Nguồn:
- Còn chưa động thủ?
Dương Thiên Long chợt quát một tiếng, hàn mang bắn thẳng về phía Quỷ Sát.
Những kẻ còn lại, không biết là có hẹn trước hay không mà đều xuất thủ tương trợ. Dù sao, Quỷ Sát này chính là người uy hiếp nhất trong năm người, chỉ có thanh lý người này, bọn họ mới yên tâm tranh đoạt vị trí này.
Bốn người đồng thời xuất thủ uy lực cực đại, tâm thần Quỷ Sát mạnh mẽ nhảy lên, hắn cảm thấy nguy cơ thật lớn xâm chiếm toàn thân mình. Trong thời khắc then chốt này, bản năng đã cứu hắn một mạng.
Hai tay Quỷ Sát đồng thời huy động, một đạo quang tráo vô hình bảo vệ hắn, ngăn chặn công kích của bốn người, đây chắc hẳn là một kiện kỳ bảo phòng ngự, phẩm chất cũng không thấp.
- Hừ!
Trong lúc kinh sợ, Quỷ Sát không ngừng lui về phía sau, muốn thoát khỏi sự vây công của bốn người, thế nhưng Tây Hoán đã sớm có sự chuẩn bị, chặn đường thối lui của hắn.
- Tuyết Phiêu vạn lý băng phong vũ, Sơ vũ lạc trần hóa tuyết dung.
Lực đạo biến hoa, trường kiếm trong tay Tây Hoán trong nháy mắt hóa thành từng dấu chấm, giống như đang vẽ tranh, siêu phàm thoát tục!
Kiếm phát này tiền thân chính là một bộ thượng cổ kiếm thuật tàn khuyết, uy lực không lớn, thế nhưng phạm vi công kích lại rộng rãi, tuy rằng không thể tạo thành thương tổn đối với Quỷ Sát, thế nhưng cũng đã thành công cản trở đường thối lui của hắn, mà đám người Mặc Toàn phía sau lại không cho hắn một cơ hội nào để thở dốc.
- Pháp thân hiện!
Một tiếng hét điên cuồng vang lên, khí thế Quỷ Sát tăng vọt, sát ý ngập trời, tu vi vận chuyển cực hạn, toàn thân phát ra một tia kim sắc.
Đây chính là một loại thần thông thuật, tên là "Pháp thân", lúc thi triển, chung quanh người sẽ có một vòng bảo hộ kiên cố có thể sánh ngang với kim cương, chính là thủ đoạn bảo mệnh của Quỷ Sát, bình thường không thể đơn giản xuất ra. Hắn dự định vào thời khắc quan trọng xuất ra, nhất cử đoạt lấy vị trí này, không nghĩ tới ngược lại lại bị bốn người vây công, thiếu chút nữa ngay cả mạng nhỏ cũng bị lưu lại đây, xem ra danh khí quá lớn cũng không phải là chuyện tốt a.
- Đang! Đang! Đang!
Kiếm khí như mưa trút xuống, đánh vào quang tráo, thế nhưng lại không có gây ra một chút ảnh hưởng nào đối với Quỷ Sát, nay cả công kích của đám người Mặc Toàn cũng không có bất luận hiệu quả gì, quả thực lực phòng ngự vô cùng kinh người.
Cơ hội tốt đã tới!
Thấy có khe hở, Quỷ Sát một lần nữa lại lùi lại, lùi tới biên giới của cọc đá, nhảy ra khỏi phạm vi công kích của bốn người.
Nhìn bốn người đang tiếp tục đuổi theo, Quỷ Sát âm thầm mắng vài câu, sau đó nhảy lên cao, không nói hai lời trực tiếp rời đi, hướng về phía khác mà đi tới. Hiệu quả của "Pháp thân" mặc dù tốt, thế nhưng tiêu hao vô cùng lớn, bởi vậy hắn không được ngạnh kháng, bảo lưu thực lực là tốt nhất.
