Thương Thiên

Chương 408: Tuyết sơn kinh hồn




Núi non trùng điệp, ao đầm lầy lội, rừng rậm dày đặc…

Từng hình ảnh như bay vùn vụt qua trước mắt!

Nhạc Phàm giống như một con báo gấm dũng mãnh qua lại như thoi trong rừng núi… Không, hắn so với báo gấm nhanh hơn mạnh hơn. Phảng phất hắn chính là chủ nhân của mảnh đất này, hắn chính là vua của rừng rậm!

Trần Hương bay rất thấp, thi thoảng quay đầu nhìn lại, lúc nào cũng có thể thấy được thân ảnh quen thuộc kia: "Ca…"

Tốc độ đằng trước của Ngũ lão không chậm chút nào, nhưng mỗi lần các nàng quay đầu lại, đồng dạng có thể cảm giác được sự tồn tại của Nhạc Phàm. Các nàng vốn muốn cho Nhạc Phàm chịu chút đau khổ mà tự bỏ cuộc, ai biết được không ngờ đối phương thực sự đi theo lên… tình cảnh như thế, Ngũ lão nhìn nhau, trong lòng một trận kinh ngạc.

Bất tri bất giác, tốc độ của Ngũ lão dần dần nhanh hơn…

Nhanh! Nhanh một chút! Nhanh chút nữa!

Nhạc Phàm liều mạng đuổi theo, hắn quên hết nguy hiểm xung quanh, hắn không nhìn thấy tất cả trở ngại, tâm lý của hắn chỉ có một ý niệm trong đầu… "Truy", đuổi kịp các nàng, vượt qua các nàng!

Hai chân như gió không thấy ảnh động, Nhạc Phàm mỗi bước đều lưu xuống dấu chân trầm trọng, theo tốc độ càng lúc càng nhanh, cước bộ trầm trọng của Nhạc Phàm ngược lại trở nên khinh xảo vô cùng…

Nhạc Phàm xem qua không ít võ học điển tịch, trong đó không thiếu khinh công thân pháp, lúc này không có sự gò bó nơi chiến trường, hắn đưa tốc độ của mình tăng tới cực hạn nhanh nhất!

Đạp qua cỏ xanh không để lại dấu vết, người tựa như bóng bay…

Trên trời mặt trời hừng hực chói chang, song đảo nhỏ ở sâu trong mặt phía Bắc đúng là một khoảng thế giới tuyết trắng xóa.

Nơi này hàn khí bức người, nước trên mặt đất ngưng kết thành sương, cả đỉnh núi bị sương trắng bao phủ, phảng phất giống như cảnh tượng trong mộng.

Lúc này, mấy vệt sáng hiện lên, Ngũ lão mang theo Thi Bích Dao cùng Trần Hương tà tà hạ xuống đầu núi…

"Bùng..."

Cũng vào lúc này, thân ảnh của Nhạc Phàm theo đó cũng xuất hiện! Hắn lúc này, áo bào tơi tả, mái tóc trắng bù xù, mồm há to hít vào thở ra sương trắng trong miệng, nhìn giống như rất mệt mỏi nhưng thần sắc không thấy có gì dị thường…

"Ca…" Trần Hương vụt tiến lên, trong mắt tràn ngập an tâm cùng vui sướng.

"Ngươi… ngươi thật sự đuổi kịp tới đây!!!"

Đám người Thi Bích Dao nhìn Nhạc Phàm với vẻ mặt không thể tin được, phảng phất giống như chứng kiến quái vật gì vậy.

"Ôi!"

Thở dài một hơi, Bạch bà bà một trận cảm thán: "Tiểu huynh đệ, không nghĩ tới bỗng dưng sẽ có người bộ dạng như ngươi? Lão bà ta đã sống chừng này tuổi rồi, hôm nay xem như được mở mang kiến thức!"

"Ta thu lại lời nói vừa" Bà già áo đen lạnh lùng gật đầu.

Bà già áo đỏ thì lại hiếu kỳ hỏi: "Tiểu oa nhi, rốt cuộc là ngươi làm thế nào mà đến được?"

Đối với cách nhìn như thế nào của người khác, Nhạc Phàm không muốn để ý đến, cho nên hắn cũng không có trả lời. Dù sao, này chỉ là đuổi theo, cũng không phải vượt qua, đối với hắn mà nói cũng chả có gì hay mà tự kiêu cả.

Nhìn xung quanh một vùng trắng xóa mịt mù một chút, Nhạc Phàm không chút nghĩ ngợi, trực tiếp lấy ra "Ngư tràng đoản kiếm" cắm xuống đất, sau đó rút ra… nhìn một chút, tiếp theo đi về phía nơi khác…

Ngũ lão thấy vậy không hiểu ra sao cả, Thi Bích Dao không khỏi hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

Nhạc Phàm không nói gì, vẫn chỉ nhất mực chuyên tâm làm việc của mình.

"Đại ca ta hắn đang khảo sát địa hình…" Trần Hương thay Nhạc Phàm giải thích: "Đây là thói quen của thợ săn, mỗi khi tới một địa phương xa lạ, trước tiên đều cần hiểu rõ hoàn cảnh, nếu không rất dễ trả giá."

"Cái này có thấy gì hay đâu?" Bà già áo đỏ không ngừng gây gổ hỏi: "Nơi này chẳng phải chính là tòa Tuyết Sơn hay sao?"

Hòn đảo mặt trời chói chang gay gắt bỗng dưng có một tòa Tuyết Sơn như vậy, chẳng lẽ điều này còn không kỳ quái sao?

