Thuyền Trong Biển Sâu

Chương 2




Ảnh chân dung tài khoản Lâm Trừng là một mảnh xanh biếc rộng lớn, nick name cô cũng đơn giản, một dấu chấm tiếng Anh. Vòng bạn bè đăng rất nhiều thứ, hầu như tất cả đều liên quan đến quán bar.

Một tin nhắn gửi tới từ bên kia.

.:【Cậu tên gì? 】

Châu: [Lý Thanh Châu]

.: [Có biết tôi tên gì không? 】

Châu: [Em biết. 】

.: […]

“Đây là đang lạt mềm buộc lạt chặt?” Cố Đình Giai liếc nhìn lịch sử trò chuyện, “Hay cậu nhóc này thật sự rất ngốc không biết nói chuyện phiếm?”

“Không biết.” Lâm Trừng lắc đầu, không quan tâm chút nào.

Lúc cô trở lại, một đám vây quanh cô hỏi chuyện.

"Thế nào rồi? Chuyện gì đã xảy ra?" Cố Đình Giai là người tích cực nhất, xông lên hỏi cô đầu tiên.

Lâm Trừng cười nhẹ, một tay đẩy mặt cô ấy ra: "Đàn ông tìm tôi thì còn có thể làm gì nữa, tôi không thể ăn sạch sao?"

"Trâu bò!"

Mấy ngày tiếp theo, chỉ cần Lâm Trừng làm việc trong quán bar đều có thể thấy Lý Thanh Châu, nhưng anh không làm gì cả, không nói chuyện, chỉ ngồi ở quán bar với một đám bạn, cũng không uống rượu. Một mình ngồi lặng lặng, nhìn chằm chằm qua bên này.

“Cậu nhóc của chị có tật xấu sao? Mấy ngày nay cậu ta cứ nhìn chị chằm chằm thế?” Cố Đình Giai nhìn Lý Thanh Châu ngồi ở quầy bar dưới lầu không nhúc nhích, trong lòng thầm than thở.

Lâm Trừng cũng nhìn thấy anh, hai người cứ nhìn nhau qua đám đông, cô cong môi cười: "Có lẽ cậu nhóc mắc cỡ chăng."

Nói rồi, cô gửi cho anh một tin nhắn.

.: [Tại sao cậu nhìn chằm chằm tôi mọi lúc vậy? 】

Châu: [Ngắm chị đẹp đấy. 】. Truyện Gia Đấu

.: 【Ồ, cảm ơn. 】

Trò chuyện vài câu, cô cảm thấy không tiếp tục được nữa, quẳng điện thoại xuống, chẳng buồn tiếp tục gửi tin nhắn, "Thật sự không hiểu phong tình, nhàm chán cứng nhắc thật."

Cô lắc đầu, thu lại ý nghĩ hôm qua cô cho rằng cậu nhóc này không tầm thường, tiếp tục công việc không thèm nhìn anh một lần nào nữa.

Lúc Lâm Trừng tan làm, bên ngoài đã là rạng sáng bốn năm giờ, lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của cô luôn thất thường, bầu trời vừa vẽ một vệt trắng xóa, in dấu lên một bầu trời đen kịt.

Đêm tối đảo lộn, ánh mắt của cô mệt mỏi có hơi buồn ngủ, trong quán gần như không còn khách, chỉ còn lại là mấy người say rượu ngã xuống đất, không liên quan gì đến cô.

“Tôi đi trước.” Lâm Trừng chào hỏi nhân viên kia, cởi chiếc áo làm việc có phần hơi rộng ra, mang theo đồ đạc của mình ra cửa sau.

Cô vừa mở cửa, một luồng gió lạnh ập đến, thân thể không khỏi run lên một chút, cô mặc một chiếc váy ống ngắn đen, lộ ra xương quai xanh, rất đẹp nhưng không thể chịu được gió này.

“Chị.” Một giọng nói trong trẻo thanh thuận truyền đến tai cô.

Trong bóng tối mờ mờ sáng, Lâm Trừng ngẩng đầu, thấy Lý Thanh Châu đứng ở sau cửa, kinh ngạc nhướng mày: "Cậu còn chưa về nhà?"