Trước khi đi, Quỷ Sát âm thầm nhìn bốn người thật sâu, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ và không cam lòng, hắn nhất định sẽ nhớ kỹ bốn người này, một ngày nào đó hắn sẽ tính sổ.
Nhìn Quỷ Sát rời đi, đám người Mặc Toàn thở dài nhẹ nhõm.
Bách thủ chi tranh đã có quy định từ trước, mỗi một chiếc cọc chỉ có thể khiêu chiến một lần, một ngày sau khi rời đi không được tiếp tục lên khiêu chiến. Nói cách khác, Quỷ Sát lần này đối với vị trí đệ nhất nhân dưới Thiên Đạo thượng cảnh đã vô duyên.
Quỷ Sát vừa mới rời đi, thế công của Tây Hoán đột nhiên chuyển đổi hướng về phía Dương Thiên Long đánh tới. Đồng thời, Mặc Toàn theo sát hắn, mỗi một chiêu xuất ra đều vô cùng hiểm độc.
Sự tình biến hóa quá nhanh khiến cho mọi người không kịp phản ứng.
Bất quá, Dương Thiên Long dường như đã sớm có phòng bị, còn chưa chờ hai người tới gần, bóng người lóe lên, biến mất trước mặt hai người.
Ở một phía khác, ánh mắt Mỗ Mỗ chợt lóe, nhanh chóng thối lui, cùng với ba người bọn họ bảo trì một khoảng cách nhất định. Tây Hoán thấy công kích thất bại, trong mắt hiện lên một chút tiếc nuốt, thế nhưng cũng không có tiếp tục truy kích. Mà Mặc Toàn cũng trở lại vị trí, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Bốn người đứng đó nhìn nhau, ai cũng không nguyện ý xuất thủ trước.
Chiến đấu ở đây tạm thời ngừng lại, thế nhưng ở những giai vị khác chiến đấu đang vô cùng kịch liệt.
Dưới sự chém giết thảm liệt, mọi người không cảm giác được thời gian đang trôi qua, đồng hồ cát trên Đăng Thiên Thai dần dần trút xuống được phân nửa.
- Di?
Một tiếng ngạc nhiên vang lên, ánh mắt Long Tuấn dừng lại ở một vị trí.
Khác với những cọc đá khác, vị trí cuố cùng này có vẻ phi thường yên tĩnh, không có bất luận thanh âm tranh đấu nào ngoài một gã hắc y nam tử chắp tay đứng đó, trên mặt mang mặt nạ hắc sắc,làm cho không ai nhìn ra bộ mặt thật sự của hắn.
- Làm sao vậy A Tuấn? Có phải là có tình huống gì không?
Đình Nghị nhìn theo ánh mắt của Long Tuấn, không khỏi giật mình:
- Là hắn! Chính là vị tiền bối thần bí kia!
- Không ngờ lại là hắn.
Phu phụ Phó Suất ngẩng đầu lên, đồng thời giật mình, gã hắc y nam tử này chẳng phải là người thần bí mà bọn họ từng gặp ở vùng biên ải sao?
- Hắn là ai? Lẽ nào các ngươi biết hắn?
Vương Sung nghi hoặc nhìn lên phía trên, Chu Tĩnh Nguyệt bên cạnh giải thích nói:
- Vương đại ca không biết đó thôi, mấy năm nay biên ải báo nguy, có lũ Ngoa Đảm Tộc và cao thủ Ma Môn xâm phạm, A Tuấn và Đình Nghị không rảnh phân thân, toàn bộ là do vị tiền bối này nhiều lần xuất thủ tương trợ mới khiến cho biên ải chúng ta mỗi lần có thể bình an vượt qua. Chỉ tiếc rằng vị tiền bối này chưa từng nói chuyện với chúng ta bao giờ. Thật không dám nghĩ tới hôm nay lại gặp hắn ở đây.
- Ồ?
