Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 128: Cần Phát Tiến Một Chút






Thời khắc con mắt cô gái mở to hết cỡ.

Thân thể cảm giác đau xót cùng mệt mỏi, eo giống như bị gãy, đau đớn không chịu nổi. Cô cau mày, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua tia ảm đạm. Đôi tay dùng sức chống lên giường, lật người, lòng bàn tay của cô bưng kín mặt, vì trong đầu vẫn còn sót lại chuyện hôm qua, nên trong lòng tràn đầy xấu hổ.

Nhưng, cho dù cô có nghĩ như thế nào đi nữa, thì tất cả những chuyện xảy ra cũng không thể quay về!

Chỉ vì, người nọ dùng ngón tay cùng môi lưỡi, liền khiến cô đầu hàng — —

Tại sao, cô lại phục tùng trên người ác ma chứ?

Cô sắp không nhận ra mình là ai! Chuyện này, nếu như bị truyền ra ngoài, không chỉ có hoàng gia không tha cho cô, mà ngay cả gia tộc Ngõa La Luân cũng vứt bỏ cô sao?

Trong lòng càng nghĩ càng nhiều, cô càng bất đắc dĩ. . . . . . Càng cô tịch.

"Cộc, cộc, cộc! ! !"

Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô, lông mày cô nhướng lên, nghiêng đầu, hướng về phía bên ngoài trả lời một tiếng.

Ngoài cửa, truyền đến thanh âm của cô gái: "Tiểu thư, thiếu gia muốn gặp cô!"

Sao anh ta đột nhiên tới đây? Bình thường, bọn họ hầu như không lui tới.

Nhướng mày, Tắc Tây Lợi Á đáp một tiếng, giữ vững tinh thần, tiến vào phòng tắm rửa mặt, sau khi đổi một bộ quần áo, cô đi vào phòng khách nhỏ độc lập bên ngoài phòng cô.

Người đàn ông mặc một bộ quần áo vô cùng thoải mái, nghiêng người dựa vào ghế sofa, con mắt sắc nhìn về phía xa, tựa như ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ bay xa. Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông chậm rãi quay đầu lại nhìn cô.

"Tư Á, sao anh lại tới đây?" Tắc Tây Lợi Á khẽ cắn môi dưới, hướng về phía người đàn ông cười nhạt, nhịp chân nhẹ nhàng, thong thả bước đi: "Không ngờ, chỗ này của tôi lại có thể xuất hiện một vị khách đặc biệt như vậy!"

"Tắc Tây Lợi Á, coi như em không nguyện ý thừa nhận, tôi còn là anh trai cô đó." Khuôn mặt Tư Á hơi trầm, thanh âm có chút lạnh nhạt cùng giễu cợt.

"Vẫn không dám quên, cũng không phải không muốn thừa nhận." Tắc Tây Lợi Á cong môi đỏ mọng, cười nhạt: "Yên tâm đi, đối với chuyện này, tôi ghi nhớ trong lòng!"

Thanh âm của cô, mang theo vài phần tự giễu, truyên vào trong tai Tư Á, hiển nhiên mang theo gai. Ánh mắt anh, thoáng nhìn cô, vẻ mặt có chút nặng nề: "Nghe nói hôm nay em ngủ không dậy nổi, tới xem có chuyện gì xảy ra không. Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có việc gì." Môi Tắc Tây Lợi Á hơi cong, nhàn nhạt nhếch lên: "Ngược lại, anh quan tâm tôi như vậy, lại khiến tôi cảm thấy thật sự xảy ra chuyện gì giống như lời nói của anh!"

Mặt mày Tư Á giương lên, hơi híp mí mắt, xẹt qua tia sáng lạnh. Mặc dù chỉ là lóe rồi mất, nhưng lại thật sự xuất hiện qua.

Lông mi dày của Tắc Tây Lợi Á nhẹ rủ xuống, giả bộ không thấy, mười đầu ngón tay của cô đan vào nhau đặt trên đầu gối hai chân cô, bưng tách trà mà nữ người làm vừa mang lên, nhẹ nhàng uống.

"Tắc Tây Lợi Á." Đôi tay Tư Á ôm ngực, ánh mắt dọc theo gương mặt xinh đẹp lại có vẻ hơi tái nhợt của cô gái, thanh âm vẫn lộ ra tia lạnh lẽo: "Khoảng thời gian gần đây, em cũng tham gia cuộc gặp gia đình. Cha và mẹ lo em gặp phiền toái."

"Cho nên, bọn họ bảo anh đến gặp tôi sao?" Trong lòng Tắc Tây Lợi Á như bị quất một cái, nhếch mày nhìn người đàn ông, giọng châm biếm cùng ánh mắt lạnh lùng.

Tư Á không nói, chỉ là ánh mắt xanh ấy tiếp tục nhìn cô.

