Thương Thiên

Chương 376: Hoàn dĩ công đạo




"Chờ một chút…"

Đột nhiên một tiếng quát to cắt ngang tiến trình của đại hội, người của các thế lực khắp nơi đều bị thẹn quá thành giận, chỉ có Thiết Huyết vẫn không có biểu hiện gì, ngược lại còn thú vị đưa mắt nhìn Nhạc Phàm, sau đó kiên nhẫn chờ đám người Long Tuấn và Đinh Nghị đi lên đài cao.

"Lý tiểu tử, hai tiểu tử kia là đồ đệ của ngươi phải không?"

Khấu Phỉ lặng lẽ nhìn sang Nhạc Phàm ở bên cạnh hỏi, người sau gật đầu không nói.

"Đồ đệ của ngươi tại sao lại đi cùng với đám người hỗn tạp kia?"

"Không biết".

"Bọn họ không phải là bị người ta đem làm bia đỡ đạn chứ?"

"Không biết".

"Ngươi tại sao cái gì cũng không biết, tiểu tử ngươi rốt cuộc có phải là sư phụ không?"

"Mỗi người đều có con đường của mình, bọn họ nếu đã lựa chọn, ta cần gì phải can thiệp".

"Hắc! Ngươi làm sư phụ thật đúng là dễ dàng, dạy đồ đệ cái gì cũng mặc kệ".

Thật sự là mặc kệ sao? Nhạc Phàm cùng Khấu Phỉ kinh nghiệm bất đồng, cho nên quan điểm tự nhiên có chỗ khác nhau. Một người hy vọng đồ đệ mình tự lực cánh sinh, người kia lại hy vọng lúc nào cũng trông nom dạy dỗ đồ đệ mình, xem bọn họ trưởng thành.

"Hai vị tiểu huynh đệ, các ngươi dẫn theo nhiều người như vậy đến đây, có chuyện gì không?" Đồng Tường tiến lên ngăn mọi người lại, ngôn ngữ phi thường khách khí.

"Cái này…" Long Tuấn nhìn Nhạc Phàm cách đó không xa một chút, xấu hổ gãi gãi đầu, không biết mở miệng thế nào, Cát Thiên Phong bên cạnh tiếp lời: "Ta đến đây cũng không phải là quấy rầy võ lâm đại hội, xin các vị tha thứ…" Đang nói lại chuyển: "Chỉ bất quá, trước mặt võ lâm đại hội, ta đại biểu cho mấy ngàn người giang hồ phía sau đòi công đạo".

"Trả lại công đạo…"

"Trả lại công đạo... Trả lại công đạo... Trả lại công đạo..."

Mấy ngàn dưới đài giang hồ nhân sĩ phẫn nộ hô to, mỗi người đều trợn trừng mắt! Không ít người thông minh mơ hồ đoán được chút gì đó, ánh mắt hướng về phía hắc đạo, cũng khó mà nói được cái gì.

"Hai tiểu tử này thật đúng là lại đeo thêm phiền phức!" Thiết Huyết thản nhiên liếc nhìn Long Tuấn và Đinh Nghị, âm thầm thở dài, hỏi ngược lại: "Các hạ vì công đạo đến tột cùng là ý gì?"



"Mọi người im lặng!" Cát Thiên Phong phất tay yêu càu mọi người ngừng hò hét, nhìn lại các thế lực lớn bốn phương trầm giọng nói: "Tự có tranh đấu, là có giang hồ. Có người thích quyền lợi, có người thích tranh đấu, cũng có người thích tự do…"

"Giang hồ vẫn bị các thế lực lớn chiếm cứ, vô luận là hắc bạch lưỡng đạo hay là bang hội nào, cũng đều tranh chấp vì lợi ích… chúng ta là những người tự do trong giang hồ, không thích bị người trói buộc, cho nên cho tới bây giờ không chủ động cùng người khác tranh đấu, nhưng càng là như vậy, kết quả càng làm cho lòng người lạnh lẽo! Chúng ta vốn không có lực lượng cường đại, sau lưng cũng không có thế lực cường đại, bị mọi người khắp nơi chà đạp, ai cũng xem thường, không cần nói tự do, ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không có sức lực mà bảo vệ, thậm chí là tử vong".