Vương Sung nghe xong, vẻ nghi hoặc trong mắt không giảm mà ngược lại còn tăng thêm:
- Con người này quả nhiên kỳ quái, không biết hắn là ai đây?
- Tiền bối! Tiền bối! Là chúng ta đây...
Đình Nghị cao giọng la lên, hướng về phía người thần bí kia phất phất tay. Sau đó người này dường như nghe thấy, lạnh nhạt nhìn thoáng quá, sau đó thu hồi ánh mắt, giống như là muốn nói ta không quen biết người. Đối với chuyện này, Đình Nghị rất là uể oải.
- Kỳ lạ, vì sao tiền bối cũng tham gia Bách thủ chi tranh?
Long Tuấn nhíu mày suy nghĩ, sau đó lẩm bẩm nói:
- Bằng vào thực lực trước đây của tiền bối, muốn tiến vào vị trí trước mười cũng không thành vấn đề, thế nhưng hiện tại hắn chỉ chiếm vị trí cuối cùng, hiển nhiên không vì phần thưởng mà tới, lẽ nào tiến bối tới đây là vì Cổ Vực sao? Đúng rồi, chắc hẳn là như vậy.
- Các ngươi mau nhìn, kia là cái gì?
Vương Sung bỗng nhiên la lên, trong giọng nói lộ ra vẻ khiếp sợ.
Mọi người nghe thấy vậy liền nhìn lại, vị trí cuối cùng đã có người đi khiêu chiến. Mà điều tiếc nuối nhất chính là, người khiêu chiến kia không kiên trì được quá ba tức liền bị bắn rơi xuống đài, thứ đả thương hắn chính là một đạo hàn mang. Hay nói chuẩn xác hơn thì đó chính là một đạo hàn mang kim sắc hình mũi tên.
- Cái gì? Đó chính là tiễn mang.
Đầu óc Long Tuấn có chút quay cuồng nói:
- Tại sao hắn cũng có...
Mặc dù biết người này rất lợi hại, thế nhưng Đình Nghị và Long Tuấn chưa từng chứng kiến qua thực lực chân chính của hắn. Hiện tại thấy đối phương sử dụng tiễn mang này, bảo làm sao bọn hắn không khiếp sợ cho được.
Biểu tình trên khuôn mặt mọi người đều là không tưởng tượng được, nếu như không phải bọn họ biết Lý Nhạc Phàm đang bồi tiếp Tiểu Băng nhi thì có khi bọn họ còn tưởng hắn là Lý Nhạc Phàm cải trang ra trận.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Ánh mắt đám người Khấu Phỉ mờ mịt nhìn sang hai người Long Tuấn Đình Nghị, muốn tìm được một đáp án. Thế nhưng Long Tuấn và Đình Nghị cũng không hiểu ra sao, hai người nhìn nhau, không nói lên lời.
Chu TĨnh Nguyệt do dự nói:
- Liệu có thể là do cùng một loại công pháp hay không?
- Sẽ không!
Long Tuấn và Đình Nghị đồng thanh trả lời, Vương Sung cũng nói:
- Ta cùng với Nhạc Phàm giao thủ không chỉ một hai lần, cho nên đạo tiễn hồn vừa rồi cho ta cảm giác giống như tiễn hồn của Nhạc Phàm, hẳn là cùng thuộc về một loại công pháp, chỉ là màu sắc bên ngoài có chút khác biệt mà thôi.
- Thế nhưng không phải công pháp của Nhạc Phàm huynh đệ là do hắn tự mình lĩnh ngộ sao? Ta chưa từng nghe nói qua hắn có sư môn a?
Nhan Như Nguyệt dùng ánh mắt dò hỏi nhìn hai người Long Tuấn.
Khấu Phỉ nói:
- Muốn biết thực hư chuyện này phải hỏi Lý tiểu tử mới biết được, có thể hắn thực sự được truyền thừ cái gì đó cũng không biết được.
- Ân.
Mấy người trầm tư không nói, tâm tư nhìn cuộc chiến cũng nhạt đi vài phần.
