Thương Thiên

Chương 360: Tiến thành




Thương thiên giám :

Giang hồ loạn, đại kiếp ngàn năm nay đã dần hiện ra.

Thiên ngoại thiên, con người tính toán sao hết mọi biến số.

Thiên hạ, giang hồ lẫn sinh hoạt hàng ngày… Tất cả đều thay đổi.

Trong bóng tối, tựa hồ có đôi bàn tay to lớn vô hình đang thúc đẩy đại thể phát triển.

Từ nhỏ tới lớn, từ không tới có, mọi người từng bước, từng bước lâm vào nơi đầu sóng ngọn gió, cuối cùng đi tới bước diệt vong.

Lịch sử bắt đầu một trang mới… Cũng chỉ có diệt vong mới có thể có bắt đầu, một bắt đầu hoàn toàn mới.

Người người mong ngóng…

Trời cao biển rộng, gió nhẹ mây trôi…

Nhất vọng không lai nhất vọng tịch, bạch vân quá khích phong trường tại.

nhất niệm diệt hựu nhất niệm sanh, vạn tái du du vô thường tình.

(Tạm dịch: Nhìn đến khoảng không nhìn ai được, mây trắng kia gió thổi về đâu

Nghĩ đến tận cùng nghĩ ai hay, lo lắng phải chăng chuyện thường tình)

Bên ngoài thành, Nhạc Phàm yên lặng bước đi, Tiểu Hỏa nhu thuận theo sau hắn.

Phụ thân, Nhã Nhi,Vạn tiên sinh, Tô gia gia, Vương Sung, Long Tuấn, Đinh Nghị, Thiết Huyết, mọi người…

Một loạt khuôn mặt quen thuộc lướt qua trước mắt Nhạc Phàm, mỗi khuôn mặt đều ẩn chứa nỗi thương cảm sâu sắc. Bất kể ngày nay đạt thành tựu đến thế nào, nội tâm hắn vẫn bình thản như vậy… Hoặc có lẽ hắn bình thản như vậy chỉ bởi vì hắn đã bước lên một con đường không thể quay đầu.

Nhìn những con người bận rộn, vội vàng trước mắt, Nhạc Phàm thấy cảm khái cho cuộc đời không ai giúp đỡ: "Lý Nhạc Phàm ta vốn cũng chỉ là một người bình thường, một gia đình thợ săn bình thường mà thôi. Cũng từng có một thời vì sinh kế mà bôn ba như bọn họ…"

" Đi thôi!"

Cái gì phải đến cũng sẽ đến, Nhạc Phàm thu lại tâm tình, hướng ra ngoài thành mà bước đi.



Lạc Dương thực sự thật náo nhiệt, thật phồn hoa!!

Nói đến cảm giác của Nhạc Phàm về thành Lạc Dương, hắn đã từng đi qua không ít thành thị, như thành Ninh Huyền, thành Ứng Thiên, thành Khai Phong, thành Hàng Châu… Nhưng chẳng đâu có thể so sánh với "thiên hạ Lạc Dương".

Lạc Dương rất đẹp, non đẹp, nước đẹp, người, vật đều đẹp, như thơ như họa… tài tử giai nhân, tận hiển phong lưu, đôi đôi cặp cặp, như sóng nước.

Đó là cảm giác của Nhạc Phàm khi lần thứ hai đến thành Lạc Dương. Tại đây ngay cả một gã tạp dịch vô danh ăn mặc cũng đều tề chỉnh.

Trên tửu lâu, Nhạc Phàm ngồi bên cửa sổ, nước trà vừa vào miệng thì chát sau lại thấy ngọt dịu, ưu sầu trong lòng theo đó cũng dần tiêu tán.

Tiểu Hỏa nằm dưới gầm bàn hai chân ôm con gà nướng, chén một trận sướng miệng, thỉnh thoảng còn gầm gừ hưng phấn, khiến cho không ít khách nhân phải liếc mắt nhìn.


"Không hay rồi, không hay rồ! Lại đánh nhau! Người hai phe hắc bạch lại vừa đánh nhau nữa rồi".

"Lại đánh sao?!"

