Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 52: Thua, Thất Bại Thảm Hại






"Cô không giết được tôi!"

Ngôn ngữ tựa như giễu cợt lại ẩn chứa ý vị sâu xa, ngắn ngủi lại đạm bạc, lại khiến cho tâm của Thất Dạ, cũng bị kinh hãi cứng ngắc mất mấy giây. Ngay sau đó, cô giống như bị thái độ của người đàn ông kích thích, cổ họng nuốt một cái, cánh tay chợt nâng lên, họng súng nhỏ màu bạc, trực tiếp chỉ thẳng vào Gia Mậu, trong mắt tràn đầy ánh sáng kiên định: "Không được cái rắm chó, lão nương cũng không tin có tà, ngươi đi chết đi!"

Lúc cô nói những lời này, ngón cái đã tì lên nòng súng lục, ngón trỏ đặt vào cò súng, hướng Gia Mậu liền bắn ra một phát!

Bởi vì từ nhỏ chịu sự huấn luyện tàn khốc, đã rèn luyện cho tâm tính cô tới mức cực kỳ ẩn nhẫn kiên cường, vì vậy một phát súng này, cô ra tay không chút du dự. Hơn nữa kỹ năng bắn súng của cô như thần, chỉ cần bóp cò một cái, tin tưởng chắc chắn sẽ lấy được mạng Gia Mậu!

Nhưng, kế tiếp xảy ra chuyện quỷ dị, khiến cho phần đời sau này của Thất Dạ, trở thành một kí ức không thể xóa đi.

Bóng dáng của Gia Mậu chợt lóe, quả thật giống như quỷ mỵ, nhanh như tia chớp. Thật đúng như chỉ trong nháy mắt, thân hình cao ráo của anh ta đã đứng nghiêm ở trước người Thất Dạ. Chân thon dài có lực của người đàn ông, dọc theo đầu gối cô dùng sức đá một cái, cô lập tức cảm thấy xương cốt tê dại, cả thân thể mất khống chế tự động quỳ sấp trên mặt đất, đúng lúc ngã dưới háng anh ta.

Trước khắc đó, Thất Dạ còn cảm thấy cổ tay mình một trận đau đớn, mà súng lục nhỏ màu bạc vốn dĩ phải nằm trên tay cô, đã bị Gia Mậu đoạt đi. Cùng lúc đó,sống lưng cô, bị một lực vô cùng lớn giẫm đạp lên. Thì ra là, bàn chân của người đàn ông, đạp lên ngang lưng cô. Lực rất lớn, khiến cho thân thể vốn mảnh khảnh của cô dường như muốn đứt thành hai đoạn ——

Thất Dạ kêu rên, gương mặt thanh tú, như dây thừng xoắn chặt, hoàn toàn dúm chung vào một chỗ!

"Leng keng. . . . . ."

Bên tai, truyền đến tiếng vang của kim loại rất nhỏ chạm đất, thanh thúy rõ ràng, thật giống như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của cô . . . .

Khóe mắt quét về phía âm thanh rơi xuống vừa phát ra, lòng của Thất Dạ, từng điểm từng điểm không ngừng trùng xuống!

Vật kia, thì ra chính là đạn từ trong khẩu súng anh ta đoạt lấy từ trên tay cô —

Cũng không biết Gia Mậu dùng cách nào đoạt được nó, nhưng tất cả cảnh tượng lúc này đã là minh chứng hùng hồn chứng thực cho tuyên bố cuồng ngạo của anh ta: Cô, quả nhiên là không giết được anh ta!

"Tiểu tử, cô thật sự quá khờ!"

Trên đỉnh đầu, giọng điệu hời hợt của Gia Mậu từ từ vang lên, bên trong lời nói, mang đầy mùi vị châm chọc, chữ chữ rõ ràng có lực, đánh thẳng vào tâm Thất Dạ, khiến cho tất cả tự tin và kiên trì của cô, đều ở trong nháy mắt này tan rã.

Cô hôm nay, thật cực kỳ giống như tôm tép nhãi nhép, mặc cho anh ta cao cao tại thượng dẫm đạp xuống đất —

Bàn chân của Gia Mậu, từ phía sau lưng của cô một đường di động về phía trước, tại xương sống lưng của cô gia tăng lực, cơ hồ có thể chấn vỡ lục phủ ngũ tạng của cô. . .

Cuối cùng Thất Dạ vô lực phản kháng nằm rạp trên mặt đất, hai mắt hơi tuyệt vọng khẽ khép lại.

Cô thua rồi, hơn nữa, còn là thất bại thảm hại!

"Không chịu nổi một kích!"

Đem khẩu súng lục nhỏ màu bạc vứt xuống dưới đất, môi mỏng của Gia Mậu bật ra một tiếng cười lạnh.

Thất Dạ biết, chờ đợi cô, nhất định là hành hạ vô cùng tận —

Chỉ là, Nam Thất Dạ, chẳng lẽ mày thật cam tâm, tiếp nhận sự trừng phạt biến thái của người đàn ông này sao?

Không! Chết cũng không! ! !

Cái âm thanh từ đáy lòng, kiên định mà có lực nói cho cô biết.

Vì vậy, ở thời khắc khi cảm thấy ủng da của người đàn ông đạp lên đến vị trí gáy, đôi bàn tay trắng như phấn của Thất Dạ chợt xoay chuyển, nghiêng mặt sang bên, liền thò tay cầm lấy khẩu súng lục kia lên, nòng súng chống vào huyệt Thái Dương của mình, không chút do dự dùng sức bóp cò!

"Cạch —"

Âm thanh của tiếng súng, chấn động đầu óc của Thất Dạ, một hồi nhộn nhạo!