Bách Thủ chi tranh sắp kết thúc, tràng diện chém giết kịch liệt cũng dần dần ít đi.
Trên vị trí thứ hai mươi bảy, bốn người Mặc Toàn vẫn như cũ giằng co. Thế nhưng trong lòng bốn người đều hiểu rõ, nếu như cứ tiếp tục như vậy cho đến khi kết thúc, bọn họ sẽ mất đi tư cách tranh đoạt Bách Thủ vị.
Đến lúc này, bốn người không còn lựa chọn nào khác, bắt buộc phải chiến với nhau.
Người động thủ trước chính là Dương Thiên Long, mục tiêu của hắn chính là Mặc Toàn.
- Bích Thủy Như Yên!
Tay Mặc Toàn cũng nhẹ nhàng huy động thanh kiếm, kiếm ảnh màu ngọc bích phô thiên cái địa đánh ra, hướng về phía Dương Thiên Long bao vây hắn lại.
Bất quá, Dương Thiên Long không phải là Ngọc Tán nhân, người này không chỉ có chân nguyên hùng hậu, hơn nữa lại âm hiểm giả dối, quỷ kế đa đoan. Thực sự mà nói, tán tu có thể sống đến từng này tuổi như hắn, không có ai không phải là nhân vật thành tinh chứ, kinh nghiệm phong phú, không phải là thứ mà một tiểu nha đầu như Mặc Toàn có thể sánh bằng.
Lắc mình một cái, Dương Thiên Long rời khỏi vòng vây của kiếm ảnh, sau đó một đoàn quanh ảnh, bao phủ chung quanh người.
Thần thông thuật này có tên là "Thập Quang", vừa có thể công lại có thể thủ, có uy lực không hề tầm thường, Dương Thiên Long vừa mới xuất chiến liền sử dụng nó đủ để cho thấy, hắn chính là một người vô cùng cẩn thận.
Ở bên cạnh, Tây Hoán và Chung Mỗ Mỗ giao thủ với nhau.
Trường kiếm trong tay Tây Hoán không ngừng xuất ra, dáng người phiêu dật, quả thực là có thêm vài phần ý vị.
Chung Mỗ Mỗ đảo mắt, đem quải trượng che trước ngực, kim quang chói mắt đem kiếm khí của đối phương cách ly ở bên ngoài, kim quang và kiếm khí va chạm nhau phát ra âm hưởng chói tai.
Bốn người giao thủ, không chiêu nào là tử chiêu, mạo hiểm vạn phần!
Không biết là vô tình hay cố ý, Tây Hoán và Chung Mỗ Mỗ khi giao thủ không ngừng lùi dần, dần dần lui về phía hai người Mặc Toàn đang giao thủ.
Khi cự ly còn cách ba trượng, kiếm thế của Tây Hoán bỗng chuyển, không thèm để ý tới việc giao thủ với Chung Mỗ Mỗ, hướng về phía Dương Thiên Long đánh tới.
Mặc Toàn dường như đã sớm biết trước, thấy Tây Hoán xuất chiêu cũng liền xuất ra thần thông thuật của bản thân, tay không ngừng đánh ra ấn quyết trọng điệp, phối hợp với Tây Hoán đánh về phía Dương Thiên Long.
Trong khoảng thời gian ngắn, sát khí dày đặc, nghiêng trời lệch đất.
- Cái gì?
Kinh biến mới xảy ra này khiến cho đám người phía dưới ứa mồ hôi lạnh ra, công kích hung hiểm tới bực này, coi như là cao thủ Thiên Đạo thượng cảnh cũng ăn không ít đau khổ, huống chi là tu sĩ Thiên Đạo trung cảnh.
Thế nên lần này cho dù Dương Thiên Long cho dù có gian xảo tới đâu cũng phải hứng chậu nước bẩn này.
- Không tốt!
Sắc mặt Dương Thiên Long đại biến, vội vã huy động thủ ấn, vận chuyển chân nguyên, đem mười đoàn quang ảnh bảo vệ những bộ vị yếu hại của bản thân.
