Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 142






"Anh càng muốn đi xem hơn tôi mới đúng chứ?" Thất Dạ tức giận liếc người đàn ông một cái, khóe miệng nâng lên đường cong lạnh lùng.

Người ta đánh nhau cũng không phải là vì cô, mà là vì người con gái mình yêu mến mới đánh, cô là người ngoài thì tham gia xem náo nhiệt làm gì? Bọn họ đánh sống hay chết cũng là chuyện của bọn họ, cô cũng không rỗi hơi mà đi nhúng tay vào. Quay đầu lại, thì không phải là mình tự đi chịu tội sao? Cô cũng không phải là ngu ngốc, tự nhiên sẽ không làm vậy.

Nam Tuyệt Hiêu mặt mày giương lên, vẻ mặt có mấy phần quỷ dị.

Thất Dạ mặt trấn định tự nhiên, hoàn toàn không thấy được tâm tình hiện nay của cô như thế nào. Co dem ly nước đặt sang bên, lạnh nhạt mở miệng: "Nam Tuyệt Hiêu, anh cảm thấy tôi chính là cái người mà anh nói đến kia, tiểu thư Tạp Lạc Hi • Nhi sao?"

"Rất rõ ràng, A Nhĩ Bá Đặc cũng đã bắt đầu cho rằng em chính là cô ấy." Con mắt Nam Tuyệt Hiêu sắc nhẹ, này ngưng thê nhìn khuôn mặt cô gái đối diện, có loại mùi vị bí ẩn: "Em nếu không tin, thì ngay cái tên anh ta đặt cho em, cũng đã thấy được một chút manh mối."

Thất Dạ không thể phủ nhận, thật ra thì, Nam Tuyệt Hiêu nói cái này ngược lại là lời nói thật.

Gia Mậu hẳn là trước đó cũng biết hoài nghi thân phận của cô, biết cô là từ Nam Gia đến, cho nên Nam Hi, có thể hiểu chính là tiểu thư Nam Gia đi, cũng chỉ là do cô vẫn luôn không nghĩ tới điểm này đi! Bởi vì những chuyện xảy ra liên tiếp về sau, thì cô cũng đã bắt đầu hoài nghi thân phận của mình rồi.

Lần kia thực sựu nổ lớn như thế, thì thân thể của cô chắc chắn sẽ không được nguyên vẹn!

Sau vai cô có một dấu ấn mà từ trước tới nay cô chưa từng biết đến.

Cô từ trước đến nay không uống rượu đỏ, nhưng sau khi đi tới nơi này, lại cực kỳ quen thuộc với những loại rượu đỏ kia ——

Đúng lúc, trong gia tộc Hi có một vị tiểu thư biết rất tường tận về các loại rượu đỏ. . . . . .

Thịt này thân này, cực kỳ giống cô ở kiếp trước, nhưng lại không phải là cô. . . . . . Phải nói, không phải là thân thể trước kia của cô.

Giải thích duy nhất, chính là cái này tiểu thư Tạp Lạc Nhi • Hi, có ngoại hình giống như đúc với thân thể trước kia của cô!

Cô đã bắt đầu tiếp nhận sự thật này. . . . . .

"Anh ta hẳn là vừa bắt đầu cũng đã hoài nghi đi!" Thất Dạ cười cười, có một chút mùi vị tự giễu cợt.

Người kia cũng sớm đã hoài nghi, nhưng chính là vẫn luôn không nói ra. Hiện tại, anh ta dẫn cô tới đây, cố ý ở trước mặt Nam Tuyệt Hiêu tỏa sáng, có thể đủ kích thích người trong lòng mình một cái, thật đúng là *** một công đôi việc!

Nam Tuyệt Hiêu môi mỏng chậm rãi nhấp xuống, cười như không cười nhìn chằm chằm cô: "Em để ý?"

"Tôi ngại?" Thất Dạ cười, cái hàm lãnh lạnh nhạt đạm nhìn thẳng vào mắt người đàn ông: "Nam tiên sinh tại sao phải cho là như vậy?"

