Thế nhân thường nói, nhìn không thấy nguy hiểm mới đúng là nguy hiểm!
Giờ phút này, trong tình cảnh này, Nhạc Phàm đối với những lời này càng thêm khắc sâu.
Nguy hiểm, lạnh như băng, yên tĩnh, đậm đặc, lẫm liệt ……
Sơn cốc trống trải chết chóc, không có một chút tiếng động, thậm chí ngay cả hô hấp cũng dừng lại, trông như là tử địa. Nhạc Phàm thân ở trong đó, tỉnh táo quan sát vị trí cùng phương hướng của cây cối, hoa cỏ, núi đá chung quanh, "Tinh thần quyết" trong tay thủ pháp chuyển hóa vô số độc đáo kỳ diệu, không ngừng thôi diễn trận cục biến ảo… từ khi bắt đầu từ khiếp sợ đến tĩnh táo… từ ngạc nhiên chuyển sang nghi hoặc… dần dần, đến cuối cùng, ánh mắt của hắn trở nên ngây ra, vẻ mặt nghiêm túc lúc đầu nhất thời dãn ra, khổ sở, không biết là nên khóc hay nên cười.
"Tại sao có thể như vậy?! Sao lại như vậy… đúng, đúng là bị chơi rồi, cái nơi chết tiệt này! Đúng là con mẹ nó đáng chết!!" Nhạc Phàm bây giờ là thẹn quá thành giận, hắn vốn kinh nghiệm rất nhiều tâm chí kiên định, năng lực chịu đựng rất cao, cũng không nhịn được mở miệng chửi!
Thì ra, tuyệt trận từ xưa ở nơi này ngoại trừ ngăn cách linh thức, hoặc tâm trí con người, thì cũng không có bất cứ sát chước gì, chỉ cần hiểu được quy luật đường lối của người lập ra trận này, trận này căn bản chỉ là một trận thế bình thường. Làm cho Nhạc Phàm tưởng rằng mình rơi vào tính toán của người khác, lãng phí cả nửa ngày thời gian cùng tinh lực để diễn toán trận pháp, lại lo lắng đề phòng lâu như vậy, cuối cùng chỉ là sự hư trương thanh thế! Gặp phải chuyện xui xẻo như thế, đổi là ai sợ rằng cũng không thể cảm thấy cao hứng được. Chỉ bất quá chuyện nào cũng có hai mặt của nó, cũng không phải tất cả đều là hỏng hết. Trải qua một hồi thôi diễn cùng ấn chứng "Tinh thần quyết", Nhạc Phàm thật ra thu hoạch khá nhiều. ít nhất, hắn đối với trận pháp biến ảo mà nói, lại có hiểu biết mới không ít, mà những kinh nghiệm thực tế này trong "Kỳ kinh" chưa từng nói tới, ngay cả trận pháp đại sư của Ẩn tiên cốc Hoàng Phủ Minh lão nhân cũng có chỗ không hiểu hết. Nhưng Nhạc Phàm thủy chung cũng không rõ, tại sao trận pháp này chỉ có phòng ngự mà không có công kích. Chẳng lẻ người của Huyết y môn đã quên khởi động trận pháp hoặc là quá mức tự tin… Bất kể như thế nào, loại giải thích này không khỏi quá mức khiên cưỡng.
"Tính làm gì, vào xem trước đã" Thời gian gấp gáp, Nhạc Phàm cũng không tìm hiểu nguyên do nữa. lần nữa xác định trận pháp không có gì đáng ngại, hắn nhẹ nhàng cởi bỏ giày, để trần hai chân, cẩn thận từ từ đi dọc theo vách núi, nhằm hướng có ánh sáng ở giữa sơn cốc mà đi đến.
Có nhiều luồng khí tức rất nhỏ bị mật phân bố khắp sơn cốc, bọn họ đúng là người của Huyết y môn ẩn nấp phục kích trong sơn cốc. Mỗi một chỗ bố trí ngụy trang, đều lấy hoàn cảnh chung quanh để che chắn, làm cho người ta nhìn không ra hư thật trong đó, bố trí thật tinh diệu!
