Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 149: Kỳ Hạn Bảy Ngày




Serrill mất tích, hắn giống Barbara đi học ở học viện thánh Florence, mỗi tối hai anh em đều sẽ về vương cung.



Ngay từ đầu vương hậu nghe nói hắn chưa trở về cũng không để ý, đến khi trêи bàn cơm đợi lâu không thấy thân ảnh hắn mới bảo người đi hỏi, nhờ đó mới biết con trai đến bây giờ vẫn chưa trở về.



“Serrill chưa bao giờ như vậy, có thể xảy ra chuyện gì hay không?” Vương hậu vừa lo lắng vừa sốt ruột.



“Mẫu hậu, Serrill cũng không phải đứa bé, anh ấy là hoàng tử, ai gây bất lợi với anh ấy a.” Barbara đã đói đến không chịu nổi, nên bắt đầu ăn trước, một bên ăn một bên nói.



“Tính cách tứ ca con đã biết, nếu nó thật sự có chuyện gì, chắc chắn sẽ nói một tiếng cùng mẫu hậu, tuyệt đối không như hiện tại một câu cũng không nói, người còn chưa trở lại, hãy phát thông báo đi.” Vương hậu nói xong không để ý đến nàng.



Quốc vương lên tiếng: “Ta sẽ bảo người đi tìm nó, ăn cơm trước đi.”



Vương hậu ăn không vô, ăn một lát là dừng.



Serrill tỉnh lại phát hiện mình bị nhốt trong phòng tối, bốn phía đều là vách tường, chỉ có một cánh cửa, cửa đóng kín kẽ, không có ánh sáng, tối tăm, không thể phán đoán mình đang ở nơi nào, thân thể hơi vô lực, đợi một hồi lâu, sức lực tay chân mới trở về.



“Mở cửa, mở cửa cho bổn vương tử, các ngươi có biết ta là hoàng tử của vương thất Drews hay không, dám giam ta lại, nếu phụ vương ta biết, nhất định sẽ giết chết toàn bộ các ngươi!” Serrill phẫn nộ đá cửa sắt.



Cửa sắt dùng kim loại đặc biệt làm thành, Serrill là chiến sĩ cơ giáp, dùng hết toàn lực đạp hơn mười phát, cửa sắt không chút sứt mẻ, lúc hắn mệt đặt ʍôиɠ ngồi dưới đất, cửa liền mở ra.



Một đôi quân ủng đen nện bước kiên định hữu lực đi vào, đứng trước mặt hắn, phía trêи là hai bắp đùi nghịch thiên thon dài rắn chắc.



Serrill ngẩng đầu, ánh mắt hung ác trừng đối phương, nhưng khi thì thấy chủ nhân của đôi ủng lại bị dọa lại, mặt dại ra, “Tần, Tần thượng tướng? Anh sao, sao lại……”



Mặt Tần Vũ không biểu cảm, trêи cao nhìn chằm chằm xuống hắn, ánh mắt lạnh băng khác thường, sắc bén như lưỡi đao, quanh thân quấn quanh hơi thở khiến cho người ta sợ hãi.



“Người bắt ta đến nơi này là anh!” Serrill tê dại khi bị hắn nhìn chăm chú, rốt cuộc cũng phản ứng lại.



“Xem ra Tứ điện hạ còn chưa ngốc.” La Uẩn Hòa đi theo vào, khí chất ôn tồn lễ độ không hợp với nơi này.



Serrill chuyển hướng qua La Uẩn Hòa, “La Quân Y?”



La Uẩn Hòa đẩy đẩy mắt kính trêи mũi, cười ha hả, “Là ta, Tứ điện hạ.”



“Tần thượng tướng, La Quân Y, vì sao các người bắt ta tới nơi này, có phải có gì hiểu lầm hay không?” Serrill nhút nhát sợ sệt mà nhìn bọn họ, đầu óc nhanh chóng chuyển động, tính cách hắn bản chất ương ngạnh, chỉ là biết cách nhẫn nại giấu diếm, ít khi biểu hiện ra ngoài, nếu không sẽ không nấp lâu như vậy, cho tới bây giờ mới bị phát hiện những ý tưởng không thể cho ai biết đó.



Vẻ mặt biến hóa của hắn cũng không lọt vào mắt Tần Vũ và La Uẩn Hòa.



La Uẩn Hòa thật sự bội phục không thôi, trong ấn tượng hắn, vị tứ vương tử này luôn lấy hình tượng hoạt bát sinh động tỏa sáng rực rỡ quấn quanh mình, nhắc tới hắn ai cũng đều khen tính cách tốt, ai biết đó đều là biểu hiện giả dối.



