Thương Thiên

Chương 393: Điều kiện của Thiết Huyết




Vì tranh giành quyền không chế sau lưng giang hồ, Ẩn tông và Ma môn không bên nào chịu nhường bên nào, không ngờ sự lựa chọn của Thiên Âm lão quái cuối cùng bất ngờ lại là Thiết Huyết.

Mộ Dung Ngạo Hàn là người của Ẩn tông, không lẽ giữa Thiết Huyết và Ma môn cũng có quan hệ gì?

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào trên người Thiết Huyết, trong mắt một sự mê hoặc, mơ hồ lộ ra vẻ bất an. Ngược lại người đó vẫn đứng tại chỗ khí định thần nhàn như cũ, phảng phất chuyện này không quan hệ với mình.

Đám người Khấu Phỉ nhìn Thiết Huyết ngạc nhiên, cũng không có khác lạ nhiều lắm, nhưng đám người Lỗ Thứ lại khiếp sợ không ít. Quan hệ của Ẩn tông và Ma môn có thể nói không đội trời chung, nếu Thiết Huyết quả thực là người của Ma môn, lại là bằng hữu của Lý Nhạc Phàm, vậy quan hệ trong chuyện này… thật là phức tạp rồi!

Long Tuấn và Đinh Nghị đang định nói gì đó, Trần Hương khẽ lắc đầu, ý bảo không nên quấy rầy.

Nhạc Phàm liếc thấy Thiết Huyết đang định nói gì thì ngừng lại, chậm rãi mở miệng nói: "Có một số việc, ngươi không cần giải thích cho bất luận kẻ nào khác".

Đích xác, với tính cách của Thiết Huyết, hắn căn bản sẽ không đi giải thích làm gì. Nhưng hắn lúc này, tận đáy lòng rất do dự quyết định của bản thân…

Một kẻ, nếu trong lòng che dấu quá nhiều bí mật, ngay cả người thân nhất cũng không có thể cho biết, vậy tuyệt đối sẽ là việc đau khổ phi thường. Thiết Huyết là như thế, thật may… ít nhất là vẫn còn có người hiểu được.

Chính giữa đài cao, nhìn nụ cười tự tin của Thiên Âm lão quái, lông mày của Vô Trần Tử giật giật, hướng về đối phương hỏi: "Lão quái, Thiết Huyết này không lẽ là người của các ngươi?"

"Không phải không phải!"

Thiên Âm lão quái nói với một nụ cười giả tạo: "Ngươi cho rằng lão phu giống như đám ngụy quân tử các ngươi sao? Thiết Huyết này là người trong giang hồ chính hiệu, điểm này, lão phu có thể dùng thân phận hộ pháp của Ma môn đảm bảo".

Người của Ma môn coi trọng nhất là thể diện, nếu đối phương đã dùng chính thân phận của mình đảm bảo, Vô Trần tử cũng không quá hoài nghi nữa. Lại đánh giá Thiết Huyết, hắn phát hiện cảnh giới của đối phương không tệ, nhưng cũng không phải là đối thủ của sư điệt mình. Cho nên cười nói: "Thiên Âm lão quái, ngươi cứ tùy tiện như vậy mà tìm một người ra ứng chiến?"

"Tùy tiện?!" Thiên Âm lão quái lắc đầu đáp: "Không không không, bởi lão phu rất thích hắn… Các ngươi mới là sớm đã có chuẩn bị, đám người lão phu nhất thời đi đâu kiếm người đây? So lại, tiểu tử này trải qua đại loạn vừa rồi, cuối cùng vẫn có thể tồn tại như cũ cho thấy cảnh giới của hắn không tệ, hơn nữa trong tay có thượng cổ ma binh, tự nhiên là đối tượng lựa chọn tốt nhất của Ma môn chúng ta.

"Có đúng không đó?" Mông Chiến cười lạnh nói: "Cái này tất cả đều chỉ là suy nghĩ trong tưởng tượng của ngươi, cũng không hỏi xem người khác có nguyện ý hay không?"

"Ha ha ha..."

Thiên Âm lão quái cười to đạo: "Mông lão nhi, ngươi bớt dùng lời lung lạc lão phu đi. Vì sao tiểu tử này lại bỗng dưng triệu tập đại hội võ lâm này, không phải là vì nhất thống giang hồ sao? Bây giờ lão phu cho hắn cơ hội tốt như vậy, hắn làm sao có thể không đáp ứng? Ngươi nói có phải không?" Dứt lời, ánh mắt dừng lại trên người Thiết Huyết.



