Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 146: Đùa Giỡn






Cử chỉ của Gia Mậu, cũng không nằm trong phạm vi ý nghĩ của Thất Dạ. Đang lúc hai người thực hiện động tác, người đàn ông dùng lực đẩy cô ra, cô đã chuẩn bị tư tưởng là mình sẽ bị người đàn ông này ném ra ngoài. Nhưng lúc này, người đàn ông chẳng những không làm như vậy, ngược lại còn gắng hết sức chòng ghẹo cô, để cho cô có lòng ưu tư.

Nhưng mà, thời điểm cô muốn chạy trốn, Gia Mậu cũng không để cô được như ý. Một cánh tay của anh vốn giấu ở sau người cô, thời khắc này, cả hai cánh tay đều đem ra hết. Trong đó có một cái không ngừng lần mò ở bộ phận mông của cô, dẫn đến cơ thể cô truyền đến từng đợt run rẩy, mà một cái tay kia thì buộc chặt ở vị trí gáy cô. Cái lưỡi của anh giống như linh xà, xâm nhập vào trong khoang miệng của cô, ác ý trêu đùa đầu lưỡi cô, động tác kia, quả thực là muốn đem cả người cô ăn hết, ác liệt chiếm đoạt.

"Ừ. . . . . ." Thất Dạ đối với việc chính mình bị dẫn lửa thiêu thân, thật sự có chút ảo não, nhưng lúc này, cô lại vô lực kháng cự. Trong lòng cô khẽ nguyền rủa một tiếng, mở to mắt, nhìn đồng tử mắt của người đàn ông này hơi co lại, liền hạ quyết tâm, há mồm muốn cắn anh.

Gia Mậu há có thể để cô được như ý, lúc răng cô chuẩn bị cắn xuống, anh liền ra tay trước để chiếm được lợi thế rồi.

"Tử (tiếng xỉ vả) ——" Đầu lưỡi đau khiến Thất Dạ hút hào một ngụm khí lạnh, thân thể cô hơi cứng, cảm nhận thấy đầu lưỡi mình có hương vị ngai ngái không ngừng xông ra. Ánh mắt cô hơi mơ mơ màng màng, người đàn ông không ngừng đem nước miếng cùng máu tanh hấp thụ vào trong miệng mình, thăm dò vào trong cho đến khi cảm thấy hơi thở của cô trở nên dồn dập, không chịu nổi khiêu khích của anh, hai mắt trợn ngược, thời khắc cô vô lực xụi lơ trong ngực anh, mới chậm rãi buông cô ra.

Cánh môi đều thấm vệt máu, đầu lưỡi của Thất Dạ bị cắn rách, bị đau, rất tự nhiên hướng khuôn mặt người đàn ông trước mặt, hung hăng trừng mắt. Rõ ràng lòng bàn tay của người nọ mới bị thương, lúc này cư nhiên có sức lớn như vậy. Hơn nữa. . . . . . Cái tay bị quấn băng vuốt ve cô, quả thực làm cho cả thân thể cô đều có cảm giác tê tê dại dại – mềm mại. Anh mạnh mẽ như vậy, thực không phải do cô tùy tiện khiêu khích. Đáng thương cho cô, trộm gà không được còn mất nắm gạo!

"Thì ra em thích hôn anh như vậy." Gia Mậu không nhìn Y Toa Bối Lạp và Nam Tuyệt Hiêu vẫn còn ở trong phòng khách, môi mỏng của anh nhấp nhẹ, đáy mắt thoáng hiện ánh sáng màu bạc như nước, ngón tay thon dài mơn trớn lên gò má non mềm của Thất Dạ, cúi đầu cười nói: "Anh biết mà."

"Tôi. . . . . ." Đầu lưỡi bị cắn rách, Thất Dạ bị đau, thanh âm có chút mập mờ. Để tránh mình bị giày vò, cô rõ ràng liền thức thời ngậm miệng, chỉ là một đôi mắt, sâu kín nhìn chằm chằm người đàn ông, bộ dáng kia, rất có mấy phần tư vị muốn nói lại thôi.

