Thương Thiên

Chương 442: Duy nhất bạn pháp




Trong Tế tự thần điện, không khí thâm trầm dị thường.

Tang Nha tộc trưởng cùng mười hai Thần tướng cùng quỳ gối xuống, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ cùng đau thương.

Lúc đầu, mọi người hy vọng rằng Tiểu Minh Hữu sau khi được truyền thừa sẽ đứng ra dẫn dắt người trong tộc.

Trong tình cảnh khó khăn hiện tại, nhưng nhìn lại thì đó cũng chỉ là suy nghĩ một phía của bọn họ mà thôi.

"Lịch đại tổ tiên tại thượng, Tang Nha có tội, Tang Nha vô năng!"

Lão nhân thanh âm khàn khàn, trong ánh mắt mờ đục ngân ngấn nước mắt, những người còn lại cũng đều cúi đầu xuống.

Đây là sự cay đắng bất đắc dĩ, càng thêm tuyệt vọng. Bao nhiêu năm cố gắng nỗ lực cùng cực nhọc, mà nay lại đổi lấy sự hủy diệt cùng tai nạn. Đả kích như vậy, ai có thể tình nguyện thừa nhận? Ai có thể thừa nhận?

"Tộc trưởng…"

Một tiếng kêu đột ngột đánh vỡ sự trầm tĩnh trong điện, chỉ thấy Chư Vương đang chuyển động thân mình mập mạp đứng lên, thay đổi khí chất nói:

"Tộc trưởng, đại ca, cho dù thánh giả có phải đi, chúng ta cũng không thể cứ thể mà buông xuôi được. Hiện trong tộc vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, chúng ta nếu cứ trì hoãn như vậy, mọi người chắc chắn là phải nhận lấy cái chết mà thôi".

Chư Vương vẻ mặt điềm tĩnh, khẳng khái nói thẳng ra sự thật tàn khốc. Hắn nói không sai, lúc này nếu còn không nghĩ ra biện pháp gì khác, đợi đến khi Cửu U sát khí phun ra, thì đó chính là ngày tàn của Thủ lăng nhất tộc.

Mọi người đều đứng lên, tạm thời buông,thả tâm tình trong lòng.

Thế nhưng sau một hồi suy tư, ai cũng không nghĩ ra được bất kỳ biện pháp nào.

Bạo Cửu tính tình nóng nảy nhất, nghĩ không ra biện pháp nào chỉ có thể khổ não vò đầu bứt tai: "Biện pháp biện pháp… bây giờ còn có thể có biện pháp nào? Ngoại trừ việc rời khỏi đảo, thì đối với chúng ta còn có biện pháp nào nữa?"



"Rời khỏi?"

Chư Vương đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe sáng.

Mọi người thấy thế, trong lòng không khỏi gấp rút hẳn lên: "Lão Chư, ngươi có phải nghĩ ra biện pháp gì hay không?"

"Ha ha ha" Chư Vương cười to, tiến lên ôm chặt lấy Bạo Cửu: "Bạo tử ơi là Bạo tử, ta bây giờ mới phát hiện, ngươi thật sự là thiên tài. Sau này người nào dám nói ngươi ngu ngốc, lão Chư ta nhất định sẽ liều mạng với hắn".

Đột nhiên được khen như vậy làm cho Bạo Cửu tay chân không biết làm sao, càng huống chi, lần này lời lại xuất phát từ miệng của Chư Vương giảo hoạt này, da mặt của hắn dù có dày đi nữa cũng không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ.


Loạn Ngũ tinh thần chấn động: "Lão Chư, là biện pháp gì nói mau đi".

"Thật ra, cái này cũng không thể xem là biện pháp gì tốt lắm, chỉ bất quá…"

Chư Vương thu liễm vẻ tươi cười, bất đắc dĩ thở dài nói: "Hiện tại biện pháp duy nhất chính là rời xa khỏi nơi này".

"Rời đi?"

Mọi người sửng sốt, Bạo Cửu gấp giọng nói: "Lão Chư, ta vừa rồi chỉ là tùy tiện nói mà thôi, cái này cũng tính là biện pháp sao? Nếu thật có thể đi, chúng ta cũng không cần ở nơi này đến bây giờ.

"Thân tướng nói không sai".

Tang Nha tộc trưởng thái độ cương quyết nó: "Hoàng lăng xây dựng ở chỗ này, tro cốt của tổ tiên cũng được chôn cất ở nơi này, đây chính là căn cơ của Thủ lăng nhất tộc, chúng ta không thể đi như vậy được. Nếu có kẻ trộm lẻn vào, chúng ta còn mặt mũi nào để gặp lịch đại tổ tiên" Lão tộc trưởng trên mặt đau buồn, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Đám người Loạn Ngũ cau mày, hiển nhiên là cũng không đồng ý với biện pháp của Chư Vương. Hoặc có thể nói, bọn họ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi nơi này.


"Mọi người trước hết cứ nghe ta nói hết cái đã".

Chư Vương cắt đứt suy nghĩ của mọi người: "Chuyện đã phát triển đến nước này, làm sao có thể vãn hồi? Nếu không phải là bất đắc dĩ, thì ai lại muốn rời khỏi nhà cửa của mình chứ? Lúc đầu cho rằng thánh giả có thể dẫn chúng ta ra khỏi khốn cảnh, cho nên vẫn cố gắng duy trì sự tôn nghiêm. Nhưng hiện tại, chúng ta không thể để cho huyết mạch của Thủ lăng nhất tộc bị đoạn tuyệt trong tay chúng ta. Do đó, ta cho rằng biện pháp duy nhất hiện tại chỉ có một, đó chính là đưa những hậu nhân tuổi còn trẻ trong tộc ra ngoài, còn những người lớn tuổi chúng ta thì toàn bộ lưu lại nơi này".

