Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 103: Ướt Sũng






Thất Dạ đối với việc Đường Na để Gia Mậu đi không có ý kiến gì, cô tin rằng tại bữa tiệc trong cung điện này, sẽ không có mấy người đủ bản lãnh xuống tay với Gia Mậu và Tắc Tây Lợi Á. Cô biết rõ, so với cô, bản lĩnh của bọn họ tất nhiên lợi hại hơn rất nhiều.

Cô đã nghe Tuyết Lỵ nói qua những giai thoại về Tắc Tây Lợi Á.

Đều cùng là nữ giới, nhưng Tắc Tây Lợi Á so với những thiên kim hào môn bình thường khác không giống nhau. Cô từ nhỏ tinh thông cưỡi ngựa, bắn súng, võ nghệ quyền cước, chưởng, côn, ở phương diện văn học cùng nghệ thuật, lại cũng rất có thành tựu. Nghe nói cô ta không chỉ có một số tài năng thiên bẩm, mà con tinh thông âm nhạc cùng hội họa, là một cô gái văn võ song toàn hiếm có.

Theo quan sát từ vẻ ngoài, cô ta mềm mại như vậy, hoàn toàn không nhìn ra cô ta có cái khả năng gì đáng nói. Đáng tiếc, chân nhân bất lộ tướng. Mấy giai thoại của cô ta trong quân đội, ở tiền tuyến đều khiến Thất Dạ có chút tò mò.

Cũng giống như đám người Gia Mậu, Tư Á, Bỉ Lợi cô ta nhập ngũ, không có dựa vào nửa phần thế lực của gia tộc, đều là đi lên từ binh lính bình thường, kiến công lập nghiệp. Đồng thời, trong quân đội, các truyền thuyết bất luận về văn hay võ, người có thể so tài với cô ta không nhiều lắm. Vì vậy, cô ta mới có thể tuổi còn trẻ như vậy, liền bò đến vị trí Trung tướng. Nếu như không phải là bởi vì có nhân tài như Gia Mậu, Tư Á, Bỉ Lợi ở đây, chỉ sợ hôm nay cô ta sẽ trở thành người duy nhất trong hoàng thành Lạp Ma hô phong hoán vũ, một nữ tướng không gì không làm được.

Những thứ này, mặc dù chỉ là lời đồn đãi, nhưng đã có ngôn luận như vậy truyền ra, tất nhiên những điều đó không chỉ là lời gió đưa! Vừa rồi cô không có coi thường ánh mắt của Gia Mậu nhìn Tắc Tây Lợi Á, trừ cưng chiều ra, cũng có thêm một phần kính nể. Có thể làm cho người đàn ông như vậy coi trọng, cõi đời này sợ rằng không có mấy người!

"Bọn họ có thể sẽ nói chuyện riêng khoảng nửa giờ, cô tự mình tìm thú vui đi, hai mươi phút sau, tập hợp lại ở chỗ này!"

Thất Dạ vẫn còn đang đưa mắt nhìn bóng dáng của Gia Mậu cùng Tắc Tây Lợi Á chưa hoàn toàn biến mất, bên tai, liền truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của Đường Na. Cô quay mặt, nhìn về phía Đường Na, nhưng thấy vẻ mặt cô ta lành lạnh, con ngươi không khỏi nhẹ nhíu lại.

Đường Na không nhìn cô thêm nữa, xoay người, cầm một ly rượu Kê Vĩ, liền hướng về một góc vắng.

Trong tay còn bưng ly rượu trước khi Gia Mậu rời đi đưa cho cô, Thất Dạ nhướng mày, đung đưa cánh tay, đem cái ly kia đặt lên khay rượu trên tay một nữ phục vụ đang đi tới.

Đáng tiếc, đúng lúc này, người nữ phục vụ kia đột nhiên cả người lao về phía trước. Đoán chừng, không phải cô ta tự mình vấp ngã, mà có thể là vấp phải người khác, mới xảy ra chuyện như vậy. Mà những cái ly trên tay cô ta, bởi vì va chạm mà phát ra “loảng xoảng” mấy tiếng. Theo thân thể mất thăng bằng ngã xuống đất của cô ta, tất cả chất lỏng trong mấy cái ly, đều dội về hướng Thất Dạ.

Cho dù Thất Dạ có phản ứng nhanh hơn nữa, cũng bởi vì xung quanh có quá đông người, không gian vô cùng chật chội nên không có biện pháp hoàn toàn tránh được hết số rượu trong ly kia dội vào. Quần áo của cô, trong nháy mắt bị vấy bẩn một mảng lớn, vào lúc này, có thể nói có chút chật vật. Mà cô mắt thấy cô gái kia đang sắp té xuống đất, lại không thể không đưa tay đỡ đối phương một cái, khiến cho cô ta không đến nỗi trực tiếp ngã sấp trên mặt đất —

**! ! !

Trong lòng Thất Dạ, khẽ nguyền rủa một tiếng. Cô cắn răng, ngước mắt lạnh lùng nhìn sang người nữ phục vụ kia, bàn tay nắm bả vai cô ta hơi dùng lực đẩy, để cho cô ta cách mình ra một chút, đồng thời thân thể đứng thẳng lại.