Trần Hương mỉm cười cũng không cãi cọ, ngược lại bắt đầu tới giúp đỡ Nhạc Phàm xuống tay.

Thi Bích Dao không muốn chậm trễ, chuyển sang chuyện khác nói: "Bạch bà bà, cả hòn đảo chỉ có nơi này có tuyết, bạch Tuyết Sơn trong câu đó chắc chắn chính là chỉ nơi này rồi."

"Ừ." Bạch bà bà gật đầu đáp: "Chúng ta bây giờ đi về phía tây, hẳn là có thể tìm được bàn thạch đoạn môn đó (đá lớn phá cửa)."

"Bạch tuyết sơn đầu vọng tây lạc, bàn thạch tự chuyển đoạn môn khai (Đỉnh núi tuyết trắng nhìn về tây, đá lớn xoay tròn phá cửa ra)… nhìn về phía tây… nhìn về phía tây…"

Bà già áo lam thì thầm ngâm nga, không khỏi nhìn về phía tây, chỉ thấy một cái hồ nước vòng quanh xanh biếc, yên tĩnh và đẹp tuyệt.

"Lão Tứ, có phát hiện gì?" Đám người Bạch bà bà theo đó nhìn về hướng Tây.

Bà già áo lam trầm ngâm nói: "Đại tỷ, 'Vọng tây lạc' hẳn là chỉ nhìn về hướng Tây dưới chân núi, mà dưới chân núi…"

"Hồ nước?!"

Mọi người sửng sốt, lập tức liên tưởng đến hồ nước xanh phía tây dưới chân núi đó. Thi Bích Dao tiếp lời: "Trên câu 'Thập vạn mã não thủy trung tàng' kia có chữ 'Thủy', nói vậy chính là chỉ hồ nước kia rồi." (Mã não mười vạn giấu trong nước)

"Tiểu Dao nói không sai…"

Ngũ lão thâm tâm đều tán thành, Bạch bà bà lớn tiếng nói: "Được, chúng ta xuống xem xem."

Nói rồi, Bạch bà bà lại quay về phía Nhạc Phàm cách đó không xa nói: "Tiểu huynh đệ, chúng ta đã tìm được manh mối, mau đi thôi!"

"Ừ."

Nhạc Phàm không để lại dấu vết ký hiệu nào trên mặt đất, rồi sau đó theo mọi người cùng đi xuống chân núi.

Trước mắt là một cái hồ rộng lớn! Dài rộng mấy ngàn trượng, nước sâu không thấy đáy.

"Đại tỷ, cái hồ thật lớn, chúng ta làm sao mà tìm đây?" Bà già áo đỏ ngắm nhìn ra phía xa, cảm thấy bất lực.

Bạch bà bà trầm ngâm hỏi: "Lão Tứ, ngươi thấy thế nào?"

Ngâm nga chốc lát, vẻ mặt của bà già áo lam dần dần nghiêm trọng.

Ngũ lão nhìn hồ lớn mờ mịt, nhất thời không biết làm sao mới phải.

Địa phương lớn như thế, không lẽ còn phải chui vào trong hồ tìm kiếm từng tí một sao?

Nhạc Phàm yên lặng đi tới bên hồ lấy tay quẫy nghịch bọt nước… Chỉ có điều, lúc này giờ phút này, đám người Ngũ lão tự nhiên không đi để ý xem hắn làm gì.

Trần Hương tiến lên hỏi: "Ca, có phát hiện không?"

"Ừ."

Thấy Nhạc Phàm có phát hiện, mọi người vội vàng lắng nghe, nhưng chỉ thấy hắn nói: "Nước nơi đây có độ ấm…"

"Có độ ấm thì làm sao?" Bà già áo đỏ ngạc nhiên hỏi.

"Nơi đây gần Tuyết Sơn, bình thường mà nói, nước nơi này cho dù không ngưng kết thành sương cũng phi thường rét lạnh…"

Mọi người nghe thấy Nhạc Phàm nói như vậy, tất cả đều tiến lên thò tay vào hồ nước, quả thật theo như lời hắn, nước trong hồ có độ ấm nhẹ.

"Như thế nào lại như vậy?" Thi Bích Dao nhíu mày, đối với vấn đề về địa lý hiểu biết rất ít.

Nhạc Phàm nói thẳng: "Vừa rồi ta xem địa hình trên núi một chút, càng ở trong chỗ sâu, đất càng mềm, nhưng lại có mùi lưu huỳnh, nếu ta đoán không sai, nơi này đã từng là dãy núi lửa…"

Bạch bà bà gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lập tức hỏi: "Nhưng cái này cùng bảo tàng có quan hệ gì?"

Nhạc Phàm giật mình, trả lời: "Ta cũng không có nói qua điều này cùng bảo tàng có quan hệ…"

"Ủa!"

Mọi người sững sờ, Trần Hương thì lại mỉm cười.

Đối với sự thẳng thắn của Nhạc Phàm, Ngũ lão lúc này cuối cùng đã được lĩnh giáo. Thế nhưng bây giờ là thời khắc phi thường, tự nhiên là không thể làm xấu quan hệ với đối phương được.

Bạch bà bà húng hắng hai tiếng ngượng ngùng, sau đó hỏi sang chuyện khác: "Tiểu Dao, lúc đầu mẫu thân ngươi có còn lưu lại gợi ý gì khác không?"

"Gợi ý khác…" Thi Bích Dao chăm chú suy tư, cuối cùng lắc đầu nói: "Mẫu thân lúc sắp chết… chỉ đem chuyện về bảo tàng nói cho sư phụ thôi, những sự việc khác cũng không có đề cập tới."