“Ừm, em đang đợi chị.” Anh mặc một chiếc áo len dày màu trắng tinh, tóc mái che trán rất rõ, trong ánh sáng lờ mờ lộ ra đôi mắt đen láy, giống như một chú cún con ướt nhẹp chờ chủ nhân của mình.

Hôm nay nhìn rất ngoan, Lâm Trừng cười thở dài trong lòng, đây là duyên nãi cẩu* mấy năm nay.

*Dịch là chó sữa con: chỉ những chàng trai thích lái may bay, thích yêu chị gái hơn tuổi. Đặc điểm chung của những chàng cún con này là thích làm nũng, bám người yêu, đơn thuần, còn hay ghen. Đối với những anh này thì người yêu là trung tâm vũ trụ. - Nguồn https://daithucthunp.wordpress.com/tieu-nai-cau-ha-lac/

"Ngày mai không lên lớp sao? Chờ tôi muộn như vậy." Cô nhìn chiếc áo khoác màu đen Lý Thanh Châu đang cầm trên tay, anh hơi tiến lại gần khoác chiếc áo lên cho cô, "Chị ơi, mặc vào đi bên ngoài trời lạnh. "

Lâm Trừng quả thật rất lạnh, nhiệt độ trong quán và nhiệt độ bên ngoài là hai thái cực rõ ràng, cho nên cô không nhăn nhó từ chối, chỉ đơn giản mặc vào, mặc áo khoác xong, cô mới nhận ra Lý Thanh Châu đặc biệt chọn một chiếc áo khoác lông dài.

Dài đến ngang bắp chân, kéo khóa kéo lên còn thừa ít chân ở phía dưới, hơi ấm nhanh chóng tràn vào, quấn chặt lấy cô.

Lâm Trừng liếc nhìn áo trên người cô, “Bây giờ nhìn tôi có giống củ cải không?” Cô cười, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, đã nhiều năm rồi cô không còn mặc áo khoác lông.

Đến mùa đông không ai quan tâm, cũng không ai nhắc nhở cô.

Lâm Trừng không bao giờ nhớ thời tiết càng ngày càng lạnh, mấy năm này trôi qua rất tệ, cô cũng không muốn nó tốt, nghề nghiệp không cho phép ăn mặc như thế này.

Vậy nên khi khoác chiếc áo này lên người, cô có chút hoảng hốt.

“Không, chị vẫn rất đẹp.” Lý Thanh Châu phủ nhận lời nói đùa của cô, vẻ mặt nghiêm túc.

Lâm Trừng định thấy hôm nay anh cẩn thận như vậy, cũng không so đo chuyện cậu nhóc này năm lần bảy lượt liên tục gọi chị, cô cúi đầu trêu chọc anh, "Mồm mép thật."

Ngoài miệng nói vậy, nhưng mắt không có nửa điểm ý cười nào.

Nhưng Lý Thanh Châu nói không sai. Trong mắt anh, người phụ nữ bước ra khỏi cửa với vòng eo thon thả và bờ vai thẳng tắp, cô mặc một chiếc váy ngắn tuyệt đẹp, tôn lên vóc dáng hoàn hảo, ngay cả khi cô mặc một chiếc áo khoác hơi rộng, cô vẫn sẽ trông gầy và cao, làn da trắng với lớp trang điểm tinh tế.

“Bây giờ chị rảnh không, gần sáng rồi, em muốn mời chị đi ăn sáng.” Lý Thanh Châu bỏ qua lời chế giễu châm chọc của cô, chuyển đề tài.

"Sinh viên đại học các cậu tám giờ sáng còn chưa lên lớp sao?"

Hiện tại cô cảm thấy cậu nhóc trước mặt có vẻ rất rảnh, ngày nào cũng đến gặp cô nhưng lại không nói gì, một tuần liền ở trong đó nhìn cô.

“Có, em sẽ vào lớp sau khi mời chị đi ăn sáng.” Thật ra anh đã đợi ở cửa rất lâu, sở dĩ anh gấp gáp như vậy là vì vài tiếng trước, khi Lâm Trừng đang nghỉ nghơi thì một người bạn gọi là bạn nhậu trước đây kéo đi uống rượu.

