Tiamo

Chương 45: Lần gặp mặt cuối cùng




Lễ tang Nguyệt Ân được tổ chức ngay sau đó, người nhà đưa thi thể của cô đem đến nhà hoả táng. Minh Quân nhốt bản thân ở trong phòng, bản thân vẫn chưa thể tin được rằng Nguyệt Ân đã rời bỏ mình mà đi, tinh thần hắn trở nên điên điên dại dại không được ổn định đến mức không thể phân biệt đâu là thực đâu là ảo giác. 2

- Huhu... Nguyệt Ân....anh rất nhớ em....

- Nguyệt Ân.....chẳng phải chúng ta còn phải kết hôn sao????.... huhuhu...tại sao em lại bỏ anh..... (

Cảm giác đầy tuyệt vọng và tràn ngập đau khổ vây quanh lấy hắn, xung quanh căn phòng đều là những chai rượu mắc tiền nằm vương vãi khắp nơi, thậm chí còn có một vài mảnh vỡ thủy tinh to nhỏ nằm trên sàn.

Ở đám tang, bóng dáng ai đó nhân lúc mọi người không để ý mà nhanh tay lấy mất lọ tro cốt của Nguyệt Ân. Đến khi người thân quay lại, nhìn thấy không còn lọ tro cốt đâu nữa thì giật mình hốt hoảng la lên. (1)

Aaa.... không xong rồi....Lọ tro cốt của Nguyệt Ân biến mất rồồ!!!!Nghe lời này, người thân lẫn những vị khách đến chia buồn đều hoảng sợ nhìn xung quanh, ba mẹ Nguyệt Ân vội vàng chạy khắp nơi để tìm kiếm ai khả nghi, những người khác cũng lo lắng phụ họ tìm.

Sau khi lấy được lọ tro cốt, Giao Long mỉm cười hài lòng cầm theo trở về hòn đảo.

WONN

Sau khi được người dân chăm sóc tận tình, cuối cùng Hải Ngư cũng đã tỉnh lại sau vài ngày. Cô cảm thấy hơi nhức đầu, nhìn thấy xung quanh lạ lẫm nên cô nảy sinh cảnh giác, cố nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó.

"Hừm...lúc đó tàu bị đắm nên Minh Quân đã kéo mình xuống xuồng cứu sinh, lúc đó mình và hắn ta có va chạm nên mình bị rơi xuống biển..... vậy ai là người cứu mình???"

Người dân chăm sóc cô là một người phụ nữ khá lớn tuổi, bà từ bên ngoài đi vào nhìn thấy cô đã tỉnh thì vui vẻ nói.

- Đã tỉnh rồi à???

Hải Ngư nhẹ nhàng gật đầu ngầm trả lời, thấy vậy bà cũng thông báo.

- Có một cậu trai trẻ đang đợi cháu ở bãi biển, cháu đến đó gặp cậu ấy đi! ®

Bãi biển dưới ánh hoàng hôn thật đẹp, Giao Long hít một hơi cảm nhận không khí biển, gió thổi bay loạn xạ mái tóc của anh.



Biết thời gian của mình không còn được bao lâu nên anh đã dặn người phụ nữ kia nhắn lại với cô, vốn dĩ chỉ cần anh giết chết cái tên Minh Quân kia thì anh và Hải Ngư có thể ở bên nhau hạnh phúc rồi. Nhưng chuyện gì cũng có nhân quả báo ứng, Minh Quân phải chịu báo ứng đau khổ đến cuối đời, còn Hải Ngư sẽ có được sự tự do và tiếp tục sống tiếp.

Từ lúc anh xuất hiện ở lễ tang Nguyệt Ân, cơ thể anh đã có dấu hiệu tan biến như thời gian sắp hết, vì vậy anh đã đem tro cốt của cô ta về đảo và chôn ở trong rừng để không ai tìm thấy được. Vì anh không muốn tên Minh Quân kia được sống yên ổn đến cuối đời. (1

Hải Ngư vừa đi ra bãi biển vừa nhìn đã thấy bóng lưng quen thuộc kia, mái tóc màu bạch kim bay trong gió. Dáng người cao ráo cùng với làn da hơi rám nắng khoẻ mạnh, ánh hoàng hôn cùng với bãi biển trước mắt tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Cô chậm rãi đi đến gọi tên anh.

- Là cậu sao? Giao Long???

Nghe tiếng gọi, anh quay lại nhìn cô với đôi mắt đầy yêu thương. Giọng nói ấm áp đáp lại.

- Hải Ngư!

Nhìn thấy đúng là người mà mình ngày đêm mong nhớ, cô không do dự mà chạy thẳng một mạch đến chỗ anh.

Nhưng cảnh tượng xảy ra trước mắt thật kì lạ, bóng dáng Giao Long càng lúc càng mờ nhạt, cơ thể dần trở thành những bong bóng biển bay khắp nơi. Hải Ngư cảm thấy có gì đó không đúng nên chạy lao đến ôm chầm lấy anh,

Giao Long cũng dang tay để ôm lấy cô lần cuối, nhưng cuối cùng....thứ còn sót lại trên tay cô chỉ là bong bóng biển rồi bể mất trong không khí. (

- K... không...... huhuhu.....Giao Long.....

Hải Ngư đau đớn mà gào thét tuyệt vọng, cô gục xuống đất mà khóc nức nở. Ngoài tiếng khóc thương tâm của cô thì vẫn còn tiếng sóng biển va vào bờ.

Em đang cầu nguyện rằng

Đây là trang cổ tích thực sự đầu tiên

Không phải nơi câu chuyện kết thúc



Những suy nghĩ trong em sẽ vang vọng tên anh, cho đến khi em gặp lại anh..

Xin anh đừng yêu ai khác (1

Xin đừng có ai đó đang ngóng đợi anh.

Phía Minh Quân sau khi biết tin hủ tro cốt của Nguyệt Ân biến mất thì cũng điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, hắn lúc tỉnh lúc trở nên điên loạn mất kiểm soát nên bị người thân đưa vào trại tâm thần.

- Các người sao lại đưa tôi vào đây???

Bà nội cùng những người khác đứng bên ngoài phòng, thấy tình hình của hắn càng ngày càng tệ hơn. Bà xót thương khuyên nhủ.

- Minh Quân! Cháu hãy bình tĩnh, chúng ta chỉ muốn tốt cho cháu......

Minh Quân nở nụ cười khổ, bộ dạng ấm ức nói.

- Không...tôi còn phải về kết hôn với Nguyệt Ân...em ấy vẫn đang đợi tôi.....

Người thân nhìn thấy cảnh này thì đau lòng không thôi, họ nhanh chóng rời khỏi đó. Trong căn phòng lúc này chỉ còn tiếng khóc đau thương của Minh Quân phát ra đầy tuyệt vọng.

~~~ Dòng thời gian 100 năm sau ~~~

Tạ Đình vẫn đang say giấc nồng trên tàu, lúc này có người đánh thức anh dậy.

- Tỉnh dậy đi Tạ Đình, đến nơi rồi!!

Tạ Đình giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy Cao Khánh đang ở gần đó đánh thức Anh Quế. Tạ Đình đưa tay lên dụi mắt cho tỉnh lại, anh đi ra ngoài nhìn thấy hòn đảo xinh đẹp ở ngay trước mắt rất ngạc nhiên. Nhớ lại những chuyện đã xảy ra quá đỗi chân thật, anh cứ nghĩ bản thân vừa trải qua một kiếp sinh tử nào đó.

- L..là mơ sao????