Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 105: Gây Gổ




Sau khi Lộ Lê hố Thịnh Quốc Lợi xong thì rời khỏi sở nghiên cứu phát minh cơ giáp Lan Linh, nói tiếc nuối thì cũng không tiếc nuối, chỉ là hơi thất vọng thôi.



Kiểm tra quan trọng như vậy, sở nghiên cứu phát minh cơ giáp Lan Linh lại giao cho một người ngoài nghề khống chế, khó trách nhìn video không thấy y bí mật chế tác quang não, tuy nhiên cũng may đối phương nhìn không ra, bằng không y còn mất công cự tuyệt lần nữa.



Ra khỏi sở nghiên cứu phát minh, Lộ Lê đi về phía xe huyền phù, Nhạc Hiểu nhìn thấy y đi ra, vội vàng mở cửa xe chạy đến trước mặt.



“Phu nhân, kiểm tra thế nào rồi, qua rồi sao, lấy thực lực của ngài chắc chắn dễ dàng vào top 3 chứ?” Không biết tình hình thực tế nên Nhạc Hiểu cười hì hì hỏi, ở trong lòng cậu ta, phu nhân cũng là người rất lợi hại.



Lộ Lê lắc lắc đầu, nhịn không được tự mình cười trước, “Quá trình thì thuận lợi, kết cục rất bực mình.”



“Bực mình?” Sau khi thuận lợi chẳng lẽ không phải là hài lòng sao?



Nhạc Hiểu khó hiểu với đáp án này.



“Đúng vậy, tôi không trúng tuyển.”



Nhạc Hiểu a một tiếng, “Sao lại không trúng tuyển? Phu nhân ngài là người lợi hại như vậy.”



Lúc trước tuy cậu ta chỉ cùng phu nhân đến căn cứ ngày đầu tiên, nhưng chính ngày đó, cậu ta mới biết phu nhân lợi hại như thế nào trêи phương diện chế tạo cơ giáp, một linh kiện phổ phổ thông thông vậy mà có được số liệu chế tạo cao như vậy.



Cậu ta là một quân nhân, cũng là một chiến sĩ cơ giáp, đối với cơ giáp cũng nhiệt tình yêu thương, về số liệu ít nhiều cũng biết một ít, mặc kệ là linh kiện cơ giáp cấp bậc nào, vượt qua 90 chính là số liệu rất khó lường.



Dưới loại tình huống này, phu nhân sao có thể thi rớt, Nhạc Hiểu mau chóng bổ não ra kết quả không công bằng, lấy thực lực của phu nhân chắc chắn không thành vấn đề, nhất định là có người lợi dụng quyền thế hoặc hối lộ những người khác, đem vị trí vốn của phu nhân hạ thấp xuống. Nhạc Hiểu không hổ là quân nhân, suy luận âm mưu thỏa đáng, nội dung bổ não cũng đoán hoàn toàn chính xác.



“Cho dù lợi hại cũng sẽ bị quyền thế lấn áp, cho nên mới nói quyền thế đúng là thứ tốt, khó trách nhiều người đối với nó đuổi bắt như đuổi vịt.” Lộ Lê lời nói là nói như vậy, biểu hiện lại bình bình đạm đạm.



Nhạc Hiểu nghe vậy xuy một tiếng, hàm ý châm chọc, “Quyền thế đối phương có lớn như thế nào, có thể lớn hơn thượng tướng sao?”



Lộ Lê nhoẻn miệng cười, hình như là không hề, Tần Vũ nói gia tộc đối phương còn chưa nghe qua.



“Phu nhân, sở nghiên cứu phát minh cơ giáp Lan Linh nghe nói là đứng dưới danh nghĩa tập đoàn Tây Huy, không ngờ thế mà cũng phát sinh loại việc này, bọn họ thật quá đáng giận, tôi quyết định, về sau không bao giờ mua cơ giáp sản xuất từ tập đoàn Tây Huy nữa, chờ đến quân đoàn I, tôi phải bảo những người khác để bọn họ cũng không mua nữa, tôi cũng không tin, chỉ có tập đoàn Tây Huy mới có cơ giáp.”



