Thương Thiên Phách Huyết

CHƯƠNG 411: TỪ BIỆT.




Năm đầu tiên của tân triều Đại Hán.

Hứa Hải Phong dưới sự chú ý của vạn dân, đăng cơ làm hoàng đế.

Ngày đăng cơ nam bắc nhất thống, thiên hạ bách tộc đến chúc mừng, trở thành đại sự kiện oanh động một thời khắp đại lục.

Tân đế Hứa Hải Phong tiếp nạp lời đề nghị của Tương Khổng Minh, vẫn không thay đổi quốc hào, danh xưng Đại Hán, được lưu danh thiên cổ, trọn đời truyền dương.

Theo sau, Hứa Hải Phong đại xá thiên hạ, trong những tiếng khen ngợi âm thầm chậm rãi thi hành những hạng cải cách nằm trong dự định.

Sau khi trải qua đại nạn, dân cư Đại Hán giảm mạnh, các tệ nạn cũng do lòng người đã quen, khó thể giải quyết.

Thừa dịp kỳ ngộ khó được này, Tương Khổng Minh nhậm chức thừa tướng, chẳng qua ngoài ý nghĩ mọi người chính là, hắn cũng không hề buông mạnh chân tay, đại triển hồng đồ.

Bởi vì hắn thật sâu biết được, cải cách cũng không khả năng lập tức thực hiện, trước mắt những quan viên có thể sử dụng đều xuất thân từ con cháu thế gia, cho dù Tương Khổng Minh có kế hoạch, cũng tuyệt đối không vì thế mà trêu chọc thiên hạ nổi giận.

Từ từ giải quyết, đây là câu nói thường xuyên đọng trên miệng Tương Khổng Minh, mà hắn cũng đang vì mục tiêu này mà không ngừng nỗ lực.

Sau khi giam lỏng đông đảo tộc trưởng thảo nguyên, Tương Khổng Minh càng nhanh chóng thực hiện hành động phân hóa các bộ lạc thảo nguyên. Chỉ đợi khi cục diện ổn định, cho dù những người này có trở về đại thảo nguyên, cũng sẽ không làm gợi lên nổi sóng gió nào nữa.

Không có bất cứ ai ngoan ngoãn phun ngược trở ra miếng thịt béo trong miệng, cho dù là huynh đệ hay con cháu cũng sẽ không làm thế.

Một ngày nọ, Hứa Hải Phong cùng các kiều thê đi dạo trong ngự hoa viên, tuy nói chính vụ bề bộn, nhưng hắn vẫn luôn nhớ kỹ câu nói của Tương Khổng Minh, kẻ làm đế vương, không cần có tài, chỉ cần biết cách nhìn người, là có thể đổi lại thời đại hòa bình thịnh thế.

Cho nên, Hứa Hải Phong mới có rất nhiều thời gian nhàn rỗi.

Nhìn bông tuyết bay tán loạn một mảnh mịt mờ, trong lòng Hứa Hải Phong đột nhiên sáng sủa, trong lòng chợt động, nhìn ra phương bắc, không khỏi hiện ra thần sắc kinh ngạc.

" Bệ hạ, ngài…"

Ở bên cạnh hắn, Đường Nhu Nhi luôn hiểu ý người nhẹ giọng hỏi.

Hứa Hải Phong đưa tay vỗ nhẹ lên vai nàng, nói: " Sư phụ nàng tới."

" Sư phụ?" Đường Nhu Nhi vừa vui vừa sợ kêu lên.

Ngày trước khi quyết chiến Tây Kinh, Lê Ngạn Ba dùng một tiếng huýt sáo dài, mời Thác Hà Đế ra khỏi thành, hai người chạy suốt trăm dặm, từ đó về sau đi mãi không quay về, không còn tung tích.

Vô luận là Hứa Hải Phong, hay đám người Đường Nhu Nhi, đều nghĩ rằng một đôi lão oan gia dây dưa suốt mấy chục năm đã đồng quy vu tận.

