Thương Thiên

Chương 371: Bình phàm đích tâm thái




"Sư phụ… sư phụ… đồ đệ giỏi của người đã tới, ha ha ha…" một tiếng gọi kích động, phá tan không khí khẩn trương tại hậu viện.

Mọi người cảm thấy thất vọng, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra cuộc đấu này tạm thời không cách nào tiếp tục tiến hành.

Tiếng bước chân rời rạc truyền đến… Chỉ trong chốc lát, một đám người lần lượt trước sau đi vào, mà người dẫn đầu đúng là Long Tuấn và Đinh Nghị.

"Sư phụ…"

Hai người cùng kêu lên, ngân ngấn nước mắt trực tiếp vọt tới trước mặt Nhạc Phàm: "Sư phụ, chúng con nhớ sư phụ muốn chết được…" Nói rồi đi tới ôm lấy Nhạc Phàm.

"Bốp! Bốp!"

Nhạc Phàm tiện tay gõ cho mỗi người một cái, nghiêm mặt nói: "Hai tiểu tử các ngươi, võ công không chịu luyện cho tốt, cả ngày chỉ biết gây họa, gây ra chuyện không nhỏ".

"Chúng con đâu có gây họa, chúng con vì dân trừ hại mà!"

"A Tuấn nói đúng, chúng con gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ".

"Núi đao biển lửa cũng không lùi bước".

"Dũng cảm đấu tranh với các thế lực gây ác".

Bị sư phụ giáo huấn, Long Tuấn, Đinh Nghị không những không thấy bối rối, ngược lại còn cao hứng tự biên tự diễn, làm cho mọi người buồn cười không thôi.

"Được rồi được rồi" Nhạc Phàm tức giận đẩy ra hai người ra, chăm chú nói: "Đạo võ học chú trọng kiên trì, các ngươi học võ mới nửa năm, căn cơ không vững, nếu không dựa vào sự cố gắng của chính mình, sau này làm sao mà ra ngoài?"

Thấy sư phụ nói rất nghiêm trọng, Long Tuấn, Đinh Nghị xấu hổ cúi đầu, bọn họ có thể hiểu rõ nỗi khổ tâm và sự quan tâm của sư phụ. Sự ấm áp, vào giờ khắc này vậy là đủ rồi.

Nhạc Phàm nói chính là sự thật, nhưng đám người Phó Suất nghe xong những lời này đều âm thầm buồn bực. Mới học võ nửa năm mà đã như vậy, nếu mà so sánh với trên giang hồ, vậy những người được gọi là kỳ tài võ học không phải là đáng xấu hổ sao! Bất quá, lại nghĩ đến sư phụ của hai người Long Tuấn đều là nhân vật biến thái như thế, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy thỏai mái.

"Sư phụ yên tâm, chúng con sẽ không lười biếng đâu, phải không Tiểu Đinh Tử?" Long Tuấn trịnh trọng hứa hẹn, Đinh Nghị nhanh chóng phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, chúng con sẽ không làm sư phụ mất thể diện".

Nhìn hai thiếu niên trước mặt, Nhạc Phàm có loại tình cảm hkó nói thành lời. mặc dù hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng mở miệng thừa nhận hai người là đệ tử của mình, nhưng tận trong đáy lòng của hắn đã tiếp nhận hai người này, cần gì phải nhiều lời.

Nhạc Phàm hướng về hai người khẽ gật đầu, vỗ vỗ vai bọn họ tỏ vẻ tin tưởng, lập tức đưa tầm mắt chuyển hướng sang những người khác.

ĐI cùng Long Tuấn, Đinh Nghị tới đây còn có năm người, trong đó bốn người Thanh Thiên, Thạch Kiền, Mễ Triết, Tuyền Thanh Nhạc Phàm tự nhiên nhận ra, còn có một cô gái xa lạ trước giờ chưa từng gặp qua.

"A di đà phật…" Thanh Thiên tiến lên thi lễ nói: "Duyên đến duyên đi, nghĩ không ra chúng ta lại gặp lại Lý đại ca nhanh như vậy".

Duyên đến duyên đi, có duyên thì sẽ gặp, Nhạc Phàm nhìn ánh mắt của mọi người, không khỏi trở nên thân thiết.

