Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 161: Thế Lực Buôn Người




“Bọn họ muốn mau chóng biết được gien của con cái, trước mười tuổi tiến hành bồi dưỡng, có thể tạo căn cơ vững chắc.”



Tần Vũ biết y muốn nói cái gì, đây kỳ thật cũng là phương pháp sinh tồn quan trọng nhất.



Cường giả vi tôn, cường giả mới được tôn kính, cho dù là Liên Bang đối ngoại chung sống hoà bình, cũng nhìn mãi quen mắt.



Đề tài càng ngày càng trầm trọng, Lộ Lê quyết định không nói nữa, nhắc tới một việc khác, “Thân thế của cha em điều tra thế nào rồi?”



“Đã tra được nguyên nhân ông ấy lưu lạc đến Liên Bang.” Tần Vũ phối hợp nói sang chuyện khác.



“Là nguyên nhân gì?” Lộ Lê vui vẻ, tra lâu như vậy rốt cuộc cũng có tiến triển, y không cảm thấy thời gian quá dài, Liên Bang rốt cuộc quá xa, thời gian lại qua đi khá lâu, nhanh như vậy đã tra được một chút tin tức, y đã rất vui mừng.



Tần Vũ ngồi ở bên người y, ánh mắt dừng ở nhi tử đã ngủ trong lòng ngực y, lại dời ánh mắt, “Là bị bắt cóc.”



“Cái gì, bị bắt cóc, ai bắt cóc, có tra được không?” Lộ Lê không ngờ là nguyên nhân này, vẻ mặt kinh ngạc.



“Trước mắt tra chưa được, thế lực bắt cóc cha em không phải bình thường, là một thế lực buôn người khổng lồ, muốn tra được tư liệu cha em bị bắt cóc, khó khăn không nhỏ.”



Ngay cả Tần Vũ cũng nói khó khăn cao, chứng to so với tưởng tượng khó khăn càng nhiều, Lộ Lê có chút thất vọng.



Nguyên tưởng rằng chỉ là vụ lạc đường bình thường, không ngờ còn liên quan đến thế lực buôn người.



“Không có biện pháp sao?” Lộ Lê hơi cụt hứng hỏi.



“Không phải không có, chỉ là cần thời gian, loại thế lực buôn người khổng lồ này, bọn họ đều tính toán kế hoạch cùng mục đích, bên trong hẳn sẽ có tài liệu kỹ càng tỉ mỉ.”



Đôi mắt Lộ Lê lại ngập hy vọng, “Ý của anh là có thể tìm được tư liệu của thế lực buôn người đó, là có thể tìm được nơi cha em bị lừa bán đi sao?”



Tần Vũ gật đầu đáp: “Trêи lý thuyết là như thế.”



Lộ Lê vui vẻ, lại do dự nói: “Nhưng thế lực buôn người này khổng lồ như vậy, bọn họ hẳn là có rất nhiều cứ điểm, nếu muốn tìm tư liệu, trừ phi biết là cái cứ điểm nào.”



“Chuyện này anh đã phái người điều tra, em không cần lo lắng, có anh ở đây, cho dù thế lực buôn người đó có cường đại hơn nữa, anh cũng sẽ lật tẩy bọn chúng.” Tần Vũ ấn đầu y vào trong lồng ngực, hứa hẹn trịnh trọng.



Không biết là thế lực này quá khó giải quyết, hay là bản thân Tần Vũ quá bận, sau lúc đó Lộ Lê rất ít khi gặp được Tần Vũ, hai người chỉ có thể liên hệ qua máy truyền tin.



Sau khi có Soái Soái, trọng tâm sinh hoạt của y đã nhiều hơn, không coi chế tạo cơ giáp chế tạo là chính, mà mỗi ngày đều sẽ rút ra thời gian ra chơi cùng Soái Soái.



Tần nguyên soái lần đầu tiên ngậm kẹo đùa cháu, thường xuyên trở về chơi với cháu trai.



Đứa bé lớn lên rất nhanh, mới ba tháng tuổi, cái đầu đã lớn như đứa bé một tuổi, ngũ quan dần dần hiện ra, không phải như Tần Vũ cứng rắn lạnh lùng, cũng không phải như Lộ Lê quá mức diễm lệ, mà là trung hoà ưu điểm của hai người, mặt mày trông rất tuấn tú.



Trẻ con bình thường ba tháng còn chưa nói được, đứa nhỏ nhà y đã kêu cha, lúc ngồi dậy không cần người đỡ, có khi còn bò tới bò lui.



