Thuỷ Chung Như Nhất

Chương 4: Khế ước linh hồn




Sáng sớm hôm sau, như theo tâm nguyện của Kiều Kiến Văn, Uyển Linh sai Nguyệt Phù và Nguyệt Cát mang xương cốt hắn lên trên đỉnh núi cao.

Sau khi đã đào xong hố đất để chôn cất, Uyển Linh quay sang bên cạnh nói với Kiều Kiến Văn:

“Sau khi chôn cất xương cốt của ngươi xong, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đến cửa âm cung.”

Kiều Kiến Văn ngẩn người trong chốc lát. Sau đó, hắn lấy hết can đảm nói với Uyển Linh:

“Ta có thể theo cô nương một thời gian được không?”

Nhìn vào mắt của Kiều Kiến Văn, Uyển Linh dường như đã nhìn thấu được một ít nỗi lòng của hắn.

“Ngươi còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành ư?”

Còn chưa kịp nghe được câu trả lời của Kiều Kiến Văn thì đã thấy hắn quỳ xuống trước mặt nàng.

“Cô nương, quả thật thì ta vẫn còn có tâm nguyện chưa hoàn thành. Hôm qua, ta vô tình nghe mọi người có đề cập đến việc tới sẽ tới Nguyệt Thần quốc. Ta cũng muốn đi. Ta muốn tìm hiểu xem là ai đã nhẫn tâm hãm hại Kiều gia. Còn có, huynh trưởng của ta, Kiều Trọng Minh, hắn là một tướng quân anh dũng nơi sa trường, hết lòng vì Nguyệt Thần quốc bảo vệ biên cương. Ta không tin hắn lại tạo phản. Cầu cô nương giúp đỡ.”

Hắn nói xong thì dập đầu xuống đất khấu lạy Uyển Linh.

Uyển Linh thấy vậy thì có chút không đành lòng. Nàng nhìn vào bộ xương trắng của hắn đang được đặt ngay ngắn trước mặt, sau đó rơi vào trầm tư suy nghĩ.

“Nếu ngươi muốn theo ta cũng được, nhưng ngươi bắt buộc phải cùng ta kí khế ước chủ tớ linh hồn. Nếu sau này ngươi dám phản bội ta hoặc gây ra điều gì bất lợi cho ta, thì linh hồn ngươi sẽ vĩnh viễn tan biến, không thể nào siêu sinh. Nếu vậy, ngươi còn muốn tiếp tục?”

Kiều Kiến Văn ngẩng đầu lên, không cần nghĩ ngợi gì thêm nữa mà dứt khoát nói:

“Được, ta đồng ý.”

Nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, Uyển Linh bước đến gần bộ xương trắng, sau đó đưa ngón tay của mình lên môi cắn nhẹ một cái, một giọt máu tươi từ từ chảy ra.

Nàng nhỏ một giọt máu của mình lên phần xương trán. Lát sau, một vòng hào quang phát ra xung quanh khiến ai nấy đều nhìn không chớp mắt.

Đây là lần đầu tiên mà Nguyệt Phù và Nguyệt Cát thấy chủ tử của mình làm như vậy nên cũng không tránh khỏi tò mò. Nếu vừa rồi không nghe thấy chủ tử mình nói chuyện với u hồn kia, thì các nàng cũng không thể nào biết được là chủ tử của mình đang ký khế ước với linh hồn. Các nàng có chút muốn tiến lên ngăn cản nhưng cũng không biết phải làm như nào cho phải. Bởi lẽ, từ nhỏ các nàng đã được các Thánh cô căn dặn rằng không nên ký khế ước linh hồn. Vì nếu linh hồn đó nảy sinh ra ý niệm xấu, hoặc làm hại đến người khác thì bản thân chủ thể ký khế ước cũng sẽ bị ảnh hưởng đáng kể.

Dù có cố gắng nghĩ đến thế nào đi chăng nữa thì các nàng cũng không hiểu vì sao mà chủ tử lại có thể làm ra một hành động liều lĩnh đến vậy.

Sau khi ánh hào quang kia mờ dần rồi tắt hẳn, Uyển Linh quay qua nói với Kiều Kiến Văn.

“Đã xong, bây giờ ta là chủ tử của ngươi. Bất kể mọi việc ngươi làm dù lớn hay nhỏ đều phải nghe theo ý kiến của ta, tuyệt không thể làm trái. Dĩ nhiên bù lại, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.”

“Vâng, chủ tử.”

Nghe Kiến Văn gọi mình là “chủ tử”, Uyển Linh có chút không quen.

“Ngươi không cần gọi ta là chủ tử. Theo như ta cảm nhận được thì lúc ngươi mất chắc cũng trạc tuổi ta bây giờ. Vậy thì ngươi cứ gọi ta là Uyển Linh đi. Ta muốn xem ngươi như bằng hữu mà đối đãi.”

“Được, Uyển Linh, vậy bây giờ ta đã là người của ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta đấy!”

