Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 132: Thoát Không Khỏi Lòng Bàn Tay Của Anh






Cô gái trước mắt, mặc áo đầm màu hồng, thân hình nhanh nhẹn hấp dẫn, dung mạo xinh đẹp, khóe mắt đuôi mày, nhuộm vẻ trẻ tuổi tao nhã, quả nhiên chói mắt, thanh tú đầy ý nghĩa, làm cho người ta nhìn, liền say mê. Lúc hành lễ với người đàn ông, trong con ngươi trong veo như nước của của cô thoáng nhìn về phía hắn, bên môi là nụ cười động lòng người.

Con mắt sắc của Tát Khắc Tốn nhàn nhạt giương lên, khóe miệng nhếch lên độ cong lạnh lùng: "Tiểu thư Đạo Sâm, không cần đa lễ".

“Cảm ơn điện hạ Tát Khắc Tốn." Nam Nhã Toa nông cạn cười một tiếng, nghiêng người đi về phía trước, ngồi xuống dựa vào Ma Tây, cánh tay khoác cánh tay của ông, nói: "Phụ Soái, con vừa rồi không cẩn thận nghe được người và Điện hạ nói chuyện. Con….. Tối nay có thể đi ra ngoài tham gia liên hoan ở đại điện Kaloka không?"

Không ngờ Nam Nhã Toa từ trước đến giờ không thích tham gia tiệc tùng liên quan đến hoàng tộc lại đột nhiên chủ động đưa ra yêu cầu như thế, Ma Tây sửng sốt một chốc.

Con gái nói muốn đi tham gia liên hoan, đó chính là đồng ý đi ra ngoài với Tát Khắc Tốn. Cứ như vậy, không phải là cho Tát Khắc Tốn cơ hội biểu hiện rồi sao? Con gái này, không phải vẫn luôn chung tình với Tư Á Kiều - Ngõa La Luân sao? Sao lại đột nhiên có hứng thú với Tát Khắc Tốn rồi hả?

"Nha đầu, chính con nghĩ rõ ràng, tối nay thật không có cuộc hẹn nào sao? Trước kia con luôn thả chim bồ câu cho người khác (thất hẹn), Điện hạ và những người khác không giống nhau đâu." Ma Tây ra vẻ rất nghiêm khắc nhắc nhở Nam Nhã Toa suy nghĩ cẩn thận, trên thực tế, là hy vọng con gái hiểu rõ, có thật tự nguyện đi ra ngoài với Tát Khắc Tốn hay không.

"Phụ Soái, tối nay con không có cuộc hẹn khác. Hơn nữa….. Người nên hỏi, Điện hạ Tát Khắc Tốn có thật, muốn hẹn con ra ngoài hay không? Con chỉ là một con nhóc của gia tộc Đạo Sâm, không biết có đủ tư cách cùng Điện hạ ra ngoài không." Khóe miệng Nam Nhã Toa lộ ra mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt nhìn Tát Khắc Tốn, trong mắt chợt lóe ánh sáng.

"Tôi xác định mình không có tính sai!" Tát Khắc Tốn lập tức gật đầu: "Chỉ cần tiểu thư Đạo Sâm cho cơ hội."

"Gọi tôi Nam Nhã Toa là được rồi."

Không nghĩ tới nha đầu này chủ động như thế, mặt mày Tát Khắc Tốn giương lên: "Tốt, Nam Nhã Toa."

"Đa tạ điện hạ ưu ái." Nam Nhã Toa nhìn thẳng, trong trẻo sáng ngời, trong lòng ngọt ngào.

Bởi vì lúc trước gây chuyện, thiếu chút nữa đắc tội công chúa Mạn Ny Ti, cho nên bị Phụ Soái cấm túc. Hiện tại thì tốt rồi không dễ dàng có cơ hội có thể đi ra ngoài, còn có thể nhìn thấy Tư Á, cô dĩ nhiên vui vẻ rồi.

Lúc này cô tự nhiên không biết, chính bởi vì quyết định của ngày hôm nay, về sau mới bị quấn vào rất nhiều thị thị phi phi, không dứt ra được!

Có lúc, sai lầm, chính là bắt đầu từ một chuyện nhỏ ——

---------

Nghe cửa phòng mở ra, thân thể cô gái cương cứng một chút.

"Thế nào? Tôi như vậy làm cô sợ sao?" Người đàn ông mới bước chân vào bên trong phòng, liếc thấy thân thể cô gái kia lui về phía sau co rụt lại, con ngươi xanh biếc, không khỏi nhẹ nhàng híp lại.

"Không phải." Thiên Đại cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu: "Thượng tướng hiểu lầm."

"Thay." Tư Á khẽ ném váy cầm trong tay lên giường, không có biểu tình gì nói: "Bữa tiệc tối nay, cô nên biết."

Thiên Đại gật đầu, cầm áo lên, muốn đi vào phòng tắm. Thế nhưng cánh tay của đàn ông chợt nhấc, ngăn cản đường đi của cô. Đầu lông mày cô vặn chặt, môi mỏng của đối phương, lại nhếch lên nụ cười đạm bạc: "Thay ở đây đi."