"Ra mắt Lý đại ca" Thạch Kiền cười hì hì nói: "Lý đại ca cảnh giới hình như lại đề cao… Oa! Thật sự là hâm mộ!"

"Lý đại ca…" Mễ Triết cùng Tuyền Thanh cũng tiến lên.

"Lão Phó, mấy người này không phải là những cao thủ thần bí xuất hiện tại đỉnh Bình Nham Hàng Châu sao?" Nhan Nguyệt Thi mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên nói: "Bọn họ mỗi người tuổi còn rất trẻ, ta lại nhìn không thấu một ai cả, những người này rốt cuộc là ai?"

"Nàng nhìn không thấu, ta cũng nhìn không thấu!" Phó Suất cười khổ nói: "Nhạc Phàm huynh đệ này quen biết với những nhân vật thật là không tệ!"

"Xem ra giang hồ so với chúng ta tưởng tượng còn thâm sâu hơn nhiều".



"Đúng vậy!"

Ngay lúc hai người còn đang nói chuyện, Long Tuấn, Đinh Nghị đã đi tới: "Ra mắt Phó đại ca, Nhan đại tỷ…" Khi hai người thấy Chu Tĩnh Nguyệt và Chu Phượng đang ở một bên, nhất thời vẻ mặt cười không nổi, lập tức nhảy vọt tới.

Đinh Nghị dùng sức kéo kéo Long Tuấn, người này bất đắc dĩ giải thích: "Hai vị cô cô à, tối hôm qua thật sự là hiểu lầm, chúng ta thật sự là cái gì cũng không làm".

"Phì!" Tiểu Chu Phượng phì một hơi, hung hăng trừng mắt nhìn hai người nói: "Các ngươi còn dám nói, thật là hai kẻ không biết xấu hổ".

Nhan Nguyệt Thi thấy hai người phản ứng mạnh như thế, hiếu kỳ hỏi: "Hai nha đầu, bọn họ phạm phải chuyện gì, mà các ngươi lại tức giận như vậy?"

"Bọn họ…" Chu Tĩnh Nguyệt gương mặt ửng đỏ, không dám mở miệng, Tiểu Chu Phượng huỵch toẹt nói ra: "Nhan tỷ tỷ, người… không biết nói sao, hắn… bọn hắn đã đi đến cái chỗ gọi là thanh lấu đó".

"Sặc!" Nhan Nguyệt Thi lại càng hoảng sợ, nhìn hai người Long Tuấn nói: "Hai tiểu tử thúi các ngươi quả nhiên là không tệ, lông chưa đủ dài mà đã đến cái chỗ đó lêu lổng…"

"…" Trong sân đột nhiên yên tĩnh hẳn, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Long Tuấn và Đinh Nghị. Ai cũng nghĩ không ra, hai người lại dám làm một cái chuyện hoang đường như thế.


"Khụ khụ…" Phó Suất khe khẽ thức tỉnh mọi người, nghiêm trang hỏi: "Lo Phó ta hành tẩu giang hồ đã nhiều năm, thật không thấy ra hai người các ngươi còn có bản lãnh này! Nói thật ra đi, hai tiểu tử các ngươi đến cái loại thanh lâu đó để làm chi?"

"Ăn cơm".

Long Tuấn, Đinh Nghị hai miệng đồng thanh trả lời, trên mặt bày ra bộ dáng thành thật nhất trên đời.

Mọi người ánh mắt khinh bỉ, rất hiển nhiên, bọn họ không tin.

"Oa oa oa! Các ngươi rốt cuộc có để yên không…"

Một tiếng quái di kêu lên, là Lỗ Thứ bị người phá tan kỳ cục, lại một lần nữa cảm thấy bị người ta không ngó ngàng đến, có thể nói là buồn bực vô cùng.

Thanh Thiên bất giác cười, chấp tay hành lễ nói: "Thanh Thiên ra mắt Lỗ sư thúc, Lỗ sư thúc vẫn khỏe chứ?"

"Khỏe khỏe lắm! Khỏe cái rắm!" Lỗ Thứ bực mình nói: "Một kỳ trận hay của ta đã bị các ngươi phá ngang, thật sự là tức chết ta!"