Uyển Linh không ngờ rằng Kiều Kiến Văn lại cả gan nói với nàng những lời cà chớn như vậy. Nhìn vẻ mặt của hắn bây giờ cực kỳ vui vẻ, đâu có chút nào buồn bã như lúc nãy nữa cơ chứ. Tự dưng nàng có cảm giác giống như mình đang bị hắn gài bẩy vậy?.

Uyển Linh làm bộ giận dỗi không thèm để ý đến hắn nữa, nàng quay qua nói với Nguyệt Cát, Nguyệt Phù:

“Bây giờ hắn cũng đã là người của ta. À không, không phải. Là u hồn theo ta mới đúng. Vậy nên để dễ dàng trao đổi với nhau. Cũng như để tránh việc sau này các ngươi bị ma quỷ làm tổn hại. Ta sẽ mở nhãn âm dương cho các ngươi. Đồng thời truyền dạy lại cho các ngươi một số ma thuật cùng thần chú để các ngươi có thể bảo vệ bản thân mình trước ma quỷ. Các ngươi có đồng ý?”

Nghe chủ tử của mình nói như vậy, Nguyệt Phù và Nguyệt Cát cũng có chút lo lắng. Tuy học được ma thuật từ chủ tử thì sẽ khiến các nàng thêm mạnh mẽ. Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc các nàng sẽ thường xuyên phải nhìn thấy những thứ không nên thấy.

Sau một hồi đau đầu suy nghĩ, hai người rốt cục cũng miễn cưỡng đồng ý.

Uyển Linh tiến lại gần từng người, nhẹ nhàng đặt bàn tay phải của mình lên mắt của họ.

Sau khi đọc xong một loạt thần chú, Uyển Linh hạ tay mình xuống. Sau đó bảo bọn họ từ từ mở mắt ra.

Nguyệt Cát mở mắt ra vẫn thấy bình thường. Trong lúc nàng đang thở phào nhẹ nhõm vì mình không phải nhìn thấy những thứ đáng sợ như ma quỷ thì phía bên này đã nghe Nguyệt Phù hét lớn lên.

Trước mắt nàng ta bây giờ là một khuôn mặt nam nhân đang được phóng đại lên.1

Thì ra, lúc nãy vì quá tò mò nên Kiều Kiến Văn đã tranh thủ tiến lại gần rồi nhìn chăm chú vào mắt của Nguyệt Phù. Vậy nên khi nàng mở mắt ra mới bị dọa cho một trận mất hồn đến như thế.

Kiều Kiến Văn nghe thấy tiếng hét của Nguyệt Phù cũng bị dọa cho giật mình lui lại về phía sau.

“Ngươi hét cái gì cơ chứ? Doạ ta hết hồn.”

Kiều Kiến Văn dùng hai tay vỗ vỗ lòng ngực mình để trấn an. Điều này đã làm cho một người vừa mới bị doạ như Nguyệt Phù có chút cảm thấy không phải.

“Này ngươi, không phải ta mới là người bị ngươi doạ hay sao? Ngươi là cái thứ gì mà lại không nói lý lẽ đến thế?.”

“Ta ư? Ta là một người đẹp tựa thiên tiên, dung mạo xuất chúng, được người người mến mộ, săn đón. Tên ta là Kiều Kiến Văn.”

Nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của người trước mặt, Nguyệt Phù hận không thể đấm một phát vào mặt hắn.

Mà khoan, Kiều Kiến Văn, vậy hắn không phải là cái u hồn tối qua đã ngồi cũng các nàng sao?.

Nguyệt Phù đưa ngón tay đang run rẩy của mình lên cao, nàng chỉ vào bộ xương trắng trước mặt, sau đó lắp bắp nói:

“Vậy…đây là…ngươi sao?”

“Đúng nha.”

Đầu của Nguyệt Phù vang lên một tiếng nổ lớn, sau đó thì ngất xỉu đi. Nàng không ngờ rằng nãy giờ nàng lại đang nói chuyện với một hồn ma.

Uyển Linh và Nguyệt Cát thấy Nguyệt Phù té xỉu xuống đất thì cũng hốt hoảng tiến lên đỡ.

Bên này, Kiều Kiến Văn cũng muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng hai tay của hắn lại không thể chạm đến nàng. Hắn ngượng ngùng hỏi:

“Ta đã doạ đến nàng ấy sao?.”

“Còn không phải ư? Ai bảo ngươi tiến sát lại gần nàng ấy như thế? Còn cái gì mà “đẹp tựa thiên tiên, được người người mến mộ”. Ngươi đừng quên mình đang là một hồn ma đấy. Đừng có mà doạ người.”

Nghe Uyển Linh trách mắng như vậy, Kiều Kiến Văn có chút ủ rủ ậm ừ gật đầu biểu đạt rằng mình đã hiểu.

Uyển Linh thấy vậy thì cũng không truy cứu nữa. Việc quan trọng bây giờ là chờ Nguyệt Phù tỉnh lại.