Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 79: Ba người đồng hành




Lục Áp quở trách nàng xong, thấy nàng không lên tiếng liền hừ lạnh hai tiếng, chuẩn bị quay về kết giới.

Nào ngờ, lúc này, phía bên ngoài bỗng truyền tới những âm thanh ầm ầm, sau đó cửa đá vốn đóng chặt liền động đậy, hơn nữa còn lộ ra ánh sáng mặt trời cùng một bàn tay to.

" Hai người các ngươi còn sống không? Hay là bị Ngốc Thứu nuốt vào bụng làm uyên ương đồng mệnh rồi hả?" Một cái mỏ chim to đùng như bình rượu thò vào bên trong nói oang oang, trong giọng nói còn ngửi được nồng nặc múi ngạo mạn.

Lục Áp liền ngẩn người.

Mộ Cửu ngẩng đầu, cũng không nhịn được sự kinh hãi: " Thượng Quan Duẩn!"

Lục Áp híp mắt nhìn, con chim kia không chỉ có mỏ lớn mà thân thể cũng không nhỏ, mấu chốt là cái cằm vểnh lên còn cao hơn cả đầu hắn, đôi mắt màu nâu trợn lên còn tròn hơn cái chén trong tay hắn, không phải tên Thượng Quan Duẩn kia thì là ai?

" Ngươi vào đây bằng cách nào?"

Hắn còn chưa lên tiếng, Mộ Cửu đã kích động đến hoa tay múa chân.

Thượng Quan Duẩn thu mỏ lại, trong mắt đầy vẻ không cam lòng: " Khách khí một chút, gọi ta là Điện hạ một lần thì ngươi sẽ chết sao!"

Mộ Cửu cười ha ha: " Không phải ngươi thông đồng với hồ ly thối đến hại chúng ta chứ?"

" Ta nhổ vào!" Thượng Quan Duẩn trừng nàng, " Lão tử từ khi đi ra khỏi chỗ ở của các ngươi liền không tìm được chỗ ở, mấy ngày nay ở bên ngoài ăn đói mặc rách, thấy các ngươi đến Thanh Khâu liền đi theo. Ngay từ khi lão tử gặp ngươi đã nói muốn điều tra rõ vụ án Phạm Khâu Sơn, ngươi lại còn hoài nghi ta thông đồng với chúng? Lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi sao!"

Mộ Cửu cười không ngừng, hoàn toàn không để ý đến việc hắn nhổ nước bọt.

Qúa tốt rồi! Hắn đến rồi, họ cũng không cần ở đây chờ chết!

Mà con hồ ly kia cũng đừng mong đánh chủ ý lên Lục Nhai!

" Ngươi đây là tạo hình gì thế?" Thượng Quan Duẩn đẩy cửa đá ra một chút để chui vào, nhìn chằm chằm nàng từ trên xuống dưới, " Nhìn thật giống món kho ở cửa hàng gà quay, ướp thêm muối là có thể trực tiếp cắt miếng, đem đi bán được rồi."

" Ngươi mới là gà quay!" Mộ Cửu trừng hắn, " Ngươi là quỷ chết đói đầu thai à? Chỉ biết ăn thôi!"

Lời vừa dứt, nàng liền rơi xuống mây, Lục Áp ngay cả bắt chuyện cũng không thèm, chỉ thu hổi linh lực.

Nàng xoa xoa chân vừa ngã đâu đứng lên, trừng hai người họ một chút, thình thịch đi về phía cửa.

Lục Áp đưa tay kéo cổ nàng lại: " Ngươi muốn vừa ra đã bị đám hồ ly đó tóm gọn lại hay sao?" Nói xong, hắn cũng không chờ nàng trả lời, tức giận ôm nàng vào lòng, đóng lại cánh cửa đá đang sắp mở ra, sau đó cưỡi mây bay lên đỉnh vách đá.

Thượng Quan Duẩn sửng sốt, đuổi theo sát đám mây của họ, mắt thấy bay lên cao không ngừng, chuẩn bị va vào đỉnh, lại không nghĩ rằng thạch động này không hề có đỉnh, không hề có nửa điểm trở ngại, cứ thế bay thẳng tắp lên...

" Thế là ra được rồi?"

Mộ Cửu đứng trên đụn mây nhìn mặt trăng trên đầu cùng động đá hoàn hảo không chút tổn hại gì bên dưới, quả thực không thể tin được đôi mắt của chính mình !

Từ trước đến giờ nàng mới chỉ gặp qua Lưu Dương có thể ẩn thân xuyên vât, không ngờ Lục Áp cũng có thể, hắn có ngón công phu này, nàng còn lo lắng cái lông a !

Thượng Quan Duẩn cũng bất mãn: " Sớm biết các ngươi có thể đi ra thì ta còn phải phí công làm gì? Khiến cho lão tử phải hao tổn bao nhiêu tâm cơ mới lừa được đám người trước cửa đi!"

Lục Áp liếc hắn: " Ta không bảo ngươi đến."

Thượng Quan Duẩn suýt nữa bị hắn làm cho nghẹn chết, tức giận vẫy cánh bay đi, bay được nửa đường lại quay về: " Lão tử ở đây xem các ngươi phá án, không so đo với ngươi."