Nếu hắn đem loại tâm tư này tính kế cho ngôi báu, không chừng Brian cũng không phải đối thủ của hắn, quá biết che dấu, quá biết kiên nhẫn, chỉ sợ quốc vương lẫn vương hậu đều không phát hiện, tâm tư hắn với thượng tướng bắt đầu từ khi nào, không có ai biết.



La Uẩn Hòa thoáng nhìn thượng tướng không kiên nhẫn, cười khẽ nói: “Sao lại là hiểu lầm, Tứ điện hạ có thể thần thông quảng đại xếp nhân thủ vào Tần gia, vậy mà không đoán không được nguyên nhân thượng tướng ‘ mời ‘ ngài lại đây à.”



“La Quân Y, anh đang nói cái gì, ta nghe không hiểu câu nào cả.” Đôi mắt xanh lam của Serrill chớp chớp, vẻ mặt ngây thơ.



“Tứ điện hạ, ngài không cần giải vờ nữa, cái gì chúng ta cũng đã biết, ngài lợi dụng việc công chúa Barbara sẽ gây loạn để đưa thông tin cho nguyên soái phu nhân, người xếp vào Tần gia đã khai ra, là ngài sai hắn làm, ngài đoán, nếu chuyện này để quốc vương biết sẽ thế nào?” La Uẩn Hòa đi thẳng vào vấn đề mà nói.



Biểu tình Serrill thay đổi, ánh mắt tối tăm, dường như bao phủ một tầng sương đen, thần sắc không ngừng biến ảo, “Nếu phụ vương biết các người bắt ta tới, các người đoán ông ta sẽ làm như thế nào?”



“Tứ điện hạ quả thực làm người khác phải lau mắt mà nhìn.” La Uẩn Hòa nhịn không được phải vỗ tay cho hắn.



“La Quân Y.” Tần Vũ đột nhiên mở miệng.



Serrill nhịn không được chờ đợi nhìn về phía Tần Vũ, sâu trong đáy mắt có một mảnh nhuốm màu si mê.




Hắn thích Tần Vũ là vì Barbara, Barbara khi còn nhỏ muốn gả cho Tần Vũ, thường xuyên ở trước mặt họ nhắc mãi, ngay từ đầu hắn cảm thấy không kiên nhẫn, vài lần trào phúng Barbara vì nam nhân mà làm mất hết mặt mũi hoàng thất.



Barbara không phục, mỗi lần có tin về Tần Vũ quay lại Vinh Diệu tinh, nàng sẽ khoe trước mặt hắn, dần dà, hắn không tự chủ được bị hấp dẫn bởi nam nhân trong miệng nàng giống như chiến thần bảo hộ cường đại, có một lần Barbara không khoe với hắn, hắn liền cảm thấy sốt ruột, cũng chính lúc ấy, hắn mới ý thức được tình cảm của mình.



Cứ thế hắn yêu nam nhân được toàn bộ công dân Vinh Diệu đế quốc kính sợ kính yêu, từ lúc đó, trình độ si mê chú ý Tần Vũ của hắn không kém hơn Barbara, chẳng qua hắn biết cách che dấu, thế cho nên tới nay cũng chưa có người phát hiện.



“Thượng tướng?” Ánh mắt La Uẩn Hòa dò hỏi nhìn qua.



Ánh mắt Tần Vũ vô tình mang theo hàn ý lệnh người sởn tóc gáy lướt qua trêи người Serrill, “Trong vòng bảy ngày, khiến hắn thể nghiệm cảm giác sống không bằng chết, đừng lưu lại sẹo.”



La Uẩn Hòa hơi cúi đầu, “Vâng, thượng tướng.”



Serrill không dám tin trừng lớn mắt, “Tần Vũ, sao anh dám làm như vậy, anh không sợ phụ vương ta biết?”



Tần Vũ từ trêи cao nhìn xuống hắn, trong mắt hiện lên sự tối tăm cùng châm chọc, “Ngươi thật sự cho rằng, ngươi là vương tử ta sẽ không dám động đến ngươi à, ta sẽ không giết ngươi, nhưng đã có suy nghĩ động vào em ấy, ta sẽ nhất nhất gia tăng lên người của ngươi, chậm rãi hưởng thụ đi, ta tin ngươi có thể kiên trì được mà.”



Nói xong, cũng không nhìn hắn phản ứng, quân ủng của Tần Vũ đạp xuống sàn nhà lạnh như băng ra ngoài.