Thiết Huyết không cách nào giữ im lặng, sải bước tiến thẳng lên nói: "Ta đồng ý theo lời của Thiên Âm tiền bối, có điều… ta còn có một điều kiện".

"Điều kiện gì cứ nói. Chỉ cần lão phu có thể làm được, nhất định thỏa mãn ngươi, coi như là phần thưởng đối với nỗ lực của ngươi" Thiên Âm lão quái gật đầu hào phóng, biểu hiện đáp ứng với phong độ của tiền bối.

Ngưng thần tự tin, Thiết Huyết xoay người đi về phía trước đài cao, thanh âm chấn động nói: "Các vị giang hồ bằng hữu, thiết nghĩ các ngươi hôm nay cũng đã hiểu được đạo lý 'nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên' này rồi chứ. Qua nhận thức và cảm nhận của bản thân vừa rồi, Thiết Huyết ta chỉ muốn hỏi mọi người một câu…"

Dừng một chút, hắn nhìn quanh bốn phía hỏi: "Nói cho ta biết, các ngươi là nguyện ý khuất phục dưới kẻ mạnh, hay là ưỡn ngực ngẩng cao đầu để làm chủ nhân của giang hồ? Hãy nói to lên cho ta biết!" Thanh âm càng ngày càng dữ dội, một câu cuối bất thình lình như sét đánh.

Dưới đài mọi người tất cả đều u mê lặng đi, bọn họ không sao ngờ tới, Thiết Huyết lại dám lớn tiếng buông lời hùng biện trước mặt hai thế lực siêu cấp cường hãn!


Trầm mặc ngắn ngủi trôi qua, đột nhiên truyền đến một thanh âm yếu ớt: "Đúng vậy, chúng ta mới là chủ nhân của giang hồ!"

Một câu nói, nhất thời khơi lên sự kích động đã chôn sâu của mọi người.

"Không sai! chúng ta mới là chủ nhân của giang hồ!"

"Chúng ta phải ngẩng đầu ưỡn ngực!"

"Ngẩng đầu ưỡn ngực..."

"Ngẩng đầu ưỡn ngực... Ngẩng đầu ưỡn ngực..."

Dưới đài một khoảnh sôi sục, những người này không phải bị điên, chỉ là bọn bị đè nén quá lâu, quá sâu, cho nên mới gào thét, phát tiết không thèm để ý!

Không để ý...

Thấy vậy vẻ mặt khó chịu của người của Ẩn tông cùng Ma môn, Thiết Huyết xoay người nói: "Nói vậy tiền bối cũng đã thấy được phản ứng của mọi người rồi đó, đơn độc không bằng số đông đạo lý này ai cũng hiểu…"

"Đủ rồi!" Thiên Âm lão quái cố gắng đè tức giận trong lòng xuống hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"


"Điều kiện của ta rất đơn giản, nếu ta thắng, các ngươi không thể hạn chế sự phát triển của giang hồ" Phong cách thong thả, Thiết Huyết đã thực sự nói ra điều kiện của mình.

"Lời này là thế nào?!"

Đám người Thiên Âm lão quái, Vô Trần Tử tất cả đều sửng sốt, không hiểu đến cuối đối phương có tính toán gì.

Thiết Huyết nói thẳng: "Nói cách khác, bọn họ những người trong giang hồ này, cũng có phần trong quyền lợi giao thiệp với bên ngoài giang hồ".

Sau khi lấy lại tinh thần, Vô Trần tử vẻ mặt lạnh lùng: "Các hạ tựa hồ biết rất nhiều".

"Những gì nên biết, Thiết Huyết đều biết tất cả, không nên biết, Thiết Huyết nhất mực không biết" Thiết Huyết không kiêng dè nói thẳng: "Đối với chúng ta những người này mà nói, trong thiên hạ, nơi nào không phải giang hồ? Bên ngoài giang hồ chỉ là giang hồ rộng lớn hơn mà thôi. Đạo gia giảng cuối cùng là 'Cơ', Phật gia cầu chính là 'Duyên', cùng ở trong một khoảng trời, mỗi người cũng hẳn là có cơ hội thuộc về bản thân mình, như vậy chẳng lẽ có gì không đúng sao?"

"Hừ!" Vô Trần Tử khó bỏ được nét mặt có vẻ giận dữ, theo đó trong không khí tràn ngập khí tức u ám.

Trên đài không lời, dưới đài càng là một khoảnh im lặng, hoặc là nói là áp lực! Bọn họ nghe thấy những lời của Thiết Huyết, trong mắt đều lộ vẻ mờ mịt ngạc nhiên.