"Nếu em không để ý, hiện tại sẽ không buồn buồn như vậy."

Cô có sao? !

Bởi vì một ý nghĩ về người đàn ông kia đã khiến cho tâm trạng cô buồn buồn không vui?

Cô cũng không phải là ngu ngốc, tại sao phải tự mình mang tội như vậy đây?

"Vô luận là phải hoặc không phải, cũng không thay đổi được cái gì, cho nên anh sẽ không cưỡng cầu." Thất Dạ quay mặt, lẳng lặng ngưng mắt nhìn người đàn ông: "Nam Tuyệt Hiêu, tôi hiện tại liền có thể nói cho anh biết, tôi sẽ không bởi vì chiếm lấy thân thể của Tạp Lạc Nhi • Hi, mà cứ mặc cho các người muốn nói gì thì là thế nấy. Tôi là cô ấy, cũng không phải là cô ấy. Tôi nói như vậy, anh hiểu chứ?"

"Hả?" Nam Tuyệt Hiêu hứng thú nhìn chằm chằm cô: "Ý của em là, em mất trí nhớ?"

"Không có, trí nhớ của tôi, chỉ dừng lại ở kiếp trước. Tôi hiện tại, chỉ là dựa vào một luồng cô hồn tìm tới cái thân thể này, tôi không phải cô ấy chính là có ý này." Sóng lưng Thất Dạ dọc theo ghế sa lon khẽ dựa, dáng vẻ có mấy phần chán nản: "Cuộc sống này, cứ như vậy troi qua, tôi không muốn bị bắt buộc làm cái gì."

"Cảm giác , em thật giống như là đã bị mất đi một phần trí nhớ."

"Không. . . . . ." Thất Dạ cực kỳ khẳng định lắc đầu, khóe mắt dư quang liếc xéo hắn: "Tất cả quãng đời trước kia của tôi, tôi đều nhớ rất rõ ràng. Tôi làm sao lại tới nơi đây, cũng nhớ rất rõ. Không sai tôi có không ít những ký ức của Tạp Lạc Nhi • Hi, thế nhưng chính là một loại bản năng mà thôi. Tôi, tuyệt đối không phải là cô ấy!"

Dù sao, cô cũng sẽ không để ình rơi vào con đường mòn trước kia.

Nam Tuyệt Hiêu sâu kín nhìn cô chằm chằm vài giây, mới nhỏ giọng hỏi thăm: "Chẳng lẽ, em không muốn biết trước kia đã xảy ra những chuyện gì sao?"

"Khi một người linh hồn cũng đổi đi rồi, thì những vật khác cũng không còn quan trọng." Thất Dạ đáp lại không mặn không nhạt: "Cho nên, không cần trông cậy vào tôi chính là Tạp Lạc Nhi • Hi trong suy nghĩ của anh. Cũng không cần coi tôi như cô ấy mà đối xử, bởi vì tôi không đáng giá! Tôi sẽ vẫn không có tình cảm gì với anh!"

Cô nói quyết tuyệ như thế, chính là hi vọng có thể cùng hắn vạch rõ giới tuyến!

Nam Tuyệt Hiêu chỉ trầm mặc không nói , sâu kín nhìn cô chằm chằm, không nói gì thêm.

Nhưng thần thái ở đáy mắt hắn, lại làm cho Thất Dạ không khỏi cảm thấy sợ.

Hình như là. . . . . . Tất cả mọi thứ, đều ở trong sựu tính toán của hắn!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

"Không cần đánh nữa !" Mắt thấy, trong sân, hai người kia càng đấu càng quyết liệt, cũng rất nhiều người bắt đầu khuyên can: "Trời ạ, đến cùng là có chuyện gì xảy ra đây?"

"Hai vị thượng tướng vì một người con gái mà đánh nhau, lời này mà truyền đến tai An Đức Liệt Vương, bọn họ có thể cũng đều bị trách cứ ——"

"Không cần, bọn họ đều đẹp trai như vậy. . . . . ."