Phía trước không xa, có một chỗ bố trí mai phục. Lúc này linh thức đã bị hạn chế, Nhạc Phàm cũng không thể dọ thám biết. Song, hắn dù sao cũng xuất thân từ thợ săn, trực giác dị thường nhạy cảm, chỉ bằng một chút khác biệt mỏng manh, hắn lập tức có thể nhận thấy được chỗ không đúng, vì vậy lập tức dừng bước lại.
"Xẹt…"
Bóng đen hiện qua, vô thanh vô tức xẹt ra, ở chỗ sâu trong bụi cỏ đột nhiên truyền đến một thanh âm kinh ngạc, sau đó không có một chút động tĩnh nào.
Nhạc Phàm chậm rãi di động qua, gạt đám cỏ tươi tốt đó ra, quả nhiên có một gã sát thủ đang dấu mình trong đất, lộ ra nửa cái đầu. Một thanh kiếm cắm ngay giữa ấn đường, máu tươi chảy vào trong đất, hiển nhiên đã chết. Kiếm!
Vốn Huyết y môn bố trí như vậy có thể nói vô cũng chặt chẽ, thế nhưng bọn họ gặp phải là một người thợ săn ưu tú phi thường, hơn nữa người thợ săn này hiểu rất rõ các kỷ xảo ám sát của Huyết y môn, như vậy không thể không nói cơn ác mộng của bọn chúng đã tới, rốt cuộc ai mới chính thức là sát thủ đây!
Bốn phía vẫn u tĩnh như cũ, phảng phất cái gì cũng chưa từng thay đổi. Nếu không có trong đám cỏ có thêm một thi thể, người nào có thể biết được trong sơn cốc chết chóc đó, lại ẩn dấu nhiều bí mật như thế.
Nhạc Phàm lẳng lặng quan sát chỉ chốc lát, lập tức rút hung khí trong thi thể ra, đó chính là đo㮠kiếm Ngư trường. Dưới màn đêm, một bóng người dần dần ẩn vào trong bóng tối.
Ở mặt bên kia sơn cốc là nơi Huyết y môn huấn luyện, nghỉ ngơi, một gian thạch thất, diễn võ trường, cơ quan được kiến tạo trong núi, tạo thành một khu vực liền lạc.
Lúc này đêm đã khuya, ngay cả sát thủ máu lạnh vô tình cũng sớm đã nghỉ ngơi. Chỉ có trong một mật thất sơn động, vẫn còn một ngọn đèn leo lét, bên trong vẫn mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ cao vút của nam nữ, một cổ khí tức kích động phiêu đãng trong không khí.
Bên trong phòng, một nam một nữ trần trụi nằm cạnh nhau trên giường đá… Nam tử vẻ mặt phấn khích, cơ thể cường tráng có lực phơi bày ra bên ngoài, mà nữ tử lả lướt cười, nét quyến rũ trong ánh mắt truyền lại vẻ thiêu đốt, làm cho người ta lọt vào mê võng không thể tự kềm chế.
Ngay lúc này, một thanh âm không hợp lúc vang lên ở ngoài cửa thạch thất: "Đại nhân, môn chủ đã xuất quan, tiểu nhân đặc biệt đến bẩm cáo".
Bên trong phòng dần dần yên tĩnh xuống, cửa sắt thạch thất chậm rãi mở ra, Hồ mị nương quần áo chỉnh tề đi ra, trên gương mặt nét hồng hào nhàn nhạt còn chưa thối lui.
"Đi nhanh đi, đừng để cho sư phụ đợi lâu" "Vâng đại nhân"…
Hai người vội vã rời khỏi sơn động, cũng không biết phía sau đang có một cặp mắt thâm thúy đang nhìn mình.
Không tiếng động không tiếng gió, một bóng đen không một tiếng động tiến vào.
Nghe được sư phụ xuất quan, Hồ mị nươpng không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới Tổng đường đại sảnh, trong gian phòng vẫn không có một bóng người.
