Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 57: Thượng Tướng Đến Kỳ Mãn Kinh




Ánh mắt Tần Vũ lóe lên hung ác nham hiểm, khi Lộ Lê sắp không chịu nổi, rốt cuộc hắn mở miệng, “Em biết mình sai ở đâu chưa?”



“À, em không nên suốt đêm đọc tư liệu, em không nhịn được, tài liệu mà anh nhờ La trung tá đưa tới có nội dung phong phú ngoài sức tưởng tượng, em nhất thời đọc đến mê mẩn nên không phát hiện đã muộn như vậy. Em biết sai rồi, em cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.” Lộ Lê lập tức thành thật nhận tội, thẳng thắn khoan dung, kháng cự nghiêm trị, nếu nói dối, y không hề nghi ngờ Tần Vũ sẽ lập tức chạy về giết y.



Nói xong, y rón rén ngẩng đầu nhìn Tần Vũ, vừa nhìn, y đã sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống giường.



Ôi trời ơi, không phải y đã nhận tội sao, sao còn làm mặt đáng sợ như vậy!



“Em không màng thân thể mình mà suốt đêm đọc tư liệu, giỏi lắm!” Tần Vũ mắng y, bao nhiêu gân xanh tuôn ra hết, vẫn rất đáng sợ, nhưng cách màn hình nên Lộ Lê không biết hơi thở cuồng bạo trêи người hắn đã biến mất.



“Có ý gì, chẳng lẽ Nhạc Hiểu không nói với anh?” Lộ Lê nháy mắt cảm thấy không ổn, không phải chứ, không phải y đã ngu xuẩn khai hết chứ.



Tần Vũ không trả lời, ánh mắt âm trầm, “Nếu đây đáp án em nộp lên thì anh cần thiết phải thu hồi tư liệu.”



“Đừng, đừng mà, em thật sự biết sai rồi, nếu em còn tái phạm, em sẽ, sẽ tùy anh xử trí, anh ngàn vạn đừng thu hồi.” Vừa nghe vậy y nào còn tâm tư nghĩ lung tung, tư liệu đó quan trọng như tính mạng, nếu Tần Vũ thu hồi thì y sẽ khóc chết mất.



“Tùy anh xử trí?” Tần Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm y.



Lộ Lê căng da đầu gật, “Phải.”



Tối đó, Lộ Lê ký kết hiệp ước không bình đẳng mới trấn an được người đàn ông đã thích phóng khí lạnh rồi còn hay nổi bão. Hiệp ước không bình đẳng bao gồm về sau đúng 9 giờ tối là phải gọi cho Tần Vũ, đúng 10 giờ nhất định phải lên giường ngủ, bằng không sẽ tịch thu tư liệu. Dám lấy tư liệu ra uy hϊế͙p͙ y.



Cùng lúc đó, người trêи chiến hạm Vinh Diệu thiếu chút nữa bị hù chết.



“Thượng tướng có phải tới kỳ mãn kinh rồi không, tối qua nổi bão, rạng sáng nay thẳng tay giết một trung tướng của đế quốc Solo, đội quân hắn chỉ huy cũng bị giết đến không lưu một ai, hôm nay lại tức giận, sao còn âm tình bất định hơn cả phụ nữ.”



Vừa rồi, mọi người vừa ra khỏi nhà ăn, đi được nửa đường thì một khí thế cường đại nháy mắt như gió lốc tràn ra, hơi thở tàn bạo tàn sát bừa bãi, giống hệt khi sáng qua thượng tướng bạo ngược quân đội đế quốc Solo.



Khi mọi người cho rằng sắp có một hồi tàn sát mới, hơi thở làm người sởn tóc gáy lại biến mất, tuy rằng vẫn còn ít cảm giác áp bách nhưng đã tốt lên nhiều, quả thực biến hóa còn khó đoán hơn thời tiết.



Noyce hoàn toàn làm không hiểu cảm xúc gần đây của thượng tướng.



“Thượng tướng chưa từng rời căn phòng kia, nhất định là đang liên hệ với người nhà, mà người có thể làm xao động cảm xúc của thượng tướng thì cũng chỉ có phu nhân thượng tướng.” Chu Tuấn Ngạn mở miệng là chỉ có nói chuẩn.



“Thật hay giả, nhưng sao thượng tướng lại giận phu nhân?” Noyce nghe vậy cũng cảm thấy có khả năng.



“Ai biết.” Anh ta cũng không phải thần.



Sáng hôm sau, Tần phu nhân dậy sớm hơn ngày thường những một giờ, còn sớm hơn Tần nguyên soái mười phút. Thấy bà ngồi trêи bàn cơm, Tần nguyên soái cảm thấy rất lạ.



“Sao hôm nay bà dậy sớm vậy?” Tần nguyên soái tò mò liếc bà một cái, cầm lấy chiếc đũa mà người hầu mang lên.



