Thương Thiên

Chương 417: Trần Hương chi biến




"Bùng!"

"Oành… oành… oành…"

Những tiếng nổ kịch liệt làm rúng động cả gian thạch thất.

Nhạc Phàm tóc bạc trên đầu tung bay, hai tay không ngừng huy động bảo kiếm "Thái a", ánh sáng màu lam xuyên thấu từng ngõ ngách một trong bóng tối.

"Xẹt, xẹt, xẹt!"

Trên vách tường, một bóng đen bay rất nhanh tránh né. Thanh âm âm thầm vừa rồi không lộ ra một chút dấu vết, cũng không biết là đang lo lắng, hay là căn bản không có cơ hội để mở miệng.

Đá vụn tung tóe, ám khí đầy trời!

Lực lượng của phẫn nộ kích thích nguyên khí tiềm ẩn trong cơ thể Nhạc Phàm, phảng phất như tạo nên khí lực vô cùng vô tận.

Bất cứ âm mưu quỷ kế, cơ quan bẩy rập nào, ở dưới công kích như cuồng phong bão tố nào, cũng sẽ bị hủy diệt một cách đơn giản. Vách tường bằng hàn thiết tức thì bị hàn quang sắc bén từng chút một phá tung ra, thượng cổ thần binh "Thái a" lúc này đã phát huy ra giá trị của nó!

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ các cơ quan đã bị phá hủy.

Mà lúc này, bóng ma trong bóng tối bắt đầu dần dần lo lắng……

Thân là một chuyên gia ẩn nấp, dưới bất kỳ tình huống nào cũng phải bảo trì tâm trí bình tĩnh, không bị ngoại vật quấy nhiễu. Rất rõ ràng, người đang ẩn nấp cũng không làm tốt điểm này.

Nhạc Phàm cho dù đang điên cuồng, nhưng bản năng của thợ săn nhưng không có tiêu biến. Khí của địch nhân đã loạn, hắn trong nháy mắt cảm ứng được sự tồn tại của đối phương, hai tay cầm kiếm không ngừng chém tới…

Một kích toàn lực, ánh sáng chợt bùng lên!!!

"Chờ một chút…"

Một tiếng quát to lộ vẻ sợ hãi, đáng tiếc tất cả đều đã quá trễ! Nếu như hắn không dùng lời nói chọc giận Nhạc Phàm, nếu như hắn không đem Trần Hương vào bẩy rập, nếu như hắn có thể bảo trì sự bình tĩnh, nếu như…

Đáng tiếc, không có nếu như, tất cả đều đã phát sinh. Bởi vậy, ai cũng không thể vãn hồi!

"Oành…"

Khí tức điên cuồng giống như cơn sóng gió động trời, cuộn cả không gian lên!

Hàn quang màu lam phá tung vách tường, như muốn giải khai sự trói buộc của bóng tối!

Nhạc Phàm như thế, Trần Hương thì sao?

Rơi vào bóng tối vô tận, cái gì cũng nhìn không thấy, nghe không được…

Lúc này, miệng của hố bẫy đã khép lại, Trần Hương chỉ có thể nương theo cảm giác mà tìm đường đi tới.

"Ca…"

"Ca, người ở nơi nào?"

"Ca…"

Trần Hương lớn tiếng gọi lên, lòng của nàng lúc này lo lắng dị thường, nàng biết Nhạc Phàm cũng đang lo lắng. Đương nhiên, so ra nàng càng lo lắng cho sự an toàn của Nhạc Phàm hơn.

Tại sinh mạng của Trần Hương, Nhạc Phàm vẫn là niềm tin kiên định của nàng, cũng là sự chống lưng của nàng. Ngày nay được sống chung với nhau, nàng từ một cô gái độc lập tự chủ, kiên cường bất khuất, biến thành một muội muội dịu dàng nhu thuận như trước. Song, chuyển biến trong đó ngay cả bản thân nàng cũng không phát giác ra.

Một hồi liều mạng kêu gọi, cũng không ai đáp lại.

Một đường tận lực chạy như điên, cũng chỉ là một không gian tối đen như mực.