Dừng một chút, Cát Thiên Phong phẫn nộ nói: "Chúng ta đều là người trong giang hồ, mặc dù chúng ta lực lượng nhỏ yếu, nhưng chúng ta cũng hiểu được hai chữ 'Tôn Trọng', tuyệt không lạm sát người vô tội. Mà thế lực lớn các người tranh đấu, mỗi ngày giết chết bao nhiêu tính mạng vô tội? Xa không nói, cách đây không lâu, thế lực tam đại bang hội cạnh tranh trên giang hồ, máu nhiễm khắp nơi, chết vô số, mà một trong hắc đạo lục tông Ngũ độc giáo lại bắt người thử độc, đem người hành hạ sóng không bằng chết, làm cho người người phẫn nộ, thiên lý khó dung! Chẳng lẽ những người này không có cha mẹ huynh đệ, vợ con? Chẳng lẽ bọn họ làm ra việc hại lý, tội đáng chết vạn lần? Quả thực là không có nhân tính, coi rẻ tính mạng… Không sai, trên giang hồ lấy thực lực làm chủ, các ngươi thế lực cường đại là có thể muốn làm gì thì làm. Đối với chúng ta không phục, không cam lòng! Hắc bạch bất phân, càn khôn điên đảo, thiên lý ở đâu? Công nghĩa ở đâu? Đạo đức ở đâu?"

Nói đến đó, Cát Thiên Phong lệ lưng tròng, kích động không thôi. Long Tuấn cùng Đinh Nghị cũng tràn đầy cảm xúc. Hai người bọn họ từng là tiểu nhân vật như vậy, cho nên, nên sau khi Cát Thiên Phong nói ra mục đích, hai người cuối cùng cũng đáp ứng.

Chung quanh đều trầm mặc, không ít người không khỏi cúi đầu, cũng không phải là xấu hổ, mà là rất bất đắc dĩ. Đây là thực tế, đây là vận mệnh bi thảm của tiểu nhân vật, không có lực lượng phản kháng, vĩnh viễn bị người ta đè đầu cưỡi cổ, không hề có tôn nghiêm. Nhất là ở tại thời loạn thế này, nhân mạng như cỏ dại! Đây là nhân tính hay vận mệnh? Nếu là nhan tính, so với súc sanh có gì phân biệt, nếu là vận mệnh, ai có thể nghị chuyển càn khôn.


Nhìn sự việc trước mặt như vậy, Tư Mã Như lòng chua xót không thôi, chỉ có phấn khởi không ngừng múa bút. Mặc dù hắn không cách nào cho những người này điều gì, nhưng hắn hy vọng lấy Thương thiên giám này, có thể làm động lòng trời… Có lẽ, đây chỉ là một sự bắt đầu, nói không chừng thật có một ngày như vậy, một giang hồ mới xuất hiện, một giang hồ tự do chân chính xuất hiện, một nhiệt huyết mênh mông, xuất hiện trong giang hồ.

"Đủ rồi!"

Đối mặt với áp lực như thế, Ngũ Độc Giáo rốt cục cũng không nhẫn nại được, Mạnh Hồn đứng lên trách mắng: "Giang hồ chính là giang hồ, sinh tử có mạnh, được làm vua thua làm giặc! Các ngươi số mạng không tốt thì trách được ai? Hôm nay là võ lâm đại hội, không thể để các ngươi ở đây làm càn. Nếu muốn tìm Ngũ Độc Giáo ta báo thù, cứ việc đến, chỉ với hai ba con mèo nhỏ như các ngươi, bổn tọa còn chưa để vào mắt".

"Cút đi…"

Tiếng gầm điếc tai, người võ công thấp kém nhất thời huyết khí dâng trào, lập tức vẻ mặt buồn bả. Xem ra, thực lực luôn luôn là mấu chốt quyết định thành bại, nhỏ bé như con kiến thì lấy gì phản kháng, mà đối thủ lại là mãnh thú?

Cho dù không cam lòng thì thế nào? Không có lực lượng thì làm sao có tư cách nói chuyện!