Lộ Lê từ căn cứ trở về, vừa vào phòng khách đã nhìn thấy Tần nguyên soái đang ngồi, trêи đùi ôm cháu, ông cháu hai người đang xem tivi, xem không chớp mắt, có loại cảm giác tương phản rất đáng yêu.



Nghe ra tiếng bước chân của cha, Soái Soái thò cái đầu tóc xù xù ra, nhìn thấy cha, mắt sáng rực lên, lập tức giãy giụa trượt xuống khỏi đầu gối ông nội, hự hự bò qua.



Trêи sàn phòng khách trải một lớp thảm, trước kia không có, Tần nguyên soái không thích làm ra vẻ xa xỉ, nhưng sau đó cháu nội thích bò tới bò lui, không nói hai lời bảo Tần quản gia trải thảm ra.



Lộ Lê bước nhanh đến trước mặt Soái Soái.



“Cha, ôm một cái ~” Soái Soái lập tức vươn đôi tay về phía y, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm trông có vẻ đặc biệt chờ mong, đôi mắt lấp lánh như sao.




Lộ Lê khom lưng bế nó lên, ước lượng thể trọng, “Soái Soái hôm nay có nghe lời ông nội hay không?”



Đầu Soái Soái lập tức gật gật, “Có”



Phát âm kỳ thật còn hơi mơ hồ không rõ, Lộ Lê lại cảm thấy con mình đã rất lợi hại, người khác sáu bảy tháng còn đang học ngồi, chỉ biết phát âm, đối lập thì con y đúng là thiên tài.



So với Lộ Lê kinh ngạc, người Tần gia tập mãi đã thành thói quen, lần đầu tiên Tần Sương biết suy nghĩ của y, còn nêu ví dụ.



“Chị dâu, anh đừng nhìn Soái Soái mới ba tháng đã biết bò đã ngạc nhiên, có thể nói, nếu anh biết tình huống của anh cả, chẳng phải sẽ bị hù chết.” Tần Sương lúc ấy vẻ mặt chế nhạo.



Lộ Lê tò mò, “Anh cả em khi còn nhỏ là cái dạng gì?”



Tần Sương nói: “Anh cả một tháng đã biết bò biết ngồi, một tháng rưỡi biết đi đường, lúc ấy khiến mẫu thân sợ tới mức chết khϊế͙p͙, còn tưởng rằng anh cả là yêu quái, kỳ thật là bởi vì gien anh cả quá cường đại.”



“Lợi hại như vậy!” Lộ Lê cứng họng.



“Đó là đương nhiên, phóng tầm mắt khắp R tinh hệ, không có người nào lợi hại hơn so với anh cả, nhưng mà, anh ấy thẳng đến sáu tháng sau mới có thể nói chuyện.”



“Đây là vì sao, chẳng lẽ dây thanh quản của anh ấy phát triển tương đối trễ?” Lộ Lê càng thêm tò mò, lấy gien cường đại như Tần Vũ, sau khi biết đi hẳn là cũng biết nói chuyện, không đến mức chờ đến nửa năm sau.



Nói đến chuyện này, Tần Sương liền nhịn không được trợn trắng mắt, “Sao có thể, kỳ thật anh ấy đã sớm có thể nói, chỉ là khinh thường nói chuyện với người khác, khiến cho phụ thân mẫu thân thiếu chút nữa cho rằng anh ấy là người câm, còn dẫn đi bệnh viện xem, kết quả bác sĩ kiểm tra nói dây thanh quản của anh cả hoàn toàn không có vấn đề, anh ấy có thể nói, chỉ là không muốn nói chuyện mà thôi.”



Lộ Lê tưởng tượng một chút lúc ấy Tần Vũ nho nhỏ, cảm thấy buồn cười, không thể tưởng được hắn như vậy khi còn nhỏ.



Tần Sương thở dài: “Chỉ tiếc khi đó phụ thân mẫu thân căn bản không ý thức được tính cách anh cả có vấn đề, sợ hắn vẫn không chịu nói chuyện sẽ xảy ra vấn đề, mỗi ngày dỗ anh ấy, muốn anh ấy nói chuyện, nhưng anh cả không chịu nói.”




“Cuối cùng thì sao?”



“Cuối cùng á, qua nửa năm, phụ thân cho rằng anh cả có khả năng bị bệnh tự kỷ, muốn dẫn anh ấy đi trị liệu, anh cả bị bọn họ lăn lộn thấy phiền, rốt cuộc mở miệng nói chuyện, chị dâu anh đoán xen, câu đầu tiên anh cả nói là cái gì?” Tần Sương làm mặt quỷ với y.



Lộ Lê dựa theo suy nghĩ của Tần Vũ tự hỏi, “Anh ấy nói, ‘biến’?”