Cuối cùng, Trần Hương vô lực quỳ xuống đất, thất thanh khóc…

Sợ hãi bất an, bàng hoàng bất lực…

Sự sợ hãi cùng bóng tối bao phủ lấy linh hồn của Trần Hương… loại cảm giác này, giống như làm cho nàng quay về lại quá khứ.

Giờ khắc này, Trần Hương quên bản thân là Thiên môn Cung chủ, quên võ công của bản thân, thậm chí quên hết tất cả những gì mình có… Nàng sợ hãi, nàng đang trốn tránh, thân thể của nàng run rẩy, nàng không muốn một mình đối mặt với bóng tối… muốn thấy tất cả những gì xung quanh.

"Hài tử, ngươi sợ cái gì?"

Trong hư không, một thanh âm già nua mà ôn hòa truyền vào tai Trần Hương, như đang an ủi, như đang khuyên giải, như đang mê hoặc.



Trần Hương không trả lời, thanh âm nọ tiếp tục nói: "Hài tử, đừng sợ hãi… đừng sợ hãi… cứ đi theo ta… đi thôi! Ta đưa ngươi đi tới một nơi không có bóng tối".

Trong mê mang, Trần Hương hoảng hốt, phảng phất cảm giác phía trước chính là hy vọng, phía trước có ánh sáng. Mặc dù là như thế, nhưng bản năng của nàng vẫn kháng cự… vẫn cố gắng dãy dụa…

"Đến đây đi… đến nơi này của ta… không có thống khổ… không có phiền não… không có bệnh tật… không có bóng tối…"

"Đến đây đi… đến nơi này của ta… quên quá khứ… cho ngươi hy vọng…"

"Đến đây đi… đến đây đi… đến đây đi…"

Thanh âm già nua du dương êm tai, phảng phất như thẩm thấu đến nơi sâu nhất của linh hồn, nơi đó là nơi yếu ớt nhất của con người.

Từng trận mê hoặc kéo tới, nội tâm Trần Hương dần dần trống rỗng, ánh mắt càng mê mang…

"Ta…"

Trần Hương chậm rãi đứng lên, nội tâm sợ hãi khát vọng sự an bình…

"Ta… cự tuyệt".

Thanh âm bình tĩnh mà kiên định vang lên, đây là câu trả lời cuối cùng của Trần Hương.

Nàng từ từ ngẩng đầu lên, hai mắt còn đọng nước mắt ẩn dấu một loại lạnh lùng sâu thẳm, một loại khí tức lạ lùng từ trong không khí truyền lại.


"Không… ngươi… ngươi ngươi…"

Thanh âm trong hư không dần dần nhạt đi, tựa hồ tất cả đều chỉ là mộng ảo.

Một hồi trầm mặc, Trần Hương chậm rãi mở miệng: "Còn không chịu ra sao?"

Nàng nói với bóng tối, nhưng trong bóng tối không người nào trả lời.

Sau một lúc lâu. Trong bóng tối đi ra một lão nhân, thở dài nói: "Tiểu nữ, rốt cuộc là điều gì, khiến ngươi thống khổ như thế mà vẫn kiên trì?"

Hít sâu vào một hơi, Trần Hương lạnh lùng hồi đáp: "Thủ đoạn của ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi sẽ không bao giờ hiểu ta kiên trì vì cái gì…"

Ánh mắt cô gái phiêu diêu mờ ảo như đang nhớ lại điều gì đó…

"Ha ha… Có lẽ, ta thật sự không hiểu được!" Lão nhân gật mạnh đầu, lập tức lại nói: "Bất quá, ngươi thật đúng là làm cho ta kinh ngạc, lại có thể nhanh như vậy thoát khỏi chú âm của ta, rõ ràng đã lâm vào bóng tối, lại có thể đi ra. Hơn nữa… Bộ dáng của ngươi bây giờ, so với bộ dáng lúc nãy có điểm khác nhau rất lớn, tựa như… tựa như cái gì vậy ta?"

Suy nghĩ một chút, lão nhân chợt vỗ tay nói: "Đúng rồi! Bộ dáng của ngươi giống như là đã thay đổi cả con người, không chỉ là ánh mắt của ngươi, còn có cả khí chất của ngươi. Chẳng lẻ…"

"Hừ!"

Trần Hương lạnh lùng liếc mắt nhìn, hàn ý đậm đặc khuếch tán ta bốn phía: "Chuyện của ta, không cần ngươi quản… Nói, ngươi rốt cuộc là ai?"

