Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 123: Ngày Đặc Biệt






Thì ra là hiểu nhầm cô là vị thiên kim bình phẩm rượu giỏi – Tạp Lạc Nhi • Hi!

Biết được một điểm này, lại xét thấy lần đầu tiên Nam Tuyệt Hiêu gặp mặt cô, liền nắm chặt cô gọi cô là "Tiểu thiên sứ", quản gia của anh, cũng gọi cô là "Tiểu thư Tạp Lạc Nhi", tâm Thất Dạ lạnh cứng. Cô mấp máy môi, não bộ vận hành lien tục, bỗng nhiên ngước mắt, nghiêng mắt lạnh lùng nhìn Gia Mậu: "Không phải!"

"Sao?" Con ngươi Gia Mậu, nhẹ nheo lại.

"Tôi không phải Tạp Lạc Nhi • Hi!" Đầu óc lần thứ hai bỏ quên đằng sau vai mình có ấn ký, lòng bàn tay Thất Dạ hướng lồng ngực Gia Mậu hơi đẩy ra, lùi nửa bước về phía sau, đầu nhỏ thoáng ngẩng lên, lạnh lùng nói: "Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, nếu như hôm nay anh dẫn tôi đến đây để thăm dò xem tôi là ai, vậy thì tôi có thể nói cho anh biết. Tôi chỉ là Nam Thất Dạ, không phải ai khác! Cho dù anh có tin hay không, nói tóm lại, những chuyện như mất trí nhớ, xuyên qua. . . . . . Không, không bao gồm xuyên qua. Dù cho không giải thích thân phận chuyển dời, căn bản không có bất kỳ quan hệ với tôi, hiểu không?"

"Cô kích động gì chứ?" Gia Mậu “hừ” nhẹ, đột nhiên đưa tay ra, cầm chai rượu đỏ bên cạnh qua.

Rượu này, đã được mở ra, nhưng thấy người đàn ông cứ dùng đầu ngón tay dọc theo nút gỗ cạy mở, một âm thanh vang lên, bọt rượu cứ thế trào ra rớt xuống sàn nhà.

Lòng Thất Dạ không hiểu sao lại run lên.

Gia Mậu khẽ ngẩng đầu lên, trực tiếp giơ chai rượu lên, nhẹ nhấp một ngụm rượu vang.

"Rượu vang không phải uống như vậy." Thất Dạ theo bản năng mở miệng.

"Hả?" Hình như Gia Mậu tương đối cảm thấy hứng thú với câu nói của cô, cười khẽ một tiếng: "Vậy thì, cô nên làm mẫu một lần, phải uống như thế nào?"

"Như vậy!" Thất Dạ tiến lên, đoạt lấy chai rượu của anh, ánh mắt lướt nhìn bên cạnh, cầm một ly thủy tinh đế cao, đem rượu bên trong chai, nhẹ nhàng đổ ra, sau đó lắc lắc, chậm rãi uống một hớp.

Đó là một loại chất lỏng thơm ngọt tinh khiết, chính là loại rượu vang thượng hạng. Cách làm vừa nãy của Gia Mậu, thật làm lãng phí loại rượu này.

Muốn thưởng thức loại rượu vang này, không phải là uống một hớp là xong. Đó không khác gì uống nước lọc, không phải là thưởng thức rượu.

Nhưng khi chất lỏng này chảy vào bụng, lông mày cô nhíu lại, không nhịn được mà cầm ly rượu lên, nhìn xem màu sắc của ly rượu. Sau đó, sắc mặt của cô, hơi thay đổi, thất thanh nói: "Cái này. . . . . . Cũng là rượu vang sản xuất năm 2133 tại thành Đức Lan?"

Chai rượu vang này, thậm chí có một cái tên, gọi là Hi!

Cũng chính là — — Hi!

Lấy tên của gia tộc Hi để đặt tên, đó là bởi vì. . . . . . Cái này chính là tổ tông của gia tộc Hi, một thiên kim tiểu thư của gia tộc tự mình ủ rượu. Nghe nói, loại rượu này, bây giờ có mặt trên thành phố, đã coi như báu vật vô giá!

Những thứ này, đều mơ hồ xuất hiện trong đầu Thất Dạ.

Chỉ là, những ngày qua cũng như cho đến bây giờ cô cũng chưa nghe qua chuyện này, tại sao bây giờ lại cảm thấy quen thuộc như vậy chứ?

Rốt cuộc, là tại sao?

"Làm mẫu không tệ!" Ở thời khắc vẻ mặt của cô gái đờ đẫn, lòng bàn tay của Gia Mậu đưa ra, từ giữa ngón tay cô, đoạt lại ly rượu. Anh học theo động tác của cô, chậm rãi lắc lắc ly rượu, đem chất lỏng màu đỏ từ từ rót vào trong miệng.

Đầu lông mày của Thất Dạ nhíu nhíu, có chút lạnh lùng trừng mắt nhìn anh.