Việc như vậy, đã từng phát sinh trên người Nhạc Phàm. hắn lúc ấy, chính là một phần tử trung cái quần thể yếu ớt đó, không cách nào phản kháng, cũng không có cơ hội giải thích. Chỉ có điểm khác duy nhất là, Nhạc Phàm dùng nghị lực cùng lực lượng kinh người của hắn phá tan xiềng xích của giang hồ, đứng ở trên đỉnh giang hồ, không cần lý do, càng không cần giải thích, hiện tại, người nào dám nói hắn sai?

Đúng vậy bởi vì Nhạc Phàm tồn tại, Long Tuấn cùng Đinh Nghị cũng bị đám người Cát Thiên Phong đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió này. Chỉ là, bọn họ có thể thay đổi vận mệnh, phá tan xiềng xích của vận mệnh hay không?

Phó Suất tiến lên, nhìn mọi người cúi đầu ủ rũ, vỗ vai Long Tuấn và Đinh Nghị nói: "Ta ủng hộ các ngươi".

"Ta cũng ủng hộ các ngươi" Nhan Nguyệt Thi cũng đi tới.

"Chúng ta cũng vậy".

Có Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi dẫn đầu, huynh đệ bằng hữu của bọn họ đều đi tới giữa sân, chứng tỏ lập trường của mình.


Ai nói giang hồ là lạnh lùng, hào tình hôm nay không thể tả xiết!

Tình huống như thế làm cho đám người Cát Thiên Phong không ngờ tới! Là kích động! Là vui mừng lẫn sợ hãi!

"Phó đại ca, Nhan tỷ, các người…"

"Cái gì cũng không cần phải nói" Phó Suất cắt lời đối phương: "Phó mỗ ở tại giang hồ, muốn chính là tiêu diêu tự tại, đương nhiên cũng tính là người tự do. Đều là giang hồ nhất mạch, ta làm sao mà nhẫn tâm không nghe không hỏi? Hôm nay vô luận kết quả như thế nào, Phó Suất ta nguyện ý một mình gánh chịu, tuyệt không hối hận!"

"Xoảng…"

Rồng gầm xuất vỏ, Phó Suất cầm kiếm múa lên! Hàn quang lướt qua, mặt đá cứng rắn trên đài được khắc thật sâu hai chứ "Hiệp nghĩa". Đại khí mênh mông, chánh khí lẫm liệt, sáng bừng tâm ý!

"Hiệp nghĩa! Thật là một người hiệp nghĩa! Đa tạ Phó đại hiệp cùng các vị bằng hữu".

Cát Thiên Phong tâm thần kích động, hào khí trùng trùng, trực tiếp hướng về Ngũ Độc Giáo mà đi đến, Long Tuấn, Đinh Nghị nhìn về phía Nhạc Phàm, thấy sư phụ không phản đối, vì vậy cũng đi theo đám người Cát Thiên Phong.

Đã tới bước này, ai nấy đều thấy được chuyện này đã không thể giảng hòa.

Chính đạo liên minh cùng với các bang phái khác mừng rỡ xem hắc đạo gặp phiền phức, tự nhiên ngồi ở một bên. Mà hắc đạo tông phái cũng cảm thấy thật là mất thể diện, nói như thế nào, Ngũ Độc Giáo cũng là một trong hắc đạo lục tông, bị đám lâu la giang hồ như thế khinh thường, ngũ tông sau này làm thế nào đặt chân trên giang hồ?


Thế nhưng thế nhưng! Nếu những người khác gây là chuyện náo loạn này mà nói, hắc đạo khẳng định sẽ trực tiếp đem đối phương ra giết cho xong việc, nhưng người xuất đầu lại là hai họa tinh Long Tuấn và Đinh Nghị, mà sư phụ bọn họ "Đao cuồng" lại ở chỗ này. Vào lúc mấu chốt này, ai cũng không nguyện ý động chạm đến người này.

Thiết Huyết bất đắc dĩ cười cười, vốn mình mới là người làm chủ hôm nay, không nghĩ tới lại có người đến gây ra màn như thế này. May là cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn, vì vậy cũng nhẫn nại, xem thử việc này đến tột cùng sẽ phát triển như thế nào.