Lục Áp hừ lạnh một tiếng, lại còn dám kêu gào với hắn, hắn còn chưa tính sổ đâu!

Mộ Cửu thấy thế liền lên tiếng: " Đừng ầm ĩ, chính sự quan trọng hơn." Nói xong, nàng nhảy xuống nóc nhà.

Bên ngoài thạch lao là một mảnh tăm tối, hẳn là nằm ở phía Tây Bắc Hồ Cung. Lúc này, sao Bắc Đẩu đã xuất hiện trên bầu trời, xung quanh chỉ có hai cây đèn lồng, bốn phía không có ai canh gác.

" Đều bị ngươi lừa gạt đi rồi?" Nàng hỏi Thượng Quan Duẩn.

Thượng Quan Duẩn tức giận: " Tổng cộng chỉ có hai người mà thôi, cũng không cần phải dùng đến chữ "đều"! Không có văn hóa thật đáng sợ!"

Mộ Cửu nghẹn không nói được gì, cũng lười để ý đến hắn, chỉ nói: " Tại sao lại chỉ có hai người?"

Con ngân hồ ly kia nhìn cũng không phải kẻ sơ ý như vậy, Lục Áp có thể toàn thây thoát khỏi tay hắn, không nghĩ đến chuyện họ sẽ chạy mất?

" Ta nói là hai thì chỉ có hai, ta lừa ngươi sẽ không có thịt ăn!" Thượng Quan Duẩn hếch mũi.

Lục Áp ngưng thần để ý xung quanh, cũng nói: " Qủa thật là không có ai."

Đây mới là lạ.

" Coi như không có ai, nơi này cũng không thể ở lại lâu, chúng ta phải tìm được thi thể tiểu hồ ly trước khi Mộ Dung Thiếu Khanh phát hiện." Lục Áp nghiêm túc nói, " Theo ta được biết, Thanh Khâu có một tòa tế đài, vô cùng âm hàn, nếu ta đoán không sai, linh thể hẳn sẽ được đặt ở đó. Trước tiên chúng ta đi phía Bắc xem sao."

Lục Áp ngưng thần nhìn tứ phía, sau đó chỉ về một chỗ tối om nói.

Hiện tại họ phải hành động lén lút, không thể giống như trước kia rêu rao khắp nơi, Lục Áp có thể ẩn thân, Mộ Cửu có Tránh Tiên Thường, tránh tai mắt của người khác không thành vấn đề. Nhìn thấy bên cạnh còn có một tên tùy tùng là Thượng Quan Duẩn, Mộ Cửu tò mò hỏi: " Ngươi vừa to vừa dài vừa đen sì như vậy, rốt cuộc là vào bằng cách nào?"

" Con mắt nào của ngươi nhìn thấy lão tử to dài? Lão tử lớn lên không ai soái bằng!" Thượng Quan Duẩn trừng mắt, " Phạm Khâu và Thanh Khâu vốn là thế giao, hơn nữa lão tử có tu vi vạn năm, ẩn thân hóa hình thì có là gì?" Hừ! Không có kiến thức!

Nói xong, hắn lắc mình một cái, quả nhiên biến thành một con bướm, cũng không để ý đến họ, lờ đờ bay về phía trước.

Lục Áp kéo cái cánh bướm của hắn lại: " Bên này."

Thượng Quan Duẩn suýt nữa bị kéo đến tổn thương gân, nhưng giận mà không dám nói gì, chỉ có trừng mắt bay theo sau.

Đi về phía Bắc không xa đã đến rìa ngoài Ngự Hoa Viên, xuất hiện trước mắt họ là một ngọn núi, hơn nữa không giống với những gò núi họ nhìn thấy khi vừa đến, nơi này đá trải trùng trùng điệp điệp, trên đỉnh núi có những khối đá lớn, từng khối từng khối chồng lên nhau tạo thành một thạch điện, tòa cung điện xa uy đồ sộ không biết đã đi đâu.

Xung quanh thạch điện hoàn toàn không có một ngọn cỏ, mơ hồ xuất hiện một luồng khí mát đến tận xương, ngoại trừ trên vách đá có khắc vài văn tự và hình ảnh khiến người ta không hiểu được thì không còn thứ gì khác.

" Đây chính là tế đài?" Mộ Cửu đánh giá hình khắc trên đá, không hề tinh mỹ, nhưng mười phần tang thương.

Trước khi nàng tới Thanh Khâu thường nghe được những truyền thuyết hoa mỹ, khen ngợi nơi này phì nhiêu giàu có, bốn mùa thường xuân, là Động Thiên Phúc Địa cực kì hiếm có trong cửu châu đại địa này. Khi nàng đến rồi mới cảm thấy thật không uổng với lời đồn đại, nhìn thấy cung điện xa hoa như được xây từ tiền mua cổ phiếu phi nghĩa của Hồ Vương cũng không quá kinh ngạc. Nhân gia người ta có tiền mà, có tiền không tiêu chẳng lẽ còn khóa lại làm thần giữ của sao?

Cho nên, nàng chưa từng nghĩ rằng Thanh Khâu lại có một nơi tang thương hiểm địa như vậy.

Hơn nữa, vùng đất nguy hiểm này chỉ cách Vương Cung không quá trăm dặm.