"Đúng vậy! Sắp đánh qua đây, mọi người mau tránh đi!"

"Mau tránh đi thôi!"

Trên đường đột nhiên truyền tới những tiếng kêu kinh hoảng, chỉ trong chốc lát con đường náo nhiệt là thế trở nên vắng lặng.

Giang hồ tranh đấu thì đâu đâu cũng có, Nhạc Phàm cũng không lấy làm kỳ quái, chỉ tùy ý nhìn xuống dưới đường.

Quả nhiên không lâu sau, tiếng binh khí đánh nhau từ xa truyền tới, dần dần tới gần…

Mọi người dường như đã quen với dạng náo nhiệt này, đều đứng trên lầu nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy hai nhóm người giang hồ đánh nhau thành một đoàn, cục diện vô cùng hỗn loạn! Chẳng trách những người gần đó đều phải trốn sạch, đao kiếm không có mắt, nếu chẳng may gặp phải, nào biết còn mạng hay không.

Giang hồ, vĩnh viễn không phải một cá nhân là giang hồ.

Nhìn đám người giang hồ kia, Nhạc Phàm không khỏi thấy nhàm chán. Trong mắt hắn, đánh nhau kiểu đó thật sự vô nghĩa, thua thì sao? Thắng thì sao? Bất quá chỉ là ý khí chi tranh, tính mạng mất đi cũng chẳng thể quay lại.

Kỳ thật Nhạc Phàm cũng không thể tính là một người giang hồ đúng nghĩa. Hắn không có cảm giác vinh dự của người giang hồ, không có khái niệm thắng thua, cũng không có dã tâm chiếm "ngôi cao"… Nói tóm lại, hắn thiếu những cảm giác của người trong giang hồ.


Tranh đấu giữa các bang phái trên giang hồ, không chỉ vì lợi ích mà còn vì vinh dự. Cá lớn ăn cá bé, kẻ mạnh làm vua! Muốn đặt chân trong chốn giang hồ, nhất thiết so với kẻ ác còn phải ác hơn. Nếu so với Nhạc Phàm, khi hắn mới bước chân vào giang hồ, không ai là không cho hắn là một miếng mồi ngon, nhưng giờ thì sao? Giờ thì hắn chính là lão hổ ăn thịt người! Ai mà dám gây với hắn trong tình thế này…

Đánh nhau trên đường kéo dài một phần tư nén hương, sau đó xuất hiện một nhóm người thân mặc giáp đen, thần quang nội liễm, vừa nhìn đã biết là cao thủ.

Nhìn thấy đám người này tới, song phương lập tức dừng tay, không nói nửa lời, lập tức rời đi. Xem ra trận chiên giữa hai bên đã kết thúc.

Thính giác của Nhạc Phàm không kém, hai bên nói gì hắn tự nhiên nghe rõ ràng, thì ra đám hắn y nhân kia chính là nhân viên tuần canh của Huynh đệ hội, chuyên giải quyết phân tranh trong thành Lạc Dương.

Ngẫm lại thì ở Lạc Dương này chính là trung tâm của Huynh đệ hội, bây giờ đã sắp tới Võ lâm đại hội, tất nhiên không cho phép hỗn loạn xảy ra ảnh hưởng đến đại hội.

"Ồ, thợ săn…"

Một thanh âm trong trẻo cắt ngang suy nghĩ của Nhạc Phàm, quay đầu lại liền thấy một nữ tử áo tím mang khăn che mặt hướng về phía mình nói: "Thợ săn, sủng vật của ngươi là thứ gì vậy? Trông thật kỳ quái, nhưng cũng thật khả ái" Nói xong đưa tay chỉ chỉ Tiểu Hỏa đang liếm mép.

"Khả ái!?" Nhạc Phàm để ý thái độ của đối phương, thật sự là lần đầu tiên nghe có người khen "Hung thú Cùng Kỳ" khả ái… Tên gia hỏa này mà khả ái? Giết người so với mình còn hung hãn hơn… Khả ái sao?

Nghĩ đến đó, khuôn mặt Nhạc Phàm bất giác lộ nét cười quái dị.