Đanh!
Thần thông của Mặc Toàn đánh xuống, đánh cho Dương Thiên Long huyết khí dâng trào, còn chưa kịp có thời gian để thở, tốc độ của Tây Hoán lần thứ hai đề thăng, kiếm ý và ý niệm hóa thành một, hóa thành một đạo kiếm ấn sắc bén, hung hăng nện vào lưng Dương Thiên Long.
Một ngụm tiên huyết phun ra, Dương Thiên Long giống như diều đứt dây, trực tiếp rơi ra khỏi cọc đá! Mà lúc này, phía lưng hắn, huyết nhục mơ hồ, nếu không phải có "Thập Quang" hộ thể, sợ rằng lúc này hắn đã đi đời nhà ma.
Chỉ là, Dương Thiên Long đã bị thương nặng, cho dù không chết, chỉ sợ cũng không có năng lực tiếp tục khiêu chiến.
Một chiêu đắc thủ, Tây Hoán và Mặc Toàn không có dừng lại, tiếp tục hướng về phía Chung Mỗ Mỗ đánh tới.
- Tiếp nữa sao?
Chung Mỗ Mỗ thấy như vậy, thầm nghĩ không tốt, nhanh chóng lui về phía sau, không chút do dự bay ra khỏi phạm vi cọc đá, hành động vô cùng quyết đoán.
- Tốt! Tốt! Tốt! Quả là hậu sinh khả úy, xem ra bà lão như ta đã già rồi!
Chung Mỗ Mỗ nhìn hai người, không có lấy một tia oán niệm nào mà ngược lại, vẻ mặt lại không ngừng tán thưởng. Nàng thừa nhận, bản thân mình không bằng hai người trẻ tuổi này, vô luận tâm tính hay tâm cơ, hai người bọn họ tuyệt đối là nhân vật nhất lưu. Người như bọn họ, chỉ cần không chết non nửa đường, sau này nhất định có thể lăn lộn ra trò trong Tu Hành Giới.
Dương Thiên Long bị đánh bật ra ngoài, Chung Mỗ Mỗ thoái nhượng, hiện tại vị trí này chỉ còn hai người Mặc Toàn và Tây Hoán.
- Ai yêu, cô nương muốn động thủ với ta sao?
Tây Hoán mở miệng mỉm cười, bộ dáng dường như đã nắm chắc thắng lợi.
Biểu tình trên mặt Mặc Toàn lạnh lùng nói:
- Hay cho câu nói kia, muốn chiếm được thủ vị, tốt nhất ngươi nên xuất ra bản lĩnh thật sự của ngươi.
- Ồ?
Tây Hoán thu liễm tiếu ý, nghiêm mặt nói:
- Nghe ý tứ của cô nương, nói vậy hẳn cô nương còn có thủ đoạn nào khác sao?
- Ngươi cho là vậy thì đúng là vậy.
Mặc Toàn dùng ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn đối phương.
Trầm ngâm trong chốc lát, Tây Hoán bỗng nhiên cười nói:
- Ta nghĩ, hẳn là mục đích của cô nương với ta giống nhau. Ngoại trừ phần thưởng bên ngoài, mục đích chủ yếu chính là vì Cổ Vực mà đến. Nếu đã như vậy chúng ta không cần chém giết sinh tử, như vậy mới có thể bảo tồn thực lực, hành trình Cổ Vực lần này mới có thêm vài phần bảo mệnh.
Mặc Toàn nghe vậy hừ lạnh nói:
- Ngươi lại có chủ ý gì khác sao? Hiện tại ở đây chỉ có hai người chúng ta, âm mưu quỷ kế gì đối với ta cũng vô dụng.
- Ha ha, hóa ra cô nương lại coi ta là một người như vậy.
Tây Hoán sờ mũi, cười gượng nói:
- Tâm cơ của cô nương khẳng định không hề dưới ta, dường như cũng không phải là một thái điểu mới lăn lộn trong Tu Hành Giới a.