Tập đoàn Tây Huy ở Vinh Diệu tinh rất nổi danh, nhiều nhãn hiệu trêи thị trường tiêu thụ cơ giáp đều xuất phát từ sở nghiên cứu phát minh của họ, mấy bộ cơ giáp trước đây Nhạc Hiểu có dùng qua đều là của bọn họ.



Chuyện này làm cậu ta tức giận không thôi, dùng quyền thế áp bức người cũng dám áp tới trêи đầu phu nhân, cậu ta tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tha cho bọn chúng, chờ lúc trở về cậu ta sẽ tìm thời gian nói cho thượng tướng.



“Vậy cậu cũng đừng nói ra tôi.” Lộ Lê dặn dò.



“Yên tâm đi, điểm này tôi vẫn còn biết.” Nhạc Hiểu không ngốc như vậy, cậu ta biết phu nhân còn không muốn để cho người khác biết y học tập chế tạo cơ giáp.



Lộ Lê cười ha hả nhìn cậu ta, “Cậu như vậy rất vừa ý tôi, về sau nếu tôi chế tạo cơ giáp, nhất định sẽ cho cậu một bộ.”



“Thật vậy sao?” Nhạc Hiểu mang vẻ mặt vui mừng, phản ứng của cậu ta là thật, chỉ bằng linh kiện số liệu cực kỳ cao do phu nhân chế tạo, loại linh kiện này hợp thành cơ giáp, tính năng sẽ cao đến mức nào, cậu ta tưởng tượng không ra, cho nên rất chờ mong.



“Đương nhiên là thật, tôi đã khi nào gạt cậu chưa.” Lộ Lê thấy cậu ta vui vẻ thì tâm tình cũng không tồi.




Nhạc Hiểu vui vẻ một hồi rồi tâm tình lại lắng đọng xuống, vẫn thay phu nhân cảm thấy không đáng, “Phu nhân, vị trí của ngài cứ như vậy bị quyền thế cướp đi, không cảm thấy mất mát sao? Kỳ thật chỉ cần ngài lấy thượng tướng ra, hoặc là lấy thân phận ngài là thượng tướng phu nhân ra, bọn họ chắc chắn sẽ kiêng kị mười phần, đến lúc đó vị trí cũng sẽ còn cho ngài.”



“Như vậy có ý nghĩa gì, tôi tự dưng cũng thành người dùng quyền thế áp người sao?” Lộ Lê bật cười hỏi lại.



“Sao giống nhau được, kia vốn dĩ chính là vị trí của ngài, ngài chỉ lấy về mà thôi.” Nhạc Hiểu cảm thấy nói như vậy mới đúng.



“Nhưng tôi không muốn lấy lại, có người như Thịnh Quốc Lợi ở sở nghiên cứu phát minh, tôi thấy giá trị của Lan Linh đã giảm xuống, không thấy mất mát, cũng không tiếc nuối.” Lộ Lê muốn một nơi có thể thuần túy học tập chế tạo cơ giáp, mà không cần mỗi ngày còn phải dành thời gian lục đục với bọn họ, như vậy còn không bằng không tiến vào Lan Linh.



“Phu nhân nói có lý.” Nhạc Hiểu tưởng tượng đến mỗi ngày đều nhìn thấy người như vậy, cựu ta lập tức cảm thấy không thoải mái, quân đoàn I không hề có người như vậy.



“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Lộ Lê thấy cậu ta bình thường trở lại, vỗ vỗ bờ vai cậu ta rồi đi đến chỗ xe huyền phù.



Thời điểm chuẩn bị ngồi vào trong xe, Leo mang theo vài người đột nhiên xuất hiện.



Sau khi bị Thịnh Quốc Lợi trừng mắt, Leo vẫn không cam lòng, hắn biết là mình lỡ lời, mà người làm hắn lỡ lời chính là Lộ Lê, cho nên hắn lấy cớ tìm đến, còn gọi vài người tới.



“Là cậu à, có chuyện gì sao?” Lộ Lê buông tay đặt ở cửa xe ra, nhìn hắn xuất hiện, biểu tình vẫn bình đạm.