Tửu lượng của cô đặc biệt tốt, chẳng qua trên bàn có vài người đàn ông cứ chằm chằm vào cô với ánh mắt ác ý. Đồng phục làm việc của cô vốn khá rộng huống chi hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn lộ ra đôi chân thon thả, Lý Thanh Châu nhìn thấy ánh mắt của mấy người đàn ông dò xét cô, trong lòng không thoải mái cho lắm.

Cho dù Lâm Trừng chướng mắt bọn họ, cô vẫn phait uống vài chén rồi rút lui, trên mặt không có biểu cảm dư thừa, ánh mắt chỉ liếc nhìn nhóm đàn ông, rồi nhàn nhạt bỏ xuống một câu "Chúc các anh uống tận hứng." Rồi rời đi.

"Đây là con chó cái kia hả? Mặc như vậy mà giả bộ ngây thơ gì."

"Ừ, không phải đã nói là chơi đùa sao, lớn lên thật không tệ miếng nào, nhìn cái đôi chân đó tuyệt thật, chậc chậc..."

Sau khi Lâm Trừng rời đi, đám người bắt đầu bàn tán sau lưng, lời nói trên môi càng ngày càng bẩn thỉu, Lý Thanh Châu cau mày không nghe nữa, cầm ly rượu từ quầy rượu bước đi về phía nhóm người, giả bộ lơ đãng lắc ly rượu văng rượu lên mấy người đó, cả cái cốc cũng văng luôn.

...

Đó là lý do tại sao lại có lại có một màn vào lúc này. Lâm Trừng biết Lý Thanh Châu làm trò khôi hài vì muốn xử lý chuyện phía sau, cô nên tìm Cố Đình Giai xử lý thì tốt hơn.

Cho nên khi nhìn thấy Lý Thanh Châu ở cửa, cô cũng hiểu sao hôm nay anh chủ động như thế.

Cuối cùng, anh vẫn là một sinh viên đại học, hành động liều lĩnh không nghĩ đến hậu quả, nhưng Lâm Trừng cảm thấy cô thích, vì cô là kiểu người giống Lý Thanh Châu, thích làm gì thì làm đó.

“Vậy thì nhanh lên, tôi biết có một nhà hàng ăn sáng rất ngon, đi thôi.” Cô không từ chối lời mời của Lý Thanh Châu, thật ra so với anh chàng kia cô còn trực tiếp hơn rất nhiều.

Cậu nhóc này giống người khác chơi lạt mềm buộc lạt chặt, giả vờ lạnh lùng, dạng người nào Lâm Trừng cũng đã gặp qua, cô đã quen với điều đó từ lâu.

Nhưng lần này cô thật sự sai rồi, một tuần rồi Lý Thanh Châu không đến tìm cô, hoàn toàn là khẩn trương, có người kích thích anh, anh bị bất đắc dĩ.

Lâm Trừng thật sự rất đói, vì vậy cô đưa Lý Thanh Châu đến tiệm ăn sáng cô thường đến, lúc này chỉ có tiệm đó sẽ mở cửa rất sớm.

“Tiểu Trừng đến rồi hả, tiểu tử này là ai, vẫn như cũ sao?” Chủ quán là một bà lão trạc 60, quán ăn này cũng được xem là quán ăn lâu đời.

Từ khi còn nhỏ Lâm Trừng vẫn đến đây, cô rất quen thuộc với người trong quán này.

"Vâng, vẫn như cũ ạ, cậu thì sao, giống như tôi sao? Còn muốn ăn gì không?"

Cô kéo Lý Thanh Châu ngồi xuống bên cạnh quầy hàng nhỏ, nhìn anh đang hết ngắm đông đến ngắm tây, cô biết chắc chắn anh chưa từng đến đây.

“Không sao đâu, em ăn cái gì cũng được.” Lý Thanh Châu nhìn chung quanh một cái, thoáng qua đã bốn giờ rưỡi, ở quầy hàng chỉ có hai người.

"Sớm vậy đã có người mở sạp sớm vậy sao?"

"Không phải, chỉ là tôi về lúc sáng sớm, nên lần nào bà lão cũng ở đây vào ca tối của tôi, bà ấy sẽ mở cửa rất sớm."