“Ha ha ha.” Tần Sương mừng rỡ đập bàn, cười ngã trước ngưởng sau, “Chị dâu sao anh biết, chữ thứ nhất của anh cả xác thật là ‘biến’, nhưng sau đó còn có một câu có thể làm anh chấn động.”



“Là cái gì, mau nói!” Lộ Lê vội vàng thúc giục hắn, khóe miệng nhếch lên.



“Sau chữ kia chính là ‘nhân loại ngu xuẩn’, anh thấy có chịu nổi không, ha ha.” Mỗi lần hồi tưởng lại, Tần Sương đều sẽ cười đến đau bụng.



Khóe miệng Lộ Lê cong cong, không nghĩ lúc Tần Vũ một tuổi lại trâu bò như vậy, trung nhị như vậy, lại còn nhân loại ngu xuẩn, lời này sao học được vậy.



Phảng phất biết y suy nghĩ cái gì, Tần Sương cười xong bổ sung: “Anh cả không thích nói chuyện mấy tháng, mẫu thân lo lắng là anh ấy sợ người lạ, thường xuyên cho anh ấy xem phim, câu ‘nhân loại ngu xuẩn’ chính là lời thoại trong một bộ khoa học viễn tưởng, mẫu thân sau mới nhớ tới, phụ thân tức điên ra lệnh cưỡng chế mẫu thân về sau không được cho anh cả xem mấy phim điện ảnh đó nữa.”



Nói xong, không chờ Lộ Lê cười, chính hắn chịu không nổi ôm bụng ngã trêи sô pha.



Lộ Lê thật không nghĩ Tần Vũ khi còn nhỏ chơi vui như vậy, thật muốn xuyên qua lúc Tần Vũ còn nhỏ, nhưng khi đó y thậm chí còn chưa phải phôi thai.



Hồi tưởng lại những việc Tần Sương đã nói, Lộ Lê lại nhìn con trai Soái Soái của mình, thật là quá bình thường.



Người giống Tần Vũ, phỏng chừng chỉ có duy nhất một.



Nghĩ như vậy Lộ Lê cũng không biết, tương lai y sẽ có cơ hội biết được bản thu nhỏ của Tần Vũ.




Buổi tối Tần Sương không trở lại, trêи bàn cơm chỉ có Lộ Lê, con của y là Soái Soái, cùng với Tần nguyên soái, những người khác đều không ở nhà.



Soái Soái còn chưa thể tự mình ăn cơm, Lộ Lê bón cháo bột Tần quản gia nấu cho nó ăn, một chén căn bản không đủ, mỗi lần ít nhất phải uống ba chén mới có thể thỏa mãn.



Mới đầu Lộ còn lo lắng có thể không tiêu hóa được, Tần nguyên soái nói cho y, mấy đứa nhỏ của Tần đều là như thế này, đặc biệt là người có tố chất thân thể càng tốt, càng cần bổ sung nhiều dinh dưỡng, sẽ ăn càng nhiều.



Sau nhìn con trai uống hết ba chén cháo bột, bụng cũng chỉ hơi hơi phình nhẹ, mới yên tâm.



“Phụ thân, Tần Vũ gần đây đang bận gì sao, đã hai ngày con chưa nói chuyện với anh ấy.” Hai ngày nay lúc Lộ Lê liên hệ, máy truyền tin luôn báo tắt máy, nếu không phải y biết tình cảm của Tần Vũ, sẽ nghĩ lầm Tần Vũ phiền chán y.



“Gần đây nó không ở Vinh Diệu tinh, mấy ngày hôm trước không biết nhận được tin tức trọng yếu gì liền đi ngay lập tức, ta cũng xong việc mới biết được, nghe nói đang làm chuyện gì đó quan trọng.” Tần nguyên soái cũng không nói rõ, tuy ông là cấp trêи của Tần Vũ, nhưng Tần Vũ cũng không phải mọi chuyện đều báo cáo với ông, điểm này, Tần nguyên soái đã sớm quen đến mức không giận nổi nữa.



Không ngờ phụ thân cũng không biết Tần Vũ đang làm gì, Lộ Lê không truy vấn tiếp, nhắc tới một việc khác, “Phụ thân, con muốn mang Soái Soái đến trang viên gặp mẫu thân một chút, Soái Soái từ khi sinh ra đến bây giờ cũng đã ba tháng, mẫu thân cũng chưa gặp nó lần nào.”



Lộ Lê sờ sờ đầu con trai, Soái Soái ngẩng đầu liếc y một cái, đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy.