“Ồ, mày có vẻ không ngạc nhiên khi thấy tao xuất hiện trước mặt mày thì phải.” Leo đại khái cho rằng mình hiện tại có thể nhẹ nhàng gây khó dễ cho Lộ Lê, ý cười tràn đầy bên trong lộ ra tàn nhẫn thỏa thuê đắc ý.



“Một kẻ lòng dạ hẹp hòi, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, không có gì đáng phải ngạc nhiên cả.” Ánh mắt Lộ Lê mang ý cười đảo qua Leo đang phẫn nộ, lại nhìn vài người phía sau hắn.




Quá yếu.



“Chết đã đến nơi rồi miệng lưỡi còn dám ra vẻ, tao muốn nhìn xem mày chút nữa còn cười nổi nữa hay không.” Leo làm mặt dữ tợn.



“Phu nhân, hắn chính là cái gã lợi dụng quyền thế đoạt vị trí của ngài?” Nhạc Hiểu nhìn một hồi là hiểu.



Lộ Lê gật gật đầu, “Trêи Tinh Võng cũng là hắn muốn tìm tôi gây phiền phức.”



“Tao đoạt vị trí của mày?” Leo phảng phất nghe được chuyện gì buồn cười lắm, ngửa đầu cười to, cười nhạo mà nhìn y, “Bổn thiếu gia quang minh chính đại đạt được vị trí thứ ba, tao đã bảo trước đó trong phòng nghỉ vì sao mày nói những lời này đó, hóa ra là cảm thấy mình hẳn là xếp thứ ba, trong lòng không phục đúng không, đáng tiếc mày chỉ xếp thứ tư.”



“Quang minh chính đại?” Lộ Lê cười, “Thời điểm nói những lời này, cậu thật sự không cảm thấy ngượng sao?”



“Phu nhân, lời này là như thế nào?” Nhạc Hiểu chọn việc để hỏi.



“Thực lực còn có thể, đáng tiếc là đầu óc quá ngu ngốc.” Lộ Lê thở dài nói.



“Mày nói ai đầu óc ngu ngốc!” Leo tức sùi bọt mép.



Lộ Lê nhướng mày hỏi lại, “Cậu nói xem?”



“Thiếu gia, tôi thấy bọn họ có thể muốn kéo dài thời gian chờ cứu viện, không thể tiếp tục.” Một người phía sau đôi mắt lấm la lấm lét dạo qua một vòng, thấy Leo thiếu gia khó thở, vội vàng đứng ra.




Leo lúc này mới nhớ tới, hắn lấy cớ đi ra, còn phải về sở nghiên cứu phát minh, trừng Lộ Lê hung tợn nói: “Thiếu chút nữa thì để mày thành công rồi, theo lời bổn thiếu gia, tao muốn đánh gãy răng cửa hắn.”



“Vâng, thiếu gia.” Mấy người nói xong liền xông tới.



“Phu nhân, mấy gã tiểu lâu la giao cho tôi là được.” Nhạc Hiểu che ở trước mặt Lộ Lê, tuy biết thực lực của phu nhân không chỉ ở phương diện chế tạo cơ giáp, thân thủ cũng không kém gì mình, nhưng đối phó với đám tiểu lâu la này căn bản không cần phu nhân ra tay.



“Cẩn thận một chút.” Lộ Lê biết lấy thực lực Nhạc Hiểu giải quyết vài người không khó, nhưng vẫn dặn dò một tiếng.



Nhạc Hiểu đã chịu qua huấn luyện nghiêm khắc của quân nhân, quân đoàn I có tiếng nghiêm khắc ở Vinh Diệu đế quốc, nói chung người có thể chịu được huấn luyện, không người nào không phải là tinh anh, mà cho dù không ở quân đoàn I, cũng là quân nhân trong quân ngũ.



Leo mang theo mấy kẻ có tốt chất thân thể tốt một chút, nhưng chưa chịu qua quy phạm huấn luyện nghiêm khắc, đấu võ chỉ khoảng một phút là tình thế đã nghiêng về bên hướng Nhạc Hiểu.