Lão nhân không thèm để ý đến sự áp bức của đối phương, thản nhiên cười nói: "Lão phu ta chính là một trong thập thần tướng, 'Mão tương' Hoặc Tứ".

Trần Hương bất giác sực nhớ, vẻ mặt vẫn như cũ: "Người đi cùng ta bây giờ thế nào rồi?"

"Ngươi yên tâm, Tị tương đối phó với hắn…" Lão nhân cười nói: "Ta xem ngươi tốt nhất là hãy tự lo cho bản thân thì hơn".

"Phải không?"

Trần Hương hỏi ngược lại, ánh mắt trong suốt phát ra hàn ý lạnh như băng: "Các ngươi tưởng rằng bản thân có thể đối phó được người nọ?"

"Không ai là thiên hạ vô địch cả" Lão nhân khẽ khoát tay áo, nói ra quan điểm của bản thân.

"Ngươi nói không sai, nhưng… có những người, ngươi không thể trêu chọc đến!"

Trần Hương chân mày lạnh lẽo, lập tức, thiên địa lực mênh mông khổng lồ xuyên thấu qua không gian bóng tối.

"Hoặc tâm thuật, tà ma oai đạo… Đáng chết!!!"

"Tà ma oai đạo… Đáng chết!!!"

Trần Hương vẻ mặt như sương lạnh, vẻ ôn nhu lúc đầu biến mất đâu không thấy.

Ngay sau đó, nàng đem "Thừa ảnh" vô ảnh vô hình ẩn hiện trên đầu ngón tay… lập tức dùng sức vung lên.


"Xẹt!"

Nhìn không thấy, "Thừa ảnh" vô thanh vô tức xẻ bóng tối, bức thẳng tới Hoặc Tứ!

"Cổ thần binh!?"

Hoặc Tứ thất thanh hô lên, vội vàng bắt chéo hai tay, kết thành một tư thế kỳ quái… Nhất thời trong lúc đó, giữa trán cũng xuất hiện một cổ năng lượng thật lớn, ánh sáng màu trắng trong nháy mắt chiếu rọi cả không gian bóng tối.

"Bùng!"

Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, ánh sáng trôi qua thạch thất lại phục hồi lại bóng tối vô tận, không khí chung quanh hỗn loạn, làm cho không ai hít thở được.

Trong bóng tối, Hoặc Tứ ôm đầu đau đớn té trên mặt đất.

Ngược lại Trần Hương… thần sắc vẫn như trước, chỉ là khẽ cúi đầu, như đang suy tư cái gì đó.

"Tốt tốt lắm! Hoặc Tứ ta thua dưới cổ thần binh, một chút cũng không oan… tiểu nữ, ngươi tên là gì? Có thể làm cho thần binh nhận chủ, ngươi… ngươi rất giỏi…" Hoặc Tứ thanh âm khàn khàn vô lực, cuối cùng nằm trên mặt đất thở hào hển từng hơi.

Những lời tán dương như thế, Trần Hương phảng phất như không nghe thấy, mặt vẫn không chút thay đổi nhìn đối phương.

"Hừ!"

Y bào lay động, khí thế lạnh lùng bao trùm bốn phía, vung tay lên, từng chữ từng chữ một nói ra: "Tà ma oai đạo tất cả đều đáng chết…"

"Hạ thủ lưu tình!"

Vách tường ở phía khác đột nhiên mở ra, cắt ngang công kích của Trần Hương… Nghe tiếng nhìn lại, chính là thủ lĩnh Thủ lăng nhất tộc, Tang Nha Tộc trưởng!

Trần Hương không nói một lời nhìn về phía người mới đến, ánh mắt lạnh như băng không chút biến đổi. bộ dáng chỉ một lời không hợp liền ra tay kết thúc.

Tang Nha Tộc trưởng thấy thế lắc đầu nói: "Tiểu cô nương, chúng ta cũng đừng đánh nữa, chuyện này sau này hãy nói, ngươi trước tiên đi theo ta gặp đại ca của ngươi đi!" Vừa nói, phía sau Tang Nha Tộc trưởng đi ra hai gã thiếu niên, bước nhanh tới đỡ Hoặc Tứ đang nằm trên mặt đất lên.