Dừng một chút, Tây Hoán nói tiếp:
- Thật ra ta có một cách, không bằng ta và cô nương mỗi người đều xuất ra thủ đoạn của bản thân mình, nếu như ai tự nhận là không địch lại thì bản thân nên thoái nhượng, cô nương xem như vậy có được không?
Tâm niệm Mặc Toàn khẽ động, cười lạnh nói:
- Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi? Chắc hẳn các hạ cũng không dễ dàng tin tưởng ta?
- Vậy thì cô nương xem thứ này xem.
Tây Hoán trở mình lấy ra một thứ ở không trung, vật này giống như long nhãn, không ngừng phát ra ánh sáng:
- Chắc hẳn cô nương cũng đã nhận ra vật này, uy lực của nó hẳn cô nương cũng biết một hai, cho dù thực lực của ta thực sự không bằng cô nương, nhưng nếu ta xuất ra vật này, cô nương cũng không có nhiều phần thắng đi a?
- Lôi chấn tử?
Mặc Toàn cả kinh, sắc mặt biến đổi mấy lần. Tây Hoán nói không sai, nếu như đối phương xuất ra vật ấy, bản thân nàng nhất định sẽ bị thương. Thế nhưng hiện tại bảo Mặc Toàn cứ như vậy chịu thua, nàng không can tâm. Nàng cũng lấy ra một vật từ trong lòng, chính là một khỏa nội đan dị thú.
Tây Hoán thấy vậy, ánh mắt có vẻ động dung nói:
- Không nghĩ tới cô nương lại có vật ấy.
Dị thú ở trong Tu Hành Giới cũng không hiếm thấy, thế nhưng dị thú ngưng tú nội đan lại ít đến đáng thương, loại dị thú này trí tuệ của nó không dưới tu sĩ, bởi vậy rất khó bắt, mà nội đan chính là tinh hoa cả đời của nó, trong đó ẩn chứa không ít năng lượng khổng lồ, nếu như bạo tạc, coi như là cao thủ Thiên Đạo thượng cảnh cũng bị thương nặng.
Tây Hoán có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới một vị tiểu cô nương Thiên Đạo trung cảnh lại có kỳ vật bực này, nếu như thực sự đánh nhau đến sống chết, bản thân hắn vị tất có thể toàn mạng mà chiến thắng?
Nghĩ vậy, Tây Hoán bình tĩnh lại, thở dài nói:
- Nếu cô nương cũng có bảo bối, Tây Hoán cũng không muốn liều mạng với cô nương, vậy vị trí này liền do cô nương sở hữu, tại hạ xin thoái vị.
Dứt lời, Tây Hoán liền xoay người đi về phía bên ngoài cọc đá, không có chút ý tứ gượng ép nào.
Mặc Toàn không ngờ tới đối phương lại rộng lượng như vậy, nhất thời khiến nàng không biết làm sao mở miệng.
- Được rồi, còn chưa thỉnh giáo đại danh của cô nương.
Tây Hoán bỗng nhiên quay đầu lại cười, hai gò má Mặc Toàn ửng đỏ, không tự giác trả lời:
- Mặc Toàn...
- Mặc Toàn cô nương, đường Tu hành gian nan, nguy hiểm vạn phần, hi vọng chúng ta sau này còn có thể gặp lại.
Vừa nói xong, Tây Hoán hướng về phía những giai vị khác bay đi, lưu lại trong mắt Mặc Toàn một bóng lưng tiêu sái.
- Hắn rốt cuộc là một người như thế nào?
Nhìn bóng lưng Tây Hoán rời đi, Mặc Toàn có chút mơ hồ, nếu nói người này âm hiểm giảo hoạt thì tại sao lúc nãy lại như một kẻ quân tử nhưu vậy? Nhưng vô luận là sao cũng được, Mặc Toàn cũng bảo vệ được giai vị của bản thân mình.