"Lỗ sư thúc bớt giận…" Thanh Thiên biết rõ tính tình của Lỗ Thứ, cũng không để ý, chuyển hướng sang Ngũ Tử ở một bên nói: "Thanh Thiên ra mắt Ngũ Tử sư huynh".

"Ra mắt Lỗ sư thúc, ra mắt Ngũ Tử sư huynh" Mễ Triết, Tuyền Thanh cũng đều hành lễ.

"Đại sư huynh!" Thạch Kiền thấy Ngũ Tử ở đây, quay về phía Lỗ Thứ bắt chuyện, sau đó vẻ mặt vui mừng nói: "Đại sư huynh sao lại tới đây? Sư phụ lão nhân gia không đến sao?"

"Lạc Dương náo nhiệt như vậy, ta làm sao mà không đến xem" Ngũ Tử cười nói: "Tiểu tử này, sư tôn nếu mà ở đây, ngươi còn cười được sao?"

"Hắc hắc…" Thạch Kiền xấu hổ cười, vội vàng chuyển đề tài nói: "Sư huynh, người của các Ẩn tông cũng đã đến rồi. cùng đi với chúng ta có vị tiền… tiền bối… này…"

Không đợi Thạch Kiền giới thiệu, Cầm Thiến cao hứng tự giới thiệu: "Mọi người khỏe chứ! Ta là Cầm Thiến, nhà ở hải ngoại Vô ưu đảo, sư tôn bình thường cũng không cho ta xuất môn, đây chính là lần đầu tiên ta đi xa như vậy… Bên ngoài thật sự là tốt, có đồ ăn ngon, có cảnh đẹp…"

Cô gái càng nói càng hưng phấn, nói liên tục mặc kệ cso ai nghe hay không.

Qua hồi lâu, Lỗ Thứ mới khó khăn mở miệng nói: "Tiểu nha đầu, ngươi chính là đồ đệ của Thiên Âm bà bà sao?"

Cầm Thiến không ngần ngai gật đầu nói: "Đúng vậy đúng vậy, lão gia gia biết sư tôn của ta?"


"Biết… biết chứ, làm sao mà không biết được" Lỗ Thứ vẻ mặt nhăn nhó, hiển nhiên là trong đó có nội tình khác.

"Ồ! Đúng rồi…" Cầm Thiến trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, cố tình như bất chợt: "Sư tôn ta trước kia thường thường xuất môn ra ngoài, biết được lão nhân gia cũng không ít… Bất quá, ta có nghe sư tôn nói, có một tiểu gia hỏa cứ theo đuổi người, làm cái này cái nọ…"

"A!" Lỗ Thứ mặt đỏ lên, vội vàng bịt miệng cô gái lại.

Mọi người thấy cảnh này, vẻ mặt ngạc nhiên, cũng không rõ Cầm Thiến nói có ý tứ gì, vì vậy đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Lỗ Thứ.

Thật nhìn không ra, lão đầu cổ quái này, không ngờ trước mặt người khác lại như một con trùng.

"Khụ khụ…" Lỗ Thứ ho khan hai tiếng, che dấu sự xấu hổ của mình: "Hơn hai mươi không gặp, sư tôn ngươi bây giờ vẫn tốt chứ?"

"Cũng rất tốt, ăn tốt, ngủ tốt. Trên đảo cũng thanh tịnh, sư tôn ta lại thích thanh tịnh" Đang nói lại chuyển, Cầm Thiến hưng phấn nói: "Bất quá ta thích ngoài này hơn, muốn cái gì là có cái đó, có thật nhiều đồ vật mà ta chưa từng thấy qua".

"Không ngờ, thật sự là không ngờ…" Lỗ Thứ cười khổ nói: "Sư tôn ngươi sao lại có đồ đệ như ngươi, quả thực không thể hiểu được!"

Cầm Thiến đắc ý nói: "Sư tôn thích tĩnh, ta tương đối thích động, một tĩnh một động bổ trợ cho nhau!"

Mọi người toát mồ hôi! Không đợi cô gái nói tiếp, Ngũ Tử vội vàng dẫn Thiết Nam tiến lên nói: "Vị tiểu huynh đệ này là Thiết Nam đồ đệ của Bạch sư thúc…" Lập tức hướng về đám người Thạch Kiền giới thiệu một phen.

"Ồ! Thì ra ngươi chính là Lý Nhạc Phàm?"