". . . . . ." đầu lông mày Thiên Đại nhăn chặt lại, hình như là cũng không đồng ý với yêu cầu này của anh.

"Thế nào?" đầu ngón tay Tư Á dọc theo xương hàm cô khẽ bóp, ánh mắt như sóng nước: "Buổi sáng thân mật với Tát Khắc Tốn như thế, hiện tại lại giả bộ ngây thơ…. Muốn giữ khoảng cách với tôi sao?"

Mặt mày anh dần dần biến lạnh, làm tim Thiên Đại, cũng run lên một cái.

Đầu ngón tay anh dùng lực hơi lớn, bóp xương hàm cô đau đớn. Cô khẽ cắn răng, môi mỏng muốn giải thích, rồi lại cảm thấy mình vốn không sai, sao lại cúi đầu đây? Mình và Tát Khắc Tốn chỉ nói việc nhà thôi, không làm bất kỳ chuyện gì quá phận, sao anh ta lại như thế?

"Cô còn không chịu phục?" Nhìn cô muốn xoay khuôn mặt nhỏ qua một bên, mặt mày Tư Á thâm sâu, lạnh lùng nói: "Cô có phải không muốn đến đại điện Kaloka gặp mặt bạn tốt không? Nếu nói như vậy, tôi có thể thành toàn cô!"

"Không!" Nghe anh nói lời này, Thiên Đại liền lập tức mềm nhũn ra. Cô lắc đầu một cái, đầu ngón tay níu lấy cánh tay của anh: "Thượng tướng, tôi cầu xin anh, tôi muốn đi."

"Nếu cô muốn gặp cô ấy, thì ngoan ngoãn cho tôi! Cô nhớ Phượng Sào chứ?" khóe miệng Tư Á bĩu một cái, đáy mắt chợt có ánh sáng lạnh di động: "Chỗ đó, đặc biệt cung cấp giải trí cho bọn quân sĩ. Cô nói nếu như mà tôi nói với Gia Mậu Dương A Nhĩ Bá Đặc một tiếng, chỗ đó rất thích hợp với Nam Thất Dạ, anh ta sẽ làm sao làm?"

"Đừng!" Thiên Đại bị sợ đến sắc mặt tái nhợt, cô liều mạng lắc đầu, hồi tưởng lại cảnh tượng ngày đó Thất Dạ bị Gia Mậu ném vào trong bức tường thủy tinh, cả trái tim cô đều cơ hồ trở nên lạnh lẽo. Chuyện ngày đó, cô cầu xin Tư Á thật lâu, người đàn ông này mới cho cô biết, Thất Dạ bị Gia Mậu mang về trong phủ. Nhưng, cũng có tin tức truyền đến, hôm nay cô ấy đang mang bệnh, nhưng nếu Tư Á thật muốn đối phó Thất Dạ, chỉ sợ… Cô ấy thật sẽ ở bên trong Phượng Sào, làm quân kỹ cho đàn ông vui đùa. Vô luận như thế nào, cô đều không muốn thấy chuyện như vậy xảy ra. Cho nên.… Cô không dám chọc Tư Á tức giận. Trong lòng mặc dù có chút oán giận Tư Á vô tình, cô lại chỉ có thể rũ mi, nhỏ giọng nói: "Vô luận anh muốn tôi làm cái gì, tôi đều sẽ làm."

"Rất tốt!" Tư Á buông lỏng ngón tay nắm cằm của cô, đi về phía giường ngồi xuống, ánh mắt sáng bóng, không lộ vẻ gì nghiêng mắt nhìn cô: "Lập tức, cởi quần áo."

Thiên Đại cắn môi dưới, trong ánh mắt đáng sợ của anh, bỏ bộ trang phục đang cầm xuống, đầu ngón tay run rẩy, đưa về phía nút cài quần áo của mình.

Dù sao, cả người của cô, cũng đã bị anh chiếm đoạt, hiện tại. . . . Cũng không thể bởi vì một chút tự ái còn lại, mà làm Thất Dạ chịu khổ chứ?

Cho nên cô chỉ có thể theo phân phó của anh, làm việc mà anh muốn.

Có lẽ là bởi vì đầu ngón tay đang phát run, cởi một cái nút, cũng mất hết mấy phút của cô. Khi đầu ngón tay của cô đưa đến cái nút thứ hai, liền nghe âm thanh có chút không nhịn được của Tư Á truyền tới: "Tới đây!"

Cô sững sờ, ánh mắt nhìn dọc theo người đàn ông, thấy mày rậm của anh hơi nhíu, nên không dám có bất kỳ dị nghị gì, chậm rãi tới gần anh.

Cánh tay của người đàn ông, chợt dùng sức cing lại, bóp chặt hông của cô, kéo cô ngồi lên chân của mình.

