Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 149: Cái Gọi Là Khí Tiết, Không Có Tăm Hơi!






Quần áo trên người bởi vì ngón tay linh hoạt trêu đùa của người đàn ông mà từng cái từng cái bung ra, dĩ nhiên là Thất Dạ không vui mừng. Nhưng mà, giờ phút này, thân thể cô treo trên không, nếu như phản kháng, cô rất lo lắng Gia Mậu sẽ tức giận, sau đó trực tiếp đem cô ném xuống lầu. Bình sinh cô đã không sợ trời không sợ đất, nhưng mà đối với độ cao lại có sự sợ hãi quá mức. Cô tình nguyện bị Gia Mậu cưỡng ép cũng không tình nguyện ngã chết. Huống chi, bọn họ cũng không phải là chưa từng làm chuyện này. Vì bảo vệ mạng nhỏ, cô dĩ nhiên không dám làm bừa, đành phải mặc anh khi dễ.

Chỉ là, sự tình nhất định phải giải quyết: nơi này chính là có thể ngắm nhìn người ở phòng ngoài ——

Ở phòng ngoài làm đi vào bên trong phòng làm, dĩ nhiên là bất đồng. Bị một mình Gia Mậu nhìn ăn hết còn chưa tính, cũng không thể để cho những người khác thấy tình huống bọn họ thân mật thu vào trong mắt chứ?

"Gia Mậu. . . . . ." Không biết có phải vì cố gắng đè nén tức giận trong lòng hay không, mà thanh âm của cô mang theo chút run rẩy, đôi tay liều mạng ôm chặt, đầu cô chôn sâu vào trong ngực người đàn ông, có chút giận trách mà nói: "Anh muốn làm thì trở về phòng có được không?"

"Không được!" Gia Mậu lại thích khi dễ cô đến nghiện, đầu lưỡi lại dọc theo làn da non mềm của cô mà cắn xuống, thời khắc đó thanh âm hơi có vẻ mơ hồ.

Thất Dạ hận chết tư tưởng xấu của anh, nhưng biết lúc này không thể cùng người đàn ông này lấy cứng đối cứng, đành phải nhỏ giọng khuyên nhủ: "Anh như vậy. . . . . . Tôi không thoải mái. . . . . ."

"Đừng nóng vội." Đầu ngón tay Gia Mậu dọc theo đôi chân thon dài của cô rời đi, lẩm bẩm nói: "Chờ một chút. . . . . . Tôi liền làm cho em rất thoải mái."

CMN! Đại sắc lang, rõ ràng là cố ý vặn vẹo ý cô! Cô cũng không phải là đang nói cái đó. . . . . .

Thất Dạ bị anh trêu chọc kéo ra hơi thở bất ổn, tay của người đàn ông lại không thành thật, ở trên người cô sờ soạng một vòng. Cô lại không dám giãy dụa, chịu đựng được thật gọi là khổ. Thân thể bởi vì người đàn ông đè lên cùng hôn môi mà càng ấm lên, eo của cô không ngừng cong lên, cố ý né tránh loại cảm giác vừa kích thích vừa sợ hãi này. Nhưng Gia Mậu lại làm hỏng, lòng bàn tay cố ý hướng bả vai cô đè một cái, làm cô suýt chút nữa mất cân bằng, cả người cũng lăn lộn hướng giữa không trung cắm xuống.

"CMN. . . . . ." Rốt cuộc ẩn nhẫn không được, khẽ nguyền rủa một tiếng, lúc này, Thất Dạ không chỉ dùng hai cánh tay liều mạng ôm người đàn ông, hai chân còn hướng vào vòng eo tráng kiện của anh mà quấn lấy.

Cô đã chết qua một lần, hiện tại vẫn còn trẻ, tuyệt đối không muốn từ trời cao té xuống mà ngã chết!