Tại Thanh Bang, Vương Sung quay về lão Đại Hướng Nhược Hải gật đầu, sau đó đứng lên nói: "Thanh bang ta tuy là hắc đạo, nhưng nói chính là nghĩa khí, Ngũ Độc Giáo không để ý tới đạo nghĩa, cướp hàng của Thanh bang ta. Bọn chuột nhắt như thế có thể nào cùng Thanh bang ta nổi danh? Từ nay về sau, Thanh bang ta không hề thừa nhận bọn họ là một mạch trong hắc đạo, qua ngày hôm nay, Thanh bang ta chính thức tuyên chiến với Ngũ Độc Giáo".

"Tam đương gia nói rất đúng, Ngũ Độc Giáo này giết người tàn nhẫn, Thiên tà tông ta cũng không thừa nhận bọn họ là đại tông trong hắc đạo".

"Hừ! Vạn ác cốc ta cho dù cũng tính là xấu xa, cũng khinh thường cùng Ngũ Độc Giáo nổi danh".

"Thần long giáo cũng vậy".

"Ngũ Độc Giáo làm như thế, Quỳ hoa cung ta cũng xem thường".


Hắc đạo ngũ đại tông phái đều tỏ thái độ, trục xuất Ngũ Độc Giáo ra, từ nay về sau, chuyện của Ngũ Độc Giáo, các tông phái hắc đạo cũng không hỏi đến, có thể nói là cách ly ra khỏi liên minh.

"Ha ha ha…" Mạnh Hồn giận cười cuồng ngạo, điên cuồng nói: "Tốt tốt lắm! Ngũ Độc Giáo ta từ nay không theo hắc đạo, tự lập một phương… Cho dù không có các ngươi thì sao, Ngũ Độc Giáo ta sợ bọn chúng sao. Bổn tọa ở đây, ngươi có thể làm sao? Ha ha ha ha…"

Có đông đảo cao thủ làm chỗ dựa, Cát Thiên Phong dứt khoát không sợ haã, ngẩng cao đầu nói: "Ngũ Độc Giáo các ngươi hại lý, không bằng súc sanh, hôm nay không lấy chính tà hắc bạch mà nói, việc làm của các ngươi thiên lý bất dung, chúng ta hôm nay sẽ thay mặt giang hồ đồng đạo đã chết đi mà đòi lại công đạo".

"Công đạo? Chỉ bằng các ngươi?" Mạnh Hồn chắp tay đứng, cười khinh thường.

"Xoẹt…"

Một đạo vô hình kiếm khí phá không bay tới, bắn thẳng đến Mạnh Hồn. Người sau không dám xem thường, lập tức vận chuyển tiên thiên cương khí bao bọc toàn thân. Cho dù là như thế, cũng bị kình lực chấn làm cho huyết khí dâng trào.

"Chỉ bằng chúng ta, chẳng lẽ không đủ?" Phó Suất thu kiếm vào vỏ, tiến lên một bước cùng Mạnh Hồn đối kháng, không khí bắt đầu trở nên khẩn trương!

"Gầm…"

Mạnh Hồn ngửa mặt lên trời gầm lớn, ánh mắt lộ ra một tia điên cuồng nói: "Tốt tốt lắm! Các ngươi muốn công đạo, vậy bổn tọa sẽ cho ngươi công đạo… Đem lên cho bổn tọa".

Vừa dứt lời, dưới ánh mắt của mọi người, tám gã lực sĩ khôi ngô khiêng một cái chuồng lớn được bao bọc kín lên, một loại khí tức tanh máu hôi hám phát tán trong không khí.

Quỷ dị! Lạnh lẽo!

"Mở ra!"

Một tiếng ra lệnh, miếng vải đen được vén lên, một thân ảnh thạt lớn phá chuồng mà ra, nhảy tới trước mặt đám người Phí Suất.

Không khí, tại giờ phút này tựa hồ ngưng đọng lại, ngay cả hô hấp cũng có vẻ cực kỳ trầm trọng.