Khi Lâm Trừng còn nhỏ, thường được mẹ làm bữa sáng, bởi vì khi đó ở nhà, ngoài mùi rượu và những lời lăng mạ, ở chỗ này cũng là nơi yên bình của hai mẹ con cô.

Lý Thanh Châu sửng sốt, hoàn cảnh xung quanh rất đơn giản, nhưng mùi bánh bao trong tủ hấp lại thoảng qua trong gió, trong nồi còn có mùi sữa, không ngờ Lâm Trừng cũng đến những chỗ như quầy hàng nhỏ bình thường để ăn, không nhịn được nhìn cô nhiều hơn.

Nhìn cô, thấy trên môi cô nở nụ cười dịu dàng và gọi món với bà lão, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Giống nhau đi ạ, hai phần, cám ơn bà.” Bà lão đưa cho cô một cái menu, hai tay cô nhận lấy cây bút, vẽ vòng tròn lên đó, viết xong liền đưa cho bà lão.

"Bữa sáng phức tạp như vậy sao? Còn cần viết menu?" Lý Thanh Châu bối rối hỏi.

Lâm Trừng không trả lời ngay, cô đợi bà lão bên cạnh đi vào chuẩn bị đồ rồi mới giải thích: "Tiệm này do một ông lão và một bà lão mở ra, trí nhớ bọn họ không tốt lắm, cho nên khách ở đây sẽ tự giác viết món ăn mong muốn. "

“Chị thường xuyên tới đây hả?” Lý Thanh Châu nhìn cô biết rất rõ nơi này, đối xử với bà lão có chút thân mật.

Cô gật đầu không nói gì, một lúc sau đồ ăn được bày ra.

Thực ra, đó là một bữa sáng rất bình thường, hai phần đậu hoa, hai hộp bánh hấp và hai bát sữa đậu nành thơm phức.

Lý Thanh Châu đưa mũi ngửi thử, sữa đậu nành rất thơm, khác hẳn với đồ ăn sáng mua ở những nơi khác.

“Ăn thử đi, cái này ngon lắm, sữa đậu nành mới làm.” Sau đó, cô không nói thêm nữa, cầm thìa lên bắt đầu ăn.

Anh nhìn cảnh tượng trước mặt gật đầu, miếng đậu rất mềm, tan trong miệng và rất ngon.

Lâm Trừng nói đúng, bữa sáng ở tiệm này có vẻ giống hệt những tiệm khác, nhưng hương vị lại không cùng đẳng cấp.

Lý Thanh Châu lại xúc vài thìa, vừa ăn vừa khen: "Thật là ngon, chị ơi, nếu không thì sau này chúng ta cùng nhau đến đây ăn."

“Sau này?” Cô nghe lời này kéo dài giọng điệu, động tác trên tay dừng lại, có chút bất lực đặt thìa xuống, “Cậu định theo đuổi tôi sao?

“Ừ.” Anh gật đầu chắc nịch với thức ăn trong miệng.

Theo quan điểm của Lâm Trừng, người con trai trước mặt cô trông có vẻ hơi ngốc ngốc, rất khôi ngô tuấn tú, nhưng không biết tại sao, như thể não cậu ta không tốt lắm.

Cô khoanh tay trước ngực nhìn anh: “Cậu không nghe tin đồn của tôi hay sao, đã vội vàng muốn cùng tôi nói chuyện yêu đương?

Nghĩ đến việc yêu đương với tôi, người khác sẽ nói gì? "

Lâm Trừng thả lỏng người, giọng điệu rất dịu dàng, giống như đang thuyết phục một thiếu niên du côn lạc đường, rất giống một người chị.

Mặc dù cô chưa bao giờ thích nhúng tay vào việc riêng của người khác, nhưng cô thấy loại em trai chưa từng bước ra xã hội này rất thú vị, nếu người khác bị chính cô lừa gạt đến mê muội.

Trong lòng cô luôn có cảm giác tội lỗi.

Nhưng Lý Thanh Châu không biết tất cả, cần phải nói rằng anh đã nghe gần hết những tin đồn thất thiệt không tốt về Lâm Trừng.

“Chị, em đã nghe hết những gì bên ngoài nói về chị, em rất nghiêm túc.” Anh đặt chiếc thìa trên tay xuống ngồi thẳng dậy, nói với vẻ mặt nghiêm chỉnh và giọng điệu chân thành.