Tần nguyên soái trầm ngâm một hồi, lắc đầu, “Không được, tình hình của mẫu thân con còn chưa tốt, lúc này qua, ta lo sẽ kϊƈɦ thích đến bà ấy.”



Lộ Lê kinh ngạc, đã qua nửa năm, thế nhưng Tần phu nhân còn chưa nghĩ thông suốt, y rất kinh ngạc, Tần phu nhân tốt xấu gì cũng là người trưởng thành, cũng là người từng trải, sao lại cố chấp đến mức này.



Hiện giờ người Tần gia đều đứng bên y, y cho rằng Tần phu nhân rất nhanh sẽ nghĩ thông suốt, đột nhiên cảm thấy không đúng.



“Phụ thân, mẫu thân có phải xảy ra chuyện gì hay không?” Lộ Lê nhịn không được hỏi.



“Đừng suy nghĩ vớ vẩn, mẫu thân con rất tốt, bà ấy chỉ là có vài việc còn chưa nghĩ ra, qua một thời gian, hẳn sẽ không như vậy nữa.” Tần nguyên soái bác bỏ phỏng đoán của y.



Lộ Lê càng thêm khẳng định, Tần phu nhân chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, đáng tiếc y thấp cổ bé họng, chỉ có thể chờ Tần Vũ trở về hỏi lại tình huống.



Năm nay cũng là một năm tương đối đặc biệt.



Trong lúc Tần Vũ không ở Vinh Diệu tinh, Tần Ca đảm nhiệm bộ trưởng bộ tài chính sắp hết 5 năm, qua một tháng nữa sẽ phải bỏ phiếu bầu cử bộ trưởng bộ tài chính mới.



Khi Tần Ca tại vị không chỉ không có tổn thất và những việc không tốt, mà bộ tài chính càng ngày càng dư dả, cho nên năm nay hắn còn có thể tiếp tục tham gia tuyển cử.



Thời gian bỏ phiếu tuyển cử còn chưa tới, trêи Tinh Võng đã có người đàm luận chuyện này.



Không cần Tần gia giúp Tần Ca tạo uy thế, trêи Tinh Võng đã đồng lòng, hơn chín phần công dân đế quốc ủng hộ Tần Ca tiếp tục liên nhiệm.



Trừ việc đó ra, còn có chức phó bộ trưởng bộ ngoại giao.



Tần Ca đảm nhiệm phó bộ trưởng là do nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, cũng không phải chân chính nhậm chức, nghe nói đã tìm được người tiếp nhận chức vụ, nhưng bởi vì trong nhiệm kỳ hắn biểu hiện rất loá mắt, rất nhiều phiền toái đều là hắn ra mặt giải quyết, hơn nữa giải quyết thập phần xinh đẹp, cho nên bộ trưởng bộ ngoại giao không nguyện ý để hắn rời đi.



“Quốc vương bệ hạ, tôi cho rằng lấy năng lực của Tần Ca, hoàn toàn có thể đảm nhiệm phó bộ trưởng bộ ngoại giao, năng lực của cậu ta tương đối xuất sắc, là nhân tài ngàn năm khó gặp, giống như năng lực Tần thượng tướng trong lĩnh vực quân sự vậy.”



Quốc vương triệu tập mọi người mở cuộc họp, bộ trưởng bộ ngoại giao Thường Quang nói như thế.



“Lúc trước để cậu ta tạm thời đảm nhiệm phó bộ trưởng, là bởi vì tìm không được người thay thế, năng lực Tần Ca rất giỏi, nhưng cậu ta tuổi quá trẻ, không đủ để phục chúng, hơn nữa Vinh Diệu đế quốc to lớn như vậy, chẳng lẽ còn tìm không ra vị nào năng lực giỏi hơn Tần Ca sao?” Người nói chuyện chính là viện trưởng Carlos của Viện Quốc Vụ, chủ yếu phụ trách hội nghị của quốc vương cùng một vài đại thần.



Thường Quang nhíu mày nói: “Nếu viện trưởng Carlos nói đến người khác, tôi sẽ không phản bác, nhưng Tần Ca không giống, ông nói cậu ta tuổi trẻ, không đủ để phục chúng, điểm này trăm triệu lần tôi không tin, tôi tin rằng, nếu những người khác nghe được lời Carlos viện trưởng, chỉ sợ cũng sẽ không tin.”



“Thường bộ trưởng nói như vậy, chẳng lẽ đã quên năm ngoái việc Tần bộ trưởng bị truyền ra ồn ào huyên náo, tuy cuối cùng chứng thực là người khác hãm hại, nhưng không có lửa làm sao có khói.” Carlos ha hả cười.