"…." tiểu gia hỏa cũng ngây dại, sững sờ nhìn nữ tử áo tím trước mắt, miếng đầu gà trong miệng cũng rơi xuống đất như chẳng còn mùi vị gì.

"Cười cái gì mà cười? Bổn tiểu thư đang hỏi ngươi đó".

Thấy đối phương tự dưng mỉm cười, hơn nữa cười có chút cổ quái, nữ tử ám tím buồn bực không thôi… Phía sau nàng liền xuất hiện hai tên cẩm y nam tử, phong độ nhanh nhẹn khí vũ bất phàm. Nhìn vẻ mặt giận dữ của bọn hắn, rõ ràng là hộ hoa của nữ tử áo tím này rồi.


"Ta cười sao?" Nhạc Phàm ngạc nhiên nghĩ lại, bản thân đã quá lâu không cười rồi: "Kỳ thật cười một cái cũng chẳng có gì là không tốt. Đúng vậy…"

Hơi lắc đầu, Nhạc Phàm đứng dậy đi luôn, hoàn toàn như không thấy sự tồn tại của người khác.

Nữ tử áo tím nào ngờ đối phương trực tiếp bỏ đi, chẳng thèm để cho mình một điểm mặt mũi, bị bất ngờ không kịp kêu người ngăn lại, cũng không có ý định cản trở, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương rời đi.

"Hừ! Có gì ghê gớm chứ, lần sau chớ để ta thấy ngươi…" Nữ tử áo tím chịu ấm ức, hai vị đồng bạn cũng cảm thấy bất bình.

Ngay lúc đó, một người con gái áo xanh đi tới: "Vũ Tình tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?"

"Linh Phong muội muội…" Nữ tử áo tím bước tới nói: "Người vừa rồi thật là vô lễ!"


"Hử?" Nữ tử áo xanh quay đầu nhìn lại, thấy một bóng lưng cô độc, nghĩ: " Bóng lưng kia… Dường như đã gặp ở đâu rồi".

Trong thành Lạc Dương phố to hẻm nhỏ ngang dọc giao nhau, nếu không phải người quen thuộc địa hình, tốt nhất là đừng đi loạn trên đường, nếu không chắc chắn phải hỏi đường mới trở về nổi.

Nghe ngóng một hồi, Nhạc Phàm rẽ vào một hẻm nhỏ tại ngã tư đường, đi đến trước một cửa hàng.

"Đại tiểu đương phô… đúng là nơi này".

Nhìn cửa tiệm vắng vẻ, Nhạc Phàm đi thẳng vào trong, Tiểu Hỏa tự nhiên đi theo.

"Vị đại gia này muốn mua thứ gì vậy? Tiệm chúng tôi có rất nhiều đồ tốt, hơn nữa giá cả tuyệt đối là trong thành Lạc Dương… Không! Trong thiên hạ là hợp lý nhất… Kìa tiểu nhị, còn không mau dâng trà" Chưởng quầy thấy có khách tới, tinh thần rung động! Mày dãn mắt cười, cao hứng không thôi, vội vàng gọi người dâng trà.

Hiển nhiên là mở cửa đã lâu mà chưa có khách, nếu không sẽ không nhiệt tình với một người xa lạ như vậy. Nhạc Phàm nhìn thấy trên khuôn mặt đối phương hiện rõ bốn chữ: "Ta là gian thương".

Không thèm để ý đến đối phương đang miệng nhả hoa sen, Nhạc Phàm phất tay nói: "Ta không phải đến mua đồ".

"Không phải?" Chưởng quầy tắt vẻ tươi cười, sắc mặt sầm xuống hỏi: "Vậy các hạ tới đây làm gì?"

"Ta tìm người".

"Tìm người!? Tìm ai?"

"Phương Vân".

Trong mắt chưởng quầy lóe lên một tia dị dạng nhưng ngay lập tức khôi phục tự nhiên: "Vậy các hạ là?"

Nhạc Phàm cũng không dài dòng, trực tiếp đưa ra cho đối phương thấy một khối lệnh bài.

"Thần ki lệnh!!!"

Chưởng quầy nhìn lệnh bài trong tay, sắc mặt đại biến.