Trừ phi. . . . . .Sau khi chết lần này, linh hồn của cô có thể tách rời thân thể, đi đến một chỗ khác ——

Nhưng lại không có ai bảo đảm với cô, sau khi cô té xuống, có thể thành công xuyên hồn. Ngộ nhỡ không được, cô sẽ thấy không thể tỉnh lại rồi!

Nghĩ tới đây, tay chân của Thất Dạ quấn lên người đàn ông càng chặt hơn, càng dùng lực hơn.

Gia Mậu tất nhiên có chú ý tới phản ứng của cô rồi, khuôn mặt của anh vốn chôn trên người cô gái lại đột nhiên ngẩng lên, cặp mắt sóng ngầm bắt đầu khởi động nhìn chằm chằm vào cô. Đợi khi Thất Dạ phát hiện anh không có động tác dư thừa nào, thì mở mắt ra, nhìn thấy tia quỷ dị trong mắt anh, lộ vẻ mặt khó hiểu, anh mới cười cười, nói: "Em không thể chờ đợi à?"

"Cái gì?" Đầu óc Thất Dạ nóng lên, nhất thời không quay lại.

"Quấn tôi chặt như vậy, còn muốn hơn so với tôi!" Đôi môi mỏng của Gia Mậu bĩu một cái, đáy mắt sáng rực, gợn sóng dập dờn.

Thất Dạ thật sự bị oan, lông mày cô cau lại, “hừ” lạnh một tiếng, lòng bàn tay vươn đến bả vai người đàn ông mà khẽ đẩy ra.

Gia Mậu đột nhiên liền cách xa cô, thân thể của cô nhanh chóng mất ổn định, hướng phía dưới rơi xuống.

Thất Dạ hét lên một tiếng, ngay cả trang phục không ngay ngắn cũng không để ý tới, cấp tốc dùng sức nắm lan can, gắng gượng ổn định thân thể rơi xuống của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trở nên đỏ bừng. Cô ngước đầu lên, nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt với người đàn ông: "Gia Mậu, cái người này - tên khốn kiếp, làm cái gì đấy?"

"Tôi biết em nhất định sẽ tự cứu!" Gia Mậu cười cười, cùi chỏ dọc theo hàng rào khẽ chống, đầu ngón tay vuốt cằm, cười như không cười nhìn Thất Dạ: "Tự em bò lên, em bò lên rồi, tôi liền để cho em thoải mái!"

"Tôi nhổ vào!" Thất Dạ trợn tròn đôi mắt, mặc dù đôi tay đang dùng sức níu lấy lan can, nhưng lại có chút lực bất tòng tâm. Tiếp tục như vậy, cô tuyệt đối chống đỡ không lâu nữa sẽ rơi xuống mặt đất. Hàm răng cô cắn lộp cộp vang dội, oán hận nói: "Không phải anh rõ ràng muốn tôi cầu xin anh kéo lên sao?"

"Em thật thông minh!" Trong đôi mắt u ám của Gia Mậu lóe sáng, nhàn nhạt nghiêng mắt nhìn cô, thanh âm dẫn theo mấy phần khàn khàn.

"Nằm mơ!" Thất Dạ cự tuyệt không chút do dự!

Gia Mậu cười, đột nhiên nghiêng người, đưa tay hướng cổ tay cô lôi.

Thất Dạ vốn tưởng rằng, lương tâm anh đột nhiên trỗi dậy muốn cứu cô lên, nhưng người nọ lại lắc đầu một cái, trước vẻ mặt tràn đầy mong đợi của cô, đưa ra một cái tay khác, từ từ mơn trớn đầu ngón tay của cô, sau đó nhẹ nhàng dùng sức vặn bung ra, chỉ còn ngón tay cô nắm lan can.

"Anh muốn làm gì?" Bị hành động của anh dọa sợ đến kinh hồn bạt vía, thế nhưng thật ra là, Thất Dạ biết rõ anh làm như vậy đại biểu cho cái gì, nhưng vẫn hỏi.

Mà Gia Mậu, cũng rất phối hợp, cười nhạt nói: "Vặn bung ngón tay của em ra á!"