Thì ra là, như thế!

Thảo nào, anh xuất hiện trong thế giới của cô! Từ trước, trừ bỏ những chuyện có lợi cho anh ra, thì anh chưa bao giờ quan tâm tới những chuyện khác? Chẳng qua là bị cha mẹ dồn ép, nên mới biểu hiện chút "Hiếu thuận" mà thôi! Cô thật khờ dại, ngay từ đầu, cư nhiên cho rằng anh lựa chọn đến thăm cô!

"Tư Á." Tắc Tây Lợi Á nhướng mi mắt và lông mày, ánh mắt chạm vào tầm mắt Tư Á, môi đỏ mọng nhấp nhẹ, nhàn nhạt nói: "Tôi cho rằng anh nên rất rõ ràng, tôi vừa nhận chứ trung tướng, có rất nhiều việc phải xử lý. Anh cũng biết, gần đây tôi thường xuyên lui tới cung điện, chuyện vắng mặt trong gia đình là thường tình, tôi cùng trao đổi với cha mẹ, lúc đó, hình như bọn họ không có ý kiến, sao lại đột nhiên đổi ý vậy? Thế nào, muốn biểu hiện một chút, bọn họ quan tâm nhiều tới con của mình sao? Tư Á, mặc dù anh là anh trai tôi, nhưng chúng ta đều làm vì An Đức Liệt Vương, than giữ chức vị Tướng quân quan trọng, anh nên hiểu cho hoàn cảnh của tôi mới đúng. Cho nên, anh trở về nói với cha mẹ, nhớ nói rõ ràng, tôi cũng giống anh, đều làm quan trong Hoàng thành Lạp Ma, xin bọn họ yên tâm, không giây phút nào tôi quên mình là người của gia tộc Ngõa La Luân! Hơn nữa, tôi còn sắp trở thành vương phi hoàn mỹ trong lòng bọn họ!"

"Tắc Tây Lợi Á, anh sẽ không quên chuyện em trở thành vương phi." Môi mỏng Tư Á khẽ mím, trong đôi mắt xanh phát ra tia sang lạnh lẽo: "Nhưng, em có biết, bản than dần dần đánh mất chính mình?" .

"Khi nào thì hai an hem chúng ta bắt đầu bàn luận về chuyện bản thân mình rồi hả?" Tắc Tây Lợi Á “xuy”, cười cười: "Tư Á, tôi nghĩ anh đã rõ ràng, từ lúc tôi đồng ý với cha sẽ trở thành vị hôn thê của hoàng tử Phí Nhĩ Lạc, bắt đầu từ ngày đó chúng ta đã không thể quay về ngày trước nữa rồi!"

Mặt mày Tư Á thâm sâu, ngưng mắt, lạnh lùng nhìn cô, không nói.

Tắc Tây Lợi Á chán nản vì lời nói kích động của mình, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mười ngón tay nắm chặt: "Xin lỗi, tôi không nên nói những lời này."

"Em nói cái gì, là quyền tự do của em." Thân thể Tư Á hơi nghiêng về phía trước, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, môi mỏng thoáng mỉm cười: "Tắc Tây Lợi Á, mặc dù quan hệ của chúng ta vẫn không phải là rất tốt, nhưng có chuyện sẽ không thay đổi. Cho dù chúng ta gặp phải chuyện gì, cuối cùng, vẫn khóa chung lại một chỗ!"

"Tôi không phủ nhận cách nói của anh, chỉ là. . . . . . Quan hệ của chúng ta có gì không tốt sao?" Cằm Tắc Tây Lợi Á hất nhẹ, môi mỏng nở nụ cười, có chút ý vị sâu xa: "Tư Á, chúng ta đều là người ở trong gia tộc Ngõa La Luân, không chỉ anh có khả năng dốc sức vì cái nhà này, mà tôi cũng có thể. Mặc dù, tôi chỉ là một cô gái!"

Môi mỏng Tư Á bỗng nhúc nhích, khóe môi hình như cong lên nụ cười chế giễu. Khuôn mặt anh dao động: "Không ai phủ nhận thành tựu mà em đã là vì gia tộc Ngõa La Luân, nhưng thứ mà gia tộc Ngõa La Luân muốn, tuyệt đối không phải là. . . . . . Dùng hy sinh đổi lấy huy hoàng!" Đạo làm con.

Thân thể Tắc Tây Lợi Á cứng đờ, lông mi dày xinh đẹp nâng lên, ánh mắt sâu kín nhìn Tư Á, thật lâu sau, đều nói không ra một câu.

Rất dễ nhận thấy, hình như Tư Á đối với cách làm, đã biết — —

Nhưng sao cô có thể nghĩ đến, anh lại vạch trần như vậy chứ? Hơn nữa. . . . . . Còn dùng phương thức nhục mạ cô!