Mùa đông trời vẫn còn tối, chỉ có chút ánh sáng, đèn đường đã tắt sớm, đèn sợi đốt trên tiệm mờ mịt, cô nhìn cậu bé trước mặt, cố gắng tìm ra bằng chứng không có thật nào đó lừa anh.

Nhưng không có gì, thực sự không có gì.

Người phụ nữ bất lực thở dài, "Vậy thì từ những người đó cậu có biết tôi ghét nhất sinh viên Đại học Thành phố không?"

Từ ngày đầu tiên gặp Lý Thanh Châu, người này bước vào quán bar mặc đồng phục của Đại học Thành phố, Lâm Trừng nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cô không nói gì.

Ngay khi những lời này nói ra, Lý Thanh Châu đã nói không nên lời.

Tuần này, sau khi anh thêm WeChat của Lâm Trừng, Hứa Tĩnh và một nhóm bạn cùng phòng đã thuyết phục anh nhanh chóng thoát thân, nói anh không được chơi được với người chị đó đâu.

Vì vậy, Hứa Tĩnh và những người bạn cũng làm việc trong quán bar kể cho anh nghe rất nhiều về Lâm Trừng.

"Để tôi nói cho cậu biết, Lý Thanh Châu, cậu đừng đi thêm bước nữa, chị gái đó sẽ không có tình cảm thực sự với cậu đâu."

Vẻ mặt Hứa Tĩnh rất thối, sợ Lý Thanh Châu bị lừa, cậu ta đã tìm một nhóm bạn, nói về những năm tháng kia của Lâm Trừng.

"Lâm Trừng, năm nay 25 tuổi, từng là sinh viên của trường Đại học Thành phố chúng ta cách đây 4 năm. Sau đó, do không thể trả nổi học phí, chị ta bị bạn cùng phòng tố cáo ăn cắp tiền, sau đó cô ấy đã bị khai trừ khỏi trường. Cậu nói người có nhân phẩm như thế này, cậu thích làm gì? "

Chỉ cần hỏi những anh chị cùng khóa với Lâm Trừng ít nhiều đều biết chuyện này, Hứa Tĩnh đã hỏi ra từ miệng của đàn anh những năm trước.

Nói tóm lại, không phải là lời nói hay, Lý Thanh Châu không tin, cũng không thèm nghe những lời thành kiến ​​của Hứa Tịnh.

Anh trực tiếp đến gặp tiền bối đã nói điều này hỏi thăm tình hình.

Trên thực tế, đây là ý tứ của nó, nhưng Hứa Tịnh đã bỏ qua rất nhiều.

"Năm đó Lâm Trừng được nhận vào Đại học Thành phố, thực ra điểm của cô ấy rất cao. Ngày đó đến báo cáo, rất nhiều học sinh muốn xách hành lý dùm cô ấy nhưng đều bị từ chối."

Lý Thanh Châu không khó để tưởng tượng, trong lòng anh, Lâm Trừng là một người mặt lạnh, nhưng thật ra không phải như vậy.

"Tôi rất ấn tượng với cô ấy lúc đó dù sao một cô gái xinh đẹp như thế nhớ rõ được cũng không có gì lạ đúng không? Chỉ là hồi đó cô ấy không giống như bây giờ, ngày nhập học hôm ấy cô ấy ăn mặc rất giản dị. Lúc đó có lẽ là mùa hè tháng 9, nhưng cô ấy mặc áo khoác dài và quần tây, đem mình quấn vào rất chặt. "

Hằng năm nhập học đều vào mùa hè, khi mọi người xung quanh đều mặc quần đùi áo ngắn tay thì Lâm Trừng là người duy nhất mặc quần tây áo khoác dài. Năm đó, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, gương mặt trong sáng đặc biệt không trang điểm cực kì trong sáng thanh thuần.

“Tôi vẫn còn giữ một tấm ảnh, tôi lấy cho cậu xem.” Tiền bối nói rồi bắt đầu lục ảnh trong điện thoại di động, một lúc sau mới tìm được: “Này, chính là tấm này. "

Là một bức ảnh nhóm lớn, trong ảnh, cô gái cười thẹn thùng, ăn mặc rất sạch sẽ và giản dị, rất dễ nhìn thấy trong đám đông.