Nhìn mặt cô mang theo vẻ tối tăm, người nữ phục vụ kia bị sợ đến sắc mặt tái nhợt, lo lắng nói: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý, thật vô cùng xin lỗi, tôi lau giúp cô!"

Tình huống như vậy, khiến trong lòng Thất Dạ có bất mãn nhiều hơn nữa, cũng không còn biện pháp mở miệng trách mắng ra lời. Cô hít sâu, bình ổn lại cảm xúc của mình, thấy tầm mắt của nhiều người xung quanh cũng đang nhìn về phía này, mắt lạnh trừng mắt liếc người nữ phục vụ, nói: "Không cần, cô chỉ cần nói cho tôi biết, toilet ở đâu là được rồi!"

"À?" Nữ bộc hơi mất hồn nửa giây, đầu ngón tay cũng đã chỉ về một hướng khác: "Ở bên kia!"

"Cảm ơn!" đầu ngón tay Thất Dạ khẽ phẩy phẩy hai cái lên vết bẩn trước ngực, rút lấy một xấp khăn giấy để trên bàn thức ăn bên cạnh lau qua vài cái trên quần áo của mình. Sau đó, bỏ lại những lời bàn tán xung quanh, bước nhanh về hướng toilet.

Cho đến khi bước chân của cô đã đi xa, trận sóng gió nhỏ này, mới dần dần tiêu tán.

"Chuẩn bị xong chưa?" Ở một góc tối âm u cách xa chỗ đám người kia, có một giọng nói lạnh nhạt tối tăm vang lên.

"Dạ, theo phân phó của ngài, tất cả đều đã sẵn sàng!"

"Tốt, nghe lệnh của tôi mà làm việc!"

"Dạ!" người kia đáp lại.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Sau khi bước vào toilet, Thất Dạ liền cảm thấy rất may mắn, lúc này bên trong phòng chỉ còn lại một người. Ánh mắt của cô nhanh chóng quan sát một vòng xung quanh, tầm mắt ngừng lại trên người của cô gái trẻ đang rửa tay, lòng bàn tay đồng thời đè lại tay nắm của cửa phòng toilet, để phòng có người bên ngoài lại muốn đi vào, im lặng đợi người kia rửa tay xong.

Đối phương sau khi rời tay khỏi vòi nước, từ trong xắc tay móc ra một cái khăn tay nhỏ. Cô ta ngước mắt, ánh mắt nhìn vào trong gương, liếc thấy Thất Dạ đứng ở đó đang sâu kín nhìn mình chằm chằm, liền cảm thấy lạnh sống lưng, không tự chủ được quay mặt lại, tầm mắt đụng vào ánh mắt của Thất Dạ.

Mí mắt Thất Dạ nhẹ nhàng nhíu lại, trong con ngươi, thoáng lộ chút mong mỏi, cô gái kia bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc. Cô ta vội vàng bước về phía trước vài bước, tránh khỏi ánh mắt của Thất Dạ muốn chạy ra phía cửa.

Nhìn bộ dáng lo âu lại đầy khẩn trương của cô gái kia, Thất Dạ cảm thấy có chút buồn cười. Đầu ngón tay đang đè lên nắm cửa khẽ dùng lực, giúp cô gái kia mở cửa.

Cô gái kia vội vàng bước ra ngoài, mà Thất Dạ, mắt lạnh liếc về phía đám người ngoài cửa đang muốn bước vào toilet, lấy ánh mắt hù dọa bọn họ, sau đó tiêu sái đưa chân đạp cửa phòng một cái, sau khi cửa phòng khép lại, gọn gàng linh hoạt khóa trái cửa phòng lại.

Sau đó, cô cởi bỏ áo khoác, cố gắng muốn gột sạch vết bẩn đủ màu sắc vì bị rượu Kê Vĩ đổ vào.

Chỉ tiếc là, loại rượu kia không biết là được điều chế từ nguyên liệu gì, vô luận Thất Dạ gột dưới vòi nước như thế nào, cũng không cách nào gột sạch được những vết bẩn kia. Sau đó, cô lại dùng chút dung dịch rửa tay gột một lần, vẫn như cũ không cách nào tẩy sạch được những vết bẩn đó. Cô không khỏi nhíu chặt lông mày, lấy áo từ dưới vòi nước ra, dùng sức vắt khô.

Y phục quá ướt, cô không thể mặc lên người như vậy. Nhưng là, hiện tại cô mặc y phục cận vệ cũng chỉ mặc vào một cái sơ mi đơn giản, bởi vì là màu trắng, lúc này bị thấm ướt thoáng chuyển màu lục, làm cả người cô xem ra vô cùng chật vật. Cô không mặc áo khoác cũng không được, mà mặc cũng không xong, lúc này, thật đúng là không biết nên như thế nào cho phải!