"Đồ nhi Hồ mị nương cầu kiến sư phụ, chúc mừng sư phụ công thành xuất quan".
Thanh âm kiều mỵ quanh quẩn trong đại sảnh trống rỗng, chỉ chốc lát sau, bức tường sắt ở giữa đại sảnh chậm rãi chuyển động, một trung niên nam tử thân mặc hắc bào đang ngồi trên ghế đá. Tóc khô cứng mơ hồ ngả hồng, gương mặt khô khốc có khắc một vết sẹo dữ tợn, ánh mắt hung ác lộ ra huyết quang nhè nhẹ… Hắn chính là kẻ đang đứng đầu Huyết y môn – "Tiết y nhân" thứ chính.
Hồ mị nương thấy sư phụ xuất hiện, thướt tha bước tới trước, nửa si nửa mê nói: "Sư phụ lúc nào cũng chỉ lo tu luyện, cũng không để ý gì đến Mị nhi, thật sự là muốn Mị nhi chết mà" Vừa nói, người vừa ngả trên người đối phương, trong mắt đầy sự ai oán.
"Hắc hắc!" Tiết y nhân hai tay không ngừng du hý trên người Hồ mị nương, trên mặt lộ ra nét cười so với quỷ còn khó coi hơn: "Ồ, Mị nhi của ta có phải sợ ta biến mất hay sao? Tốt tốt lắm, để vi sư xem phải bồi thường cho ngươi như thế nào đây. Ha ha ha…"
"Sư phụ lại giễu cợt Mị nhi rồi" Hồ mị nương thanh âm rên rỉ nói: "Hỏa vân thần công của sư phụ đã đại thành, Mị nhi làm sao mà chịu nổi!"
"Hử?" Tiết y nhân nhướng mày, không hờn giận nói: "Chẳng lẻ, vi sư lại có thể tham một chút huyền âm lực của đồ nhi sao? Hừ!" Thân là thủ lĩnh Huyết y môn, Tiết y nhân một thân võ công quỷ dị khó dò, tính cách càng tàn độc, cho dù là đồ đệ của mình phạm sai lầm, hắn cũng hạ sát, không có một chút nể tình nào. Đương nhiên, đó cũng là điều kiện cùng nguyên tắc của đầu lĩnh của một tổ chức sát thủ như vậy.
"Không không không, sư phụ đừng hiểu lầm…" Thấy sư phụ hỉ nộ vô thường, Hồ mị nương có chút sợ hãi nói: "Sư phụ đối với Mị nhi là tốt nhất rồi, Mị nhi đương nhiên trong lòng không dám quên, chỉ là Mê thần đại pháp của Mị nhi còn chưa viên mãn, khó có thể chịu nổi nguyên dương của sư phụ, xin sư phụ tha thứ cho Mị nhi" Dừng một chút, Hồ mị nương chu đôi môi đỏ, nửa hờn nửa giận ủy khuất nói: "Nếu như… nếu như sư phụ thật muốn Mị nhi, Mị nhi sẽ hầu hạ sư phụ ngay" Dứt lời, nhẹ nhàng cởi váy áo ra, ánh mắt bộ dáng ai oán, thật làm cho người khác thương hại.
"Tính làm gì" Tiết y nhân khoát tay áo, ra ý bảo mặc quần áo vào, mày giản ra nói: "Mị nhi có tâm là đủ rồi, vi sư cũng biết ngươi công lực sắp đột phá, nếu bây giờ cùng ta tương hợp, khó tránh khỏi làm hao tổn công lực của ngươi".
"Cảm ơn sư phụ! Cảm ơn sư phụ!" Hồ mị nương vẻ mặt cảm kích, miệng cười nói: "Mị nhi biết sư phụ đối với Mị nhi là tốt nhất mà" Dứt lời, thân thể đầy đặn mềm mại lại một phen ma sát trên người của đối phương.