Không đợi mọi người trả lời, Chư Vương tiếp tục nói: "Chúng ta đều đã già, tựa như cây đại thụ đã cắm rễ sâu ở nơi này rồi, khó là dứt ra được. Nhưng những đứa nhỏ trong tộc tuổi vẫn còn rất trẻ, bọn chúng vẫn còn cơ hội cắm rễ ở nơi khác, nối dài huyết mạch của chúng ta. Càng huống chi, mọi người đừng quên, đứa nhỏ tên là Minh Hữu kia đã được truyền thừa, chỉ cần nó còn tồn tại thì huyết mạch của Thủ lăng nhất tộc chúng ta sẽ không bị biến mất. An bài như vậy không phải tốt hơn sao? Cho dù chúng ta xuống Hoàng tuyền, cũng có thể giao phó được với tổ tiên".

Lời nói đã dứt, trong thần điện trống trải lại trở về sự trầm tĩnh.

"Đùng…" Ngay lúc này, cửa đá của bí đạo vào thần điện lại mở ra, hai bóng người đi vào, đó là Minh Hữu cùng Thiên Sanh.

"Đứa nhỏ, ngươi tới làm gì?"

Thấy có người đến, Tang Nha tộc trưởng cùng các Thần tướng khác vội vàng nghênh đón. Mặc dù đối phương quyết định rời đi, nhưng vẫn là người được tổ tiên truyền thừa, bọn họ vẫn duy trì thái độ kính trọng.

Không đợi Tiểu Minh Hữu mở miệng, Thiên Sanh ở một bên ánh mắt kích động nói: "Tộc trưởng, thánh giả… thánh giả đã quyết định lưu lại rồi!"

"Cái gì?"

Mọi người đều cả kinh ngẩn ra nhìn hai người, cứ như là đang bị ảo giác khó mà tin được.


Nhìn thấy ánh mắt nóng rực của mọi người, Tiểu Minh Hữu gật nhẹ đầu nói: "Đúng vậy, ta quyết định lưu lại bởi vì đại ca nói với ta, nếu đã tiếp nhận truyền thừa thì nên nhận lấy trách nhiệm vực dậy Thủ lăng nhất tộc, mặc dù ta cũng không muốn, nhưng dù sao cũng là trách nhiệm của ta".

Trong ánh mắt của Minh Hữu lắng đọng sự kiên định cùng lý trí vượt xa người thường. Giờ khắc này, cũng không có ai xem hắn là một đứa nhỏ nữa.

Tang Nha âm thầm cảm kích, lão tự hồ thấy được ở bóng người gầy gò kia hy vọng ở tương lai của Thủ lăng nhất tộc.


Chỉ chớp mắt, hai ngày đã trôi qua, đảo đã dần dần trở nên tĩnh lặng, trong tộc cũng đã khôi phục lại như trước, tựa hồ tất cả tai nạn đều đã rời xa. Nhưng đám người Tang Nha biết, đây đều là biểu hiện bề ngoài, cho thấy tai nạn càng mãnh liệt sắp bộc phát.

Trung ương thần điện, lúc này Minh Hữu đang ngồi ở trên tế đàn, lim dim hai mắt, ánh mắt ngưng trọng. Trên đỉnh đầu hắn một mảnh kim châu lớn chừng mắt rồng đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh huyền diệu.

Hai ngày qua, Minh Hữu vẫn đang tiêu hóa ký ức truyền thừa. Trong đó bao hàm rất nhiều thứ: Bách gia cổ ngôn (truyện xưa của trăm nhà), truyền thuyết bí văn, cấm thuật, thuật tính toán, kỳ môn tạp học, thiên văn địa lý, sách dùng binh, còn có pháp môn tu luyện thượng cổ, tri thức nhiều như thế thật làm cho người ta hoa cả mắt. May mà tâm trí của Minh Hữu hơn người, nếu không tiêu hóa hết được đống này cũng chỉ sợ hóa thành kẻ điên điên khùng khùng.

Không thể không nói, tiền bối của Thủ lăng nhất tộc xác thực là kẻ đại trí, chẳng những đem tinh thần niệm lực ngưng thành thực thể, còn có thể đem những thông tin cần thiết bảo tồn ở bên trong, chỉ dựa vào điểm này cũng đủ làm cho Minh Hữu cảm thấy kính sợ.

Một hồi sau, Minh Hữu chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt thâm thúy phảng phất như nhìn thấu bầu trời đêm.

"Tinh".

Ánh sáng tản đi, kim châu trong nháy mắt cũng nhập vào đầu Minh Hữu.

Trấn áp sát khí, đích xác là không phải năng lực của con người có khả năng làm được. Nhưng…

Minh Hữu thở ra một hơi dài, trong lòng đã có quyết định sơ bộ, đó chính là lấy cấm thuật trong truyền thừa kết hợp với thượng cổ trận pháp, đem Cửu U lần nữa phong ấn lại.

Biện pháp này nghe thì đơn giản, nhưng nếu muốn làm cho tốt thì đúng là muôn vàn khó khăn.

Đương nhiên, mặc dù biện pháp này áp dụng rất khó khăn, cần các điều kiện chuẩn bị vô cùng hà khắc, nhưng Minh Hữu vẫn nắm chắc được khả năng thành công. Chỉ bất quá, hắn cần phải có thời gianđể chuẩn bị.

"Thời gian ơi là thời gian, hy vọng trời cao có thể cho ta một chút thời gian nữa!"

Minh Hữu đứng lên, cất bước đi ra ngoài thần điện.