Ngồi ở trên đùi của anh, cơ thể Thiên Đại hơi căng thẳng. Cô cảm thấy tim của mình sắp bắn khỏi cổ họng, cả người đều cứng ngắc. Đầu ngón tay, níu lấy vạt áo thật chặt, cô không dám nhìn khuôn mặt người đàn ông.

Mấy ngày này, anh đã chà sạch tất cả sự kiêu ngạo và quật cường của cô, khiến con người cao ngạo của cô. . . . Không còn tồn tại nữa!

"Nhìn cô bây giờ, thật là không thú vị!" đầu ngón tay Tư Á, nâng cằm của cô, con ngươi lạnh lùng nhìn vào ánh mắt của cô, nói: "Tôi còn tưởng rằng, những kiêu ngạo và tự ái của cô, có thể duy trì tiếp. Hiện tại, nhìn thấy sự thật chưa? Biết, ai mới là chủ nhân rồi?"

Anh vốn chính là chủ nhân của cô!

Từ phút chốc bị anh đánh ngã, cô cũng đã không thuộc về mình nữa!

Dù anh là ma quỷ, cô rất muốn thoát đi ra ngoài. Nhưng ở trong thế giới có anh, cô cũng biết, không thể nào!

Cô chỉ là một tù binh, vốn không nên sống tạm ở trên thế giới này nữa. Nhưng, cô còn có thù sâu chưa báo. Trước lúc đó, cô không thể chết được. Huống chi, quê hương của cô vẫn còn, cô hi vọng, cho dù chết, mình cũng có thể chết ở trên mảnh đất đó, mà không phải vùi thân ở nước khác ——

"Nói, bây giờ cô là của ai?" Môi mỏng của người đàn ông phất qua dọc theo mặt cô, nương đến bên tai của cô, âm thanh hỏi thăm, rất là trầm lạnh: "Nói cho tôi biết!"

"Tôi. . . ." mắt của Thiên Đại nhẹ nhàng nhắm lại, giọng nói hơi run rẩy, cuối cùng vẫn phun ra từ khóe miệng: "Là của anh ——"

"Ha ha. . . ." Tiếng cười nhẹ hơi trầm muộn mặc dù rất nhạt, nhưng cũng nghe được, người đàn ông này hài lòng với câu trả lời của cô. Chỉ vì, bàn tay đặt trên eo cô của người nọ, đã dọc theo eo thon của cô từ từ phủ xuống, lực lượng lúc nặng lúc nhẹ này, chỉ xuất hiện lúc anh yêu thương cô ——

Cơ thể của Thiên Đại, từ sự cứng ngắc lúc đầu, dần dần trở nên mềm đi.

Anh biết, chỗ mẫn cảm của cô ở đâu.

Mỗi một lần, đều có thể tìm đúng.

Tỷ như, hôm nay anh đang ngậm vành tai ——

Tỷ như, đầu ngón tay anh đang tiếp xúc với nơi ở giữa hai chân cô. . . .

Cô đã hoàn toàn bị người đàn ông này xem thấu!

Đầu ngón tay của anh và sự vụng về của cô giống như sự chênh lệch giữa trời và đất.

Nhìn, anh chỉ dùng hai giây, đã có thể cởi hết những nút áo còn lại của cô.

Môi của anh, đang dời khỏi khóe miệng cô, thong thả ung dung, dùng tốc độ làm cô cảm thấy sắp điên mất, từ từ ăn mòn cô ——

Khi nhược điểm của bạn bị người khác nắm trong tay hoàn toàn, bạn, sẽ không còn là của mình nữa!

Bạn, sẽ trở thành của người đó!

Cho dù bạn muốn kháng cự cỡ nào, cũng. . . Trốn không thoát lòng bàn tay của người đó!

Thất Dạ, chỉ mong, cậu kiên cường hơn mình!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Không sai, so sánh với cho Thiên Đại, cuộc sống của Nam Thất Dạ, thoải mái hơn chút.

Mặc dù rất cảm kích Gia Mậu cứu cô, nhưng cô cũng không cho phép anh muốn làm gì thì làm.

Lễ phục, cuối cùng cô tự chọn kiểu mình thích.

Dĩ nhiên, hôm nay Gia Mậu hình như đặc biệt nhân hậu với cô, chẳng những không có làm khó cô, thậm chí sau khi thấy cô mặc vào, rất là tán thưởng ột câu: "Rất đẹp."

Mà anh lại còn mặc vào quà tặng cô chọn cho anh.

Anh còn ình một lời bình: "Tôi mặc cái gì cũng đẹp trai!"

Thất Dạ trợn mắt nhìn thẳng.

"Đi thôi!" lòng bàn tay Gia Mậu, đưa tới trước mặt cô gái.

Trên tay của anh còn quấn băng gạc, vết thương đó vì cô mà có, Thất Dạ nhếch lông mày liếc mắt nhìn người đàn ông này, thấy vẻ mặt tràn đầy cổ vũ của anh, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, đặt tay nhỏ bé vào trong lòng bàn tay của anh.