"Được rồi Mị nhi, ngươi cứ ở đây mà câu dẫn vi sư, ta cũng khó mà cầm lòng đó" Tiết y nhân nhẹ nhàng đẩy mỹ nhân trong lòng ra, tâm thần dần dần bình tĩnh lại, không khỏi thầm nghĩ: "Đứa đệ tử lẳng lơ này mị công lại tiến bộ không ít, cũng may Hỏa vân tâm pháp của lão tử đại thành, nếu không sau này sợ khó có thể chế ngự nó. Cứ đợi cái đã, bây giờ cũng không cần nóng nảy, đợi nó công hành viên mãn thì cùng ta tương hợp cũng không muộn, đến lúc đó… Hắc hắc hắc!"
Hồ mị nương cũng không biết sư phụ nàng trong lòng suy nghĩ gì, đứng dậy sửa sang lại quần áo, nghiêm mặt nói: "Sư phụ, Mị nhi lần này trở về là có việc bẩm báo".
"Chuyện gì? Ngươi cứ nói".
"Triều đình lại có biến cố… Sau khi Sùng Trinh lâm bệnh nặng, Thái tử tuy chưa có thượng vị, nhưng đã dần dần nắm giữ đại quyền, bây giờ hắn lại âm thầm diệt trừ các phe phái khác, bồi dưỡng tâm phúc, ngay cả Thái phó Hằng sơn cũng bị giam lỏng, ngày nay kinh thành ai cũng bấp bênh, triều cục càng hỗn loạn…"
Thấy Tiết y nhân gật đầu, Hồ mị nương tiếp tục nói: "Đại Minh Tam công chúa lặng lẽ trôố khỏi Hoàng cung, mặc dù gặp nhiều biến cố nhưng vẫn không sao, nhưng Thái tử vì muốn nhỏ cỏ tận gốc, đã cho Hoàng cung nội đệ nhất cao thủ thái giám Văn Bân xuất cung, mà Tống vương Chu Khang Cảnh cũng âm thầm điều động sát thủ chữ Thiên của Ảnh sát môn, xem ra bọn họ đúng là không thể không đưa Tam công chúa vào chỗ chết… Nếu Tam công chúa chết, Thái tử sẽ danh chánh ngôn thuận đăng thượng ngôi vị hoàng đế, khống chế đại quyền. Sư phụ, người xem chúng ta có phải nên làm cái gì hay không?"
Tiết y nhân không đáp mà hỏi ngược lại: "Tam công chúa hiện đang ở đâu?"
"Căn cứ vào tin tức, lần cuối cùng các nàng xuất hiện là ở phía tây Hà Nam, xem ra phương hướngcác nàng chạy trốn vẫn là Lạc Dương, bây giờ hẳn là đã tới Nhữ châu" Hồ mị nương đơn giản nói lại, rồi chuyển sang hỏi: "Sư phụ, chúng ta nên an bài như thế nào?"
Trầm ngâm chốc lát, Tiết y nhân mắt lộ nét vui vẻ nói: "Long vệ cung phụng, cao thủ Ám kiếm các, còn có Quốc sư Đại Minh, những người này đều không phải là hạng dễ chơi! Công chúa Đại Minh cũng không phải là dễ đối phó như vậy, nếu người của Ảnh sát môn đã ra tay, nói vậy những người đó cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chúng ta cần gì phải tham gia vào náo nhiệt này. Thiên hạ và giang hồ bây giờ đều loạn như vậy, vừa lúc để cho bọn họ tranh đấu với nhau, đợi bọn họ lực lượng bị tiêu hao, chúng ta đến làm ngư ông đắc lợi. Ừm, chuyện này ta sẽ bẩm cáo Thiếu chủ trước, xem Thiếu chủ an bài như thế nào cho thỏa đáng nhất cái đã".
Hồ mị nương có vẻ nghi hoặc: "Sư phụ, nếu là bọn hắn thật sự thành công, đến lúc đó giang sơn Đại Minh này không phải là rơi vào tay người khác nắm giữ sao? Chúng ta chẳng phải là mất tiên cơ sao?"