Không ngờ trong mấy tháng sau, một trong tam đại tông sư thuộc những lão tiền bối Đại Hán, không ngờ lại quang lâm kinh sư Đại Hán.

Thân hìn chớp động một trận, Hứa Hải Phong cầm tay Đường Nhu Nhi, nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, quang minh chính đại hướng ngoài thành chạy đi.



Hai người bọn họ cũng không cố ý ẩn tàng hành tung, quân sĩ thủ vệ phía dưới tự nhiên là nhìn thấy rõ ràng. Chẳng qua chỉ cần nhìn thấy long bào màu vàng trên người Hứa Hải Phong, cho dù là người ngu ngốc, cũng biết gia hỏa to gan lớn mật này là ai.

Cả đám người trợn mắt há hốc mồm, không biết nên làm lễ ra mắt, hay cần phải ngăn trở, đối mặt vị hoàng đế như vậy, thật đúng là một chuyện vô cùng đau đầu. Truyện được copy tại Truyện FULL

Vị quan quân thủ vệ cũng không dám chậm trễ, lập tức đem sự việc báo cáo cho Tương Khổng Minh.

Bởi vì ai cũng biết, ở chỗ này, người duy nhất có thể tạo thành ảnh hưởng đối với Hứa Hải Phong, sợ là cũng chỉ có vị thừa tướng đương triều này.

Sau khi Tương Khổng Minh được tin tức, há mồm cứng lưỡi hồi lâu, cũng không hề biện pháp, chỉ ra lệnh cho Lý Minh Đường vội vã chạy đi hộ giá.

Bên ngoài kinh sư, cũng bông tuyết tung bay. Dõi mắt trông về phía xa, ngàn dặm giang sơn biến thành một thế giới trắng xóa. Trên cây cối rơi hết lá, lại phủ đầy một lớp bông tuyết trong suốt như nhung mao.

Mùa đông thường tụ lại trên cây cối, sinh ra những trái cầu tuyết đọng lại trên những nhánh cây. Một trận gió thổi tới, cây cối nhẹ nhàng rung động, những viên cầu tuyết cùng một lớp nhung tuyết cũng lạc lạc rơi xuống đất không ngừng.


Một thân ảnh cao ngạo đứng ngay bên dưới cây tùng, phảng phất như đứng vững từ ngàn năm trước, nếu không có những cơn gió bắc sắc bén thổi bay quần áo của hắn, thật đúng làm cho người ta nghĩ rằng đây chỉ là một pho tượng điêu khắc.

Hứa Hải Phong mang theo Đường Nhu Nhi đi tới bên cạnh hắn, Đường Nhu Nhi thở nhẹ một tiếng: " Sư phụ."

Chậm rãi xoay người lại, lộ ra một gương mặt già nua.

Đường Nhu Nhi kinh hô: " Sư phụ…" Một tiếng hô tràn ngập vẻ khiếp sợ cực độ.

Trong tam đại tông sư của Đại Hán đế quốc, tuổi của Lê Ngạn Ba là trẻ nhất.

Nhưng lúc này nhìn ra, khuôn mặt hắn già nua, dù so với Trình Huyền Phong, cũng không trẻ hơn bao nhiêu.

Biến hóa như thế làm sao không để cho Đường Nhu Nhi kinh hãi thất sắc.

Lê Ngạn Ba mỉm cười, gương mặt hắn nhìn qua giống như bảy, tám mươi tuổi, nhưng ánh mắt an tường, thản nhiên tự nhiên.

Sắc mặt Hứa Hải Phong cũng có chút động dung, hắn ngắm nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, đột nhiên hỏi: " Lê tiền bối, công lực của ngài…"

Đường Nhu Nhi băng tuyết thông minh thế nào, nghe vậy biết ý, lập tức nói: " Sư phụ, ngài đánh một trận với Thác Hà Đế?"

" Đúng vậy." Lê Ngạn Ba nhẹ giọng nói: " Sau khi đánh với lão nhân kia một trận, ta đã mất đi một thân công lực."