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Bà già áo đỏ đi đi lại lại trước mặt mọi người, nói vẻ mười phần không kiên nhẫn: "Đại tỷ, ngươi nói chúng ta bây giờ nên làm gì bây giờ?"

Bạch bà bà nếp nhăn rúm thành một đống, chỉ đưa ánh mắt nhìn mặt hồ.

Bà già áo đỏ dậm chân, cương quyết nói: "Nếu không chúng ta xuống nước xem xem."

"Hừ!" Bà già áo đen lạnh lùng ngắt lời: "Một cái hồ rộng lớn như vậy, với vài người chúng ta phải tìm đến lúc nào…"

"Cái này không được cái kia cũng không được, vậy chúng ta phải làm sao?" Bà già áo đỏ ngồi trên trên mặt đất cáu kỉnh: "Chẳng lẽ cứ một mực ngồi đây mà đợi sao!"

"…" Không ai nói gì.

Nhạc Phàm vẫn ngồi ở bên hồ như cũ, quan sát biến hóa trong nước!

Trần Hương canh giữ ở một bên, nhìn cái bóng lộn ngược trong hồ nghĩ ngợi đến xuất thần, ai cũng không biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì.

Tiếng gió từ từ thổi qua, không để lại nửa điểm dấu vết.

Sương trắng bao phủ cả không gian, không có tiếng vang gì, xung quanh yên tĩnh đến mức làm cho người ta phát hoảng!

Một khoảng trầm mặc trôi qua, Thi Bích Dao mở miệng nói: "Bạch bà bà, không bằng chúng ta trước tiên tìm kiếm xung quanh đây một chút xem, nói không chừng có thể phát hiện được gì đấy."



"Cũng chỉ còn cách như thế!"

Tiếng nói vừa dứt, Ngũ lão bay lên trời, mỗi người hướng về xung quanh hồ tìm kiếm.

Thi Bích Dao do dự một lát, đi về Nhạc Phàm hỏi: "Nước này có gì bắt mắt sao?"

"Ngươi không cảm thấy kỳ quái?" Nhạc Phàm nói vẻ mặt nghiêm trọng: "Hồ này lớn vậy, vậy mà dấu hiệu của sự sống nửa điểm cũng không có…"

"Vậy thì sao?" Thi Bích Dao không phải thợ săn, tự nhiên không rõ tâm lý Nhạc Phàm suy nghĩ cái gì, do đó nàng hỏi sang chuyện khác: "Nhạc… Lý huynh, ngoài sáu câu kia, ngươi có nhớ được Lệ đại soái có còn nói gì khác hay không?" Mặc dù Thi Bích Dao không hoài nghi sự thật thà của Nhạc Phàm, nhưng lúc này không có manh mối, tâm lý của nàng không khỏi có chút sốt ruột, cho nên có câu hỏi này.

Trần Hương nghe vậy không vui nói: "Thi cô nương, những gì nên nói cho các ngươi ca ca ta đã nói rồi, các ngươi còn muốn thế nào? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ca ca ta dấu diếm bảo tàng của các ngươi phải không?"

Không hiểu vì sao, Trần Hương không có nửa điểm hảo cảm với người của Lâu thượng lâu, nhất là đối với nữ nhân trước mắt này, trong lòng càng mang cảnh giác. Có thể là bởi vì đối phương từng làm Nhạc Phàm bị thương, cũng có lẽ còn có nguyên nhân khác nữa…

Thi Bích Dao khẽ nhíu mày, vẫn giải thích: "Trần Hương cô nương không nên hiểu lầm, chúng ta không có hoài nghi lời nói của Lý huynh, chỉ là muốn hỏi một chút… không biết Lý huynh đối với chuyện bảo tàng, có quan điểm gì hay không?" Nói xong, buông ánh mắt lên người Nhạc Phàm.

"Ta… không có gì hay để nói cả."

Nhạc Phàm chăm chú nhìn hình bóng lộn ngược trong nước, sau đó nhìn bầu trời.

Trần Hương hiếu kỳ hỏi: "Ca, làm sao vậy?"

"Không có gì…"

Không biết là có cố ý hay không, Nhạc Phàm liếc Thi Bích Dao một bên rồi quay ra nhìn mặt hồ nói: "Ta chỉ là đột nhiên nhớ tới lúc ở biên hoang, trước mỗi lần tập kích đều sẽ yên tĩnh… nhưng sau khi chiến tranh chấm dứt, người chết sẽ rất nhiều rất nhiều, máu tươi nhuộm đỏ cả thành tường, ngay cả ánh sáng rực rỡ của trời chiều cũng bị bao bọc…" Ngừng một chút, Nhạc Phàm tự giễu cười: "Ha! Nói điều này làm gì, các ngươi chưa trải qua chiến trường, sẽ không hiểu được đâu."

"Ca…" Trần Hương cầm bàn tay Nhạc Phàm, như muốn truyền sự quan cùng ấm áp của mình. Nàng hiểu rõ, sự từng trải của Nhạc Phàm, nàng ta cả đời này sẽ không thể hiểu được.

Thi Bích Dao mũi thấy chua chua, không muốn chứng kiến hai người thân mật như thế, vì vậy xoay người đi…

Tại một sát na xoay người, Thi Bích Dao như gặp phải sét đánh, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Nhạc Phàm, người sau vẫn bất động!

Một lúc sau, Bạch bà bà về đến chỗ này trước tiên, trên nét mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Ngay sau đó, tứ lão còn lại cũng từng người hạ xuống.

"Các ngươi có phát hiện gì không?"