Không biết anh vô tình hay cố ý, tóm lại, cánh môi anh vừa chạm vào ly, đúng vị trí mà cô vừa uống rượu. Người đàn ông này, sau khi nâng ly nhấp một ngụm, còn không quên liếm môi mỏng, động tác kia có ám chỉ gì, không cần phải nói, Thất Dạ đều hiểu!

Không có lúc nào là anh không có tư tưởng bẩn thỉu - khốn kiếp!

Chỉ là, động tác thưởng thức rượu vừa rồi của anh, quả thật là hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu! Làm cô, mặc dù ngọn lửa bay lên từ nội tâm, nhưng vẫn không nhịn được, mà nhất thời mất hồn!

"Sao lại nhìn tôi như vậy, cảm thấy tâm hoả dồi dào?" Mặt Gia Mậu giãn ra, cúi đầu cười, đổ them rượu vào ly, chuyển tới trước mặt cô: "Muốn uống sao?"

"Không cần!" Thất Dạ không chút do dự, liền cự tuyệt.

Anh đã uống ly rượu đó rồi, sao cô có thể đụng vào. Cô cũng không đần như vậy, muốn cùng anh hôn gián tiếp...!

Gia Mậu cũng cười nhạt một tiếng, khuôn mặt thoáng hiện ý cười.

Anh nói: "Tôi cảm thấy, cô nên thưởng thức thêm chút nữa, bởi vì, nó vô cùng tuyệt!"

Sau đó, ngửa đầu đổ ly rượu vào miệng.

Thất Dạ lạnh nhạt “hừ” nhẹ: "Muốn thưởng thức thì anh tự mà thưởng thức, tôi không hứng thú!"

Nhưng một giây kế tiếp, cô liền cảm thấy bả vai bị một sức mạnh nào đó đè chặt, cánh tay người đàn ông lộ ra, nắm tay cô mở ra, thả ly rượu vào tay cô, nắm hàm ếch của cô, cánh môi dán sát theo khóe miệng cô, thời khắc tim cô đập nhanh và loạn nhịp, dùng lưỡi tách hàm răng cô ra, đem chất lỏng trong miệng anh, từng giọt từng giọt hướng vào trong cổ họng cô — —.

Hương vị của chất lỏng này từ từ xâm nhập vào trong lòng Thất Dạ, khiến trái tim cô kích thích đến rung động, lại rung động.

Nhưng mà, cô lại không thoát khỏi khống chế của anh.

Lưỡi người đàn ông, sau khi rót rượu sang miệng cô cũng không rời đi, mà ở trong miệng nhỏ của cô, tùy ý thăm dò, sau đó khóe miệng hơi bĩu một cái, đáy mắt sáng lấp lánh, nhàn nhạt nói: "Tôi cảm thấy, rượu vang phải nhâm nhi thưởng thức, hương vị càng tuyệt hơn!"

"Biến ~ thái!" Đổi lấy một câu khẽ nguyền rủa của Thất Dạ.

Gia Mậu hoàn toàn không để ý. Cánh tay dài của anh theo bả vai cô tìm tòi, vòng chắc cô, cười yếu ớt: "Uống chút rượu, ban đêm trôi qua tốt đẹp, nghênh đón một ngày mới, bây giờ chúng ta làm chuyện cần làm! Mang theo cái ly, đi thôi!"

Anh nói xong, buông lỏng cô, xoay người, đi về hướng đường lúc tới.

Ánh mắt Thất Dạ lướt qua hầm rượu, cảm xúc khó hiểu quanh quẩn trong lòng cô, không cách nào tan biến.

"Nếu như cô muốn hiểu ra cảm giác trong lòng, tôi không ngại sau này cô sẽ thường có thời gian tới đây một mình. Mật mã cửa là ih¬cya, dùng vân tay cô lướt qua, cô liền có thể tới bất cứ lúc nào!" Vào thời khắc này, giọng nói của Gia Mậu lại từ từ vang lên.

Thất Dạ phục hồi tinh thần từ trong kinh ngạc, tim hơi đập mạnh và loạn nhịp, liếc nhìn người đàn ông.

Mặt mày đối phương thâm thúy, trừ đáy mắt phát ra tia sang lạnh, lại nhìn không ra tâm tình khác của anh.

Thất Dạ đột nhiên có một ảo giác: tối hôm nay, Gia Mậu cố ý mang cô tới chọn rượu!

Hôm nay là ngày đặc biệt sao?

Anh muốn giúp cô hồi tưởng lại chuyện gì, hay là . . . . . Bản thân anh nhớ tới cái gì?

Cô không biết!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Không gian rộng lớn như vậy, ánh đèn mờ mờ, trừ ánh đèn neon sáng rực bên ngoài chiếu vào, thế giới này, gần như không sinh tồn bất kỳ cái gì.

Thật ra thì, ngồi đàn ông ngồi giữa ghế sofa, vẫn còn sống.

Người đàn ông chỉ lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt có chút tĩnh mịch, con ngươi lại hiền hòa.