Lòng bàn tay Gia Mậu chợt dọc theo cái gáy cô dùng sức nhấn một cái, ở thời khắc đôi mắt cô dùng sức trừng lớn đến liều mạng kháng cự, môi mỏng dọc theo môi cô vừa hung hăng hôn một cái, vừa buông lỏng bàn tay đang giam cầm cô ra, nhàn nhạt cười cười, nói: "Mệt mỏi thì đi lên nghỉ ngơi đi, chờ một chút anh sẽ lên với em."

Thanh âm của anh, rõ ràng nói rất bình thường, nhưng tự dưng lại cảm thấy có vài phần mập mờ, làm cho gò má của Thất Dạ, mặc danh liền đỏ lên.

Cô cũng không phải người dễ dàng chịu để cho người khác làm ảnh hưởng tâm tình mình, nhưng mỗi lần ở trước mặt Gia Mậu cũng luôn bị thua thiệt. Đối với mình như vậy, cô đều có chút chán ghét, nhưng biết rõ, nếu giờ phút này cô đắc tội với Gia Mậu sẽ không dậy nổi, chỉ có thể làm theo, gật đầu một cái, xoay người hướng về phía cầu thang phương mà bước đi.

Tầm mắt của Gia Mậu, lúc này mới chuyển qua.

Y Toa Bối Lạp và Nam Tuyệt Hiêu cũng lẳng lặng liếc qua, vẻ mặt của hai người cũng gần giống nhau.

Mặt không chút thay đổi!

"Mã Lệ!" Đôi tay của Gia Mậu chắp ở sau lưng, đầu lưỡi dọc theo cánh môi mỏng khẽ liếm xuống, đem hơi thở khi cùng cô gái hôn môi và huyết thanh (máu) nuốt vào bụng, ánh mắt như nước liếc nhìn Y Toa Bối Lạp một cái, nói: "Đưa tiểu thư Hi tới phòng khách đi, sắp xếp cho cô ấy nghỉ ngơi. Bất luận người nào, không có được sự đồng ý của tôi, hoặc chính cô ấy không vừa ý, đều không cho phép bọn họ chạm mặt nhau hoặc gặp nhau!" .

"Dạ!" Mã Lệ lập tức lên tiếng trả lời, ánh mắt dọc theo Y Toa Bối Lạp nhìn một cái, nhưng thấy sắc mặt cô ấy có chút trắng bệch, đỉnh đầu cúi thấp, liền nhẹ giọng nói: "Tiểu thư Hi, xin mời!"

Y Toa Bối Lạp đứng lên, tầm mắt dọc theo Gia Mậu nhìn một cái, khóe môi giật giật, cuối cùng cũng không nói gì liền đi theo Mã Lệ.

Thân thể cao lớn của Gia Mậu bước đến bên sofa, dưới ánh mắt thay đổi rõ ràng của Nam Tuyệt Hiêu, thanh thản ngồi xuống.

Nơi này là địa bàn của anh, anh thích làm gì thì làm, đương nhiên không cần sự đồng ý của người khác.

Đôi đồng tử u tối của Nam Tuyệt Hiêu lặng lẽ nhìn chằm chằm vào anh, trong ánh mắt, có ánh sáng lạnh lẽo di động.

"Có lời cứ nói đi, tôi còn muốn lên với người phụ nữ của tôi!" Gia Mậu bắt chéo đôi chân, mười ngón tay bắt chéo nhau, thân thể dọc theo lưng ghế mềm mại mà khẽ dựa vào, gương mặt tuấn tú không kềm chế được hiện lên một tia sáng: "Chúng tôi còn có rất nhiều việc cần hoàn thành!"

"Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, coi như là hôm nay tôi thấy được bộ mặt thật của cậu." Nam Tuyệt Hiêu cười cười, nhàn nhạt nói: "Xem ra cũng không phải là không gần nữ sắc, cũng chỉ là không chọn đúng người mà thôi!"

Gia Mậu không lên tiếng, đồng tử u ám sâu kín nhìn anh ta.

