Thương Thiên

Chương 520: Trận mưa ma quỷ




Ầm!

Ầm ầm... đùng...

Từng trận sấm xuân vang dội thiên địa, bầu trời trở nên âm u rất nhiều.

Không lâu lắm, mưa bắt đầu đổ xuống như trút nước.

Mặt trời chiếu khắp nơi, nước mưa bồi dưỡng cho vạn vật, đây vốn là phúc trời ban, song tùy theo mưa to rơi xuống, một luồng tử khí tràn ngập khắp sơn cốc.

Bị tử khí ảnh hưởng, trăm hoa trong Tuyệt Mệnh cốc điêu tàn, cỏ cây khô kiệt, cầm súc lăn ra chết...

Đây nào phải một cơn mưa làm dịu vạn vật, rõ ràng chính là dấu hiệu của diệt tuyệt sinh linh.

Nhà thờ tổ của Bạch gia.

Lúc này, tất cả con cháu dòng chính của Bạch gia và chi thứ có quan hệ huyết thống cũng đều tụ tập ở đây, mỗi người đều có vẻ phẫn nộ và lo lắng.

Trận mưa ma quỷ này đột nhiên đổ xuống, các tộc nhân căn bản không có nửa điểm phòng bị, không ít tộc nhân bị nước mưa dính phải. Hiện tại đã có mấy trăm tộc nhân trúng độc, căn bản chưa có cách giải trừ, chỉ có thể tạm thời giảm bớt thống khổ. Còn những tộc nhân thể chất yếu kém, thậm chí là bị độc chất thấm vào lục phủ ngũ tạng, bán thân bất toại.

Mượn mưa thi độc, thủ đoạn thật khủng khiếp, kế hoạch thật độc ác! Đây quả thực là một chiêu diệt tộc, kế hoạch ác độc như thế, nếu không phải là người có năng lực lớn thì không thể thi triển.

Hiện tại mọi người đều tập trung ở chỗ này, mỗi người có ý nghĩ gì cứ nói ra đi.

Người ói tên là Bạch Hằng Xuân, chuyên chấp chưởng gia pháp của Bạch gia, rất ít khi rời khỏi nhà thờ tổ.

Đối diện hắn chính là gia trưởng của ba chi thứ.

Hiện giờ gia chủ và Bạch tổng quản không có ở đây, bọn họ chính là người có quyền uy cao nhất ở Bạch gia.

Trầm mặc trong chốc lát, Bạch Hằng Thu với một thân áo xám mở miệng nói:

- Độc này rất lợi hại, Bách giải đan của chúng ta cũng không thể giải trừ, chỉ có thể tạm thời chế trụ độc tính, hơn nữa ta vừa rồi có thử phân tích mẫu một chút, cơn mưa ma quỷ này hẳn là có chứa hỗn hợp của hai mươi loại kỳ trân và kỳ độc, thông qua chân nguyên phân tán chuyển hóa vào trong tầng mây, có thể nói là không gốc không hình, không thuốc nào giải trừ được. Hơn nữa, cho dù chúng ta biết độc tính của loại độc này, cũng không biết tỷ lệ và phân lượng để phối dược, muốn nghiên cứu ra thuốc giải thì ít nhất cũng cần có hai ba ngày.

Bạch Hằng Lộ kéo dãn thân thể to béo của mình, đăm chiêu nói:

- Thật sự là buồn cười, ai sẽ nghĩ tới đường đường là y thần Bạch gia, thế nhưng lại bị mưa độc vây khốn! Chúng ta nếu đợi hai ba ngày, chỉ sợ những tộc nhân kia đều đã chết hết cả rồi... Phải mau đi tìm đám người đại trưởng lão.



Bạch Hằng Viễn trầm mặt lắc đầu nói:

- Ta đã phái người thông báo! Đám người đại trưởng lão hẳn rất nhanh sẽ tới.

Bạch Hằng Lộ căm giận nói:

- Nhìn khí trời thế này, trận mưa này chỉ sợ sẽ kéo dài suốt cả đêm, nếu như đại trưởng lão không thể kịp thời chạy tới, chúng ta chỉ có thể ở nơi này ngồi chờ chết sao?

- Xem ra, đây là có người muốn đối phó với Bạch gia chúng ta rồi.

Bạch Hằng Xuân nhìn ra ngoài cửa sổ, lo lắng nói:


- Tuyệt Mệnh cốc an tĩnh nhiều năm như vậy, nếu bạo phát, sẽ là nguy cơ trước nay chưa có a!

- Không sai.

Bạch Hằng Thu gật đầu nói:

- Đây chỉ là khởi đầu, hung hiểm khẳng định ở phía sau.

- Ta cũng nghĩ như vậy.

Bạch Hằng Xuân thêm lời:

- Binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn, chúng ta trước tiên đem những tộc nhân trúng độc an bài cho tốt, nghiên cứu chế tạo giải dược, phải nhanh chóng nắm chặt thời gian.

- Phải như thế!

Mấy vị gia trưởng thống nhất ý kiến, những tộc nhân khác lập tức chạy đôn đáo lo công việc.

Chuyện này liên quan tới tồn vong của gia tộc, không có dám làm qua loa.



- Di? Trời mưa rồi!!