Tiết y nhân ánh mắt thâm sâu nhìn về phía trước, lạnh lùng cười nói: "Tiên cơ cho tới bây giờ cũng không thuộc về bọn họ, cũng không thuộc về chúng ta, mà là ở trong tay các thế lực kia, cho dù bọn họ được giang sơn thì có thể thế nào, dưới lực lượng cường đại trước mặt bọn họ căn bản là không có khả năng phản kháng. Trời đất bao la, có một số việc không phải ngươi ta có thể hiểu rõ được. Tóm lại, chúng ta chỉ làm việc nên làm, việc bên ngoài, Thiếu chủ bọn họ tự nhiên sẽ xử lý".
Mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng Hồ mị nương biết không nên hỏi nhiều những điều không nên hỏi, vì vậy chuyển đề tài nói: "Mị … Mị nhi còn có một chuyện cần bẩm cáo".
"Hử, ngươi nói đi".
"Lý Nhạc Phàm xuất hiện".
"Lý Nhạc Phàm?!" Tiết y nhân kinh ngạc, ánh mắt trở nên ngưng trọng: "Ngươi nói là Đao cuồng Lý Nhạc Phàm?"
"Đúng vậy" Gật đầu khẳng định, Hồ mị nương nói tiếp: "Hôm qua đồ nhi truy đuổi theo tung tích của Lý Nhạc Phàm đến Hồng đồng trấn, không ngờ người của Thiên tà tông cũng xuất hiện ở đó, sau đó hai bên xảy ra xung đột, ngay cả 'Tà công Tử' Tần Ngọc kia cũng bị phế đi…"
Lập tức, Hồ mị nương đem chuyện phát sinh hôm qua đơn giản kể qua, sau khi nghe xong, Tiết y nhân sắc mặt càng ngày càng khó xem.
"Kỳ thật, Đao cuồng kia công phu cũng không thể hiểu được, không cần so với ta, so với sư phụ cùng Thiếu chủ còn… sư, sư phụ…" Nhận thấy không khí có vẻ không đúng, Hồ mị nương cảm thấy rất bất an.
"Nói càn!" Tiết y nhân quát lên một tiếng, chỉ vào đối phương mắng: "Thiếu chủ để cho chúng ta âm thầm chú ý đến các tình huống của Lý Nhạc Phàm, đã cảnh cáo chúng ta không nên xem thường vọng động, ngươi… ngươi biết rõ còn sai phạm, đồ khốn kiếp nhà ngươi! không muốn sống có phải hay không?"
"Mị nhi sai rồi! Mị nhi sai rồi…" Hồ mị nương thấy sư phụ thật sự đã nổi giận, sợ đến vội vàng quỳ xuống nói: "Sư phụ thứ tội! Sư phụ thứ tội! Lý Nhạc Phàm kia đúng là đối nghịch với Thiếu chủ bọn họ, hiện tại lại xóa sổ căn cơ của Thiếu chủ tại Thanh sơn, Mị nhi cũng là trong lòng bất bình vì Thiếu chủ, mới có thể nhất thời vì xúc động mà vi phạm lệnh cấm, xin sư phụ thứ tội!!"
"Ngươi…" Tiết y nhân vốn đang muốn nói cái gì, nhưng ý nghĩ thay đổi, giọng nói hòa hoãn xuống: "Ài! Thôi đi thôi đi, nếu ngươi đã bình yên vô sự, việc này vi sư coi như chứ từng phát sinh, hy vọng ngươi sau này đừng phạm phải lỗi lầm như vậy nữa".
"Cảm ơn sư phụ! Cảm ơn sư phụ! Mị nhi nhất định toàn tâm toàn ý báo đáp sư phụ" Hồ mị nương như được đại xá, cuống quít dập đầu.
"Mặc dù ta vẫn không biết nông sâu của Lý Nhạc Phàm kia, nhưng qua lời đồn đãi về hắn ngày nay thì cũng không phải loại người mà tiểu nha đầu ngươi có khả năng đối phó".
"Ừm" Mặc dù trong lòng không phục, Hồ mị nương vẫn ra vẻ nghe lời.