Bạch bà bà nhìn bốn người, đều là bất đắc dĩ lắc đầu. Rồi sau đó hướng về Thi Bích Dao lại hỏi: "Tiểu Dao, có phát hiện... gì không?"

Thi Bích Dao suy nghĩ một chút, thận trọng đáp: "Bạch bà bà, vọng tây lạc có thể chỉ thời gian hay không, mà không phải phương hướng?"

"Thời gian!?"

Mọi người sửng sốt, Bà già áo lam càng là bỗng nhiên bừng tỉnh: "Ta đã hiểu rồi! Tiểu Dao nói có lý, thế nào mà ta không nghĩ tới ……" Dứt lời, người hướng về đỉnh Tuyết Sơn bay đi.

"Xảy ra chuyện gì?"

Đám người Bạch bà bà không rõ vì vậy nhìn nhau.

Thi Bích Dao quay đầu lại nhìn Nhạc Phàm một cái, trong lòng im lặng cảm tạ, sau đó cùng tứ lão theo lên đỉnh núi.


Đợi sau khi người của Lâu thượng lâu rời đi, Trần Hương mới nhỏ giọng hỏi: "Ca, ca ca vừa rồi là cố ý nói sao? Tại sao ca ca phải giúp các nàng?"

Nhạc Phàm hỏi lại: "Nếu ta nói… chỉ là muốn trở về sớm một chút, mới có thể giúp bọn họ, Nhã Nhi tin không?"

"Tất nhiên là tin."

Trần Hương cười nói: "Mặc dù ta biết được ca cũng không phải nghĩ như vậy, nhưng ta tiếp nhận lý do này… nếu ca không muốn nói, làm muội muội tự nhiên sẽ không hỏi."

Nhạc Phàm bật cười nói: "Trước kia không phát giác, bây giờ mới cảm giác được, cái miệng của nha đầu ngươi này chính là càng ngày càng lợi rồi."

Trần Hương cười mà không đáp, lại hỏi: "Ca, tại sao ca ca cho rằng tây lạc là chỉ thời gian vậy?"

"Đoán thôi…" Nhạc Phàm thản nhiên nói: "Khi hành quân, có câu nói 'lên ở phương Đông thì đi, xuống phía Tây thì dừng', Hán vương kia năm đó chính là đứng đầu toàn quân, chắc là có thói quen này."

"Nhưng trời chiều cùng bảo tàng có quan hệ gì?"

"Địa hình nơi này bị mây mù bao phủ, đoán chừng lúc trời chiều nhiệt độ không khí hạ thấp xuống, vụ khí nơi này sẽ tiêu tan, hoàn cảnh xung quanh tự nhiên chỉ cần liếc qua là thấy." Làm thợ săn, Nhạc Phàm quả thật có tư cách đàm luận tình huống vùng đất này.

"Ừm."

Trần Hương khẽ gật đầu như có suy tư, Nhạc Phàm cũng không nói gì.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn mặt hồ, trong lòng mỗi người tựa hồ đều chứa đựng rất nhiều tâm sự.

Trên đỉnh núi tuyết phủ, sương trắng vẫn như cũ vờn quanh.

Lúc này, bà già áo lam nhìn cái hồ dưới chân núi kinh ngạc phát ngây người, đám người Thi Bích Dao cũng đuổi theo lên tới nơi.

"Lão Tứ, ngươi vừa rồi có phải có phát hiện gì hay không?"

"Đúng vậy đại tỷ, xem ra chúng ta thực sự nghĩ sai rồi…" Bà già áo lam cười khổ nói: "Bạch tuyết sơn đầu vọng tây lạc, bàn thạch tự chuyển đoạn môn khai… chúng ta vẫn tưởng rằng tây lạc chính là chỉ cái hồ phía tây dưới chân núi, nhưng vừa rồi ta nghe Tiểu Dao đề tỉnh xong mới phát hiện bản thân nghĩ sai rồi!!"

Bạch bà bà giãn nhẹ nếp nhăn: "Vậy phải thế nào?"

Bà già áo lam chậm rãi giải thích: "Kỳ thật, tây lạc trong câu hẳn là chỉ mặt trời lặn phía Tây, nếu là phiên dịch qua toàn bộ, lại là nói, vào lúc trời chiều đứng ở đỉnh núi nhìn về hướng tây, thì có thể biết được vị trí của bàn thạch đoạn môn."

Bà già áo đỏ hiếu kỳ hỏi: "Bây giờ và lúc trời chiều có gì khác nhau đâu?"

"Nếu như ta đoán không sai, khi trời chiều, ánh sáng sẽ khúc xạ đến mặt hồ, sau đó chỉ dẫn vị trí nơi bàn thạch đoạn môn." Tuy là đoán, nhưng trên mặt bà già áo lam cũng tràn ngập tự tin.

Bạch bà bà nhìn quanh bốn phía, nghi hoặc nói: "Nhưng nơi này bị sương trắng bao phủ, ánh sáng căn bản là không xuyên xuống được."

"Điều này…" Bà già áo lam trầm ngâm đáp: "Có lẽ đợi đến lúc trời chiều thì sẽ rõ ràng."

"Bây giờ còn chưa tới buổi trưa, chẳng lẽ cứ đợi mãi ở đây phải không?" Bà già áo đỏ có chút bực bội.

Thi Bích Dao nhìn về phía Tây, bất đắc dĩ nói: "Nếu quả không có biện pháp tốt hơn, vậy cũng cũng chỉ có thể đợi!"

Gió biển ấm áp, ánh nắng tươi sáng.