Leo muốn dạy dỗ Lộ Lê một chút, cho y biết người chọc giận mình có kết cục gì, hắn cho rằng Lộ Lê là một người bình thường, chưa từng nghĩ người y mang theo dù chỉ có một cũng dư dả đối phó với cả đám người.



Nhìn Lộ Lê đối diện mang vẻ mặt nhàn nhã, nhận thấy được tầm mắt hắn, Lộ Lê nhìn qua, hơi hơi mỉm cười, dừng trong mắt Leo chính là khiêu khích, rốt cuộc nhịn không được tiến lên.



“Đi tìm chết đi!” Tay phải của Leo xuất hiện một con dao găm, mũi nhọn sắc bén đâm tới Lộ Lê, gương mặt hung ác.



Thời điểm hắn sắp tới gần, Lộ Lê vung tay lên, ‘bốp’ một tiếng, dao găm trong tay Leo bay ra, ‘leng kheng’ vài tiếng trêи mặt đất lăn mấy vòng, cùng với một tiếng hét thảm. Leo bị y đánh trúng bụng, sắc mặt đổi từ xanh đến tím, lui ra sau vài bước, hai đầu gối quỳ trêи mặt đất, bộ dạng nửa ngày đứng dậy không nổi.



Nhìn lại Nhạc Hiểu bên kia, đối thủ của cậu ta vừa lúc cũng nằm đầy đất, vội vàng đi tới, “Phu nhân, ngài không sao chứ?”



“Có sao cũng không phải tôi.” Lộ Lê cười cười.



Lúc phát hiện Leo nhằm phía phu nhân, Nhạc Hiểu đã muốn tiến tới, không ngờ phu nhân còn nhanh hơn, hoàn toàn không cần cậu ta hỗ trợ, qua vài giây đã chế ngự đối thủ, không nhịn được kinh ngạc cảm thán một tiếng, phu nhân đúng là phu nhân, thực lực quả thực không tầm thường.



Nhạc Hiểu đi qua đi lại đạp Leo mấy đá, còn đều đá trêи mặt hắn, cuối cùng mới dẫm một chân ở mệnh căn hắn, nghe được tiếng gào thảm thiết mới vừa lòng thu chân, dám bắt nạt phu nhân sẽ có kết cục này.



“Đi thôi.” Lộ Lê nhìn hắn làm xong mới lên tiếng.



“Vâng, thưa phu nhân.”



Sau khi hai người lên xe, xe huyền phù nhanh chóng biến mất.



Thủ hạ của Leo té ngã lộn nhào chạy tới nâng thiếu gia nhà mình dậy, nhìn thấy thiếu gia đau đến đứng dậy không nổi, trán toát ra mồ hôi lạnh, biết việc lớn không ổn, vội vàng mang theo thiếu gia về nhà. Leo nói không nên lời, bọn họ cũng không biết Thịnh Quốc Lợi cùng Ninh Giản Khinh hai người đang chờ hắn.



Mười phút sau còn chưa thấy người trở về, chờ đợi tiếp có khả năng sẽ chọc đại sư Bùi bực mình, nếu không đợi nữa khẳng định đại sư Bùi sẽ lưu lại ấn tượng không tốt về Leo, Thịnh Quốc Lợi quyết định chờ thêm năm phút, nếu vẫn không về lão ta sẽ mặc kệ. Năm phút đồng hồ qua đi, người vẫn không xuất hiện, rốt cuộc không kiên nhẫn nữa để người dẫn bọn họ đến trung tâm sở nghiên cứu phát minh.



Nhậm Sinh tuy không hài lòng đối với vị trí thứ ba, nhưng lại rất vừa lòng với hai người phía trước, bọn họ đều là người có thực tài, chỉ cần bồi dưỡng thêm sau này nhất định có thể xuất sắc hơn, đặc biệt là Ninh Giản Khinh, tuổi còn rất trẻ. Giao tiếp cùng nhân viên Thịnh Quốc Lợi phái tới xong, Ninh Giản Khinh và Nội Đức được chuyển tới trong tay anh ta.



“Sao chỉ có hai người?” Nhậm Sinh phát hiện nhân số không đúng.