Đối phương trực tiếp như thế, Trần Hương trong mắt hiện lên vẻ khác thường, không khỏi khẽ nhíu mày: "Hắn xảy ra chuyện gì?"

"Ài!" Tang Nha Tộc trưởng cười khổ nói: "Đại ca ngươi là một kẻ điên, ta chưa từng gặp qua người nào giống như hắn vậy… Ta nghĩ, nếu như hắn còn không nhìn thấy ngươi, không chừng sẽ đem cả Tế tự thần điện chúng ta mà hủy đi!"

Vừa nghe tới Tế tự thần điện, Hoặc Tứ trên mặt đất chấn động, kiệt lực hỏi: "Thần điện chúng ta đã xảy ra chuyện gì?"

"Bây giờ không phải là lúc giải thích…" Tang Nha Tộc trưởng thúc giục Trần Hương: "Đi thôi, mau đi theo ta gặp hắn… Ngươi yên tâm, đợi sau khi gặp đại ca ngươi, ta sẽ cho các ngươi một sự giao phó".

Nhìn ra bốn phía, Trần Hương lo lắng một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý.

"Ta có thể cùng các ngươi đi, nếu như các ngươi mà bày trò, đừng trách ta không khách khí!"

"Đi đi thôi, nhanh đi!"

Trong một đại điện thật lớn trong lòng đất, Nhạc Phàm tay cầm "Thái a" đứng ở vách tường.


Nhạc Phàm lúc này, hai mắt màu đỏ, diện mạo dữ tợn, tóc bạc bay tán loạn… Phía sau hắn là một cái động khẩu rất lớn, chung quanh đầy những đất đá vụn… Rất hiển nhiên, hắn không phải từ cửa chính mà đi vào.

Mà phía trước Nhạc Phàm, có bảy người đang chăm chú nhìn đề phòng, cũng rất hiển nhiên, hắn cũng không phải là được mời đến nơi này.

Trầm ngâm chốc lát, lão giả áo xanh cầm đầu lên tiếng: "Lý Nhạc Phàm, có việc gì thì từ từ mà nói, nơi này là Tế tự thần điện của chúng ta, xin ngươi đừng làm loạn… Loạn Ngũ ta lấy danh dự của thần tướng ra cam đoan với ngươi, tiểu cô nương kia tuyệt đối không sao cả. Chúng ta đi ra ngoài trước rồi hãy nói, thế nào?"

Lão giả này chính là người đứng đầu thập thần tướng "Thần tương" Loạn Ngũ, đối với việc Nhạc Phàm tự nhiên xông vào cũng hiểu rõ. Vốn hắn cùng với Tộc trưởng hợp kế lập chướng ngại, làm cho đối phương biết khó mà lui! Chỉ tiếc bọn họ ngàn vạn lần không nên ra tay đối phó với Trần Hương, như thế đã thắp lên cơn cuồng nộ của Nhạc Phàm…

Trần Hương là người thân duy nhất trên thế gian của Nhạc Phàm, lại bị người ta bắt đi ngay trước mắt, bảo sao hắn không giận cho được?

Vì vậy, Nhạc Phàm dưới cơn thịnh nộ, không để ý đến tất cả phá tan cả thạch thất, cuối cùng phá hủy đến vách tường này, chính là Tế tự thần điện của Thủ lăng nhất tộc.

Tế tự thần điện chính là cấm địa quan trọng nhất của Thủ lăng nhất tộc, tự nhiên không thể để cho người ngoài xông vào. Lúc này đây, thất đại thần tướng toàn bộ xuất hiện...., Mới có cục diện giằng co như hiện tại.

"Đem người giao ra đây…"

Nhạc Phàm mặc kệ là thần điện, ma điện gì, hắn chỉ muốn Trần Hương bình an, trừ việc đó ra, bất kỳ việc gì khác cũng không quan trọng. Cái loại tâm tình được rồi lại mất đi, không phải là ai cũng có thể chịu được.