Tiểu Minh Hữu lẳng lặng ngồi ở đầu thuyền, mượn thời gian rỗi rãi, cố gắng tu luyện nội công tâm pháp Khấu Phỉ truyền cho hắn.

Bên cạnh, Tiểu Hỏa ngậm thịt khô lười nhác nằm dài ra, vui sướng hưởng thụ thức ăn, thỉnh thoảng nhìn về phía sâu trong đảo, trong mắt có điều mong đợi, có điều khao khát…

Đại chu thiên vận chuyển hoàn tất, Tiểu Minh Hữu chầm chậm mở hai mắt, một vầng tinh quang hiện lên.

"Tiểu Hỏa, ngươi nói ca ca bọn họ lúc nào mới có thể quay lại chứ? Nếu ta có thể đến giúp ca ca thì tốt rồi…"

"Ngao ô..."

"Ta nhất định phải cố gắng học giỏi võ công, không để cho ca ca bọn họ lo lắng!"

"Ngao ô...!"

Tiểu Hỏa trong miệng kêu lên mơ hồ không rõ, Minh Hữu vui vẻ, vẻ u ám nơi đầu mày bớt đi không ít.

"Tiểu Hỏa cũng phải cố gắng chứ!"

"Ngao ô..."

Một người một thú nương tựa lẫn nhau, tựa hồ bộc bạch tình cảm trong lòng mình.

"Xoẹt..."

"Xoẹt... xoẹt... xoẹt..."

Không biết có phải là gió biển kêu gào hay không, đột nhiên từng đợt sóng lớn cuồn cuộn nổi lên!

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ chiếc thuyền gỗ lắc lư trong nước không ngừng, phảng phất có thể bị lật úp bất cứ lúc nào.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tiểu Minh Hữu nhìn quanh không hiểu ra sao cả chỉ thấy thủy thủ trên thuyền rối rt tụ tập về trên sàn tầu…!

Lúc này, Tiểu Hỏa nuốt thịt khô vào, đứng lên cảnh giác phòng bị.

"Soạt!"

"Phụt, phụt, phụt…"

Đúng lúc này, mấy bóng người bắn ra từ mặt nước, nhất loạt rơi vào trong đám người…

"A..."

Theo một tiếng thét thảm thiết, giết chóc máu tanh bắt đầu diễn ra! Còn chưa đợi mọi người phản ứng trở lại, trên sàn tàu đã ướt sũng máu tươi.

Tiểu Minh Hữu nhìn hết thảy phát sinh này hoảng sợ không hiểu gì, phảng phất sâu thẳm trong đầu lại hồi tưởng đến đêm hôm đó…

"Ngao ô..."

Một tiếng gầm giận dữ thức tỉnh Tiểu Minh Hữu từ trong sợ hãi, quay đầu lại nhìn, đúng là Tiểu Hỏa đã chặn ám toán của địch nhân thay mình.


Tiểu Minh Hữu hai tay run rẩy, không biết là khẩn trương hay hoảng hốt?

Ngây ra chỉ chốc lát, cuối cùng Tiểu Minh Hữu cắn răng, rút giới đao trên thân đánh trở lại về phía địch nhân… Không có kinh hãi, không có hoảng sợ, hắn chỉ có dũng khí chưa từng có từ trước đến nay! Bởi vì, hắn đã vượt qua sự mềm yếu của nội tâm, đã tiến một bước xa hơn về phía kiên cường.

"Tay chân nhanh lên một chút!"

Một thanh âm lạnh như băng từ xa truyền đến, những tên thần bí kia trên thuyền động tác càng lúc càng kịch liệt…

Trong giết chóc, một loại nguy cơ mãnh liệt xâm nhập toàn thân Tiểu Hỏa, hoảng sợ làm lông dựng đứng lên!

"Ngao ô... Ngao ô... Ngao ô..."

Giận dữ gầm thét vang vọng xé nát cả trời biển!

Tiểu Hỏa thân hình đột nhiên tăng vọt, sau đó đưa Minh Hữu bò trên lưng, cõng hắn lên phóng ra bên ngoài bất chấp tất cả.

"Muốn chạy!?"

Vừa rồi thanh âm lạnh như băng đó có chút bất ngờ, lập tức cười vẻ bỡn cợt: "Ta muốn xem các ngươi chạy thế nào? Hắc hắc..."

"Lên!"

Một tiếng hạ lệnh, khoảng không lại xuất hiện một đám hồng y nhân chặn đường Tiểu Hỏa.

"Ầm..."

Kẻ tới võ công so với những kẻ vừa rồi lợi hại hơn, đặc biệt là một bộ hợp kích chi thuật, đơn giản bức cho dã thú Tiểu Hỏa hung mãnh như vậy quay lại.

Nháy mắt công phu, thủy thủ trên thuyền không còn một ai, Minh Hữu cùng Tiểu Hỏa bị địch nhân vây kín xung quanh.

"Ngao ô... Ngao ô... Ngao ô"

Trảo của Tiểu Hỏa lợi hại như đao, biến hóa thành nghìn bóng, thế nhưng đối phương phòng thủ chắc chắn, căn bản là không cách nào phá vây.

Trong hiểm nghèo, Tiểu Hỏa khí thế lại tăng lên, há mồm phun ra một luồng "trọc tức"… (khí đục)

"Phụt..."

Trọc tức như lửa, nóng không thể tả, đám người xung quanh không thể không lùi lại.

Tiểu Hỏa mượn khe hở trong nháy mắt nhảy vội xuống biển, đạp sóng mà chạy.

"Tiểu Hỏa thật hay!"

