Thượng Thư Đại Nhân, Biến!

Chương 60: Gọi gia gia của ngươi tới




Lúc Liên Dụ mang binh đến, đương nhiên không phải là vì xét nhà, cũng không phải vì Lô Văn Miểu, mà là muốn dọn nhà đưa Phương Uyển Chi đi.



Hắn muốn nàng về ở Ngọc Trần Phụng Uyển.



Mặc dù cũng không có tâm tư gì xấu, nhưng hắn vẫn muốn ngày ngày ở cùng nàng, tới lúc xuất giá thì về nhà mẹ đẻ ở vài ngày là được.



Nhưng mà hắn cứ tự quyết, còn chưa thương lượng với Phương Uyển Chi, hành động y như thổ phỉ.



Phương đại cô nương vừa cắn hạt dưa vừa vuốt ve Vương Thủ Tài, nghe hắn nói nửa ngày cũng không phản ứng kịp.



Chuyện này không hợp lễ nghi.



Lần này Phương Chính bị Liên Dụ làm cho giật mình bể mật hoàn toàn, nhưng dù không bị hoảng ông cũng sẽ không ngăn cản. Vừa nghe hắn nói ông còn dẫn đầu tiên phong hướng về phía nội viện.



Nhưng mà vừa tới thì Lô Thúy Hoa đã đi từ bên trong ra.



Lô nhị nương từng là vũ cơ Yến kinh, sau khi gả cho Phương Chính mới được sống cuộc sống của thiếu nãi nãi vài năm qua, vốn không hiểu biết gì nhiều.



Hôm nay Liên Dụ mặc quan phục đến, Lô Thúy Hoa cũng biết cô nương nhà mình sẽ gả cho một người làm quan. Nhưng bà không biết quan cao quan thấp, cũng không biết nhìn áo quan bào, chỉ nghe nói Phương Chính không hài lòng về hôn sự này lắm, ghét bỏ người ta không có thực quyền, cho nên bà nghĩ quan này cũng không phải lớn.



Lô Thúy Hoa không tính là điệu bộ, sau khi vào Phương trạch luôn biết kiềm chế bản thân, cũng thường dạy bảo Phương Uyển Chi phải có phong thái tiểu thư khuê các. Mặc dù những năm này nói tới khóc lui rất nhiều lần, nhưng thật lòng vẫn đối xử với nàng rất tốt.



Vừa thấy các lão gia nối đuôi nhau vào viện, bà vội cầm lấy khăn che mặt. Sau đó bà lại thấy không đúng, bởi vì Phương Chính còn đi theo bọn họ mà. Bà nhìn sang Liên Dụ một chút, đúng là khá đẹp mắt, tuy tuổi còn trẻ nhưng khí thế lại rất tốt, bà nói: “Xin hỏi vị quan gia này là người đến kết thân à?”



Liên Dụ biết Phương Uyển Chi còn có một vị nhị nương, bình thường cũng hay chăm sóc nàng, giờ thấy người phụ nhân kia thì đoán là Lô Thúy Hoa, hắn gật đầu đáp: “Đúng thế”.



Lô Thúy Hoa hỏi lại.



“Vậy ngài mang theo cấm vệ đến hậu trạch để làm gì? ”



Liên Dụ truyền đạt lại ý tứ của mình một lần.



Ngay sau đó, Lô Thúy Hoa liền trở mặt. Đúng là trở mặt thật, bà buộc khăn tay vào eo:



“Hồ đồ! Có người nào hôm nay tới cầu thân mà dám mang cô nương nhà người ta đi không? Cha ngươi đâu?”



Liên Dụ nói: “Mất rồi.”



“Nương đâu?”



“Cũng mất rồi.”



Lô Thúy Hoa vừa nghe đã thấy đứa bé này thật đáng thương, nhưng quy củ vẫn là quy củ, bà nhíu lông mày lại nói:



“Thế người lớn nhất trong nhà ngươi còn khỏe mạnh là ai?”



Liên Dụ trả lời: “Ông nội của ta.”



“Thế thì mới lão gia tới đây một chuyến.”



Liên Dụ có phần mơ màng, chưa thấy phụ nhân nào dữ như vậy.



Lô Thúy Hoa bước vài bước đến cạnh hắn, quở trách như mắng hài tử nhà mình:



“Chưa từng cưới hỏi hả? Nhìn ngài cũng vừa qua hai mươi đúng không? Ta nói với ngài này, chuyện như vậy không thể đi một mình được, trưởng bối trong nhà, trong tộc phải tới gặp trước, dù là ai cũng phải tới. Lúc cầu thân phải vậy thì cô nương nhà chúng ta mới gả đi, nếu không truyền ra ngoài sẽ hủy hết thể diện cô nương nhà người ta. Ngài phải mang gia gia nhà mình tới, xem bát tự, đưa tam thư lục lễ tới, đó là quy củ, biết chưa?”