Bên ngoài giang hồ là cái gì? Cơ hội là cái gì? Bọn họ không biết, người của các thế lực lớn cũng không rõ ràng lắm. Bọn họ chỉ biết là, Thiết Huyết tựa hồ còn cho mọi người tranh thủ cái gì đó, đấy chính là cơ hội.

Thiên Âm lão quái cúi xuống trầm ngâm, không khỏi liếc Độc Cô Vô Phong một bên, lặng lẽ truyền âm hỏi: "Lão Ma, việc này ngươi thấy thế nào?"


Độc Cô Vô Phong vẫn đang nhắm hai mắt, giọng thản nhiên nói: "Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, Thiết Huyết này không đơn giản".

"Ồ!" Thiên Âm lão quái khẽ run lên, không nhịn được gật đầu nói: "Tiểu tử này quả thực không đơn giản, tuyệt đối sẽ không cam tâm bị chúng ta nắm trong tay. Nhưng là…"

Độc Cô Vô Phong ngữ khí chuyển lạnh nói: "Vậy ngươi định muốn thế nào? Tìm người khác? Hay là nhận thua?"

"Cái này…" Thiên Âm lão quái lấy làm khó nghĩ nói: "Ma binh nhận chủ, chúng ta đâu còn thời gian tìm người khác… Nhận thua?" Chuyển sang cả giận nói: "Lão tử có chết cũng sẽ không hướng về cháu chắt lũ rùa đó nhận thua".

"Không biết thì là cơ hội!" Độc Cô Vô Phong đột nhiên trợn mắt nói: "Nếu chúng ta đều không biết đường đi phía trước, sao không buông tay đánh cuộc. Có lẽ, đây là cơ hội để Ma môn quật khởi!"


Thiên Âm lão quái thân thể khẽ run lên, nhất thời hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương, trong lòng thoáng hiện lên một loại nhận thức!

"Ha ha ha..."

Thiên Âm lão quái ngửa mặt lên trời cười dài, sướng khoái nói: "Thiết Huyết, nếu ngươi có thể thắng được đối phương, giang hồ sẽ dưới sự nắm giữ của Ma môn, lão phu hôm nay đáp ứng yêu cầu của ngươi thì có sao đâu!"

"Thực vậy sao!?" Thiết Huyết đè nén sự kích động của nội tâm, dùng sức kìm chế hai tay đang run rẩy!

Vô Trần tử chau mày, lớn tiếng hỏi: "Lão quái, ngươi thực sự đáp ứng yêu cầu của tiểu tử này? Ngươi cũng biết rằng hậu quả nếu làm như vậy?"

"Thì sao?" Thiên Âm lão quái hầm hừ nói: "Lão phu cho dù 'bất lợi kỷ' (bản thân không có lợi) cũng phải hủy hoại các ngươi! Hắc hắc..."

Mông Chiến vẫn muốn nói gì đó, Vô Trần tử ngăn hắn lại nói: "Đạo hữu không cần nhiều lời nữa, dù sao bọn họ cũng không thắng được, để cho bọn họ trước tiên đắc ý một chút đi".

Cười lạnh một tiếng, Thiên Âm lão quái xoay về phía Thiết Huyết nói: "Tiểu tử, bây giờ chắc là ngươi vừa lòng rồi chứ! Nói không chừng, ngươi thực sự có thể thay đổi cả thiên hạ cũng chưa biết chừng. Lão phu rất thích ngươi!"

"Đa tạ tiền bối!" Thiết Huyết gật đầu, lập tức đi về phía Nhạc Phàm.

"Ngươi quyết định rồi?" Nhạc Phàm nhìn Thiết Huyết, tâm tình trở nên trầm trọng. Mặc dù hắn biết chuyện sẽ không đơn giản, nhưng hắn cũng không có hỏi nhiều, chính như bản thân hắn cũng nói vậy, có một số việc không cần giải thích.

"Huynh đệ, đợi đến một ngày, ta sẽ cho ngươi một đáp án, đáp án làm cho ngươi vừa lòng".

Thiết Huyết vỗ vỗ liên tiếp vào vai Nhạc Phàm, thật sự có quá nhiều lời, nhưng không thể nào lên tiếng.

Hai người chằm chằm nhìn nhau chỉ chốc lát, Thiết Huyết xoay người đi về phía giữa sân.

Thời khắc quyết định vận mệnh của giang hồ cuối cùng cũng đã đến!