" Sư phụ, Thác Hà Đế đâu?"

Lê Ngạn Ba mỉm cười, cũng không trả lời.

Trên mặt Hứa Hải Phong hiện lên một tia hiểu được, trong đôi mắt hắn đột nhiên sáng lên, bật thốt: " Tinh thần lực của ngài vẫn còn."


Lê Ngạn Ba vẫy tay, trong lời nói có chút cảm khái: " Không sai, hôm nay lão phu đến đây, chính là nghĩ muốn nói cho ngươi một việc, tinh thần lực lượng cùng công lực bản thân cũng không liên hệ, tuy công lực của lão phu mất hết, nhưng lại có được cảm giác hoàn toàn viên mãn. Tái ông thất mã, không biết có phải là phúc hay không a…"

Hứa Hải Phong yên lặng gật đầu, qua một thoáng, hướng Lê Ngạn Ba vái chào thật sâu, noi: " Đa tạ tiền bối chỉ điểm."

Lê Ngạn Ba tiến lên hai bước, đi tới trước người Đường Nhu Nhi, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, nói: " Nhu Nhi, vì sao ngươi phải thương tâm?"

Đôi mắt Đường Nhu Nhi rưng rưng, trong thanh âm đã có chút nghẹn ngào: " Sư phụ, công lực của ngài."

" Ha ha…" Lê Ngạn Ba cất tiếng cười to, sảng khoái nói không nên lời: " A đầu ngốc, học theo phu quân của ngươi, không thể có được sự hào hiệp của hắn một chút hay sao."

Đường Nhu Nhi nhẹ lắc đầu, đột nhiên nói: " Sư phụ, Nhu nhi không phải là tông sư."

Lê Ngạn Ba ngẩn ra, cười khổ nói: " Ngươi đó, đúng là không bỏ được, cho nên trọn đời sẽ vô vọng cảnh giới tông sư."

Hắn đột nhiên nhìn qua Hứa Hải Phong, hai người đồng thời thoáng động trong lòng, quay đầu nhìn lại, xa xa bay nhanh tới hai bóng người.

" Lê tiền bối…"

Lúc Hạ Nhã Quân nhìn thấy Lê Ngạn Ba, cũng thấy chấn động, nhưng lập tức khôi phục bình thường, đi lên làm lễ ra mắt.

Về phần Lý Minh Đường, chỉ liếc mắt qua nơi này, hai chân không ngừng, trong nháy mắt xẹt qua khoảng cách hơn mười trượng, đứng bất động ở một gò đất.

Ánh mắt Lê Ngạn Ba thu hồi từ người Lý Minh Đường, nhìn Hạ Nhã Quân cười nói: " Chất nữ hảo thủ đoạn, Ma Môn hai tông ở trong tay chất nữ mới có thể phát dương quang đại, làm lão bất tử như ta cảm thấy thật xấu hổ."

Hạ Nhã Quân có chút khom người, nói: " Lão nhân gia quá khen, kỳ thật đây không phải công của hài nhi."

" Nga?"


" Hài nhi đã sớm đem việc của hai tông toàn bộ phó thác cho Tương Khổng Minh Tương quân sư. Toàn bộ đều do hắn đứng sau màn thao tác."

Lê Ngạn Ba " a" một tiếng, lúc này mới chợt hiểu ra, trách không được trong mấy năm nay, đệ tử Ma Môn luôn luôn tán mạn lại đột nhiên gom lại, bận rộn khẩn trương, nguyên lai ở sau lưng bọn họ, có một người dù là chính mình cũng nhìn không thấu đang thao túng họ.

" Ai…Đem Ma Môn cùng quan phủ kết làm một thể, cũng không biết ngày sau là phúc hay là họa." Lê Ngạn Ba cảm thán ngàn vạn.

Hứa Hải Phong có chút há mồm, cuối cùng cũng không nói gì.

Cho dù ở vào thời của hắn, có thể cam đoan việc của Ma Môn, nhưng hậu nhân của hắn thì sao? Vậy chỉ có lão thiên gia mới biết.