“À, nhưng khoảng thời gian vui vẻ không kéo dài lâu đâu.” Tiền bối thở dài, “Khai giảng chưa được bao lâu, cha dượng của Lâm Trừng lại đến trường làm phiền. Đoán xem tại sao?”

“Vì cái gì?” Lý Thanh Châu sắc mặt có chút nặng nề.

"Để khiến Lâm Trừng bỏ học, năm lần bảy lượt ông ta đến trường khóc lóc om sòm nói gia đình có một khoản nợ rất lớn buộc Lâm Trừng phải trả, ông ta chắc chắn không có khả năng chi trả cho ngôi trường này."

Lý Thanh Châu không thể tưởng tượng được Lâm Trừng mới 20 tuổi cô lại phải đối mặt với những chuyện khó xử và xấu hổ như vậy.

Cha dượng làm loạn, một người đàn ông chừng năm mươi tuổi râu còn chưa cạo, tóc dài rối bù, một thân mùi rượu như một tên lưu manh chỉ biết ngồi dưới đất khóc lóc, hét lớn khắp khuôn viên: "Lâm Trừng, mày không trả nổi học phí, tao cũng không có tiền cho mày, các người mau làm cho con ranh đó nghỉ học, cút về nhà trả nợ cho lão tử."

Ở độ tuổi đó, một số học sinh nhìn thấy người cha như vậy, Lâm Trừng không còn cách nào khác, cô bước tới khuyên cha dượng quay về trước, nhưng lần nào cô cũng bị người đàn ông đó đẩy xuống đất.

Một cô gái xinh đẹp như vậy nhưng không dễ bị tổn thương, đôi mắt đỏ hoe lại không hề khóc, cô luôn khẳng định sẽ đi làm thêm để trang trải học phí, đối mặt với sự đánh đập của cha dượng cũng không thỏa hiệp.

Cho đến hôm nay, anh ta vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lúc đó, một người đàn ông hơn 50 tuổi bị nhân viên bảo vệ lôi ra ngoài, ông ta nói những lời xấu xa, bẩn thỉu và công kích chính con gái mình.

"Con ti tiện, mẹ nó, mày trở về cho tao."

"Khi đó, nhiều người bắt đầu bàn tán sau lưng cô ấy, nhưng cô ấy không bỏ cuộc. Cha dượng đến làm ầm ĩ được khoảng nửa học kỳ. Không biết ông ta đã nói gì với Lâm Trừng trong lần cuối cùng, nhưng cô ấy đã đồng ý bỏ học. "

Lần đầu tiên cô gái nghiến răng rơi nước mắt, nước mắt nóng hổi rơi xuống đất, lưng cong xuống, ai hỏi tại sao thì cô ấy không nói, chỉ bảo rằng cô ấy sắp nghỉ học.

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, "Nhưng kết quả học tập của Lâm Trừng rất tốt, trường học luôn không đồng ý, cho đến khi biết được ký túc xá của bọn họ bị mất tiền, mọi người đương nhiên nghi ngờ Lâm Trừng, sau này quả nhiên tìm được tiền trong túi của cô ấy. "

Cô ấy đang thiếu tiền nên nhất định sẽ ăn trộm, cha dượng là một người tồi tệ, ai cũng sẽ cho rằng đứa con gái mà ông ta nuôi nấng cũng phải là một người xấu.

Mọi người đều nói như vậy, và sau đó Lâm Trừng bị đuổi khỏi trường Đại học.

Cô gái không có bạn bè, đến rồi đi một mình, bố mẹ ly hôn từ rất sớm, mẹ đã mất mấy năm trước rồi, tự thân cô xách hành lý bước ra khỏi cổng trường, trên lưng mang theo một con búp bê bị hỏng, bơ vơ bước đi không có mục đích.