Thấy đối phương cố chấp như thế, một lão giả tóc vàng đứng bên cạnh Loạn Ngũ tức giận nói: "Lý Nhạc Phàm, tiểu tử ngươi tại sao lại không nói đạo lý như thế, đã nói tiểu nữ kia không có việc gì rồi mà…"

"Đem người giao ra đây…"


Nhạc Phàm đang trong cuồng nộ làm sao mà đi nói cái gì đạo lý? Chỉ thấy hắn chậm rãi giơ "Thái a" trong tay lên như muốn động thủ, sát ý nồng đậm bao trùm cả đại điện!

"Tiểu tử ngươi thật không biết tốt xấu".

"Đem người giao ra đây! Gầm…"

Nhạc Phàm điên cuồng hét lên! Lúc này, có nói cái gì hắn cũng nghe không vào, vung "Thái a" lên lập tức điên cuồng chém tới…

"Oành…"

"Oành… oành… oành…"

Hàn quang đầy trời, kình lực chấn động, bụi đất tung tóe…

Khí tức cuồng bạo cuộn lên trong đại điện!

"Bùng!"

Hai cổ lực lượng thật lớn trong nháy mắt bộc phát! Hai bên đều văng ra hai phía…

Thất đại thần tướng chỉ có khí tức nhộn nhạo, không có gì đáng ngại, Nhạc Phàm cũng như vậy.

"Đem người giao ra đây!"

Nhạc Phàm thanh âm lạnh như băng giống như gió lạnh từ địa ngục, vờn quanh bên tai mọi người, một loại hàn ý trước đó chưa từng có từ trong đáy lòng xuất hiện.

"Oa ha ha…"

Lão giả tóc vàng tức giận kêu to: "Tiểu tử ngươi thật quá đáng, chớ có cho là chúng ta sợ ngươi, nếu chúng ta liên thủ, đã sớm đem ngươi trực tiếp tiêu diệt rồi!"

"…" Nhạc Phàm không nói, "Thái a" trong tay lần nữa giơ lên.

Thấy đối phương không để ý tới cảnh cáo của bên mình, thất đại thần tướng ngưng thần chuẩn bị…

Một hồi đại chiến sắp triển khai!

"Oành đùng…"

Ngay lúc này, cửa đá đại điện đột nhiên mở ra, là Tang Nha Tộc trưởng dẫn theo Trần Hương chạy tới.

"Nhã Nhi…"

Một bóng người quen thuộc lọt vào mắt, Nhạc Phàm sắc đỏ trong mắt dần dần thối lui. Hắn run rẩy đưa hai tay lên, từng bước bước tới trước mặt Trần Hương… Giờ khắc này, nàng chưa bao giờ cảm giác được chỉ ngắn ngủi mấy bước như vậy, là lại dài đến như thế.

"Thịch… thịch… thịch…"

Đại điện yên tĩnh, chỉ nghe tiếng bước chân trầm trọng của Nhạc Phàm.

Bước chân rất rất nặng, mỗi một bước phảng phất như đạp vào trong lòng của mọi người, áp lực trong không khí khiến cho người khác hít thở không thông!

Trần Hương bình tĩnh nhìn Nhạc Phàm, mặc dù trong linh hồn có sự xúc động, nhưng vẻ mặt của nàng không có bất cứ sự biến hóa nào… Hoặc là nói, nàng bây giờ đã thay đổi! Bởi vì, Trần Hương trước kia tuyệt đối sẽ không hờ hững như vậy mà nhìn Nhạc Phàm.

"Nhã Nhi, không có việc gì là tốt rồi…"

Nhạc Phàm tựa hồ không chú ý tới biến hóa của Trần Hương, dùng sức ôm chặt nàng vào trong lòng.

Chỉ ngắn ngủn nửa canh giờ, Nhạc Phàm tựa như đã trải qua cả cuộc đời, hơn nữa là cả cuộc đời trong bóng tối…

"Xin buông tay ra…"

Một thanh âm thản nhiên vang lên, Trần Hương nhẹ nhàng đẩy Nhạc Phàm ra nói: "Ta là Trần Hương, không phải là muội muội của ngươi…"

"Oành…"

Lời nói của đối phương giống như là sấm sét trên trời, chấn thẳng vào linh hồn của Nhạc Phàm! Hắn chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, phảng phất như đã ở bên bờ vực của sự sụp đổ!

"Phụt…"

Bỗng nhiên, một ngụm máu tươi từ trong miệng Nhạc Phàm phun ra, làm cho mặt đất chuyển hồng!