Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 116: Lộ Gia




Trương tướng quân dường như cảm giác được chú ý của y, nhìn lại đây vừa lúc đối diện tầm mắt y, khuôn mặt uy nghiêm tức khắc xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt, hướng y gật đầu.



Lộ Lê do dự một chút, gật đầu mới dời đi tầm mắt, cũng bởi vậy không chú ý tới tối tăm trong mắt Trương tướng quân chợt lóe qua.



“Tần thượng tướng, cửu ngưỡng đại danh, hoan nghênh đến Liên Bang.” Người đứng đằng trước là Tả Nguyên Soái của Liên Bang, lần này tiếp đãi Tần Vũ là do hắn phụ trách.



Nhìn bọn họ xuống dưới, Tả Nguyên Soái tươi cười đầy mặt nghênh đón, hoàn toàn không thấy biểu tình ngưng trọng một ngày trước khi biết được Tần Vũ đi vào Liên Bang.



Biểu tình Tần Vũ trước sau như một lạnh băng không coi ai ra gì, nhàn nhạt mà nói: “Chư vị không cần căng thẳng, Tần mỗ tới đây là để mang phu nhân về nhà thăm người thân, lễ nghi phiền phức thì không cần, chúng ta sẽ không ở lại lâu lắm.”



“Vậy chỉ sợ không tốt lắm đâu, Tần thượng tướng lần đầu tiên tới Tinh Cầu Thủ Đô, chúng tôi làm chủ nhà, không thể làm chậm trễ khách quý, huống chi phu nhân ngài là người Liên Bang, như thế cũng coi như kết hai họ, chúng tôi càng phải chiêu đãi các vị mới đúng.”



Giới cấp cao của Liên Bang trải qua thương thảo nguyên ngày hôm qua, đã quyết định phải lợi dụng cơ hội này giúp Liên Bang tạo uy thế.



Trong những đại tinh hệ thì Liên Bang thực lực kém cỏi nhất, vẫn luôn lâm vào thế như bị hổ rình mồi, nếu lần này có thể cùng Vinh Diệu đế quốc kết giao hữu nghị, với sự phát triển của Liên Bang sẽ có chỗ tốt to lớn.



“Tôi nói không cần.” Tần Vũ không hề định cho bọn hắn mặt mũi, thanh âm lạnh nhạt.



Tả Nguyên Soái cùng chư vị tướng lãnh sắc mặt cứng đờ, không khí đình trệ.



“Lộ Lê, đã lâu không gặp, xem ra Tần thượng tướng đối với con rất tốt, như vậy cha nuôi cũng yên tâm rất nhiều.”



Đúng lúc này, Trương tướng quân chủ động cùng Lộ Lê nói chuyện, thân cận và thân mật trong miệng hắn không thể nghi ngờ đã giúp trung hoà không khí.



“Đa tạ cha nuôi quan tâm, Tần Vũ đương nhiên đối đãi với con rất tốt.” Lộ Lê biết ý của cha nuôi, nội tâm than nhẹ một tiếng, tiếp nhận đề tài này.



Y đáp lại, không khí một lần nữa sinh động lên, mọi người phảng phất như đã quên việc vừa rồi.



Tả Nguyên Soái dẫn bọn họ đến chỗ ở giao cho Trương tướng quân, ông ta cùng Lộ Lê là quan hệ cha con nuôi, để ông ta ra mặt là tốt nhất.



Liên Bang an bài chỗ ở cho bọn họ là một lãnh sự quán, kiến trúc màu xanh ngọc bích huy hoàng, không kém chút nào so với phủ tổng thống.



Tin tức thượng tướng Vinh Diệu đế quốc đến Tinh Cầu Thủ Đô, người biết cũng không nhiều, chỉ có một phần quý tộc thế gia của Tinh Cầu Thủ Đô biết.



Trương tướng quân an bài cho bọn họ xong, cố ý lôi kéo Lộ Lê hàn huyên chuyện xưa, ý muốn mượn việc này gợi cảm tình với Liên Bang trong lòng Lộ Lê, chỉ có như vậy, kế hoạch kế tiếp của ông ta mới có thể thuận lợi thực thi.



