Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 125: Trả Giá Cao






"Tôi chỉ nói không ngủ mà thôi, cô lại nóng lòng như vậy??"

Giọng nói nhạo báng bật ra từ môi mỏng của người đàn ông, tràn đầy hài hước thích thú. Câu nói đó làm khuôn mặt đang dán chặt trên lồng ngực anh, cùng cả thân thể của cô gái không tự chủ được bắt đầu nóng lên. Cô cắn răng, dùng sức ổn định hô hấp của mình, thật vất vả cố gắng nỗ lực giúp thân thể đứng vững, lòng bàn tay đẩy lồng ngực người đàn ông muốn thoát ra ngoài, cô ho nhẹ một tiếng, rất vô sỉ mà nói: "Tôi không nóng lòng, dục tốc bất đạt. Lại nói, anh cũng không có khả năng gì đáng kể, nên tôi muốn thử xem khi có người đẹp ngồi trong lòng thì anh có thể bình tĩnh, tâm cũng không rối loạn hay không thôi!"

Gia Mậu đối với việc cô cố gắng cứu vãn mặt mũi cũng không chú ý lắm, cả người anh đều lơ đễnh, môi mỏng khẽ nhếch, đáy mắt thoáng hiện một tia u ám hoang mang: "Tới đây!"

Vừa nói vừa đưa tay ra mặt bàn cầm lấy chai rượu đỏ cùng với hai cái ly, nhằm phía ban công đi tới.

Thất Dạ nhíu lông mày, chần chờ hai giây, biết được người nào đó không muốn nói lại lần thứ hai, liền theo anh đi tới ban công. Bởi vì sợ độ cao, cô cũng không dám đi đến quá gần lan can trên ban công, chỉ đứng ở sát tường cảnh giác nhìn chằm chằm vào người Gia Mậu.

Người đàn ông đáng ghét, không còn có chỗ nào để chọn nữa sao? Tại sao chỉ nói chuyện thôi mà cũng muốn bắt cô phải đi tới ban công đây? Quả thật chính là cố ý mà, khốn kiếp! .

"Ngồi đi!" Cùng lúc đó, Gia Mậu đã ngồi xuống, khóe mắt khẽ liếc sang chỗ bên cạnh nhìn một chút, chân liền đá mạnh cái ghế sang phía cô đang đứng, nhìn Thất Dạ đưa tay giữ lấy thành ghế, cánh môi nhếch lên, nhạt nhẽo mở miệng cười.

Nhìn động tác anh nghiêng người rót rượu cho cả hai, Thất Dạ lòng tràn đầy nghi ngờ, vẫn theo lời anh nói, kéo cái ghế qua, ngồi sang một bên.

Ban công rất lớn, từ chỗ ngồi này của cô đến lan can ban công cũng chừng hai thước. Ngồi ở khoảng cách như vậy cô có cảm giác an toàn hơn!

Con mắt Gia Mậu sắc lạnh đầy u ám, bưng lên một ly rượu đỏ, nhằm phía cô gái giơ lên: "Cạn chén!"

"Chai rượu này, không phải mở ra để dùng trong buổi dạ tiệc sao? Tại sao lại đem nó ra đây uống chứ?" Thất Dạ cầm cái ly lên chạm ly cùng anh, con ngươi nhíu lại, đáy mắt có ham muốn thăm dò, không sợ chết mà nói: "Hay là nói, anh đang ở đây ăn mừng vì lý do gì?"

"Phụ nữ, quá thông minh sẽ không có lợi cho bản thân!" Gia Mậu nhấp một ngụm rượu, lười biếng dựa vào ghế mây đong đưa, khóe miệng khẽ hiện một đường cong hoàn mỹ, đáy mắt thoải mái hiện ra tầng tầng hình ảnh.

"Tôi trước kia, là một người rất yên lặng, thường thích nghe người khác nói." Thất Dạ nâng ly rượu đặt nhẹ lên khóe miệng, khẽ nếm mùi hương thơm tho của rượu vang, con mắt sắc ngắm nhìn bầu trời đêm: "Tôi chỉ là bảo vệ của những người khách, nhưng lại có cơ hội nghe được một vài lời nói thật lòng của bọn họ!"

"Cô muốn tìm sự đồng tình của tôi?" Gia Mậu thấp giọng cười cợt, trong lời nói mang theo chút lạnh nhạt.

"Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, anh biết anh rất giống một con vật không hả?"

"Hả? !"

"Con rùa!" Lúc hai chữ này thoát ra khỏi miệng Thất Dạ, cô cũng không thể nhịn được cười mà “phì” ra một tiếng.

Sắc mặt Gia Mậu có chút âm trầm. Con mắt sắc của anh gợn sóng, ánh sáng màu xanh biếc trong đôi mắt ấy vào lúc đêm khuya như thế này mang theo sự lạnh lẽo. Giống như, có thể nhìn xuyên qua người cô gái.

Thất Dạ liếc nhìn anh, nhún vai một cái: "Tôi nói như vậy, cũng không phải khinh nhục (khing thường – làm nhục) anh. Chỉ là, ở vào vị trí của tôi, hôm nay muốn biểu đạt chút ý tưởng theo lập trường cá nhân đối với anh mà thôi."

"Nói nghe một chút đi!" Gia Mậu vừa nhấp ngụm rượu, động tác ưu nhã, ngũ quan tuấn mỹ giống như một pho tượng, càng giống như một người bước ra từ trong tranh rất sinh động đẹp đẽ.

"Quá chậm chạp." Thất Dạ nhún nhún vai, lắc lắc cái ly trong tay, trong mắt tràn đầy vui thích như từng đợt sóng không ngừng tuôn trào, ánh sáng khúc xạ chiếu qua cái ly, làm nổi bật nên những ngón tay nhỏ nhắn xinh đẹp thậm chí còn soi rõ cả từng đốt ngón tay thanh mảnh của cô, đột nhiên cô cười nhẹ một tiếng, nói: "Hơn nữa, tùy lúc đều có thể co rúc vào trong cái mai kia, cô độc với thế giới riêng của riêng mình, tránh xa thế giới hỗn loạn bên ngoài. Nhưng trên thực tế, anh lại ghét mình như vậy, anh đang mong đợi có một người có thể cùng chia sẻ thế giới nội tâm. Mặc dù, anh rất muốn nói, đấy không phải là con người của anh, thế nhưng trên thực tế, đó chính là anh!"

Động tác thưởng thức rượu của Gia Mậu, hơi hơi chậm lại. Bàn tay đang cầm ly rượu, những ngón tay thon dài của anh đột nhiên siết chặt cả cái ly trong tay.

Thất Dạ nhướn lông mày muốn đi sang xem anh, nhưng nhìn thấy, thân thể cao gầy của anh đột nhiên ngồi thẳng dậy, mà ly rượu anh đang chần chừ cầm trên tay kia, đột nhiên “Bốp” một tiếng, nó đã tan vỡ thành từng mảnh vụn. Tay của anh, trong nháy mắt thấm đỏ màu máu, cái màu sắc ẩm ướt, một dòng một dòng tuôn chảy qua từng khẽ tay trắng nõn, từng giọt từng giọt rơi xuống trên cái thảm thô thiển màu vàng nhạt dưới sàn, thấm sâu vào đó như những bông hoa hồng tươi tắn xinh dẹp đang hé nở. Cho dù là từ góc độ nào đi nữa đều làm cho người ta nhìn vào mà thấy sợ hãi!

Nhịp tim của cô vội vàng nảy lên “thình thịch” sau đó giống như đột ngột dừng lại trong hai giây.

Cô không có hành động gì, ngược lại sau khi sự kinh ngạc qua đi, lúc thấy ánh mắt của anh đang nhìn cô, đôi môi mọng khẽ hé mở, nâng chén, đem toàn bộ rượu trong ly, từ tử đổ hết vào cánh môi xinh đẹp!

Làm sao có thể diễn tả hết tâm trạng của cô lúc này cho thật thỏa đáng đây?

Đúng rồi, uống rượu ăn mừng, phải là rất vui vẻ đi!

Bởi vì rốt cuộc trong trận chiến với Gia Mậu, cô đã trả lại một đòn phản kích thật hoàn mỹ.

Yên tĩnh suy nghĩ, tìm cách phá hoại tâm trạng của đối phương. Cho anh ta biết, thật ra thì sự tồn tại của cô, cũng không phải là không ảnh hưởng gì tới anh ta. Ít nhất, cô có thể nhìn thấu, trong lòng anh ta có một nỗi đau, cũng hiểu được, cách khuấy động nỗi đau đó lên như thế nào. Cô tin tưởng nếu cứ như vậy, đối phương ít nhiều, cũng sẽ được cái này mất cái khác, để cho cô có cơ hội thừa cơ lợi dụng dành thắng lợi!