Không để ý tới đám người Thanh Thiên, Thiết Nam đang giới thiệu lẫn nhau, Cầm Thiến trực tiếp đánh giá Nhạc Phàm cao thấp một phen, cuối cùng bày ra một bộ dáng chê bai nói: "Vóc người cũng không tệ lắm, chỉ là tư chất bình thường, hơn nữa quá phổ thông, không có gì đặc biệt".

"Phì…"

"Ha ha ha ha…"

Câu nóicô gái làm mọi người bật ngửa, đây là lần đầu tiên có người chê bai Lý Nhạc Phàm. Bất quá, đại gia hỏa này chỉ là một đứa nhỏ, chỉ nghe được một chút đồn đãi mà thôi, không ai đi so đo. Dù sao, Lý Nhạc Phàm từ một người bình thường mà có được thành quả như hôm nay, sự nỗ lực cùng thống khổ người khác khó có thể tưởng tượng được. Nghị lực cứng cỏi như thế, cùng với con đường của hắn đi không hề bình thường, lúc nầy đây không ai dám xem thường hắn.

Đối với lần này, Nhạc Phàm bản thân cũng không có thấy gì là không ổn, tư chất và tướng mạo của mình vốn là bình thường, nếu có thể, hắn thật ra phi thường hy vọng có thể giống như người bình thường, cùng với người thân ở cùng một chỗ, hưởng thụ cuộc sống bình thản yên tĩnh.


"Cười cái gì mà cười, có cái gì buồn cười đâu" Thấy mọi người cười to không ngừng, Cầm Thiến cả giận nói: "Chính là vậy mà, nhìn bộ dáng hắn yếu không dám ra gió như vậy, làm sao có thể đánh thắng lão ma?"

"Lão ma là ai?!" Lỗ Thứ giật mình, tận đáy lòng sinh ra dự cảm không hay.

Cầm Thiến bỉu môi nói: "Lão ma chính là lão quái vật Kiếm Ma đó".

"Cái gì!?" Lỗ Thứ cả kinh, trên mặt biến hóa không ngừng, gấp rút nói: "Lão quái vật đó đã bế quan hơn mười năm rồi, sao lại đột nhiên đi ra? Chẳng lẻ hắn đã tới Trung Nguyên?"

"A di đà phật…" Một tiếng phạm âm cao lên, đợi tâm tình kích động của Lỗ Thứ dần dần bình phục xuống, Thanh Thiên nói: "Lỗ sư thúc, Kiếm Ma lần này cũng không có đến Trung Nguyên, chỉ là phái đệ tử đưa 'Kiếm Ma Thiếp' tới".

"Kiếm ma thiếp!? Là cho người nào?" Lỗ Thứ chau mày, việc này không phải chuyện đùa, nếu không cũng không thể làm cho lão kích động.

"Hì…" Cầm Thiến chỉ chỉ vào Nhạc Phàm nói: "Không hay chính là người này, đồ đệ tốt của hắn còn nói đem kiếm thiếp đi bán lấy tiền, thật không biết là bọn chúng ngu ngốc hay là không biết gì".

"Đem Kiếm thiếp bán lấy tiền?" Lỗ Thứ cùng Ngũ Tử thiếu chút nữa bị tắc nghẹn hơi thở không được.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Long Tuấn và Đinh Nghị, hai người chỉ phải cúi gằm mặt đi tới trước mặt Nhạc Phàm.


"Đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra" Nhạc Phàm ngữ khí bình tĩnh, vẫn duy trì tâm tính lạnh nhạt.

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Long Tuấn lấy từ trong lòng ra một thanh tiểu kiếm màu vàng nóo: "Cái này được gọi là 'Kiếm Ma Thiếp' gì đó, do một người tên là Phong Dã đưa tới".

"Phong Dã?!" Nhạc Phàm đối với người này có ấn tượng rất sâu, nói chính xác là ấn tượng đối với hắn về "Kiếm" phi thường khắc sâu. Không nghĩ đến, Kiếm Ma chính là sư phụ của Phong Dã.

Nhạc Phàm cầm thanh tiểu kiếm nhìn một chút, một mặt khắc thời gian, mặt kia khắc địa điểm.