". . . . . ."

Bọn nữ tử liến thoắng không ngừng cũng không có ảnh hưởng tới hai người đàn ông bên này, bọn họ ra tay vẫn gọn gàng linh hoạt. Thay đổi cũng không phải là bạn tốt nữa rồi, vậy thì thật là từng quyền đều mang theo sát khí, giống như hận không thể dùng mọi thứ tần nhẫn nhất đánh cho đối phương ngay lập tức trở nên thê thảm.

Mọi người đều là ngoài miệng khuyên bọn họ đừng đánh, nhưng không có bất luận kẻ nào dám đi ra vào ngăn trở.

Phải biết, hiện tại bên trong phòng trừ bọn họ ra, tất cả những người có địa vị tối cao ở thành Lạp Ma cũng đều xuất hiện! Hoàng tử Tát Khắc Tốn, Phí Nhĩ Lạc, công chúa Mạn Ny Ti, Công Tước Tát. . . . . . Người ta đều quyền cao chức trọng, nhưng cũng không có một người nào dám mở miệng nói gì, bọn họ những con tôm nhỏ, dĩ nhiên là kiêng kỵ không dám nói tiếp nữa!

Chỉ là, một giọng nói lành lạnh của một cô gái truyền tới, khiến cho cả đại điện đều kin hãi. Không một ai dám ồn ào.

"Các ngươi đánh đủ chưa? Hiện tại mọi người đều ở đây, các ngươi mang ở chỗ này để cho người khác làm xiếc khỉ đùa giỡn sao? Xem lại xem có được không?"

". . . . . ."

Tất cả mọi người cũng hít vào một hơi lãnh khí, ánh mắt liếc qua khuôn mặt cô gái.

Thiên Đại giống như là không sợ những ánh mắt đó, hai tay cô nắm thành nắm đấm, lạnh lùng nhìn hai người dàn ông đang đánh chậm lại, khóe miệng nâng lên nhất mạt nụ cười nhạo báng: "Thế nào lại không đánh nữa? Tiếp tục! chỉ là chờ các người giải quyết xong sự tình, mọi người không biết sẽ tập trung tiếp vào đâu mà thôi?"

". . . . . ." Tư Á chân mày cau lại, lạnh lùng phủi cánh môi, nghiêng mặt sang bên, đầu ngón tay nhằm vào Gia Mậu đâm một cái, cười lạnh nói: "Chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ bỏ qua như vậy đâu!"

"Vậy còn phải xem bản lĩnh của cậu." Gia Mậu môi mỏng có chút nguội lạnh: "Chỉ là bây giờ giải quyết xong thì chấm dứt luôn, cậu rõ ràng không được!"

"Chuyện của chúng ta, công là công, tư là tư, không cần nói nhập làm một!"

"Tôi cho tới bây giờ cũng luôn công và tư rõ ràng!"

"cậu đã nói những lời này là tốt rồi, hôm nay nơi này tất cả mọi người làm chủ cho tôi!" Tư Á hai cánh tay liền vuốt, nghiêng mặt sang bên, mắt lạnh liếc về hướng Thiên Đại, hừ một tiếng, trước mắt bao người, bước nhanh về hía cửa chính chạy như bay ra ngoài.

Gia Mậu nhướng mày, cũng ngay sau đó rời đi.

"Không phải còn muốn tiếp tục đấu nữa chứ?"

"Trời ạ, thượng tướng Ngõa La Luân cùng thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc trở mặt ——"

". . . . . ."

Bên trong đại sảnh, một mảnh âm thanh tiếc hận vang lên.

Tát Khắc Tốn hai cánh tay vòng quanh trước ngực, cười như không cười liếc mắt một cái sang Phí Nhĩ Lạc cách đó không xa. Người sau chân mày chặt vặn, nắm tay dấu sau lưng nắm chặt thành nắm đấm. Chỉ là, hình như cảm nhận được ánh mắt của hắn, người đó liền trở về khuôn mặt bình thường không biểu lộ một chút cảm xúc.