Khuôn mặt Thất Dạ đầy giận dữ, hướng về phía người đàn ông quát lên: "Gia Mậu, cái người ác ma này, anh sẽ bị ngày thu ——"

"Tôi đã làm rất nhiều chuyện xấu, không kém món này." Gương mặt Gia Mậu đầy sung sướng, lông mày ánh mắt, nói không ra bao nhiêu ôn nhã. Ánh mắt anh nhìn cô, quả thật có thể dùng nhu hòa để hình dung, cùng hành động ác liệt của anh, hoàn toàn tạo thành đối lập.

"Cái người này, thằng khốn. . . . . ." Nếu như không phải vì bàn tay kai bị bàn tay có lực của anh cầm lấy, Thất Dạ cảm giác mình sắp rơi xuống dưới rồi. Ngón tay của cô, đã bị Gia Mậu vặn bung hai ngón, bởi vì cố gắng chống đối anh, sau khi ngón tay kia bị anh kéo ra, hơi run lên, cư nhiên không có sức nắm lại lan can. Hơn nữa, người đàn ông kia cũng dùng ba con ngón tay cản trở cô, chỉ dùng ngón cái cùng ngón trỏ đi vặn ba ngón tay khác của cô. Bảy ngón.

Tên khốn kiếp này, không cứu cô thì thôi, lại còn muốn đưa cô xuống địa ngục. Tim của anh ta, quả thật là màu đen. Thiệt thòi lần trước cô còn tưởng rằng, vì cô ở trước mặt Nam Tuyệt Hiêu và Y Toa Bối Lạp làm anh khó chịu, anh không so đo. Thì ra là, không phải là anh không so đo, mà là đang nghĩ biện pháp khác để trêu đùa cô. Hiện tại, anh rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, há có thể không phục thù?

Mắt thấy bàn tay đang nắm lấy lan can chỉ còn lại một ngón, trong lòng Thất Dạ lạnh đến co rúm lại, cảm giác sống lưng đã thấm ướt một mảnh rồi. Dù sao, chỉ cần Gia Mâu buông lỏng đầu ngón tay còn lại, cả người cô, liền hướng xuống mặt đất mà té ngã ——

Khoảng cách từ nơi này so với mặt đất cũng không tính là quá cao, nhưng ít ra cũng 6-7 mét, mặc dù phía dưới là bụi gai cỏ rậm rạp, nhưng nếu ngã xuống, không chết cũng chỉ còn lại nửa mạng!

"Gia Mậu, anh cứu em lên!" Tại thời điểm cuối cùng, khi đầu ngón tay bị Gia Mậu vặn bung ra, Thất Dạ không ngang ngược nữa, hướng về phía người đàn ông mà quát lên.

"Sao?" Gia Mậu cười nhạt, khuôn mặt tuấn nhã, vẫn chất chứa nụ cười nhạt như cũ: "Gió quá lớn, tôi không nghe rõ."

Gió lớn? Em gái anh á (câu chửi của TQ)! Rõ ràng bây giờ ngay cả gió cũng không có ——.

Thất Dạ cắn chặt hàm răng, một đôi mắt sáng hung hăng quét về phía người đàn ông, cơ hồ hy vọng anh mấy giây cuối.

"Ngón tay của em có chút mỏi." Ở thời khắc cô gái đang suy nghĩ xem có nên cầu xin anh tha thứ lần nữa hay không, thì đầu ngón tay của Gia Mậu bỗng chốc buông lỏng.

"Gia Mậu, anh thích làm cái gì thì làm cái đó, thích làm sao thì làm luôn đi!" Cái chết đe dọa ở phía trước, Thất Dạ cảm thấy kiêu ngạo gì đó, cũng chỉ là cái rắm. Vì vậy, biết rõ đối phương chỉ là ác ý trêu đùa, cô lại vẫn bật thốt lên rồi.

"Thật ngoan!" Lần này, Gia Mậu hình như rất hài lòng. Bàn tay to dùng sức nắm chặt cô, con mắt liền ngưng tụ lại, hơi kéo hướng lên trên, liền đem thân thể mảnh khảnh của cô gái kéo lên trên.