" Hiền chất, lão phu còn chưa chúc mừng ngươi vinh đăng đại bảo." Lê Ngạn Ba đột nhiên nói.

Hứa Hải Phong bật cười nói: " Ở trong mắt ngài, còn có thể quan tâm phù danh như mây khói này sao?"


Lê Ngạn Ba cũng không trả lời, chỉ hỏi: " Xin hỏi hiền chất, định làm sao an bày thiên hạ võ lâm nhân sĩ?"

Vẻ mặt Hứa Hải Phong trở nên nghiêm túc, hắn nhìn đôi mắt phảng phất như trong suốt của Lê Ngạn Ba, rốt cục nói: " Dùng được sẽ dùng, kẻ kiệt ngao bất tuân, ta sẽ cho bọn hắn một cơ hội…"

" Vậy ngoan cố không thay đổi thì sao?" Khóe miệng Lê Ngạn Ba lộ ra vẻ tươi cười, hỏi.

Hứa Hải Phong dời đi hai mắt, nhìn ra nơi xa mênh mông mịt mờ một mảnh trắng xóa, thanh âm của hắn vô cùng kiên quyết: " Quốc pháp khó dung."

" Hô…" Thở ra một hơi thật dài, Lê Ngạn Ba hài lòng cười, nói: " Hiền chất không có gạt ta, cũng không làm lão phu thất vọng."

" Sư phụ, ngài hỏi điều này làm gì?" Đường Nhu Nhi chợt chen lời hỏi.

" Vi sư dù sao cũng xuất thân giang hồ, nhịn không được muốn hỏi một chút." Lê Ngạn Ba thở dài một hơi, nói: " A đầu ngốc, hôm nay từ biệt, vi sư sẽ lưu lãng thiên hạ, ngày sau sợ là không còn ngày gặp lại, ngươi…phải tự mình bảo trọng."

" Sư phụ, ngài không ở lại với hài nhi sao?" Đường Nhu Nhi nắm chặt ống tay áo của Lê Ngạn Ba, cầu khẩn nói: " Đồ nhi không có phụ thân, chỉ còn có ngài."

Lê Ngạn Ba khẽ lắc đầu nói: " Hài tử ngốc, từng người đều có con đường mình muốn đi, thiên hạ làm sao không có buổi tiệc tàn."

Dứt lời, hắn nhẹ vỗ bàn tay nhỏ bé của Đường Nhu Nhi.

Không biết vì sao, Đường Nhu Nhi mờ mịt buông tay ra, nàng kinh ngạc nhìn bóng lưng cô tịch dần dần biến mất trong tầm mắt.

Một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, Hứa Hải Phong đem nàng ôm vào lòng, nói: " Lê tiền bối là kỳ nhân dị sĩ, quyết không thể so sánh như người bình thường. Nhu nhi, để lão nhân gia đi thôi."

Đường Nhu Nhi vùi đầu vào trong lòng phu quân, thật lâu không lên tiếng.

Hứa Hải Phong ngẩng đầu nhìn về hướng bắc, Thác Hà Đế đã chết, vậy Hung Nô nhân đâu? Có phải đã diệt tuyệt hay không…

&&&&

Phương bắc, trong một mảnh bão tuyết lạnh giá quay cuồng, dần dần, xuất hiện một đội lạc đà cùng mã đội liên miên không dứt.

Bọn họ lảo đảo đi tới, gian nan đi ra khỏi biển sa mạc đầy cạm bẫy chết chóc mênh mông.

Ở phía trước bọn họ, là một mảnh trời đất băng tuyết trắng xóa.

Nâng lên một nắm tuyết đọng trên mặt đất, nhét vào cổ họng khô khốc của mình.

Một thanh niên ngẩng đầu lên, thanh âm của hắn trầm thấp có lực, có một loại lực lượng cường đại làm cho người khác phải hoàn toàn thần phục.

" Về phía trước, đi…"