Ba người đi nộp viện phí xong thì quay lại phòng bệnh, bà ngoại vẫn chưa tỉnh, y tá đang thay chai truyền khác, nhìn thấy ba người, có chút kinh ngạc nói: “Ban đêm chỉ có thể để một người ở lại trông, còn những người khác thì về nhà nghỉ ngơi đi.”
Ba người nhìn nhau, cuối cùng Tưởng Tinh ở lại, Thi Kỳ nghĩ rồi nói: “Cho Nguyệt Nguyệt về nhà tớ ở hai ngày được không?” Không còn cách nào khác, Tưởng Tinh đành phải gật đầu.
Khi Thi Kỳ đi về, Tưởng Tinh nhịn không được nhẹ giọng dặn dò: “Con gái đi ra ngoài đừng mang nhiều tiền, rất nguy hiểm.”
Thi Kỳ cười cười, biết là hắn nhớ tới chuyện cô bị ăn cướp trước kia.
Thi Kỳ gọi điện thoại cho Tiểu Giang đến đón, Tiểu Giang lập tức đem xe đi qua, lái xe đi đến trước nhà Nguyệt Nguyệt, xe đạp của Tưởng Tinh đã được hàng xóm cất vào hộ, đi vào trong nhà, Thi Kỳ tìm hai bộ quần áo của Nguyệt Nguyệt, lấy cặp sách mang theo, xong xuôi đem cửa nhà khóa lại. Bác gái nghe thấy tiếng động liền đi ra, cô nói lại tình trạng của bà với bác gái, bác gái nghe xong cũng thở dài một hơi.
Thi Kỳ đem xe đạp của mình để vào cốp xe phía sau, ba người đi đến nhà Thi Kỳ. Sau khi vào nhà, Thi Kỳ nhìn về phía Tiểu Giang nói: “Tối nay vất vả cho chú rồi, nếu mẹ cháu có hỏi thì cũng không cần phải nói.”
Thi Kỳ thường thường đều rất hiền lành, cũng không yêu cầu gì hết, hôm nay đột nhiên ra lệnh như thế, Tiểu Giang có chút giật mình, gật đầu.
Nguyệt Nguyệt tự mình tắm rửa, Thi Kỳ giúp cô bé vặn nước ấm ra chậu, bé gái học tiểu học đã bắt đầu biết ngại ngùng không để cho cô vào tắm giúp. Khi tắm xong, còn tự giặt sạch quần áo bẩn rồi mới đi ra, vừa nhìn là biết đã làm thường xuyên, Thi Kỳ trong lòng cảm thán một chút, khen ngợi cô bé thật ngoan, sau đó giúp cô đem quần áo ướt phơi khô.
Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng đi vào trong chăn, lúc này thời tiết dần dần nóng lên, Trên giường có để một quyển sách bài tập, Nguyệt Nguyệt nhìn Thi Kỳ, rõ ràng rất mệt và buồn ngủ, lại cố gắng không muốn đi ngủ.
Thi Kỳ trong lòng chua xót, Nguyệt Nguyệt hôm nay nhất định là bị dọa sợ.
Cô ngồi lên giường, sờ mặt cô bé, nhẹ nhàng nói: “Không sao, Nguyệt Nguyệt ngoan, ngủ đi, ngày mai còn đi học.”
Nước mắt Nguyệt Nguyệt liền chảy ra, đem mặt vùi vào lòng bàn tay Thi Kỳ, không muốn xa rời mà cọ cọ.
Thi Kỳ hoảng hốt, một cái tay khác từ trên tủ đầu giường rút khăn giấy, giúp cô bé lau nước mắt, một bên an ủi: “Em cũng nghe rồi, bác sĩ đã nói hiện giờ bà ngoại không có việc gì, Nguyệt Nguyệt ngoan không khóc.”
Nguyệt nguyệt gật gật đầu, muốn nước mắt ngừng rơi, nhưng mà không được.
Thi Kỳ xoa xoa đầu em, cười: “Ngày mai tan học chị liền dẫn em đến thăm bà ngoại được không?”
Nguyệt Nguyệt cố nén nước mắt, gật đầu như gà mổ thóc.
Thi Kỳ, nói: “Cho nên Nguyệt Nguyệt không khóc. Nếu ngày mai bà ngoại nhìn thấy đôi mắt sưng, sẽ chê Nguyệt Nguyệt, nói đây là đứa nhỏ nhà ai, sao mắt lại sưng húp lại thế kia!” Nói xong còn làm một động tác giễu cợt giống y như bà.