“Dậy sớm không phải tốt sao, tôi cảm thấy thời tiết hôm nay hẳn sẽ không tồi, cho nên muốn dậy sớm.” Tần phu nhân nói, ánh mắt như có như không liếc về hướng cầu thang.



Tần nguyên soái nhìn ra ngoài cửa sổ, không trung xám xịt, bị bao phủ một tầng mây đen dày đặc, chẳng thấy mặt trời đâu, dự báo thời tiết cũng nói hôm nay sẽ có mưa nhỏ, thời tiết như vậy cũng nói không tồi?




Tần nguyên soái càng thêm cảm thấy Tần phu nhân không thể hiểu được, từ khi con trai cả mang theo con dâu trở về, bà như biến thành người khác.



Một lát sau, Lộ Lê cũng xuất hiện ở trêи bàn cơm, chẳng qua y không phải từ trêи lầu xuống dưới.



Tần phu nhân cho rằng y còn ở trêи lầu ngủ, thường thường nhìn chằm chằm thang lầu, lơ đãng quay đầu thì đột nhiên thấy y, dọa bà nhảy dựng.



“Sao cậu đi đường mà không thấy bóng dáng!”



“A?” Lộ Lê sửng sốt, gì nữa đây.



“Đừng để ý bà ấy, cha đã bảo người hầu dọn bữa sáng.” Tần nguyên soái hiển nhiên cũng cảm thấy Tần phu nhân quá vô cớ gây rối, mình không nhìn mà còn trách người khác, lại còn đi không có bóng dáng?



“Cám ơn phụ thân.” Lộ Lê cười nói, kéo ghế ngồi xuống.



Chỉ chốc lát, người hầu bưng bữa sáng đặt trước mặt y, Lộ Lê đang ăn thì nghe thấy Tần phu nhân nói chuyện với mình.



“Sao hôm nay cậu dậy sớm vậy?”



Lộ Lê ngẩng đầu thấy bà hồ nghi nhìn mình, ngữ khí lại không sắc bén như mọi khi, trả lời: “Tối hôm qua con ngủ tương đối sớm.”



Tần phu nhân quan sát y, sắc mặt hồng hào, đúng là chỉ có ngủ tương đối sớm mới có sắc mặt tốt như vậy.




Nhưng, không đúng, tối qua bà đã tố giác gương mặt thật của người này với Tần Vũ, Tần Vũ không thể không hỏi cung hắn, hay là Tần Vũ không tin bà, nhưng không phải con hồ ly tinh này đang vụng trộm sao, sao lại ngủ sớm như vậy, chẳng lẽ là muốn chờ thêm mấy ngày, vậy thì càng tốt, bà sẽ tìm được chứng cứ rồi trực tiếp gửi cho Tần Vũ, đúng, cứ làm như vậy đi.



Tần phu nhân nghĩ đến nhập thần, không phát hiện vẻ mặt của bà đã tiết lộ một chút tâm tư, Lộ Lê cùng Tần nguyên soái liếc nhau, ăn ý không để ý.



Vì thực hiện hứa hẹn với Tần Vũ, quan trọng nhất chính là y không muốn Tần Vũ có cớ để muốn làm gì thì làm, Lộ Lê tuân thủ buổi tối 9 giờ nói chuyện phiếm với hắn, đúng 10 giờ lên giường ngủ.



Chuyện này làm cho Tần phu nhân muốn tìm được chứng cứ chứng minh y vụng trộm thất bại không thôi, mỗi ngày đều nghĩ sao hồ ly tinh kia còn chưa động tác gì a, nghĩ thôi đã thấy hậm hực.







Đảo mắt Tần Tuyết đã kết thúc huấn luyện, rốt cục có thể trở về nhà. Chuyện đầu tiên cô làm chính là dò hỏi chuyện mấy thân đã nói ngày hôm đó.



“Đừng nói nữa, anh cả con căn bản không tin lời ta, đến bây giờ cũng không đuổi hắn đi, ta hoài nghi Tần Vũ căn bản không ngả bài. Gần đây mẫu thân đang tìm chứng cứ, nhưng con hồ ly tinh kia quá an phận, cũng không biết có phải là phát hiện cái gì, mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi quy luật không chịu được.” Tần phu nhân vừa nhắc tới việc này liền tức giận. Bà dậy sớm nên giờ đang buồn ngủ rũ rượi.



Tần phu nhân không tin người hầu, sợ người hầu nói với Tần nguyên soái tự mình giám thị Lộ Lê. Bà vẫn cho là Lộ Lê cố ý mua chuộc mọi người, làm cho mọi người lầm tưởng y đang ngủ, khi tất cả đều ngủ say rồi mới lén lút ra ngoài.



Bà theo dõi vài ngày, kết quả người đó chẳng đi đâu cả, hại bà đã liên tục nửa tháng không được ngủ ngon.



“Mẫu thân à, có thể ngài đã đoán sai rồi hay không?” Tần Tuyết luôn cảm thấy không đúng, Tần gia đại trạch buổi tối có bảo vệ trông coi, thể chất y kém như vậy, sao có khả năng tránh né bảo vệ để đi ra ngoài. Nếu có người ngoài dám lẻn vào thì sẽ lập tức bị bắt lại.