"Lý huynh đệ…" Ngũ Tử thở dài thật sâu, bất đắc dĩ nói: "Kiếm Ma là tông chủ Ma Kiếm tông, ở tại sâu trong đại mạc, cũng không phải là người trong giang hồ. Người này tính cách quái dị, hỉ nộ vô thường, động chút là giết người, hơn nữa mê kiếm thành si, nhập ma đạo, một thân ma công thâm hậu khó lường, kiếm pháp càng siêu tuyệt… Nếu ai nhận được thanh tiểu kiếm màu vàng này, chính là người hắn cần phải khiêu chiến. Cho nên… Ài…"

Đám người Phó Suất nghe vậy kinh hãi, nhất thời hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc. Mà đám người Lỗ Thứ mặc dù đã sớm biết, nhưng vẫn nhịn không được thở dài một tiếng, phảng phất như đã đoán trước được kết quả của Nhạc Phàm - kiếp số khó thoát.

"Đại ca…"

Thiết Nam lo lắng nhìn Nhạc Phàm, không biết nên thế nào mới tốt, chỉ phải luôn miệng nói: "Ta đi với đại ca, ta đi với đại ca…"

"Sư phụ, ngươi định thế nào bây giờ?" Long Tuấn, Đinh Nghị khẩn trương không thôi, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

"Nhạc Phàm huynh đệ…"

"Lý đại ca…"

Ánh mắt mọi người đều tụ lại trên người Nhạc Phàm, chờ hắn đưa ra quyết định cuối cùng.

"Không đi" Nhạc Phàm lắc đầu, trên mặt không có nhiều biến hóa, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía chân trời: "Ta sẽ không đi".

Không đi?! Câu trả lời phi thường đơn giản, không người nào là không ngạc nhiên!

Cự tuyệt khiêu chiến của võ giả, đối với người giang hồ mà nói, đây là biểu hiện của sự hèn nhát. Nhưng đối với người ở đây, không ai hoài nghi "Đao cuồng" Lý Nhạc Phàm có dũng khí hay không?

Vốn Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi hiểu được, Long Tuấn, Đinh Nghị hiểu được, Thiết Nam, Tư Đồ Yến hiểu được; Chu Tĩnh Nguyệt, Chu Phượng hiểu được, đám người Thanh Thiên cũng hiểu được, một người có thể đối đầu ttrực diện với hơn mười vạn quân xâm lấn vẫn không lùi bước, người như vậy làm thế nào có thể hèn nhát được? Làm sao có thể nhát gan? Làm sao có thể… vì sợ chết mà trốn chạy?

Lấy lại tinh thần, Cầm Thiến hét lên: "Ngươi làm sao cứ như vậy mà cự tuyệt?"

"Tại sao ta không thể cự tuyệt?" Nhạc Phàm chậm rãi thu hồi ánh mắt, vẻ mặt có chút khó chịu. Hắn còn có trách nhiệm của mình, tự nhiên sẽ không vì loại tranh đấu không có ý nghĩa này mà lãng phí thời gian. Cho dù đối phương tìm đến hắn gây phiền toái, hắn cũng không sợ hãi.

Đây là một con tim bình thường, một loại tâm tính bình thường, không có áp lực tự ti, không có ỷ mạnh cao cao tại thượng.

"Hì hì… Người này thật có ý tứ" Cầm Thiến ha ha cười nói: "Ta lần đầu tiên gặp người giống như ngươi… nên nói thế nào, thật là một người kỳ dị".

Trầm ngâm một lát, Lỗ Thứ thở dài nói: "Lý tiểu huynh đệ, ngươi thật sự đã quyết định sao? Kiếm Ma không thể dễ dàng đối phó như vậy, nếu ngươi cự tuyệt kiếm thiếp của hắn, hắn tất sẽ đem hết toàn lực đuổi giết ngươi. Đến lúc đó…"

"Đuổi giết thì sao?" Nhạc Phàm buồn bả cười cười, giờ phút này không ai biết trong lòng hắn suy nghĩ điều gì.

"Nói cái gì đều dư thừa, đến đây, để ta thử xem ngươi có bao nhiêu bản lãnh".

Cầm Thiến khí thế tăng vọt, bạch lăng (dây đai trắng) trong tay đột nhiên hướng thẳng vào ngực Nhạc Phàm mà đâm tới.