"Sau đó, Lâm Trừng đến quán bar. Lúc đầu nghe nói là bán rượu, uống rượu với người khác, vân vân, sau đó nghe nói móc ngoặc được với chủ quán bar, rồi làm ăn đàng hoàng, trở thành một DJ. "

Có rất nhiều lời đồn đại về Lâm Trừng, ví dụ như mỗi lần bạn cùng phòng của Lý Thanh Châu là Hứa Tịnh đến quán bar "Thành Giác", nhìn thấy bạn trai bên cạnh người phụ nữ ấy hết người này tới người khác, vì vậy mọi người đều cho rằng cô ấy chơi bời, đời tư hỗn loạn.

Vì gia đình cô ấy không được tốt, không phải sao?

Mọi người chỉ nhìn thấy những gì họ cho là đương nhiên, sự thật thực sự không ai quan tâm.

Vì vậy, hầu hết những tin đồn của Lâm Trừng đều do sinh viên của Đại học Thành phố lan truyền, hận cô, chán ghét cô có hết.

"Sinh viên Đại học Thành phố của cậu có rất tài năng bịa đặt, hơn nữa cậu là người của Đại học Thành phố, chị đây cũng chỉ muốn tốt cho hai ta. Thứ nhất, tôi ghét tất cả mọi người ở Đại học của cậu. Thứ hai, do cậu quá tốt, cùng tôi yêu đương nhất định sẽ nổi danh. Cậu mới là sinh viên năm nhất, chăm chỉ học tập không làm, sao lại hủy hoại tương lai của mình. "

Lâm Trừng gõ đầu ngón tay lên bàn nhìn anh, năm đó cô giống như Lý Thanh Châu, cũng đến Đại học Thành phố với vẻ ngoài đơn giản và sạch sẽ như vậy.

Cô nghĩ cô sắp bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống mà mẹ cô nói, nhưng không. Cuộc đời chưa bao giờ buông tha cho cô.

Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm: "Học hành chăm chỉ, cuộc sống hiện tại của em là điều mà nhiều người phải ao ước ghen tị".

Nói xong, Lâm Trừng đứng dậy, thanh toán tiền bằng điện thoại, chào hỏi rồi mới rời đi: "Bà ơi, con đi đây."

"Ehhh, Tiểu Trừng, về nhà cẩn thận."

Cô không quay lại cho Lý Thanh Châu một ánh mắt, một mình đi xa.

Anh chỉ ngồi đó, choáng ngợp, như thể đây là lần đầu tiên anh bị từ chối.

Bà lão đang thu dọn đồ đạc trên bàn nhìn người thanh niên ngơ ngác trước mặt thở dài: "Tiểu tử, cậu đừng nghe con bé nói bậy, Tiểu Trừng luôn thích nói mình kém cỏi hoặc bôi xấu mình, nhưng mà con bé rất tốt, cậu biết mà đúng không?

Giờ con bé ấy đau thương quá nên nhìn khó hòa đồng, cậu không thể nghe lời con bé nói, cứ tùy tâm, bà lão ta đây ủng hộ, đi đi. "

Bà lão vẫy tay gọi anh bằng đôi tay nhăn nheo. Lý Thanh Châu mới tỉnh táo lại, gật đầu cảm ơn bà lão rồi vội vàng đuổi theo.

Anh chạy về phía trước, không kịp thở đuổi theo cô, thở ra hơi thở nóng hổi trong không khí, “Chị!” Lý Thanh Châu ngăn cô lại, “Em muốn yêu đương với chị, không muốn quan tâm thế giới bên ngoài nói gì về chị, bởi vì em không nghĩ chị không phải người như vậy. "

Anh mấp máy môi xấu hổ, lo lắng tiếp tục nói: "Tuy rằng có vẻ hơi ái muội, nhưng em không nghĩ chị là người như vậy, ít nhất kẻ xấu xa như vậy trong miệng người khác cũng sẽ không quan tâm chuyện yêu đương với một sinh viên đại học sẽ hủy hoại tương lai của người đó? "

Giống như sau khi Lý Thanh Châu nghe những điều về Lâm Trừng.

Điều anh nghĩ không phải là trốn tránh, mà nghĩ năm nhất ấy cô chắc chắn đã phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn, vậy tại sao anh xuất hiện cô lại không níu kéo quá khứ không tha?

Tác giả có điều muốn nói:

Lý Thanh Châu là một người đàn ông tốt, đức độ!

Vậy cùng thử nhé!