Chính vào lúc Tiểu Minh Hữu tưởng rằng đã thoát khỏi nguy cơ, phía sau một luồng hàn lưu đánh tới!

"Không hay!"

Ý niệm trong đầu còn chưa hiện lên, hàn lưu lạnh như băng đã đánh vào giữa lưng.

"Bùm!"

Một người một thú đồng thời chìm ngỉm vào trong làn nước.

"Ủa!"

Tâm thần rung động, Nhạc Phàm bất thình lình đứng lên.

"Ca, làm sao vậy?" Trần Hương vẻ mặt kinh ngạc, theo đó cũng đứng lên.

Nhạc Phàm nhìn quanh bốn phía, trầm giọng nói: "Từ lúc mới bắt đầu, thì ta đã cảm thấy được một loại cảm giác tâm thần không yên, nơi này không an toàn, khẳng định sẽ phát hiện có chuyện..."

Nếu là người khác nghe những lời nói như thế, nhất định không cho là đúng, nhưng Trần Hương cùng Nhạc Phàm từ nhỏ ở chung, tự nhiên tin tưởng trực giác của đối phương, ... Loại tín nhiệm này đã trở thành một loại thói quen trong cuộc đời của nàng.

Triển khai linh thức tìm kiếm xung quanh…

Một lát sau, Trần Hương mặt lộ vẻ nghi hoặc, Nhạc Phàm lại dời ánh mắt nhìn về phía chỗ cao trên núi tuyết, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Trên đỉnh núi tuyết, Ngũ lão người nào cũng ngồi, nhắm mắt điều tức, còn Thi Bích Dao nhìn thẳng xuống cái hồ dưới chân núi ngây người ra!

"Có đôi khi, vận mệnh an bài làm cho người ta rất bất đắc dĩ, mặc dù bản thân vừa sinh ra thì đã bị quyết định vận mệnh sau này, nhưng ta không cam tâm, thực sự không cam tâm!"

Thi Bích Dao tự cười nhạo, không cam tâm thì có thể như thế nào? Nàng hiểu được sâu sắc, lực lượng của bản thân mình không thể phản kháng được vận mệnh … Nàng không biết bản thân mình bắt đầu thay đổi từ lúc nào, nguyên từ đầu là một Lâu chủ kiên quyết dứt khoát, vậy mà biến thành một nữ nhân đa sầu đa cảm. Là đáng thương, đáng tiếc, lại có thể là thương, tiếc… nhưng nàng tuyệt không hề oán giận!

"Xào xạc..."

"Sột soạt... Sột soạt..."

Trên đỉnh núi đột nhiên truyền đến từng đợt động tĩnh kỳ quái, mọi người theo đó bừng tỉnh. Tìm theo tiếng động nhìn lại, chỉ thấy trong những kẽ nứt trên mặt đất, đang có những giọt chất lỏng màu trắng phun ra.

"Đó là gì vậy!?"

Bà già áo đỏ dưới ý nghĩ tò mò, tiện tay đánh ra một luồng chân lực!

"Bùng..."

Chất lỏng màu trắng bị ngoại lực tập kích, bắn tóe ra… thật khéo sao lại tung về phía bà già áo đỏ!

"Lão Ngũ cẩn thận!"

Mọi người sửng sốt, Bạch bà bà vội vàng nhắc nhở!

Bà già áo đỏ nhận ra không đúng, vội vàng tránh né.

Chất lỏng màu trắng sau khi rơi xuống trên mặt đất tiếp tục vọt lên, phát ra tiếng kêu "sột soạt", những nơi đi qua càng khói xanh bốc lên!

Chứng kiến tình cảnh như thế, mọi người lạnh cả sống lưng, bà già áo đỏ càng mồ hôi lạnh không ngớt.

"Đây… đây rốt cuộc là vật gì vậy?"


Mọi người chuyển ánh mắt nhìn sang bà già áo xanh, người sau nhíu chặt đầu mày nói: "Ta cũng không biết, ta chưa bao giờ thấy qua."

Thấy chất lỏng màu trắng vọt tới càng ngày càng nhiều, bà già áo trắng vội nói: "Mọi người mau lên trời!"

Xa xa hai bóng người chạy như bay đến, chính là Nhạc Phàm cùng Trần Hương.

Nhạc Phàm chạy tới đỉnh Tuyết Sơn, nhìn thấy mọi người bay lên trời, lập tức hô lên: "Các ngươi xuống mau, bên trên nguy hiểm?"

"Trên trời sao lại sẽ nguy hiểm?!" Ngũ lão không khỏi cảm thấy buồn cười, muốn nói nguy hiểm, phía dưới chẳng phải là nguy hiểm hơn sao!

Thi Bích Dao cúi đầu trầm ngâm, lập tức xoay về Bạch bà bà nói: "Lý Nhạc Phàm là thợ săn, đối với núi rừng hoang vu rõ hơn so với chúng ta… Theo Bích Dao thấy, hay là chúng ta xuống trước rồi hãy nói!"

"Ta sẽ không xuống!" Bà già áo đỏ phản bác: "Phía dưới đó cũng không biết là vật gì nữa, suýt nữa thì làm hại lão bà ta rồi… Hừ!"

Đang trong lúc mọi người do dự, xa xa đột nhiên nghe thấy tiếng động dày đặc…

Mọi người thấy phía trước cả một khoảng đen kịt, nhất thời tim lạnh đi một nửa!

"Trời ơi! Đó là vật gì vậy?"

Bà già áo đỏ kêu lên một tiếng quái dị, mọi người lúc này mới hồi phục lại tinh thần.

Xa xa một đàn dơi rất đông bay tới!