Phút chốc Nguyệt Nguyệt bị cô chọc cho cười phá lên.
Thi Kỳ: “Để chị đọc truyện cho Nguyệt Nguyện nha.” Cô bé lập tức gật đầu.
Thi Kỳ hắng giọng, khi còn bé mẹ của cô cũng hay đọc truyện dỗ cô ngủ, cô tưởng rằng mình đã quên rồi, không nghĩ đến vẫn luôn nhớ kỹ.
Nguyệt Nguyệt thật sự rất mệt mỏi, chỉ là sợ hãi nên ráng chịu đựng, vừa đến 1 phút, cô bé liền ngủ mất.
Thi Kỳ lau một chút nước mắt trên mặt cô, giúp Nguyệt Nguyệt đắp lại chăn cẩn thận rồi mới cầm quần áo đi tắm rửa.
Tắm xong, cô nhẹ nhàng lên giường, nằm cạnh Nguyệt Nguyệt, thở ra một hơi, mới phát hiện tinh thần của mình rất căng thẳng, chỉ vì bận bịu nên không có phát hiện, lúc này trầm tĩnh lại, một trận hoảng sợ mãnh liệt dâng lên, cô không khắc chế được run rẩy. Bà ngoại, Nguyệt Nguyệt, Tưởng Tinh, ba người có một cuộc sống bình thường, tràn đầy vui vẻ, chỉ là có chút gian nan, giống như một ánh nắng nhỏ lại chiếu toàn bộ cuộc sống hắc ám của cô, để cô trong hoàn toàn tuyệt vọng phảng phất nhìn thấy một tia hi vọng, cô sẽ cố gắng bảo vệ ánh sáng nhỏ này, bởi vì quá trân quý, thậm chí không dám quá mức tiếp cận, vậy mà hôm nay, cô không dám tưởng tượng, nếu như bà xảy ra chuyện gì thì …
Cô lấy hai tay che mặt, nước mắt từ giữa ngón tay chảy ra, cô muốn hét to phát tiết hết sự khó chịu trong người, nhưng mà lại cuối cùng chỉ có thể run rẩy, im lặng chảy nước mắt, cơn tuyệt vọng trong người chậm rãi dâng lên…
Đinh linh linh… Đinh linh linh…
Một trận chuông điện thoại giữa đêm khuya khoắt rõ ràng vang lên.
Cô ngồi dậy, đi chân trần trên mặt đất, không kịp chờ đợi tiếng chuông tiếp theo liền bắt máy: “A lô!”
Một giọng nam vang lên: “Thi Kỳ phải không? Tớ là Tưởng Tinh.”
Thi Kỳ: “Đúng rồi, là tớ.”
Tưởng Tinh: “Bà ngoại vừa mới tỉnh, tớ liền mượn điện thoại gọi cho cậu.”
Nước mắt trên mặt Thi Kỳ ngừng rơi, cười rộ lên, giống như trong tuyệt vọng lại nhìn thấy ánh sáng, mới hoàn toàn yên lòng: “Thật là tốt quá rồi.”
Tưởng Tinh cũng trầm tĩnh lại, cười cười trong điện thoại, thanh âm cực kỳ ôn nhu: “Trước đó trong tay Nguyệt Nguyệt cầm chặt một tờ giấy, tớ liền thuận tay bỏ vào trong túi, vừa nghĩ đây có thể là số của cậu, liền gọi thử một chút.”. Truyện Ngược
Thi Kỳ như cái máy lặp lại: “Ừ ừ!” Vừa quay đầu nhìn Nguyệt Nguyệt, rồi nói: “Nguyệt Nguyệt cũng rất tốt, vừa mới ngủ, tớ với Nguyệt Nguyệt ngày mai tan học sẽ đến thăm bà.”
Tưởng Tinh hình như lại cười, thanh âm trong điện thoại nghe càng ôn nhu, dường như có thể nói là cưng chiều: “Ừ, cậu hôm nay cũng vất vả rồi, đi ngủ sớm một chút đi, tớ cúp máy đây!”
Cúp điện thoại, Thi Kỳ nằm trên giường vẻ mặt tươi cười, cô bất tri bất giác ngâm nga một bài hát, khóe miệng cong lên tiến vào trong mộng đẹp, cô cũng không phát hiện đây là lần đầu tiên Tưởng Tinh gọi tên của cô.