặc địa vị, nhất định không thể nào sai bảo được chúng. Nha đầu trước mặt nàng ta chỉ có thân phận là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, vậy mà có thể khiến Bạch Hồ thuần phục như vậy? Phải biết rằng, uy lực của Bạch Hồ này nhìn qua còn uy mãnh hơn nàng ta nhiều.

Trong lòng nàng ta tràn đầy nghi hoặc, sắc mặt dần trở nên nghiêm nghị.

" Ta không nói cho ngươi." Mộ Cửu cười hắc hắc.

Cửu Vĩ Hồ sững người, địch ý giảm bớt.

Nàng đi tới bên dưới một cây tùng bách che trời, nói: " Tháng trước, Thanh Khâu liên tiếp có hai Bạch Hồ con mất mạng, bùa hộ mệnh Lưu Sắc Long Vương không rõ tung tích, có người tìm thấy ở hiện trường một lệnh bài thêu Huyền Điểu của môn đồ Xiển giáo."

" Gần đây, đệ đệ mới học được cách hóa hình không lâu của ta cũng bị phát hiện chết bên bờ sông Thanh Khâu, có không ít người tận mắt nhìn thấy, nó bị mấy môn đồ Xiển giáo bức đến. Đến khi chúng ta tìm được nó, hồ đan của nó đã biến mất, không có hồ đan, nguyên thần không thể quay về, bây giờ ngay cả hồn phách cũng không tìm được!"

Nói đến đây, hai mắt nàng lạnh lẽo quét qua Lâm Kiến Nho: " Thanh Khâu ta và Xiển giáo nước sông không phạm nước giếng, xưa nay cũng chưa từng qua lại. Không biết Thái Thượng Lão Quân tại sao lại hận Thanh Khâu như thế, vậy mà dám dung túng con cháu, tay bẩn dám chạm vào Hồ tộc chúng ta không nói, còn muốn gϊếŧ tộc nhân của ta!"

" Ta biết thanh thế của Xiển giáo những năm nay vô cùng phát triển, nhưng Thanh Khâu ta cũng không ngồi đó để bị đánh. Xiển giáo dám động đến tính mạng của chúng ta, ta đương nhiên tận lực lấy việc diệt trừ người Xiển giáo làm mục đích!"

" Xiển giáo gϊếŧ người ở Thanh Khâu?"

Mộ Cửu choáng váng.

Chuyện này căn bản là không thể nào! Tuy họ có chút hoành hành bá đạo, nhưng xưa này chưa từng nghe nói lại hoành hành đến mức độ gϊếŧ người tự tiện, Hồ tộc Thanh Khâu chính là Thần tộc, họ chán sống rồi? Còn đâu tác phong của danh môn chính phái nữa?

Cửu Vĩ Hồ cười nói: " Lẽ nào ta còn cần phải bịa chuyện để lừa ngươi?"

Mộ Cửu không nói được gì.

Thái Thượng Lão Quân tuy rằng đắc thế, nhưng cũng không thể cho phép con cháu đi tìm đường chết như vậy.

Nghĩ đến đêm đó, A Phục cũng suýt bị người của Cách Hận Thiên bắt đi, thực ra thì cũng không phải là không có khả năng, chỉ là họ làm loạn khắp nơi như vậy, đến cùng là vì sao? Hơn nữa, Thanh Khâu còn bị mất bùa hộ mệnh Lưu Sắc Long Vương cùng Cửu Vĩ Hồ Đan... Hả, tại sao lại là pháp khí mất tích?

Phạm Khâu Sơn cũng vì pháp khí mất tích mà dẫn đến vụ án Thanh Xà tinh chết thảm, nhưng hung thủ vẫn chưa tìm được, chẳng lẽ hai vụ án này có liên quan đến nhau?

Trong lòng nàng thất kinh, nhìn về phía Lâm Kiến Nho, Lâm Kiến Nho cũng đang nhíu chặt mày đăm chiêu.

Đến bước này, Lưu Tuấn còn hời hợt nói không phải chuyện của nàng?

Phải, đương nhiên là không liên quan đến một tiểu lâu la như nàng, nhưng sự tình này, nàng đần độn đến mấy thì cũng nhận ra có điều không ổn, lẽ nào người khác sẽ không nghi ngờ? Nghe nói đã kết án rồi, nhưng kết quả là gì, nàng hoàn toàn không biết!

Chẳng lẽ hắn biết điều xử lí vụ án Phạm Khâu Sơn, cũng là bởi kẻ hạ thủ sau lưng thuộc Xiển giáo?

Chỉ có người của Xiển giáo hắn mới không đắc tội được, cũng chỉ có người Xiển giáo mới khiến hắn ngậm bồ hòn làm ngọt,toàn bộ Thiên Đình đều là thế lực của Thái Thượng Lão Quân, mà bên trong Đâu Suất Cung cũng có không ít cao đồ của Thái Thượng Lão Quân, lấy đạo hạnh của họ, muốn tránh Càn Khôn Kính quả thưc là quá dễ dàng!

Mộ Cửu bỗng thấy sáng tỏ.