Lộ Lê lại không biết tính toán trong lòng Trương tướng quân, y ở Liên Bang sống hơn hai mươi năm, nói không có cảm tình là giả, cha y cũng là người Liên Bang, trong lòng y, y cũng hy vọng hai quốc gia có thể cùng sống hoà bình, không xâm phạm lẫn nhau.



Vào ban đêm, quân đội Liên Bang trấn thủ lãnh sự quán nhiều gấp vài lần so với ngày thường.



Mọi người đều biết Liên Bang sẽ không đơn giản tin tưởng Tần Vũ và Lộ Lê chỉ là trở về thăm người thân, ngoài miệng nói dễ nghe, nhưng hành động khẳng định sẽ không buông lỏng, nhưng bọn họ không để trong lòng.



Buổi tối nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ.



Tối hôm nay, Lộ Lê không lên Tinh Võng tìm bọn Eddie huấn luyện, tâm tình vẫn chịu ảnh hưởng, lúc đi ngủ, gối lên bả vai Tần Vũ, một chút buồn ngủ cũng không có.




“Em tính, phát hiện hóa ra đã năm sáu năm không về Tinh Cầu Thủ Đô, cảm giác rất phức tạp.” Lộ Lê ngẩng đầu nhìn Tần Vũ, “Hình như em còn chưa nói về việc trước kia em ở Liên Bang với anh.”



“Ừ.” Tần Vũ đáp.



Lộ Lê nghe được thanh âm hắn từ trong thân thể phát ra tới, trong chăn chân nâng lên gác trêи người hắn, cằm gác trêи ngực hắn, cười tủm tỉm nói: “Muốn biết sao?”



Tần Vũ nói, “Muốn.”



“Em đây đại phát từ bi nói cho anh, kỳ thật lịch sử cũng không có mùi vị đặc biệt gì, cha em là người Doraki, em kế thừa gien của ông ấy, cho nên từ nhỏ đã không thành chiến sĩ cơ giáp được, kỳ thật em cũng không nhất định phải trở thành chiến sĩ cơ giáp, nhưng người Liên Bang đều lấy việc trở thành chiến sĩ cơ giáp làm vinh quang, khi đó cơ giáp chế tạo sư không có tương lai, nhưng cha em vẫn luôn ủng hộ em, chỉ là ông ấy qua đời sớm, phụ thân em lại phản đối em học chế tạo cơ giáp, đưa em đến trường quân đội, một người Doraki thể chất không được tốt đến trường quân đội nơi chuyên lấy người Sulfur và người biến chủng làm chủ, không phải bị ngược đãi thì chính là bị ngược đãi, em không cam lòng, cảm thấy người Doraki cũng có thể trở nên nổi bật giống như vậy, cho nên em không ngừng rèn luyện chính mình, sau đó lại được cha nuôi nhìn trúng, ông ấy biết thân thế của em, đồng tình với em, thu em làm con nuôi, cũng bởi vậy, phụ thân em mới có thể nhìn em bằng một con mắt khác.”



“Cho nên?” Tần Vũ nhắm mắt lại, không biết suy nghĩ cái gì, ngữ khí nhàn nhạt.



“Sau đó em làm nhiệm vụ tốt nghiệp, gặp được nguy hiểm, là cha nuôi đã cứu em, còn đưa em đến căn cứ, vì báo đáp hai lần ân tình của cha nuôi, em mới đáp ứng làm gián điệp.”



Lộ Lê biết Tần Vũ sẽ không hỏi những việc này, nhưng y muốn nói cho hắn, y cũng không phải muốn lấy sự đồng tình, chuyện trước kia đều đã qua đi, y hy vọng việc này về sau sẽ trở thành quá khứ của bọn họ.



Lộ Lê nhìn ánh mắt Tần Vũ híp lại thành khe rãnh, “Làm sao vậy?”