Tát Khắc Tốn nâng lên một cái cùi chỏ, đầu ngón tay mơn trớn gò má của mình, chân mày khẽ nhíu, ý vị sâu xa.

Con mắt Phí Nhĩ Lạc càng thêm sâu xa khó lường.

Tát Khắc Tốn lại phất phất tay, tầm mắt, nghiêng nhìn theo cô gái đang đứng bên cạnh anh.

Trực tiếp đối mặt với cái nhìn ấy, Tắc Tây Lợi Á nhẹ kép mí mắt một chút, lập tức liền đem ánh mắt dời đi nơi khác.

Nắm đấm của Phí Nhĩ Lạc càng thêm siết chặt.

Tát Khắc Tốn cả cười.

Vốn là đứng ở bên người Nam Nhã Toa, bây giờ đã vững vàng đi tới bên người Thiên Đại. Cô có chút lo lắng nhìn tới trước, ánh mắt theo cô gái nhìn ra cửa, nói: "Dung tỷ tỷ, có muốn cùng đi ra ngoài xem một chút?"

"Không được." Thiên Đại môi mỏng khẽ nhấp xuống, nhàn nhạt cười nói: "Đây không phải là chuyện trong phạm vi cai quản của tôi."

Người đàn ông kia đối với chuyện của Đóa Cáp • Cách Lợi có bao nhiêu khẩn trương, cô hiểu.

Cho nên, cô không có cần thiết đi tham gia náo nhiệt!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Khi bước chân dời ra sau đại điện Kaloka, hai thân hình cũng không đuổi theo một phương hướng nhất định nào cả. Một người đi tới chiếc xe con cạnh đó, còn mọt người lại nhằm con đường phía trước bước đi.

Khi xe lái ra tới ngoài đường, lúc lướt qua người dàn ông kia, cửa xe “Rầm” một tiếng, bị đẩy bật ra.

Mặc dù xe còn đang chạy, nhưng người đàn ông đi ở ven đường kia, cũng là nhanh chóng phản ứng kịp, trực tiếp nhảy lên chiếc xe kia.

Sau đó, "Pằng" một tiếng đem cửa xe nhanh chóng đóng lại.

Bên trong buồng xe, không có cãi vả. .

Ánh mắt hai người đàn ông này, đồng loạt hướng kính chiếu hậu nghiêng mắt nhìn một cái, sau đó. . . . . . Nhìn nhau cười một tiếng.

Cũng chỉ là diễn tuồng thôi!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Thất Dạ không biết mình vì sao lọt vào giấc ngủ mê man, khi cô mở mắt ra, Nam Tuyệt Hiêu cũng không ở đây. Khắp nơi thật là yên tĩnh, giống như toàn thế giới chỉ còn lại một mình cô.

Cô vẫn dâng ở trong căn phòng đó, Nam Tuyệt Hiêu không có ở bên cạnh, nhưng trên người của cô, lại có thêm một cái áo khoác ngoài của đàn ông. Quần áo, hình như, còn vương hơi thở của người đó!

Ha ha, thật đúng là săn sóc chu đáo ——

Ngón tay dọc theo đầu lông mày nhẹ nhàng xoa nắn, cô lắc đầu, lòng bàn tay đặt trên đầu gối, mạnh mẽ chống thân thể mệt mỏi đứng lên.

"Phanh ——"

Cửa phòng vào thời khắc này bị người đẩy ra, gương mặt tuấn nhã hiện lên trước mắt. Mặt mày người đàn ông, mang hơi thở lành lạnh, tầm mắt nghiêng sang nhìn bên người cô, ánh mắt híp lại, bắn ra một cỗ sát khí, cô làm gì đắc tội với hắn, tại sao lại phải dùng ánh mắt như cô đã giết chết mẹ ruột hắn để nhìn cô chứ? Ánh mặt lạnh lùng đầy sát khí này, khiến cho cả người Thất Dạ, cũng bị sợ đến run lẩy bẩy.