“Tần Vũ, ngươi không thể đối với ta như vậy!” Serrill nổi điên nhào lên, bị La Uẩn Hòa ngăn cản.



La Uẩn Hòa nhếch khóe miệng, “Tứ điện hạ, ta nói những lời này có lẽ hơi trễ, thượng tướng chưa từng thay đổi, chỉ là các ngươi đã quên, hắn là cái dạng người gì.”



Cửa sắt đóng thật mạnh, đóng lại cánh cửa hy vọng của Serrill.



“Anh đã trở lại.” Lộ Lê đang nói chuyện cùng Tần quản gia, nghe được tiếng bước chân, tươi cười quay đầu lại, nhìn thấy Tần Vũ hờ hững đi tới.



Tần Vũ gật đầu, cầm tay y, ánh mắt dừng trêи bụng, “Thi đấu Tinh Võng, khi nào thì kết thúc?”




“Nhanh thôi, chỉ còn lại trận thi đấu cuối cùng, kế tiếp em tính nghỉ ngơi một đoạn thời gian, không thường xuyên lên Tinh Võng nữa.” Lộ Lê vuốt bụng đang nổi lên, mấy ngày gần đây, y có thể cảm giác được đứa nhỏ đang hoạt động, chờ nó sinh ra, nhất định là đứa bé mập mạp khỏe mạnh.



Kết quả trận thi đấu cuối cùng Lộ Lê không tham gia, bởi vì xảy ra việc, Serrill biến mất năm ngày, mặc kệ tìm như thế nào cũng không tìm được hắn.



Vương tử mất tích không phải một chuyện nhỏ, quốc vương không để người truyền ra, học viện bên kia cũng chỉ nói có việc xin nghỉ.



Vương hậu gấp đến độ xoay quanh, quốc vương phải tăng lượng người đi tìm.



Sáng ngày hôm sau, Tần nguyên soái vốn nên ở quân bộ lại quay về.



Tần Vũ lên tầng đổi một thân quân trang xuống, Lộ Lê đang ở giúp hắn sửa sang lại cổ áo, thì nhìn thấy Tần nguyên soái thở phì phì đi vào.



“Anh ra đây với tôi.” Tần nguyên soái xụ mặt ném xuống những lời này, xoay người lên lầu.



Lời này rõ ràng là nói với Tần Vũ.



“Anh đi lên một chút.” Tần Vũ thần sắc không đổi, phảng phất không thấy được sắc mặt Tần nguyên soái.



Lộ Lê có hơi lo lắng, nếu là việc nhỏ, Tần nguyên soái không có khả năng sẽ về tìm, nhắn tin bảo Tần Vũ đến quân bộ là được.



Cửa thư phòng vừa đóng lại, Tần nguyên soái ném đồ cứng trêи bàn về phía Tần Vũ, Tần Vũ không tiếp, vật cứng nện trêи cửa, loảng xoảng một tiếng.



“Anh đúng là có năng lực, cả Serrill cũng dám nhốt lại, có phải anh chê làm thượng tướng lâu quá rồi, muốn đổi vị trí không!” Tần nguyên soái rống giận.



Ngày đầu tiên Serrill mất tích ông đã biết, lúc ấy hoàn toàn không nghĩ tới Tần Vũ, hôm nay buổi sáng đến quân bộ, đột nhiên thu được tin tức hoàng thất truyền đến, quốc vương đã tra được Serrill bị người của Tần Vũ mang đi.




Quốc vương cũng không dám cùng Tần nguyên soái xé rách mặt, chỉ là bảo người chuyển đạt có phải có gì hiểu lầm hay không, bảo Tần nguyên soái hỏi Tần Vũ một câu.



“Tôi không có hứng thú với vị trí nguyên soái của ông.” Tần Vũ liếc ghế dựa của ông, vẻ mặt khinh thường.



Tần nguyên soái bị hắn làm tức chết rồi, “Muốn vị trí của cha anh, cửa cũng không có đâu, ta không nói giỡn với anh nữa, lập tức thả Serrill ra.”



“Không có khả năng.” Tần Vũ không chút do dự phủ định.



“Bệ hạ đã biết là anh bắt Serrill đi, anh còn dám không bỏ, thành thật nói cho ta, ta có phải đắc tội anh chỗ nào, mà hố cha anh như vậy?” Có đứa con trai tùy lúc thoạt nhìn như là muốn tạo phản, Tần nguyên soái tỏ vẻ mình rất đau đầu.



“Trừng phạt dành cho hắn còn chưa kết thúc.” Tần Vũ lãnh khốc mà nói.