" Chỉ là không biết họ đến Thanh Khâu như thế nào?"

Mặc dù nàng chưa đến Thanh Khâu bao giờ, nhưng đương nhiên cũng biết nơi đó nhất định có cửa ải tầng tầng, đệ tử Xiển giáo sao có thể vào đó gϊếŧ Bạch Hồ con dễ như ăn cháo?

" Thanh Khâu có hai đường vào. Một đường để tiến vào Hồ Cung của chúng ta, một đường dành cho dân thường. Đường đi vào Hồ Cung đương nhiên có rất nhiều kết giới và tiên chướng, thế nhưng đường còn lại chỉ có một kết giới, xin được giấy thông hành ở Thủ Vệ Ty là có thể vào. Ác đồ chúng đương nhiên đã điều tra rõ ràng chuyện này!"

Mộ Dung Liễu Diệp hừ lạnh.

Mộ Cửu sáng tỏ, lại nói: " Vừa rồi ngươi mới nói là Hồ Cung của các ngươi, nói như vậy, chẳng lẽ ngươi là công chúa Thanh Khâu?"

Tiểu hồ ly bị đoạt hồ đan chính là hoàng tử Thanh Khâu?

Trời ạ, Xiển giáo thực sự không muốn sống nữa!

Thanh Khâu mặc dù không thể so với Thiên Đình, nhưng địa vị của họ ở lục giới tương đối cao. Hơn nữa, họ vô cùng coi trọng huyết thống, đối với thế hệ sau có yêu cầu cực kì nghiêm ngặt, năm vạn năm mới có một nhi nữ, bất kể là về thiên phú hay được vun bón thành cũng không thể xoi mói, nếu họ xuất ra toàn bộ thực lực, toàn bộ lục giới e rằng phải chao đảo một phen. Đây là Thái Thượng Lão Quân chán sống, hay là đám đầy tớ của lão tổ tong hắn trải qua những tháng ngày quá thư thản rồi?

Thanh Khâu mà có tiêu diệt hết nửa cái Xiển giáo, Ngọc Đế cũng không dám gϊếŧ cả nhà họ a!

" Ta là Tam công chúa Mộ Dung Thanh Khâu, Lãm Nguyệt Đế Cơ." Trong mắt Mộ Dung Liễu Diệp vẫn có ý tứ xem thường, có điều thân thiết hơn so với lúc trước nhiều.

Mộ Cửu lập tức ôm quyền. Nhân gia nàng là công chúa Thần tộc, hơn nữa còn có thù, xung đột vừa rồi cũng không cần nói nhiều nữa.

Chỉ là nàng vô cùng thất vọng với thái độ của Thiên Đình lần này, vốn cho rằng Ngọc Đế thân là Thượng Đế tam giới,làm việc phải công bằng công chính, dù Xiển giáo thế lớn nhưng trong lòng hắn cũng vẫn phải biết phân biệt, nhưng xem ra không phải như thế, Xiển giáo xúc phạm Thanh Khâu, mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng vô luận thế nào Xiển giáo cũng không có gì phải sợ rồi.

Nàng không phá được án thật ra cũng không quan trọng, nhưng thân là người trong nha môn chuyên bắt tội phạm bỏ trốn, họ làm như vậy không khỏi khiến dân chung mất lòng tin.

" Không biết Đế Cơ đã cáo chuyện này lên Thiên Đình chưa?" Nàng hỏi. Vô luận thế nào, Thiên Đình cũng có quyền giải quyết.

" Cáo lên Thiên Đình?" Mộ Dung Liễu Diệp cười lạnh, cánh tay đưa lên, hồng hỏa trên tay vẽ ra giữa không trung một hình vòm cung đầy mê hoặc, " Môn hạm Thiên Đình quá cao, chúng ta không bước qua được, chờ ta gϊếŧ được người rồi, đương nhiên sẽ có người báo lên trên." Sắc mặt nàng bình tĩnh nhàn tản, nói về việc gϊếŧ người cứ như ăn kẹo.

Mộ Cửu nhíu mày: " Vậy tại sao ngươi lại tới đây? Đây là Nhân giới."

Lẽ nào nàng còn muốn gϊếŧ tất cả người phàm?

" Cái này nói ra thì rất dài." Mộ Dung Liễu Diệp kể, " Một thời gian trước, huynh tỷ chúng ta đến Côn Luân, khi đi ngang qua Bắc Di có phát hiện mấy tên tiểu tiên Xiển giáo, chúng ta gϊếŧ được một tên, đánh bị thương một tên. Tên bị thương chạy trốn, ta một đường đuổi theo, không nghĩ tới sẽ gặp được các ngươi. Có điều cũng như nhau mà thôi, hắn cũng là người Xiển giáo!"

Ánh mắt nàng nhìn Lâm Kiến Nho lóe lên tia nghi hoặc, cũng không biết là vì sao. Nhưng một giây sau, hồng hỏa trên tay nàng đột nhiên thu lại.

Lâm Kiến Nho bị ép lùi về sau, sắc mặt căng thẳng.

" Bắc Di?"

Mộ Cửu bị hai chữ này thu hút.