Lòng bàn tay Nam Tuyệt Hiêu vuốt vuốt, nhàn nhạt nói: "Chắc hẳn chuyện Điện hạ Phí Nhĩ Lạc bị tập kích tối nay, cậu cũng nghe nói chứ?"

"Ừm, hừ?" Gia Mậu thờ ơ đáp lại.

"Tôi là chủ nhân của yến tiệc, đương nhiên là không thoát được liên quan với chuyện này." Lòng bàn tay Nam Tuyệt Hiêu vuốt vuốt, nói rất thành khẩn: "Tôi cần Thượng tướng đại nhân giúp đỡ."

Con ngươi Gia Mậu từ từ co lại, khuôn mặt tuấn tú u tối, giọng đầy mỉa mai. Anh nhẹ “xuy” cười một tiếng, thân thể cao lớn chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm Nam Tuyệt Hiêu: "Nếu như Nam Thành chủ không có thành ý trò chuyện với tôi như vậy, thì thứ cho tôi tiễn khách!"

"A Nhĩ Bá Đặc." Nam Tuyệt Hiêu cũng đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, nói: "Cậu nên rất rõ ràng, rốt cuộc tôi có ý gì!"

"Tôi hiểu, nhưng tôi sẽ không đáp ứng anh." Con mắt sắc của Gia Mậu gợn sóng, đôi tay đặt ra sao lưng, ánh mắt có chút sâu thẳm: "Không sai, tối nay mọi người gặp chuyện này, hình như không ai có thể chắc chắn 100% là mình trong sạch. Chỉ là, anh nói An Đức Liệt Vương thật sự sẽ truy cứu, nếu không điều tra ra kết quả, liền muốn đem tất cả mọi người trừng trị? Ngũ Đại Gia Tộc, không thể gặp chuyện không may, nếu không. . . . . . Anh ta bảo vệ Hoàng thành Lạp Ma như thế nào? Huống chi, anh cùng hoàng tử Phí Nhĩ Lạc liền trở về phủ đặc cấp thượng tướng của tôi, điều này làm cho người bên ngoài truyền ra ngoài, nói tôi có tâm tư gì, không phải rất rõ ràng sao?"

Môi Nam Tuyệt Hiêu nhàn nhạt cong lên: "Sao? Vậy xin hỏi, Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc có tâm tư gì?"

Gia Mậu không nói, đôi mắt sáng lạnh lẽo, hình như là tia chớp vậy, u lạnh rơi trên người Nam Tuyệt Hiêu.

Cho dù là Nam Tuyệt Hiêu, đến lúc này cũng không nhịn được mà rùng mình một cái. Cánh tay dài của anh ta duỗi ra phía trước, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhàn nhạt nói: "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, tôi thật sự rất vui khi cậu tìm được người phụ nữ thất lạc nhiều năm của mình. Tôi. . . . . . Thật ra thì vẫn luôn cố gắng làm chuyện này!"

Khuôn mặt của Gia Mậu giương lên, đáy mắt nhạt nhẽo, vẻ trong trẻo di động. Nhìn Nam thành chủ.

Bàn tay, thò ra ngoài, cùng lòng bàn tay Nam Tuyệt Hiêu nắm chặt. Anh nhẹ “xuy” cười một tiếng, xoay người, liền đi về hướng cầu thang.

Thật không có lễ phép, muốn đi cũng không thông báo một tiếng, cũng không tiễn người khách là anh đây!

Nam Tuyệt Hiêu than dài, bàn tay vừa nắm tay người đàn ông, chậm rãi cắm vào trong túi áo mình, sau đó nắm chặt thành quyền.

Không sai, anh ta thật sự muốn khiến ngũ đại Quý tộc ở Hoàng thành Lạp Ma gây ra chút chuyện, hôm nay Phí Nhĩ Lạc là người đầu tiên bị trêu đùa, sau sẽ có nhiều người có kết quả này——

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Xe chợt lung lay vài cái, khiến cô gái đang nhắm mắt dưỡng thần vội vã trợn to mắt.