“Em làm nhiệm vụ tốt nghiệp gặp được nguy hiểm ở nơi nào?” Tần Vũ mặt không biểu cảm hỏi.



“Liên Bang hành tinh đánh số CI-0021, sao đột nhiên lại hỏi cái này?” Lộ Lê vẫn luôn nhớ rõ ràng, bởi vì trước đó y mất trí nhớ cũng chỉ nhớ rõ đến chỗ này.




“Không có việc gì.” Tần Vũ vuốt đầu y, thanh âm cùng ngữ khí mềm nhẹ, “Chuyện quá khứ để cho nó qua đi, về sau không cần nhắc lại.”



“Được.” Lộ Lê nở nụ cười với hắn.



Sáng sớm hôm sau, một đám người rửa mặt và ăn xong bữa sáng liền xuất phát đến Lộ gia.



Lộ Lê đã rất nhiều năm không về Lộ gia, nhưng y vẫn nhớ đường rõ ràng, nơi đó rốt cuộc cũng là nơi y cùng cha đã từng sinh sống mười mấy năm, chứa đựng kí ức tốt đẹp nhất khi còn nhỏ.



Người Lộ gia cũng không biết Lộ Lê trở về, trêи thực tế bọn họ đều cho rằng Lộ Lê đã chết.



5 năm trước, thời điểm Lộ Lê mất tích khi làm nhiệm vụ tốt nghiệp, sau đó không còn tin tức, Liên Bang điều tra cho rằng y đã chết, trêи thực tế là vì để y trở thành một người không có thân phận làm gián điệp, cho nên biến y thành người mang thân phận đã chết.



Người biết chuyện này càng ít càng tốt, cho nên người Lộ gia vẫn chẳng hay biết gì, may mà bọn họ cũng tin Lộ Lê thật sự đã chết, không để Liên Bang tiếp tục điều tra, chuyện này cũng không giải quyết được gì.



Lộ Lê đột nhiên xuất hiện ở Lộ gia, người hầu Lộ gia đã đổi qua, cũng không biết y đã từng là đại thiếu gia Lộ gia, vừa nghe nói là tới tìm Lộ phụ, khí thế cũng không giống người bình thường, nhanh chóng dẫn bọn họ vào.



Bọn họ tới sớm, trừ tiểu bối, mấy tiền bối Lộ gia đều ở phòng khách, vừa nghe người hầu nói bên ngoài có người tìm bọn họ, Lộ phụ còn chưa nói lời nào đã thấy một người đi vào, mặt người nọ ngược sáng, khi đến gần, đôi mắt Lộ phụ trừng to.



“Mày là Lộ Lê? Mày không phải đã chết sao!” Thanh âm Lộ mẫu đi trước Lộ phụ một bước thét chói tai.



“Phụ thân, đã lâu không gặp, con đã trở về.” Lộ Lê không nhìn Lộ mẫu, ánh mắt thẳng tắp dừng trêи người Lộ phụ, thần sắc nhàn nhạt, một chút cũng không vui sướиɠ khi nhìn thấy thân nhân.




“Lộ Lê, thật sự là con, con không chết?” Lộ phụ nghe y nói, rốt cuộc hoàn hồn từ trong khϊế͙p͙ sợ, ánh mắt nhìn Lộ Lê phức tạp, nhưng nửa điểm cũng không vui sướиɠ khi nhìn thấy con trai cả chết mà sống lại.



Lộ Lê sớm đã quen việc Lộ phụ bạc tình với mình, nếu một ngày nào đó lão ta nhiệt tình lên, y mới cảm thấy kỳ quái.



“Con không chết, phụ thân dường như không vui cho lắm, cũng đúng, từ nhỏ ngài đã không thích con, đáng tiếc để cho các người thất vọng rồi.”



Tần Vũ ở một bên mặt không biểu tình, khi Lộ Lê nói xong câu đó bắt đầu phóng khí lạnh cực hạn, biểu tình lạnh lẽo. Đi theo bọn họ đến đây còn có Tần Sương và La Uẩn Hòa, hai người



đều ngạc nhiên.



Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Lộ Lê mấy năm nay ở bên ngoài, người nhà của y dường như chưa từng liên hệ cho y lấy một lần nên họ lại cảm thấy bình thường.



Lộ phụ tựa như không vui với ngữ khí nói chuyện của Lộ Lê, nhăn mi lại đang muốn mở miệng đã bị Lộ mẫu giành trước.



“Mày nói gì vậy, có người nói chuyện như vậy với phụ thân mình sao, mày chết hay không chết cũng không phải chúng ta nói, là cha nuôi mày Trương tướng quân lúc trước nói cho chúng ta, một kẻ vốn nên chết đi năm sáu năm đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng ta, bất luận là ai cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc.”



Lộ Lê vẫn luôn biết tài ăn nói của Lộ mẫu cũng không tệ lắm, giống như thủ đoạn của ả vậy, nếu không ả cũng không ẩn nhẫn mười mấy năm, cuối cùng thành công thượng vị.



“Vậy hiện tại các người đã biết.”



“Lộ Lê, 5 năm này con đến tột cùng là ở nơi nào, vì sao Trương tướng quân lại nói con đã chết?” Lộ phụ bình tĩnh lại, rốt cuộc cũng biết hỏi cái này.



“Đều là chuyện quá khứ, con lần này trở về là có một chuyện quan trọng muốn làm.” Lộ Lê cũng không nói với hắn việc của mình, Lộ phụ khi còn nhỏ đã không quan tâm y, sau khi lớn lên có ý muốn khống chế sẽ hỏi đến chuyện của y, khi còn nhỏ đã cho lão ta cơ hội, lão ta không nắm chắc, thì sau này lão ta đã mất đi quyền được biết.



“Chuyện gì?” Lộ phụ nhăn mi lại



“Từ từ, những người này là ai?” Lộ mẫu đột nhiên chú ý tới ba người Tần Vũ phía sau y vẫn không nói chuyện.



Lộ phụ lúc này mới phản ứng lại.



Lộ mẫu tựa bắt được nhược điểm quở trách: “Lộ Lê, không phải ta nói với mày, Lộ gia là nơi nào, trở về thì trở về, còn mang nhiều người xông tới như vậy, mày rốt cuộc có để phụ thân vào mắt hay không, Lộ gia là nơi người nào cũng có thể tiến vào sao.”



Lộ phụ lập tức lộ ra thần sắc không vui, hiển nhiên cũng tán đồng lời Lộ mẫu nói, phản ứng của lão ta cũng cho Lộ mẫu tự tin lớn hơn.



“Bọn họ cũng không phải là người ngoài.” Lộ Lê trở lại bên người Tần Vũ, cầm tay hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, “Giới thiệu một chút, đây là chồng của con Tần Vũ, chúng con đã kết hôn một năm, lần này trở về chủ yếu là vì thăm người thân.”



“Mày kết hôn cùng một người đàn ông?” Lộ mẫu giật mình hô lên, nếu không phải trong mắt ả chớp lộ mừng rỡ như điên, người khác sẽ cho rằng ả quan tâm Lộ Lê mới có thể phản ứng lớn như vậy.



Lộ Lê tuy là người Doraki, nhưng bằng sự ưu tú của y, muốn trở nên nổi bật cũng không khó, đối với hai đứa con trai của ả vẫn luôn là uy hϊế͙p͙ không nhỏ, nhưng y gả cho một nam nhân thì không giống nữa.



Lộ Hướng Viễn người này mang chủ nghĩa trọng nam rất sâu, vẫn luôn hy vọng con trai khiến tổ tông Lộ gia rạng rỡ, chứ không phải bôi đen mặt mũi, lão ta tuyệt đối không cho phép con trai mình gả cho người đàn ông khác.



Lộ mẫu quay đầu nhìn Lộ phụ, quả nhiên, nghe Lộ Lê nói xong, sắc mặt của lão ta trở nên thập phần khó coi.