Hàng vạn con dơi, có lẽ còn nhiều hơn… trong lúc đó cả Tuyết Sơn đột nhiên tối đen, không thấy ánh sáng!

Ngũ lão thân ở trong đó, nhất thời cảm thấy một mùi máu tanh hôi thối đập vào mặt.

"Đại tỷ, bây giờ phải làm sao?"

"Giết!"

Bạch bà bà khuôn mặt hiền lành biến mất, trong mắt hàn quang lóe ra, sát ý tăng vọt!

Ngũ lão rút binh khí của mình ra, mỗi người đứng vào một trong năm phương vị, kết thành một trận hình đơn giản. Thi Bích Dao bị bà già áo đen buông ra, không ngờ có thể tự lơ lửng trong đó!

"Viu viu viu..."

Trên bầu trời, Ngũ lão bị bầy dơi bao vây vào trong, đã giết được một đống!

Trong khoảng thời gian ngắn, những mẩu thân thể văng tán loạn, máu tanh đầy trời!

Mà ở phía dưới trên mặt đất, chất lỏng màu trắng đang vọt về phía Nhạc Phàm cùng Trần Hương, cũng từng lớp tới gần.

"Ca, màu trắng kia là vật gì vậy, thực cổ quái…"

"Ta cũng không biết!"

"Chúng ta bây giờ nên làm gì?"

Nguy cơ trùng trùng xâm nhập tâm thần, Nhạc Phàm ánh mắt lạnh như băng: "Bầy dơi lúc này tuyệt đối sẽ không vô cớ đi ra, trừ phi có người xua chúng! Chẳng lẽ, trên cô đảo này còn có người khác?"


"Điều này sao có thể!?" Trần Hương kinh hãi, nhất thời khó có thể tiếp nhận.

"Ta cũng không dám khẳng định." Nhạc Phàm cũng hy vọng bản thân mình đoán sai, vì vậy điều chỉnh tâm tình, giữ tỉnh táo: "Màu trắng này là cái gì…"

"Bùng..."

Một hòn đá bắn ra, chất lỏng màu trắng đồng dạng bắn tóe đến!

Nhạc Phàm ánh mắt chăm chú, chỉ thấy trong chất lỏng màu trắng không ngờ còn có cái gì chuyển động…

Kiến càng! Không ngờ chỉ là từng con kiến càng nhỏ xíu như tơ! Thân mình tựa như trong suốt, kết thành từng đám, chả trách nhìn qua giống như chất lỏng.

"Hừ..."

Nhạc Phàm huy động vạt áo, đem đám kiến bay đến tới tấp đẩy lui, chỉ để lại từng luồng khói xanh trên vạt áo.

"Những con kiến này thực cổ quái, Nhã Nhi đừng để cho bọn chúng gần người…"

"Ta biết rồi ca."

Trên bầu trời, Ngũ lão giết đến tối tăm trời đất, nhưng dơi tới càng nhanh hơn, phảng phất như vô cùng vô tận, giết như thế nào cũng giết không hết.

Thời gian trôi qua từng chút một, trên nét mặt già nua của Ngũ lão dần dần hiện ra vẻ uể oải, song muốn xông ra khỏi đám dơi đầy trời này nói dễ vậy sao.

"Viu viu viu..."

"Chít chít chít... Chít chít chít..."

Tiếng kêu càng lúc càng lớn, Ngũ lão chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, tinh thần từ từ tan rã, động tác trên tay theo đó cũng chậm lại.

"Không hay!"

Bà già áo lam nhìn ra manh mối, vội vàng nhắc nhở: "Những con dơi này có thể công kích tinh thần, mọi người mau thu liễm tâm thần."

"Công kích tinh thần?!"

Mọi người sửng sốt, Bạch bà bà lập tức hỏi: "Tiểu Dao, ngươi là dị thuật sư, có biện pháp gì hay không?"

Thi Bích Dao trầm ngâm chỉ chốc lát đáp: "Ta dùng tinh thần uy thử xem, xem có thể đuổi bọn chúng đi hay không!"

Vừa dứt lời, một luồng khí tức nhàn nhạt tỏa ra, tuy thanh thế không mênh mông, nhưng cho người ta một loại ảo giác đâm xuyên qua tai mắt!

Thi Bích Dao thân là chủ của Lâu thượng lâu, sao có thể chỉ là một người bình thường? Có lẽ, nàng không có võ công kỹ nghệ như giang hồ cao thủ, càng không cách nào giống thiên đạo cao thủ mượn thiên địa chi lực như vậy, thế nhưng tinh thần lực của nàng dị thường cường đại, cường đại tới mức ngay cả thiên đạo cao thủ như Ngũ lão cũng không dám khinh thường!

Áp lực nhẹ nhàng như sóng nước khuếch tán, dơi xung quanh quả nhiên không hề hung mãnh như vừa rồi nữa…

"Quả nhiên có thể!"

Ngũ lão thấy thế phấn chấn không ngừng, động tác trong tay lại nhanh lên vài phần.

Một lát sau, dơi lại tụ tập, mặc dù Thi Bích Dao tinh thần ba động mãnh liệt, đáng tiếc những con súc sinh này vẫn không ngớt tiến lên cuồn cuộn như cũ.

"Bạch bà bà, những con dơi này quá nhiều, ta không cách nào chặn đứng toàn bộ bọn chúng!"

Theo áp lực trùng trùng tăng lớn, Thi Bích Dao môi trắng bệch, trán dần dần lấm tấm mồ hôi.

Nguy hiểm, lại kéo tới!

Trên mặt đất, đám kiến màu trắng điên cuồng vọt đến.