Cô bỗng cắn răng mở miệng: "Tư Á, tại sao anh lại nhục mạ tôi?"

"Là tôi đang nhục mạ em, hay là tự em nhục mạ bản thân mình?" Vẻ mặt Tư Á tấn định, nghiêng mắt nhìn cô, thanh âm bình ổn, không có nửa phần xúc động: "Tắc Tây Lợi Á, cuộc sống này là do em lựa chọn, không ai bắt ép em. Em cảm thấy bị áp bức và lăng nhục, cha và mẹ, sẽ không cảm thấy vinh dự. Nếu em tiếp tục muốn làm vương phi, sẽ không ai ngăn cản. Trừ. . . . . ."

Anh đứng lên, nhìn thẳng vào mắt cô, môi mỏng nhếch lên, nhàn nhạt bật ra lời nói tiếp theo: "Bản thân em!"

Con mắt Tắc Tây Lợi Á tối sầm lại, nhìn người đàn ông lướt qua mình, ngay lúc bong lưng rời đi đến cửa, vô lực ngã xuống ghế sofa.

Anh biết rồi, như vậy. . . . . . Những người khác thì sao?

Bọn họ, cũng biết sao?

Có lẽ vậy ...! , ở tinh cầu Tra Phỉ này, trong hoàng thành Lạp Ma, thật ra thì tất cả mọi chuyện, đều không phải là bí mật — —

Trừ. . . . . . Người tối qua!

Nhưng cũng biết được, thân phận của anh sao?

Thật nực cười!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ngồi ở trong nhà hàng ăn cơm, tuyệt đối không cần bảo vệ alfm. Nhưng. . . . . . Bây giờ cô ở đây làm gì chứ?

Chân mày Thất Dạ nhăn thành đoàn, thời điểm chọn thức ăn hướng đến miệng người đàn ôn, rất muốn nhét hết vào trong miệng anh ta, trong lòng cầu nguyện, nếu như người đàn ông này có thể nghẹn chết, sau này sẽ không giày vò cô nữa!

"Cô gái, lòng của em quá ác độc rồi." Gia Mậu ưu nhã nhai thức ăn, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thất Dạ, từ trong môi mỏng phun ra từ ngữ đó, cảm giác có chút ưu thương.

"Tôi chỉ biết, bộ dạng ăn của anh khiến người ta rất ghê tởm!" Đôi mày thanh tú của Thất Dạ nhếch lên, cười lạnh phản bác.

"Em nợ tôi một ân tình, lại không muốn cùng tôi “làm” ở trên lưng ngựa. . . . . ."

"Anh có thể ngậm miệng không?" Thất Dạ cấp tốc cắt đứt lời anh.

Tuyết Lỵ còn đứng bên cạnh, anh ta lại có thể dõng dạc nói ra những lời như vậy, biết hai chứ "Xâu hổ" viết như thế nào không?

Gia Mậu nhún vai: "Tôi đang ăn, em lại bảo tôi ngậm miệng, thì tôi ăn kiểu gì?"

"Anh — —" Thất Dạ nổi đóa, hung hăng trừng anh, ngay sau đó xoay mặt hướng về phía khuôn mặt tò mò và chăm chú ngin bọn họ của Tuyết Lỵ, mỉm cười ôn hòa: "Tuyết Lỵ, đi xuống giúp Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân lấy bát canh lại đây, anh ta cần bổ máu."

"Dạ!" Tuyết Lỵ vội vàng trả lời, lui ra ngoài.

Thất Dạ lập tức thay đổi mặt, quay đầu, lạnh lùng nhìn người đàn ông, nói: "Gia Mậu, có phải anh cực kỳ nhàm chán không? Người ta - Tư Á cũng đã làm, đúng với tác phong nhanh nhẹn, ngay cả Thiếu tướng Đỗ • Bang cũng có sức hấp dẫn, làm gì có ai làm quan mà đùa giỡn trước mặt nữ bộc và vệ sỹ của mình chứ? Anh là một tên lưu manh khiến người ta ghê tởm!"

"Em đang cảm phục tên lưu manh ghê tởm này à!"

Nghe thấy lời nói của Gia Mậu mang theo chút hài hước, Thất Dạ xụ mặt xuống, tay nhỏ đang nắm thìa run lên hai lần, mới khống chế mình không kích động đến mức ném nó lên mặt người đàn ôn kia.

Gia Mậu hình như ý thức được tâm tư của cô, cười nhạt: "Bực tức không tốt cho cơ thể, đôi khi cần phát tiết một chút!"

Anh vừa nói ra, cánh tay dài liền duỗi ra, lòng bàn tay giữ chặt eo Thất Dạ, đem cô kéo về phía anh, giam giữ vào trong ngực.