Giang Tiểu Phong ngồi xếp bằng một mình ở trên bãi cỏ, xung quanh hết sức tĩnh mịch.

- Ta tại sao lại ở chỗ này? Cảm giác vừa rồi thật là kỳ diệu a...

Lầm bầm lầu bầu một hồi, Giang Tiểu Phong đột nhiên phục hồi tinh thần trở lại:

- Ta... ta, ta đột phá?! Ta đột phá cảnh giới thiên đạo rồi sao? Ha ha ha ha... Không nghĩ tới Giang Tiểu Phong ta cũng có ngày hôm nay! Ta biết mà, ta nhất định làm được! Nhất định làm được! Giang Tiểu Phong, con mẹ nó ngươi đúng là thiên tài a! Ha ha ha....

Cảm giác được lực lượng tràn ngập toàn thân, cảm thụ được biến hóa kỳ diệu của thiên địa, cảm thụ được loại sướng khoái khi chưởng khống hết thảy....

Giang Tiểu Phong cười như điên, mới nhìn giống như một kẻ đang ở giai đoạn đầu của việc nhập ma.

"Vị..."

Bên hông truyền đến một chút đau nhói, Giang Tiểu Phong hét thảm một tiếng:

- Ai! Ai dám ám toán bổn đại gia?!

Giang Tiểu Phong lửa giận bừng bừng, vừa mới đột phá liền bị người ta đánh bại, quả thực là vũ nhục trắng trợn!

- Người nào? Có giỏi thì đi ra ngoài, xem đại gia ta chém ngươi thành tám mươi tám khúc!

...


Một tiếng kêu nhỏ, Giang Tiểu Phong không khỏi nhìn lại eo lưng của mình, chỉ thấy tiểu hoàng xà đang đeo ở trên người của mình, nhất thời cả kinh nhảy dựng lên!

- Tiểu gia hỏa, ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ta không phải là người có tội, ngươi đừng có làm gì xằng bậy nha!

Giang Tiểu Phong khẩn trương mà từ tốn, hắn không dám làm ra chuyện gì quá mức chẳng may tiểu hoàng xà nổi thú tính, há chẳng phải đi cái mạng nhỏ của mình sao?

- Lý đại ca! Lý đại gia! Người mau tới đem tiểu gia hỏa này bắt đi cho ta đi!

Gào khan nửa ngày cũng không có tiếng đáp lại, Giang Tiểu Phong không thể làm gì khác hơn là đành phải nhận mệnh.

Bất quá tiểu hoàng xà cũng không có làm ra chuyện gì quá đổi, ngược lại trượt đến trên cổ tay của Giang Tiểu Phong, quấn quanh nằm ở đó.


- Di!? Tiểu gia hỏa này đến tột cùng là muốn làm gì? Bình thường trừ lão Lý ra ai cũng không để ý, hôm nay sao lại đổi tính rồi? Đúng rồi, Lý đại ca đi nơi nào? Làm sao quanh đây ngay cả nửa bóng người cũng không thấy?

Ý thức được tình huống có cái gì không đúng, Giang Tiểu Phong vội vàng xem xét xung quanh, phát hiện ra trong vòng trăm trượng không có chút sinh khí!

Không sai, ngay cả gia cầm gia súc cũng không có!

- Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Giang Tiểu Phong nghi hoặc, theo bản năng cúi đầu xuống, cư nhiên lại thấy cái bắp đùi của mình bại lộ ra ở giữa "ban ngày ban mặt".

"A...."

Giang Tiểu Phong kêu lên thất thanh, vọt vào trong nhà, tỉ mỉ đánh giá chính mình, toàn thân cao thấp lỏa lồ ra bên ngoài.

- Mẹ của ta ơi, hoàn hảo không ai nhìn thấy, nếu không thì anh minh cả đời của Giang Tiểu Phong đã bị phá hủy toàn bộ!

Thời điểm âm thầm kêu may mắn, Giang Tiểu Phong rốt cuộc cũng biết không đúng chỗ nào, nguyên lai là cơn mưa mang theo độc tính mãnh liệt, ngay cả quần áo cũng bị ăn mòn:

- Con mẹ nó đây là mưa gì? Sao lại độc như vậy, Tuyệt Mệnh cốc này tuyệt đối là không có chút nhân tính a! Nếu không phải là ta bước vào thiên đạo, có thiên địa lực lượng hộ thể, hiện tại chẳng phải là đã biến thành khúc thịt thối rồi sao? Mà... nguyên lai Lý đại ca đem tiểu hoàng xà lưu lại để bảo hộ cho ta.

Giang Tiểu Phong là người có đầu óc, thoáng nghĩ chút đã thông suốt mọi chuyện.

- Cảm ơn ngươi tiểu gia hỏa! Sau này nếu có chỗ tốt, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Hắc hắc hắc...

"Phệ..."

Đối với cảm tạ của Giang Tiểu Phong, tiểu hoàng xà thè thè cái lưỡi đỏ của mình, biểu hiện vẻ khinh thường.

- Không cần cảm ơn thì không cần.

Giang Tiểu Phong tâm tình thật tốt, không khỏi có vài phần dũng khí mà phát ngôn bừa bãi:

- Hiện tại bổn đại gia đã tu luyện thành công, phải cho Bạch gia tiết ra một chút máu mới được! Hé hé hé...