Tần nguyên soái cảm thấy không thể tưởng tượng, “Hắn là hoàng tử điện hạ, đã làm sai chuyện gì, còn cần đến con trừng phạt?”



Tần Vũ cười lạnh, “Ông cho rằng mẫu thân vì sao nháo lên, nữ nhân ngu xuẩn như Barbara sẽ nghĩ đến lý do gián điệp Liên Bang để công kϊƈɦ Lộ Lê?”



“Ý con không phải là Serrill làm chứ? Nhưng vì sao nó muốn làm như vậy!” Tần nguyên soái kinh hãi, trong ấn tượng của ông Serrill không phải bộ dáng này.



Lý trí nói cho ông, Tần Vũ cũng không phải loại người vô cớ sinh sự, Serrill nhất định đã làm chuyện gì chọc tới hắn, không ngờ lại liên quan đến Lộ Lê, đột nhiên ông lý giải được, Lộ Lê là vảy ngược của hắn, nếu ai động vào y, Tần Vũ chắc chắn sẽ liều mạng với đối phương.



“Vấn đề này hẳn là ông nên đi hỏi hắn.”



Lộ Lê ở phòng khách chờ cha con bọn họ đi xuống, đột nhiên nghe được âm thanh vật nặng rơi xuống đất từ trêи tầng truyền đến, đây là đánh nhau rồi sao, đang lúc y nghĩ nên đi lên nhìn xem, Tần quản gia đi tới.



“Đại thiếu phu nhân, không cần lo lắng, bọn họ sẽ không đánh nhau.” Tần quản gia dường như biết suy nghĩ trong lòng y.



“Nhưng mà……”



Tần quản gia nói: “Nguyên soái và thượng tướng ngày thường cãi nhau chính là như vậy, nguyên soái không có biện pháp làm gì với thượng tướng, chỉ có thể ném đồ vật để tiết bớt hỏa khí, bọn họ sẽ xuống nhanh thôi.”



Khóe miệng Lộ Lê khẽ nhúc nhích, cho nên ngày thường người ném đồ đều là Tần nguyên soái sao, nhưng Tần Vũ xác thật có bản lĩnh làm người tức chết không đền mạng.



Chỉ trong chốc lát, hai người quả nhiên xuống dưới, Tần nguyên soái cũng không được trấn an, nhưng cũng không giống lúc đầu tiến vào bật hết hỏa lực, nghiêm túc còn có mờ mịt phẫn nộ, không biết là tức giận với ai.



“Phụ thân.” Lộ Lê đứng lên nhìn về phía Tần nguyên soái đang đi tới.



Tần nguyên soái đi tới chụp bờ vai của y, thở dài thật mạnh một hơi, “Lộ Lê, con chịu uất ức rồi, con yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ lấy được lời giải thích hợp lý cho con.”



Lộ Lê hoàn toàn nghe không hiểu ông đang nói gì, dò hỏi nhìn về phía Tần Vũ.



Tần Vũ không nói.



Tần nguyên soái vừa đi, Lộ Lê ngăn Tần Vũ không cho hắn đến quân bộ, bảo hắn giải thích đã nói gì với Tần nguyên soái ở thư phòng, sao mới hơn mười phút, thái độ Tần nguyên soái lập tức phát sinh chuyển biến 180 độ.



“Phụ thân biết việc anh nhốt Serrill lại.” Tần Vũ bình tĩnh trần thuật sự thật.



“Hóa ra là như thế,” Lộ Lê theo bản năng gật đầu, đến một nửa thì phản ứng lại, hít một hơi khí lạnh, “Sao anh lại nhốt tứ vương tử của quốc vương lại?”



Tần Vũ không dấu diếm, nói cho y Serrill sáu ngày trước đã chuẩn bị đem việc y là gián điệp Liên Bang nói cho quốc vương, sự việc hắn làm đã nghiêm trọng chạm đến giới hạn cuối cùng của Tần Vũ, bất kể là việc gián điệp, hay là việc ở trung tâm thương mại.



Tần nguyên soái sở dĩ thay đổi chủ ý, đúng là bởi vì Tần Vũ nói những việc này cho ông, người Serrill muốn mưu sát chính là cháu nội của ông, cho dù hắn là tứ vương tử, cũng không thể tha thứ.



Lộ Lê mới biết được nguyên nhân Tần nguyên soái tức giận không phải vì Tần Vũ không chịu thả Serrill, mà là Serrill đã làm chuyện tốt, không chỉ có chạm vào giới hạn của Tần Vũ, mà còn chạm vào giới hạn của ông.