Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 43




Phần 5: Áo da thêu hoa

Chương 43

Cửa hàng Âu phục Cuộc Đời Quyến Rũ đã mở cửa.

Chủ cửa hàng, Tô Tây, cong ngón tay đứng bên cửa cười như hoa nở, lớp phấn má dày cộp khiến gương mặt tươi tắn ấy trông như cái mông con khỉ. Người đi ngang qua cửa hàng đều không kìm được mà ngó mắt nhìn người có gương mặt mông khỉ. Bọn họ thật sự rất muốn phân biệt rốt cuộc người này là nam hay nữ.

Nếu nói đó là nữ, đối phương rõ ràng đang mặc vest, phần ngực cũng phẳng lì. Nếu nói đó là nam, đối phương lại đánh phấn má hồng chỉ phụ nữ mới sử dụng, mái tóc dài buộc thành cái đuôi ngựa vổng cao, thoạt trông không kém gì nữ giới.

Tô Tây không thèm để tâm đến ánh mắt nóng cháy của những người qua đường. Hắn du học nước ngoài trở về, lập thân lập nghiệp ở Trà Thành lại cảm thấy dân sống ở đây quá quê, chẳng tân thời, hiện đại một chút nào. Hắn thề rằng phải khiến cửa hàng thời trang của mình nổi tiếng khắp Trà Thành. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định dùng chính gương mặt đẹp đẽ của mình để hút khách, cứ cách bốn tiếng lại thay một bộ đồ đứng ngoài cửa như một ma-nơ-canh tinh xảo giống y như người thật.

Phương pháp này quả thật hữu, chẳng mấy chốc đã hút được rất nhiều cô gái trẻ tới xem hàng, danh tiếng của Cuộc Đời Quyến Rũ nhanh chóng nổi như cồn.

Hôm nay, trước cửa hàng Âu phục lại tập trung một đám con gái, nhìn cách ăn mặc, chắc hẳn là sinh viên. Nhưng những cô gái này không đến xem quần áo mà đến xem Tô Tây. Các cô bước tới trước mặt Tô Tây, đặt tiền vào tay một cô bạn trông khá giản dị để cô làm nhân chứng, cả tay trái lẫn tay phải của cô đều cầm tiền.

“Tay trái, tôi cá đó là nữ. Tiền trong tay Mã Lam Hoa chính là tiền cược của tôi hôm nay.” Cô gái đầu têu khoác tay lên vai Mã Lam Hoa. Tô Tây mỉm cười, hóa ra cô bạn giản dị này tên Mã Lam Hoa, cái tên nghe chẳng thời thượng gì cả.

Một cô gái khác vỗ vào tay phải Mã Lam Hoa: “Tôi cược đó là nam, không thì cũng là thái giám.”

Tô Tây sầm mặt nhìn cô gái tóc ngắn kia, thầm nghĩ, nếu không phải chế đang làm ma-nơ-canh, chế chắc chắn phải xé toạc cái miệng cô ra. Ai là thái giám, ai là thái giám chứ hả!

Mấy cô gái đưa tiền đặt cược, Tô Tây đứng cạnh nghe mà thấy huyệt thái dương giật liên hồi. Hắn chửi “ngu ngốc” đến trăm tám chục lần trong bụng.

“Giờ chúng ta cùng nhờ Mã Lam Hoa kiểm định giúp rốt cuộc người này là nam hay nữ.” Cô gái tóc ngắn kéo tay Mã Lam Hoa.

Tô Tây thầm nghĩ: Kiểm định thế nào?

Cô gái tóc ngắn kia nhướng mày với Mã Lam Hoa: “Làm đi.”

Mã Lam Hoa hoảng sợ nhìn Tô Tây. Dù sao đó cũng là ma-nơ-canh, bộ dạng cũng không tệ, sờ thử chắc cũng không sao đâu?

“Nhanh lên.” Cô gái tóc ngắn cáu kỉnh thúc giục.

Mã Lam Hoa nuốt nước bọt, vươn tay về phía ngực Tô Tây, vỗ nhẹ một cái, phẳng lì.

“Không… Không có.” Mã Lam Hoa nói.

Thái dương Tô Tây giật giật, mấy cô còn nhàm chán được hơn nữa không?

Sau đó, cô gái tóc ngắn lại nói: “Được rồi, giờ nhờ bạn Mã kiểm định giúp tôi xem anh ta có phải thái giám không.”

Tất cả những người đang đứng đây cười nắc nẻ. Mặt Mã Lam Hoa đỏ hơn cả cái mặt mông khỉ của Tô Tây.

Tô Tây quắc mắt nhìn Mã Lam Hoa: Nếu cô dám làm, tôi cắn chết cô!

Cô gái tóc ngắn bước tới gần Mã Lam Hoa, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Nếu mày không làm, tao đảm bảo mai mày đi học sẽ còn thảm hại hơn hôm nay đấy.”

Đây là đang uy hiếp Mã Lam Hoa?

Mã Lam Hoa lấy hết dũng khí, lí nhí nói với Tô Tây: “Xin lỗi…”

Tay Mã Lam Hoa vươn về phía bộ phận dưới eo Tô Tây. Thực ra cô không hề muốn làm vậy, nhưng nếu cô không làm, đám người này sẽ tiếp tục bày trò khác làm nhục cô.

Khi tay Mã Lam Hoa sắp chạm tới người, Tô Tây cử động. Hắn cúi đầu, tóm lấy tay Mã Lam Hoa.

“Cô bé, muốn chết à?”

Giọng Tô Tây nghe rất êm tai, dù tức giận cũng cực kỳ mê người. Thế nên Mã Lam Hoa ngẩn ra, chôn chân tại chỗ, mấy nữ sinh bên cạnh đã chạy xa ba trăm mét.

Mã Lam Hoa hoảng sợ hét toáng lên: “Ma-nơ-canh thành tinh.”

Đúng lúc này, tiếng tru tréo như mổ lợn chợt vang lên trong cửa hàng Cuộc Đời Quyến Rũ.

“Giết người rồi!”

Tô Tây quay lại, chạy vội vào trong cửa hàng. Tiểu Nam, nhân viên trong cửa hàng, sợ xanh cả mặt. Dưới chân Tiểu Nam là một món quần áo hình thù kỳ lạ.

Nhìn vào chất liệu, đó là một chiếc áo da. Chỉ có điều, chiếc áo này có màu như da thật, bên trên lại là hoa văn đỏ tươi.

Tô Tây cúi xuống, nâng góc áo da lên. Ngay khoảnh khắc đó, gương mặt đỏ như mông khỉ của hắn chợt biến sắc. Với sự hiểu biết của hắn đối với vải vóc, thứ này chắc chắn không phải da động vật.

“Đây là da người.”

Sau khi nghe thấy câu nói này, khách trong cửa hàng cuống cuồng bỏ chạy, vừa chạy vừa hét: “Giết người rồi!”

Mã Lam Hoa nấp ngoài cửa, tròn mắt nhìn Tô Tây lấy ba chiếc áo da người từ trên giá treo đồ xuống. Cô lập tức sợ đến mức hôn mê bất tỉnh.

Tô Tây cau mày bước tới bế Mã Lam Hoa vào trong, đặt cô lên sô pha.

“Tiểu Nam, báo cảnh sát đi.” Tô Tây ngoảnh lại, thấy Tiểu Nam cao to cũng đã ngã vật ra đất, chỉ thiếu nước sùi bọt mép.

Một phen nhốn nháo, chuyện cửa hàng Âu phục Cuộc Đời Quyến Rũ bán áo da người thêu hoa đã lan truyền khắp Trà Thành.