Cương kình màu lam cùng tia sáng bảy màu liên tục vung lên, thế nhưng lúc này lại không hề tác dụng.

"Đi theo ta…"

Nhạc Phàm nắm lấy Trần Hương, không lùi mà tiến tới, phóng về chỗ cao phía đỉnh núi… nơi đó chính là địa phương hắn chôn ký hiệu.

Hai người di động, đám kiến trắng tự nhiên vọt lên theo.

Nguy cơ trước mặt, Nhạc Phàm từ trong lòng lấy ra sáu khối đá lửa, chia ra đánh về sáu phương vị khác nhau.

"Khốn Hỏa Lung… lên!" (Lồng lửa vây)

"Pằng, pằng, pằng, pằng, pằng, pằng…"

Tia lửa lóe lên, sáu luồng khói đen toát ra, rồi sau đó dấy lên sáu đống lửa nối liền tỏa sáng,... cộng với đám cháy dữ dội đã đem Nhạc Phàm cùng Trần Hương bao phủ vào trong đó, đồng thời cũng chặn đám kiến trắng kia ở bên ngoài.

Thì ra, Nhạc Phàm mới vừa rồi xem xét xung quanh cũng đã sớm có sắp đặt.

Đợi giờ phút này thế cục ổn định, hắn mới nhìn lên trên cao: "Các ngươi mau xuống…"

Thi Bích Dao đang khổ sở, lúc này phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Nhạc Phàm.

Ngũ lão trao đổi ánh mắt, lập tức gật đầu.

Trong Khốn Hỏa Lung, đám người Nhạc Phàm bình yên vô sự.

Thế nhưng nhìn đám kiến khổng lồ cùng bầu trời một mảnh đen kịt… Ngũ lão không khỏi nuốt nước bọt. Các nàng tuy là thiên đạo cao thủ, nhưng dù sao cũng không phải vô địch tồn tại. Nhìn cảnh tượng hoành tráng như thế, tự nhiên áp lực tăng gấp bội.

"Lý tiểu tử, đây là trò đùa gì của ngươi vậy? Có dùng được hay không đấy?"

Bà già áo đỏ nhìn lại Nhạc Phàm, người sau trầm giọng nói: "Đây là Khốn Hỏa Lung, vốn là chuyên để bắt dã thú… Những con kiến cùng dơi này sinh sống ở Tuyết Sơn, bản tính là vật hàn, thiên tính sợ lửa, hẳn là có thể khắc chế."

"Vậy có thể duy trì được bao lâu?"

"Đá tiêu (*) ta bố trí không nhiều lắm, chỉ đủ duy trì nửa canh giờ"

"Nửa canh giờ?!"

Mọi người nghe vậy cả kinh, nhìn tình thế ngoài kia, nhất thời trong khoảng thời gian ngắn sẽ không lùi được.

Đám người Ngũ lão đầu mày nhíu lại, người nào cũng cúi đầu suy tư. Mà Trần Hương lẳng lặng đứng ở phía sau Nhạc Phàm, thần sắc cũng không nôn nóng.

Chỉ lát sau, Thi Bích Dao xoay về phía Nhạc Phàm hỏi: "Lý huynh, ngươi là người nơi núi rừng, có biện pháp gì đối phó những con kiến này hay không?

"Có thể dùng lửa."

Nhạc Phàm đáp lại một câu: "Chỉ có điều, chúng ta bây giờ không thừa nhiều mồi lửa, biện pháp duy nhất chính là tạm lánh vào trong hồ dưới núi …"

Bà già áo đỏ phấn chấn nói: "Vậy còn chờ cái gì, chúng ta mau xông xuống."

"Đợi một chút…"

Mọi người đang định động thân, chỉ thấy Nhạc Phàm lắc đầu nói: "Trong hồ kia không có nửa điểm khí tức của sự sống, nếu chúng ta cứ tùy tiện đi xuống như vậy, khẳng định sẽ có nguy hiểm!"

"Bây giờ mới nguy hiểm chứ!" Bà già áo đỏ phản bác nói: "Bất kể nói sao, trước tiên rời khỏi địa phương quỷ quái này đã rồi hãy nói.

Bà già áo đen đồng ý nói: "Lão ngũ nói không sai, ta cũng cho rằng trước tiên rời khỏi nơi này."

Thi Bích Dao vẫn muốn nói gì đó, lại bị bà già áo lam ngăn lại.

Bạch bà bà suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được, chúng ta hợp lực mở đường ra, sau đó xông thẳng xuống."

Mấy người thảo luận, căn bản là không để lời nhắc nhở của Nhạc Phàm vào trong lòng.

Trần Hương nhìn Nhạc Phàm, người sau mặt không chút thay đổi, tựa hồ đang lo lắng gì đó.

"Ngũ hành huyền; thủy lan…"

"Ngũ hành huyền; phá kim…"

"Ngũ hành huyền; thanh mộc…"

"Ngũ hành huyền; hậu thổ…"

"Ngũ hành huyền; liệt hỏa…"

Ngũ lão từng người bấm tay bắt quyết, cánh tay cùng chỉ pháp biến ảo ngàn bóng… thiên địa chi lực dày đặc hội tụ vào đó!

"Hợp..."

Một tiếng hét lớn, năm luồng sáng trong nháy mắt cùng dung hợp, hướng về phía trước đánh vụt tới!

Lập tức, một thông đạo trơn tru xuất hiện ở trước mắt.

(*) Ðá tiêu: Chất trong suốt, đốt cháy dữ, dùng làm thuốc súng thuốc pháo và nấu thủy tinh