Liên Dụ định nói cho Lô Thúy Hoa biết, tam thư lục lễ hắn sẽ không kém, hôm nay đến là để đưa Phương Uyển Chi đi. Nhưng Lô Thúy Hoa nói vậy cũng có đạo lý, nhất thời hắn hiếm khi im lặng.



Phương Chính cũng ngốc rồi, bị dọa đến ngốc, ông không nghĩ Lô Thúy Hoa lại mù mắt như vậy, dám khoa tay múa chân với quan nhị phẩm. Còn chưa phản ứng được Lô Thúy Hoa đã kéo Phương Uyển Chi và Liên Dụ tới càu nhàu: “Trưởng bối chúng ta sẽ không làm khó các con, về sau vợ chồng son phải tự sống qua ngày, nhưng ta cũng còn phải tới giúp. Sau này Uyển Chi sinh con, ta phải tới chăm nó chứ sao, bà đỡ cũng không tốt bằng nương đâu, còn cả chăm sóc Uyển Chi trong tháng nữa”.



“Thúy Hoa.”



Phương Chính vội bước qua.



“Không được vô lễ với Liên đại nhân. Bà có hiểu quy củ không hả? Người ta là hộ bộ thượng thư, ai cho phép bà dạy dỗ”.



“Hộ bộ thượng thư biết cách nghỉ dưỡng trong tháng sao?”



Lô Thúy Hoa theo bản năng hỏi lại một câu, sau khi nói xong lại ngẩn người một lúc. Hộ bộ thượng thư, hình như là chức quan rất lớn nhỉ?



Bà lại nhìn mặt Liên Dụ.



Nó còn trẻ mà. Bà duỗi tay nói tiếp:



“Ngài làm quan lớn, phải lo nhiều chuyện, nhưng cũng không thể phụ khuê nữ nhà ta. Đừng tưởng nha đầu kia ngày thường tùy tiện, thực ra con bé thận trọng lắm.”




Phương Chính muốn đánh người rồi, nhưng ông lại thấy Liên Dụ đứng thẳng lắng nghe, dáng vẻ hết sức khiêm tốn. Lô Thúy Hoa càm ràm nhiều như vậy, hắn lại không hề tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.



Phương Chính cũng không biết phải nói gì nữa, nhìn ba người kia thân thiết đứng đó, trong lòng lại thấy rất lạ.



Ông cũng là cha ruột của Phương Uyển Chi, khuê nữ xuất giá, ông lại như người ngoài cuộc. Còn những thứ lễ hỏi quý báu kia, ông nhếch khóe miệng lên, dường như đã ngẫm ra rất nhiều điều trước kia không rõ.



Cả đời nương của Phương Uyển Chi cũng không hề đợi ông, chỉ tâm niệm một tên tú tài nghèo kiết hủ lậu, Phương Chính rất chán nữ nhân đó, cho nên cũng thuận theo bà, để bà làm ni cô gõ mõ. Còn Phương Uyển Chi ông cũng không thích lắm.



Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt, ông cảm thấy mình già đi rất nhiều rồi. Lùi về phía sau hai bước, ông đụng phải con mèo mập Liên Dụ mang theo.



Mèo mập híp mắt, chân trước đứng thẳng, cái móng vuốt béo tròn béo trịch.



Phương Chính ngồi xổm xuống định sờ cái đầu nó hai cái, thế mà lại bị cào. Nhìn ba vết xước chảy máu rõ ràng, kèm theo là ánh nhìn của Thủ Tài đại nhân: ngươi dám sờ đầu trẫm. Ánh mắt vô cùng kiêu ngạo.



Lô Thúy Hoa muốn Liên Dụ gọi gia trưởng đến, Liên các lão vội gửi một phong thư đến lão gia đang ở đất phong.



Viết cũng không dài, đơn giản báo cho gia gia của mình một tiếng: Cháu muốn thành thân, người nhà mẹ đẻ muốn mời ông tới một chuyến, nếu không thì không cho cưới.



Về phần cưới ai, tính tình thế nào lại không đề cập một chữ, đêm đó lão gia tử nhận được tin thì vội ngồi xe ngựa vào kinh. Nghĩ tới chuyện gặp mặt thằng cháu kia không thể không chửi nó một trận.



Liên Dụ hai mươi bảy tuổi hiếm khi nghe lời Lô Thúy Hoa, xử lý từng việc trước khi cưới.



Hắn cảm thấy phụ nhân này rất tốt, hắn thành thân với Phương Uyển Chi, cho nên cũng rất chào đón bà.




Nhưng mà cũng chỉ chào đón mấy ngày, sau đó lại không muốn gặp.



Bởi vì Lô Thúy Hoa không để cho hắn và Phương Uyển Chi gặp mặt, bà nói trước khi đính hôn, không gặp mặt cũng là cần thiết. Liên Dụ liên tiếp mấy lần tới Phương phủ đều bị giữ ở ngoài.