Thất Dạ bay qua lan can, hai chân chạm xuống đất, sau khi cảm thấy chân mình rốt cuộc có thể đứng, cả người cũng thở hồng hộc. Cô còn chưa hoàn hồn, thân thể đều dán lên người Gia Mậu, áo ngủ hơi mở rộng, không che nổi cảnh xuân trước ngực cô, dẫn tới ánh mắt của người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, con mắt sắc trầm xuống. Ở thời điểm cô liều mạng thở dốc để ổn định hô hấp, cánh tay anh dọc theo eo của cô mà dùng sức khẽ bóp, đem cả người cô kéo vào trong ngực, đầu ngón tay dùng lực nâng cằm cô lên, để cho cô ngẩng mặt lên, lúc cô chưa có bất kỳ phản ứng nào, cúi đầu hôn lên môi anh đào của cô.

Trong lòng Thất Dạ vốn có hỏa khí, biết mình lúc này không nên chọc anh, cô không cắn anh, chỉ đành phải dùng sức hơi nhếch cánh môi, muốn đem đầu lưỡi đối phương chèn ép ra khỏi miệng cô.

Đối với động tác nhỏ của cô, Gia Mậu lơ đễnh. Đầu ngón tay anh giấu ở hàm ếch tinh xảo của cô, ngón cái dùng lực bóp, thời khắc cô bị ăn đau, lưỡi dài rất tự nhiên chui vào trong miệng cuốn lấy lưỡi cô, cũng chiếm đoạt hô hấp của cô.

Thất Dạ biết rõ mình không phải là đối thủ của anh, trong lúc nhất thời, cũng không phản kháng. Dù sao, đối nghịch với anh, cuối cùng người chịu khổ lại vẫn là cô mà thôi.

Con ngươi nhẹ nhàng đóng lại, cô hạ quyết tâm, bàn tay nhỏ bé vốn dán trên lồng ngực người đàn ông, nhanh chóng dọc theo hạ thân đối phương mà dời đến.

Bị bàn tay nhỏ bé mang theo hơi ấm của cô đụng phải vị trí dễ dàng có phản ứng nhất của mình, đồng tử xanh biếc của Gia Mậu sâu kín trồi lên ánh sáng, môi mỏng hơi dời khóe môi cô, nhìn chằm chằm cô.

Vớ vẩn, anh muốn đùa bỡn tôi, chẳng lẽ tôi không thể đùa giỡn anh sao?

Trong lòng Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nhưng mà trên khuôn mặt lại lộ ra nụ cười kiều mị - mê hoặc. Eo ếch của cô nghiêng về phía trước, để cho trang phục xốc xếch của mình, rãnh ngực như ẩn như hiện dán lên ngực người đàn ông, cảm giác được nhiệt độ trên người anh tăng vọt lên, khóe miệng bĩu một cái, nụ cười nhàn nhạt nói: "Thượng tướng, tối nay để em hầu hạ anh nhé!"

Trong lúc nói, tay nhỏ bé của cô, đã hướng về phía khuy áo của anh mà mở ra, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, mở từng cái ra.

Động tác kia thật là lưu loát, cùng thời điểm đối phương cởi trang phục của cô, tốc độ không khác.

Nhìn bên môi cô gái hiện ra nụ cười diêm dúa lẳng lơ, con mắt sắc của Gia Mậu dần dần tối. Ở lúc bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của Thất Dạ dọc theo cổ anh vuốt ve xuống lồng ngực rắn chắc chạy thẳng xuống quần lót đi vào trong, thân thể của anh lập tức căng thẳng.

Ở tinh cầu Tra Phỉ này, không ai không biết Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc có năng lực tự kiềm chế siêu cường, chỉ là giờ khắc này, bởi vì bị bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô gái này nắm chặt, những thứ khí tiết kia, toàn bộ không có tăm hơi!