“Không, không thể nào, lúc ta nói với Tần Vũ, nó rất tức giận.” Nếu không phải thì nửa tháng này bà nỗ lực làm gì.




Tần Tuyết lẩm bẩm, “Ai sẽ thích nghe mẫu thân vu tội vợ mình chứ.”



“Con nói cái gì?” Tần phu nhân quay đầu trừng cô.



“Xin lỗi, con nói sai.” Tần Tuyết ngậm miệng.



Cô không dám nói rằng thực ra cô cảm thấy Lộ Lê không dám làm việc đó, cô không thích hắn nhưng việc này rất nghiêm túc, bất kể là thật hay giả thì đều không tốt cho danh tiếng của Tần gia. Cô biết lời này mà nói ra nhất định sẽ làm mẫu thân không vui, cho nên vẫn là thôi đi.



Thật ra Lộ Lê đã sớm phát hiện có người theo dõi, sau đó thì phát hiện là Tần phu nhân. Y còn tưởng rằng bà lại có ý đồ gì, lại phát hiện bà chỉ đeo bám, không làm cái khác, y cũng mặc bà.



Cứ như vậy một thời gian, khi tầm mắt chăm chú kia biến mất, Lộ Lê còn tưởng rằng bà rốt cục từ bỏ, lại biết Tần phu nhân thì ra là bị bệnh.



“Con ở nhà chăm sóc bà ấy, đang yên đang lành lăn lộn mình đến bị bệnh, cũng không biết mẫu thân con gần đây đang làm gì, nửa đêm dậy rất nhiều lần.” Tần nguyên soái căn dặn xong thì đi làm.



Tần Tuyết thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ phụ thân lại hỏi nửa đêm mẫu thân làm gì, nói ra sẽ rất mất mặt. Cô quay người thấy Lộ Lê đi tới.



“Làm sao mà mẫu thân ngã bệnh, nghiêm trọng không, có gì cần anh hỗ trợ không?”



“Không cần, chỉ cần anh cách xa mẫu thân chút, mẫu thân sẽ tự khỏi.” Tần Tuyết nói xong hất đầu rời đi.



Lộ Lê luôn cảm thấy ánh mắt của cô có chút kỳ quái, cũng không nghĩ nhiều. Không cần Tần Tuyết nói y cũng sẽ cách Tần phu nhân một khoảng.



Bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ. Tần phu nhân bị bệnh liên tiếp nhiều ngày, mỗi ngày đều không có tinh thần, ba bữa đều là người hầu bưng lên. Vất vả nghỉ ngơi bảy, tám ngày, sắc mặt bà rốt cục tốt lên, nhưng hai má đã gầy không ít.



Biên giới rốt cục cũng truyền tin tức về, Tần Vũ suất lĩnh quân đoàn I đánh bại quân đội của đế quốc Solo, chiếm hạm Vinh Diệu đang trêи đường trở về.



Tuy mỗi lần Tần Vũ xuất chiến thì kết quả cuối cùng đều chỉ có một, thế nhưng mỗi lần tin tức truyền về vẫn có thể gây nên náo động rất lớn. Ngay cả Tần phu nhân vẫn chưa khỏi hẳn cũng đã sớm ngồi trêи ghế sa lon xem tin tức, vui vẻ nên buổi tối ăn uống cũng ngon miệng hơn.



Nếu không nhằm vào Lộ Lê, bà kỳ thực là một người mẹ tốt, chỉ là có lúc quá cố chấp.



Lộ Lê cũng vui mừng, trở về phòng liền gọi video cho hắn, bây giờ mới gần 7h nhưng y đã không đợi được. Đầu bên qua một hồi mới nhấc máy, Tần Vũ xuất hiện trêи màn hình, thần sắc bình tĩnh hờ hững, không có vẻ vui sướиɠ vì thắng lợi, như đây là một việc không thể bình thường hơn.



“Nghe nói các anh đánh bại đế quốc Solo, tốc độ thật nhanh, còn không đến một tháng.” Lộ Lê dựa lưng vào ghế sofa mềm mại, thoải mái nheo mắt thích ý cực kỳ.



Tần Vũ ‘ừ’ một tiếng, nhìn y một lúc mới nói, “Khoảng thời gian này em rất an phận.” An phận quá mức, làm hắn hi vọng vợ có thể phạm một chút sai lầm.



Lộ Lê sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ý hắn, hai má ửng đỏ, “Không phải là từ ngày đó anh vẫn luôn nghĩ cái này đi.”



Tần Vũ không trả lời.



Lộ Lê từ vẻ mặt hắn nhìn ra đáp án, lẽ nào lúc trước sảng kɧօáϊ tha thứ y là vì



ý đồ này. Nhưng nghĩ lại thì, nếu y không nói như vậy thì Tần Vũ chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha. Có được tất có mất, quả nhiên là định luật.