"Cộc, cộc, cộc - "

Đang lúc cô buồn bực, cửa phòng vang lên tiếng gõ.

"Cút xa một chút cho tôi!" Thất Dạ tâm tình không tốt, tự nhiên không có muốn mở miệng, chỉ lạnh giọng quát: "Không cần phiền tôi!"

"Tiểu thư Nam Hi. . . . . ." Tiếng gọi mang theo cảm giác nhè nhẹ lại có chút khẩn trương, từ bên ngoài truyền vào: "Xin lỗi, đã làm phiền cô. Chỉ là. . . . . . Trước hết cô có thể mở cửa ra đã không"

Giọng nói này, mặc dù rất xa lạ, nhưng Thất Dạ xác định, mình đã từng nghe qua ——

Là giọng nói của cô gái đã dội cả đống rượu Kê Vĩ lên người cô.

Đầu lông mày của cô nhíu chặt lại, đang nghĩ muỗn hỏi đối phương có chuyện gì, cô gái kia lại mở miệng: "Cô làm như vậy, sẽ tạo thành phiền toái không cần thiết ọi người, mời mở cửa ra đã, chúng ta có thể giải quyết chuyện này."

"Thì ra cô có biện pháp giải quyết?" Thất Dạ thấp giọng xuy một cái cười lạnh.

"Tôi giúp cô mang một bộ y phục tới. . . . . . Mặc dù không thật tốt nhìn, nhưng hiện tại cô mặc cũng không đến nỗi nào. Tôi nghĩ, cô mặc nó sẽ rất thích hợp."

Thất Dạ nghe vậy, ánh mắt liếc về phía gương, liền thấy quần áo mình giống hệt như một tấm vải nhuộm đa sắc vừa được vớt lên khỏi thùng thuốc nhuộm, không khỏi đưa tay vỗ nhẹ vào trán, di chuyển về phía cửa phòng mở cánh cửa ra.

"Tiểu thư Nam Hi, cho cô!" Bên ngoài, xuất hiện gương mặt của cô gái, trong tay cô ta xách theo một cái túi, đưa tới trước mặt Thất Dạ.

Đứng ở sau lưng cô ta, còn có mấy người dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô và cô ta.

Thất Dạ đưa tay nhận túi, ánh mắt nhàn nhạt liếc đám người kia một cái, không mặn không nhạt nói: "Chờ thêm mấy phút nữa đi!"

Sau đó, tiêu sái đóng sầm cửa phòng lại.

"Là ai vậy? Thật phách lối!"

"Còn không cho người vào toilet, cô ta cho rằng mình là ai?"

"Cũng chỉ là đồ chơi được thượng tướng đại nhân A Nhĩ Bá Đặc mua về mà thôi, chảnh cái gì mà chảnh!"

". . . . . ."

Những lời nói kia, rất trong trẻo, có thể nhất nhất truyền vào trong tai cô gái đang trong phòng rửa tay thay quần áo. Cô lơ đễnh, ngược lại thả chậm động tác thay quần áo, cứ để cho đám người đó chờ đi. Cho đến lúc cô khoan thai tự đắc thay xong quần áo, từ trong gương nhìn thấy một thân trang phục trắng như tuyết, thật là vô cùng chói lọi, có vẻ thần thái cả người cũng sáng bừng lên, đủ để sánh ngang với lúc vừa rồi thấy Tắc Tây Lợi Á, tâm tình liền vui vẻ thu thập lại quần áo của mình, sau đó đi tới mở cửa phòng.

"Cô là cái gì? Cho toilet là của cô sao?"

"Đừng tưởng rằng có chỗ dựa là thượng tướng đại nhân A Nhĩ Bá Đặc thì ngon, cô bất quá cũng chỉ là một món đồ chơi thôi. Tới những nơi thế này mà thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc cũng không mua cho cô lấy một bộ y phục đẹp mắt một chút, đủ để chứng minh cô không có được coi trọng bao nhiêu rồi!"

"Đúng là, một món đồ chơi cũng dám ở chỗ này cho chúng ta một trận đùa bỡn!"

". . . . . ." .

Tiếng chỉ trích nhắm vào đầu cô vang dội khắp cả toilet, cả đám con gái cũng cao ngạo nhìn chằm chằm cô, có vẻ tương đối không vui.

Thất Dạ chỉ coi các ả là thúi lắm, xách theo túi quần áo của mình, ngẩng đầu mà bước cất bước muốn rời khỏi toilet.

"Cái người tên Nam Hi ——"

Chợt, sau lưng có một tiếng gọi.

Thất Dạ mới quay mặt sang, liền bị dội một thân nước lạnh ướt đẫm, cô mới vừa thay y phục, tự nhiên liền hoàn toàn ướt đẫm. Lần này, thậm chí ngay cả sợi tóc cũng bị tai họa. Cô đứng ở nơi đó, ướt sũng, so sánh với trước không biết nhếch nhác gấp bao nhiêu lần.