Về sau Liên đại nhân không đi cửa lớn nữa, hắn leo tường, kết quả là bị Lô Thúy Hoa cầm cái chén đứng dưới chân tường chờ bắt được.



Bà nói: “Chuyện này không hợp phép tắc, không hợp quy củ tổ tông, nếu hôm nay ngài nhất định muốn vào gặp khuê nữ nhà ta, thì cứ đạp qua xác Lô Thúy Hoa này đi.”



Lô Thúy Hoa mười hai tuổi bị bán lên thuyền hoa làm vũ cơ, hát rong bán rẻ tiếng cười, chua xót đến mức nào thì không cần phải nói, bà luôn mong muốn kiếp sau đầu thai làm người trong sạch là một cô nương có thể diện. Giờ còn chưa tới kiếp sau, cho nên theo bản năng bà xem Phương Uyển Chi thành kiếp sau của mình. Ngay cả mặt cũng không cho Liên Dụ nhìn một cái. Nhưng mà người ta khi tâm niệm một điều sẽ khó tránh khỏi cố chấp.



Liên đại nhân thật rất muốn đánh một chưởng cho bà hôn mê, nhưng dù sao cũng là nhạc mẫu tương lai, làm thể thì không được tốt lắm. Hắn nhíu mày nhìn bà một lúc lâu rồi nhảy tường đi về.



Phương Uyển Chi đứng bên khe cửa lặng lẽ nhìn xem, thấy hắn bị ăn quả đắng thì suýt nữa bật cười.



Mấy ngày nay Phương đại cô nương cũng không thuận lợi cho lắm. Bởi vì đồ cưới nhà mẹ đẻ có một bức tranh do cô nương tự thêu. Áo gối và mũ đều phải thêu một đôi uyên ương. Đây là tục lệ trong kinh, với các cô nương khác mà nói, chuyện này chỉ đơn giản như gắp thức ăn, múc cơm mà thôi, nhưng mà với Phương Uyển Chi lại khó như bắc thang lên trời. Đầu ngón tay bị kim đâm đến chảy cả máu mà đôi uyên ương vẫn không ra hình dáng.



Lô Thúy Hoa nói: “Cái kia là con gà hay chim thế, thêu lại lần nữa”.



Phương Uyển Chi biện minh: “Uyên ương cũng là thứ ngụ ý mà thôi, con chim này cũng có ngụ ý mà. Nhị nương nhìn xem, hai con thuỷ điểu bay trên sông, trên đầu màu trắng, như thể bạc đầu giai lão”.



Đầu của Phương Uyển Chi bị Lô Thúy Hoa đánh đến hoa cả mắt.



“Thêu lại lần nữa.”



Ánh trăng chiếu xuống bóng cây, tạo ra từng hình thù loang lổ, Phương Uyển Chi vẫn còn so tài với hai con thủy điểu. Thanh Liễu tới gần cắt tâm đèn cầy, vừa nhìn vừa tặc luỡi.



“Tiểu thư, đây là ngỗng mà.”



Phương Uyển Chi khinh thường thưởng thức của mấy người này, không thèm chấp nhặt, vừa đưa kim lên lại đâm một cái vào đầu ngón tay.



Nàng tập mãi cũng quen, lắc tay một cái rồi phất phất ý bảo Thanh Liễu ra ngoài.



Nàng thừa nhận khả năng thêu thùa của mình không tốt. Nhưng ai mà hoàn mỹ được. Giống như việc khóc lóc om sòm, nàng dám nói cả kinh thành không ai qua mặt được nàng đâu.



Trong sương phòng của Phương Uyển Chi không có sập nhỏ, ngày thường tướng ngủ của nàng cũng tốt, nằm xuống sẽ không lộn xộn, cho nên cũng không giống những tiểu thư nhà khác, phải có nha hoàn gác đêm.



Thanh Liễu từ khi ở bên cạnh nàng đều ngủ trong gian cách vách, mấy ngày này nàng liên tục thức đêm thêu tranh cho nên nàng ấy thỉnh thoảng lại mang thoại bản tới, nói chuyện cho vui.



Ánh nến sáng rõ đột nhiên có một bóng người bước vào, đúng lúc Phương Uyển Chi đang thêu mắt của con uyên ương. Hai con vật này vẫn không có hình dạng gì, cho nên đến mắt cũng như cái ô cửa sổ. Nàng có phần nhụt chí, bèn quy hết lên người Thanh Liễu: “Đừng cản ánh sáng của ta nữa, mắt thêu không đẹp rồi này”.



Người phía sau nhìn một lúc rồi nghiêm túc hỏi: “Nàng thêu giày làm gì?”



Giọng nói réo rắt trầm thấp.



Tay Phương Uyển Chi lại đâm lên lần nữa, chích vào đầu ngón tay.



—-2015/10/12 23:46:36|17762797—-