"Cô cảm thấy, mình rất hiểu rõ tôi?" Gia Mậu phát biểu, cũng chỉ trong một nháy mắt mà thôi, tất cả vẻ mặt đều bị anh ta thu lại rất nhanh, khôi phục lại nụ cười trước sau như một, cười như không cười. Thân thể cao lớn của anh ta, chậm rãi đứng lên, dọc theo ban công, đến gần cô.

Thất Dạ nắm ly rượu trong tay, khẽ run lên. Cô rất muốn cố giữ vững bình tĩnh, nhưng cô lại không biết được người đàn ông này rốt cuộc muốn làm cái gì, chỉ đành phải cắn răng mở miệng, cố gắng phân tán nỗi sợ hãi của mình, nói: "Thế nào, bị người khác nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, thì anh liền muốn giết người diệt khẩu sao?"

"Làm sao có thể?" Đôi môi mỏng của Gia Mậu nhàn nhạt giương lên, đáy mắt chứa đầy những tia sáng đang luân chuyển. Cánh tay của anh ta nhẹ duỗi một cái, đầu ngón tay liền nắm lấy bả vai cô, đồng thời cầm lấy cái chén trong tay cô, kéo siết cô đứng lên: "Cô, nếu có thể nhìn thấu tâm tư của tôi, khẳng định, cô sẽ biết được, hiện tại tôi rất muốn cùng cô nhảy một điệu chứ?"

"Cái gì?" Giọng nói của Thất Dạ, ngay cả khi lọt vào tai cô cũng không khỏi cảm thấy có chút chói tai. Hô hấp của cô như ngừng lại, khóe mắt hung hăng nhìn chằm chằm Gia Mậu: "Khiêu vũ?" Nghĩ muốn nghe lời khẳng định của anh.

"È hèm!" Gia Mậu gật đầu coi như chuyện đương nhiên.

"Ở chỗ này?"

Cái này, mới là trọng điểm! Cũng là nguyên nhân khiến Thất Dạ, cắn răng nghiến lợi!

Ở trên sân thượng khiêu vũ, mặc dù có lan can xung quanh, thế nhưng cũng không khác nào là muốn mạng nhỏ của cô đi. Cái tên chết tiệt này, biết rõ cô sợ nhất là độ cao, tại sao lại có thể ra tay ác liệt như thế? Đã vậy lại còn ra vẻ khiêu vũ trên sân thượng chính là một chuyện đương nhiên?

Không, chuyện này, đánh chết cô cũng không làm!

"Biết không, Nam Thất Dạ!" Nhìn cả khuôn mặt cô đang nhăm nhó thành một đám, cánh tay Gia Mậu chợt ôm vòng theo cái eo nhỏ nhắn của cô, giọng nói mang theo ý lạnh tàn khốc: "So với tôi, cô lại càng giống một con rùa! Bản thân mình tự xưng là không sợ trời không sợ đất, nhưng cô lại sợ một chuyện. . . . . . Cô ngay cả một cái ban công nho nhỏ như thế này cũng không thể chinh phục được, vậy thì cô làm sao có thể giải quyết những chuyện khác đây?"

Thân thể dán chặt vào lồng ngực anh, lúc này Thất Dạ có thể cảm nhận phần nào sự ấm áp được truyền đến trong những lời nói kia của anh. Mà cả người đang run rẩy, cùng hai chân cũng va lập cập vào nhau của cô, thật sự dường như cũng có bình tĩnh lại chút ít, không còn liều mạng run rẩy. Cánh tay của anh dường như là có ma lực làm giảm bớt sự sợ hãi của cô.

Chỉ là lúc khóe mắt khẽ liếc nhìn ra bên ngoài, cô vẫn còn rất sợ. Nếu không, cô làm sao có thể sẽ không ngừng đem gò má dính sát vào lồng ngực người đàn ông này đây?

Phải biết, cô có bao nhiêu căm ghét đối với anh ta.