"Sao lại lúc ẩn lúc hiện chứ, xảy ra chuyện gì sao?" Cái miệng nhỏ nhắn của Nam Nhã Toa nhẹ vểnh lên một chút, bả vai mảnh mai hơi co rúc.

"Tiểu thư Đạo, chớ hoảng sợ, kỹ thuật lái máy bay của tôi rất tốt, không có việc gì." Môi Tát Khắc Tốn khẽ nhấp, thanh âm thản nhiên - trấn định.

"Không phải. . . . . ." Thân thể Nam Nhã Toa cứng đờ, nhìn bên ngoài cách đó không xa, máy bay trực thăng theo sát phía sau bọn họ, nói: "Chiếc cơ tử kia hình như muốn áp sát chúng ta."

Bọn họ vừa tiễn Dung Thiên Đại an toàn trở về phủ của Ngõa La Luân, hiện tại, Tát Khắc Tốn muốn đưa cô trở về phủ Đại nguyên soái, nhưng nửa đường liền bị người khác ác ý chặn lại. Đây chính là cơ tử của Tát Khắc Tốn, đột nhiên bị chặn đường, chỉ sợ người tới không hề đơn giản, bảo cô có thể không sợ hãi sao?

Tát Khắc Tốn nhìn gương mặt tinh xảo của cô, mặt mày nhàn nhạt giương lên, cánh tay dài đột nhiên dọc theo bả vai cô liền kéo qua, nói: "Tiểu thư Đạo, cô sợ, thì phải dựa vào tôi!"

"Tôi không phải đang sợ hãi, tôi chỉ lo lắng bọn họ đối phó với Điện hạ." Thân thể ngã vào trong ngực Tát Khắc Tốn, ngửi mùi hương cùng hơi thở nhẹ nhàng phát ra từ trên người người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nhã Toa liền đỏ lên. Vội vàng muốn lùi về phía sau.

Đáng tiếc, giờ phút này máy bay trực thăng vừa lung lay, thân thể mới đứng lên của cô, liền lần nữa té ngã vào trong ngực người đàn ông. Mà giờ khắc này, mặt của cô, đúng lúc va vào bả vai Tát Khắc Tốn. Cái răng mèo bén nhọn của cô, đụng vào da thịt đối phương.

Không biết có phải da thịt người đàn ông quá non mềm, hay là xung lực quá mạnh mẽ, Nam Nhã Toa cư nhiên ngửi thấy mùi máu tanh.

Cô cả kinh, nhìn trên cổ Tát Khắc Tốn xuất hiện sưng đỏ, cả khuôn mặt bị dọa sợ tới mức trắng bệch. Người ta là người trong hoàng gia đó, mặc dù cô không cố ý, nhưng nếu Tát Khắc Tốn mượn cơ hội này trị tội cô, thật đúng là không có lý do chối cãi. Vẻ mặt của cô như đưa đám, ngẩng đầu lên, muốn xem tâm tư đối phương thế nào, ai ngờ người nọ cư nhiên cũng cúi đầu xuống, cánh môi của cả hai, liền đụng chạm vào nhau.

Trong miệng người đàn ông, mang theo mùi vị xạ hương nhàn nhạt, còn có hơi thở mãnh liệt của đàn ông, cảm giác như thế, cho tới bây giờ Nam Nhã Toa cũng không có nếm thử qua.

Tại tinh cầu Tra Phỉ, thật ra rất cởi mở, nhưng cô là thiên kim gia tộc Đạo, từ trước luôn cao cao tại thượng, cô không vui, ai dám khi dễ cô? Huống chi, cô có người ngưỡng mộ trong lòng, mà người đàn ông đối diện kia lại thờ ơ với cô, bởi vậy cô cũng không lui tới với người đàn ông khác, giờ phút này, đột nhiên cùng người đàn ông thua kém Tư Á hôn môi, tự nhiên liền hoảng hồn, cô muốn lui ra, bàn tay Tát Khắc Tốn khẽ bóp eo nhỏ của cô, đem cô đẩy lên ghế ngồi, cái lưỡi linh hoạt, chui vào trong khoang miệng của cô.