Dĩ nhiên, những thứ này cũng chỉ xuất hiện trước lúc Vưu tiến vào không gian này. Thời điểm Vưu dừng chân trước mặt người đàn ông, đôi chân người đó đang gác trên bàn trà đặt xuống, lông mày nhàn nhạt nhếch lên, liếc nhìn Vưu, thanh âm có chút lạnh: "Sao rồi?"

"Chủ nhân, toàn bộ đã chuẩn bị xong. Thời gian vừa đến, là có thể mời khách." Vưu bước chân lên phía trước, cầm chai rượu trên mặt bàn, rót rượu vào trong ly người đàn ông đặt trên bàn trà, sau đó đưa cái ly đến trước mặt người đàn ông: "Cho!"

"Ban đêm không có ánh trăng." Thân thể Nam Tuyệt Hiêu từ từ đứng lên, bước tới dọc theo bên cửa sổ, nhìn giữa khoảng khôn trừ màu sắc ánh đèn ra, tất cả đều là mây đen che đỉnh, bên môi quét xuống nụ cười lạnh thấu xương: "Thật đáng tiếc!"

Ở phía sau, Vưu chỉ đáp một tiếng "Vâng", không dám nhiều lời.

Kể từ sau khi tiểu thư Tạp Lạc Nhi rời đi, hàng năm cứ đến ngày này, chủ nhân sẽ luôn ngồi một mình suốt cả đêm, không thích bị quấy rầy. Hơn nữa, anh còn uống..., rượu vang năm 2133 sản xuất tại thành Đức Lan!

Có thể là. . . . . . Vì tưởng niệm đi!

"Không biết, bây giờ cô ấy trôi qua như thế nào." Nam Tuyệt Hiêu đột nhiên nghiêng mặt, con ngươi thâm thúy nhàn nhạt liếc về hướng Vưu: "Vưu, cậu nói đi?"

"Này — —" Cái vấn đề này, thật làm khó Vưu. Cho dù anh có trả lời như thế nào, thì chủ nhân cũng sẽ không vui vẻ. Muốn nói điều tốt lành, nhưng hôm nay tiểu thư Tạp Lạc Nhi không ở cạnh chủ tử, cô ấy đã qua đời, sao chủ nhân có thể vui vẻ? Nếu nói không tốt, chủ nhân sẽ càng không vui vẻ. Bởi vì ngài ấy vẫn hy vọng tiểu thư Tạp Lạc Nhi còn ở bên người, nhưng hiện tại cô ấy không ở đây, ngài ấy đương nhiên không vui. Không có tử huyệt.

"Ha ha, Vưu, tôi không ăn cậu, sợ cái gì?" Mắt thấy bộ dạng khổ sở của Vưu, Nam Tuyệt Hiêu vỗ vai cậu ta, thanh âm rất nhạt, mặt mày lại buồn rười rượi, lộ ra một tia lạnh lẽo: "Cậu có thể không trả lời! Cậu phải biết, hôm nay, tôi sẽ rất nhân từ!"

Không sai, hôm nay anh sẽ rất nhân từ, cho dù có bất kỳ kẻ nào đắc tội với anh, đều được đặc xá vô tội. Nhưng nào có ai biết, ngày mai, có thể anh đột nhiên nhớ lại, sẽ truy cứu tới cùng chứ?

Đáy lòng Vưu thở dài, nói: "Chủ nhân, ngài nên nghỉ ngơi!"

"Đi ra ngoài!" Cánh tay Nam Tuyệt Hiêu phất phất, con mắt sắc ngưng tụ tia u ám.

Khóe môi Vưu giật giật, cuối cùng, cũng nặn ra một chữ "Dạ", liền lui ra.

Bả vai Nam Tuyệt Hiêu dọc theo vách tường thủy tinh khẽ dựa vào, một lần nữa ánh mắt lại ngây ngốc liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giờ phút này, vẻ mặt anh càng thêm mấy phần đáng sợ hơn.

Tiểu thiên sứ của anh, có phải tự do thoải mái ở bên ngoài, nên không muốn quay về bên cạnh anh nữa rồi sao?

Sao anh có thể để cho chuyện này xảy ra chứ?

Cô ấy nhất định sẽ trở lại!

Cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở cạnh anh.

Vĩnh viễn, trọn đời!

Không được rời đi!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Tối nay, tâm tư cô, có chút không yên ổn.

Nằm ở trên giường, con ngươi mở ra thật to. Đã qua nửa đêm, cô lại rất có tinh thần như cũ, ngưng mắt nhìn đám mây trôi trên bầu trời, chân trời phát ra một tia sang tỏ thê nhu hòa.

Có thể là ánh trăng sắp hiện ra rồi!

Chợt, bên cạnh giường có một trận gió lạnh lướt qua, than thể cô cứng đờ, cấp tốc đưa cánh tay ra ngoài, cố gắng ngăn chặn bóng đen đến gần!

"Quá muộn rồi!"

Giọng điệu người đàn ông tĩnh mịch vang lên trong đêm tối, giống như ma quỷ, đồng thời bàn tay to của người đàn ông, nắm cổ tay cô, hung hăng cản trở tay cô!