Đang nói lại chuyển, Tiết y nhân lần nữa nhắc nhở: "Được rồi, việc của Lý Nhạc Phàm tự có Thiếu chủ bọn họ xử lý, ngươi chỉ cần âm thầm giám thị hắn cho tốt là được. Sai lầm đó ta không hy vọng ngươi tái phạm lần thứ hai, có hiểu chưa?"
"Mị nhi hiểu rõ" Hồ mị nương đứng dậy lui ra phía sau thở phào một hơi, biết sư phụ sẽ không truy cứu nữa, vì vậy liền hỏi: "Sư phụ, Thiếu chủ định xử lý Lý Nhạc Phàm như thế nào?"
"Thiếu chủ định tự mình ra tay, nhân tiện ở trước mặt mọi người lập uy một phen, thì kế hoạch tiếp theo mới thuận lợi triển khai được".
"Nếu là Thiếu chủ ra tay, Lý Nhạc Phàm kia khẳng định là tai kiếp khó thoát rồi".
Tiết y nhân vuốt cằm cười tỏ vẻ đồng ý, sau đó nói: "Được rồi, Thiếu chủ hôm qua đã truyền thủ lệnh đến, để cho người của chúng ta lẻn vào Lạc Dương, cùng với Quỳ hoa cung hợp lực âm thầm chế ngự thế lực của hắn".
"Quỳ hoa cung? Việc này có quan hệ gì với con hồ ly tinh kia? Thiếu chủ bảo chúng ta phối hợp với chúng nó để làm chi? Hừ!" Hồ mị nương giọng nói có vẻ bất mạ, xem ra đối với người của Quỳ hoa cung không có thiện cảm gì cho lắm.
Tiết y nhân cũng không thèm để ý, ngược lại cười nói: "Quỳ hoa cung bây giờ đã quy phục Thiếu chủ chúng ta, cũng tính là người mình, ngươi cũng đừng để bụng. Quỳ hoa cung chính là một trong hắc đạo lục tông, có một số việc do bọn họ ra mặt sẽ thuận tiện hơn chúng ta, mà Huyết y môn chúng ta là quân cờ bí mật của Thiếu chủ, bây giờ không là lúc chúng ta hiện thân. Được rồi, mấy vị sư huynh của ngươi đều đã có nhiệm vụ, việc này cứ giao cho ngươi đi làm đi. Nếu làm tốt việc này, Thiếu chủ khẳng định sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi".
Hồ mị nương vốn không quá vui, nhưng vừa nghe Thiếu chủ sẽ thưởng cho, bật người vui vẻ nói: "Sư phụ cứ yên tâm, Mị nhi cam đoan sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ".
"Mị nhi có thể lấy đại cục làm trọng, vi sư cũng rất cao hứng…" Khẽ trầm ngâm, Tiết y nhân gật đầu nói: "Cứ như vậy đi, ngươi cứ chọn ra mấy đệ tử công lực thâm hậu để trợ giúp ngươi tu luyện, xem như vi sư thưởng cho ngươi".
"Thật sao!" Hồ mị nương trên mặt lộ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi: "Cảm ơn sư phụ ân điển! Cảm ơn sư phụ ân điển!"
"Đi đi, chú ý đừng làm tổn thương đến căn cơ của bọn họ".
"Đệ tử hiểu rõ".
Đợi sau khi Hồ mị nương, Tổng đường đại sảnh nhất thời lại yên tĩnh như trước.
Tiết y nhân tĩnh tọa chốc lát, trong mắt suy nghĩ xoay chuyển rất nhiều, rồi lạnh lùng cười nói: "Thiên hạ, thủy chung không phải là người trong thiên hạ hiểu thấu được, cái thế giới này, vĩnh viễn đều là kẻ mạnh là vua, các ngươi có thể, ta vì sao lại không thể… Hắc hắc hắc!"
Nghĩ xong, Tiết y nhân vỗ nhẹ lên cơ quan của ghế đá, vách tường sắt chậm rãi chuyển động… Đột nhiên, một đạo ám mang xẹt qua đại sảnh, trực tiếp bắn về phía Tiết y nhân!