"Nhìn ra ngoài,cô nên biết, khiêu vũ cùng tôi, thì độ cao đó cũng không đáng sợ. Bởi vì, có tôi ở đây, cô tuyệt đối sẽ không. . . . . . Té xuống!" Giọng nói của người đàn ông giống như một loại bùa chú nghe rất cảm động, một tiếng một tiếng rơi vào trong tai Thất Dạ, đã dẫn dắt bước chân cô di chuyển từ từ.

Cả người Thất Dạ vẫn cứng nhắc như cũ, nhưng vì dán chặt vào người anh, bị anh ôm trọn trong vòng tay, khiến trong lòng cô như có một dòng suối ấm áp đang tuôn chảy, để cho cô bắt đầu có thể dần dàn buông lỏng theo bản năng.

Cô nghĩ, nếu như sau đó Gia Mậu không đột nhiên vừa nói vừa nhấc bổng cô lên xoay một vòng tròn, cô đoán chừng mình sẽ không có phản ứng gì lớn, những cái cảm giác mình đang bay ở ngay trên ban công như thế này khiến cho cô sợ hãi thét lên một tiếng, hai tay nhanh chóng dùng sức ôm thật chặt cổ Gia Mậu, liều mạng ôm lấy anh.

Cho đến khi, Gia Mậu dừng lại, để cho chân của cô chạm xuống mặt đất, hoàn toàn có thể đứng vững.

Cô, lại vô cùng bình tĩnh tự tại, không còn sợ hãi khi phải đứng ở trên ban công. . . . . .

"Thấy không?" Giọng nói của anh như gió thoảng, từ từ truyền vào trong tai: "Cô, không có chuyện gì!"

Đúng vậy, cô không có việc gì!

Mới vừa rồi, giống như là đang bay ở trong không trung vậy, nhưng, cô lại vẫn bình yên vô sự!

Thất Dạ không biết dùng từ gì để diễn tả cảm giác của mình lúc này, cô từ từ ngẩng mặt, có chút không hiểu nhìn vào Gia Mậu đang ở trước mặt: "Tại sao?"

"Hả?"

"Tại sao phải giúp tôi?" Con ngươi Thất Dạ có chút sâu, gằn từng chữ mở miệng: "Anh vốn là, có thể mặc kệ tôi, thậm chí, có thể coi đây là cái cớ để hành hạ tôi kia mà."

"Cô cho là, tôi sẽ vẫn dùng cùng một phương pháp giống nhau đi đối phó một người sao?" Gia Mậu cười, rất muốn đùa cợt sự ngây thơ của cô: "Nam Thất Dạ, cô có phải là quá ngu ngốc rồi hay không?"

"Tôi mới không ngu ngốc!" Thất Dạ phủi nhẹ bờ môi một cái, lạnh giọng “hừ” nói: "Tôi hiểu biết rất rõ thủ đoạn của anh có trăm ngàn vạn kiểu, nhưng chỉ một điều này, nếu như không phải có anh giúp tôi vượt qua nỗi sợ hãi, thì tôi đây nhất định trăm lần đều sẽ như một, không phải sao?"

Gia Mậu chợt đưa tay đẩy cô ra, bước chân lui về phía sau một chút, nhạt nhẽo nói: "Tôi không phải đang giúp cô, chỉ là trả lại cho cô một cái ân tình mà thôi!"

Trong mắt Thất Dạ có một tia khó hiểu.

"Cô, đã giúp tôi có thể đi ra khỏi cái mai rùa của mình, đây là điều tôi trả lại cho cô!" Khóe miệng Gia Mậu nhếch lên, chợt xoay người, nhằm phía căn phòng giậm mạnh chân đi vào.

Đầu lông mày Thất Dạ cau lại, cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua người, không khỏi hé mắt nhìn, thấy bên ngoài chính là khoảng không liền lập tức lui về phía sau hai bước, nhằm cửa ban công chạy một mạch vào trong.

Lại thấy người đàn ông bên trong, đóng cánh cửa ngay trước mặt cô.

"Này, Gia Mậu, anh làm cái gì thế?" Cô cả kinh, vội vàng xông tới, đưa tay vỗ vỗ cửa: "Mở cửa!"

"Tối nay, ngoan ngoãn ở ngoài đó ngủ một giấc đi!" Người đàn ông bên trong khẽ bĩu môi mỏng một cái, cười cười đầy tà khí: "Đây là, do cô tự cho rằng mình đúng, bản thân mình cho là, hãy ở nơi này chấp nhận. . . . . . Trả giá cao!"