Hôm nay Cát Tường dậy thật sớm chuẩn bị làm bánh nếp với Cát Vạn Thành. Gạo nếp đã được ngâm nước một ngày một đêm, lúc này cho vào nồi hấp, sau đó cho gạo nếp đã được hấp chín vào cối đá lớn rồi dùng chày gỗ giã đều, giã càng nhuyễn thì bánh nếp làm ra càng mềm dẻo và bánh càng dai hơn.
"Mẹ, người nghỉ đi, để con làm."
Nhà quá nhỏ nên cả nhà Cát Tường nấu cơm giặt giũ gì cũng làm ở bên ngoài, đương nhiên làm bánh nếp cũng vậy. Cát Tường phụ trách chuyển nồi, chậu trong nhà ra, bận rộn túi bụi với Cát Vạn Thành.
Đường Thúy cũng muốn góp sức, xốc chăn lên định xuống giường, Cát Tường nhìn thấy liền vội vàng ấn bà trở lại giường.
"Lần này bốc đúng thuốc nên cơ thể mẹ khá hơn nhiều rồi, có thể làm chút việc." Đường Thúy vẫn muốn giúp đỡ.
Đương nhiên Cát Tường không thể để mẫu thân làm việc vất vả, nàng bèn ra ngoài xách một rổ ớt khô trở vào, "Bên ngoài gió lớn, mẹ, người vẫn nên ở trong phòng nghỉ ngơi thì hơn, mẹ giúp con lặt cuống ớt nhé, con muốn xay ớt bột."
Đường Thúy có thể giúp đỡ làm việc nên trong lòng cũng nhẹ nhõm, nhận lấy ớt hỏi, "Nhiều như vậy, khi nào thì mang đi xay bột?"
Cát Tường làm tương có bỏ thêm bột ớt vào nhưng liều lượng không nhiều, một rổ ớt to như này đủ dùng trong nửa năm, Đường Thúy lo không dùng hết sẽ bị mốc, vậy chẳng phải phí quá rồi sao.
"Mẹ, quên nói với mẹ, mấy ngày trước có một tửu lầu nói tương con làm ngon nên kêu con bán cho họ, một cân một trăm văn, con tính rồi, trừ đi chi phí ít nhất cũng kiếm được sáu phần, đây chẳng phải là một món hời sao?" Cát Tường cười nói.
Đường Thúy rất ngạc nhiên và mừng rỡ, "Thật tốt quá, rất có lời."
Một lát sau, gạo nếp để hấp đã được chuẩn bị xong, tiếc là ông trời không chiều lòng người, hôm nay có mưa nhỏ làm ướt củi và gian nhà phía sau, Cát Tường và Cát Vạn Thành nhóm lửa cả buổi cũng không xong.
Mưa phùn tầm tã xen lẫn những bông tuyết nhỏ, trời se lạnh.
Chu lão tam quấn chặt y phục, ngoại trừ túi vải cần dùng để đựng gạo nếp trong tay ra, còn có một túi quýt vàng tươi, ăn rất ngọt, hắn đặc biệt mang đến cho Cát Tường nếm thử.
Cho dù gió này có to hắn cũng không thấy lạnh, mưa này có nặng hạt đến đâu hắn cũng không thấy rét, vui vẻ tiến về phía trước đối mặt với gió tuyết.
Đến lúc tới bờ sông, từ xa Chu lão tam đã trông thấy nhà của Cát Tường, lại gần một chút, người đang vội trước vội sau đúng là Cát Tường đây mà, Chu lão tam nở nụ cười, đang định chào hỏi thì phát hiện bên cạnh Cát Tường còn có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, có lẽ là cha của Cát Tường, nhạc phụ tương lai của hắn.
Có trưởng bối ở đây, đương nhiên Chu lão tam không dám tiến tới, do dự một lúc định đi thì đệ đệ Cát Tường đi ra tìm củi khô nhóm lửa đúng lúc trông thấy hắn.
Lần trước ở quán rượu nhỏ Cát Thụy đã gặp qua Chu lão tam, chẳng những biết hắn là anh rể tương lai mà còn nhớ đến hai con cá muối thơm ngon mà hắn tặng, mùi vị của mấy con cá kia rất thơm, tỷ hắn xào ớt, tỏi và gừng cho thơm rồi nấu chung với đậu phụ khô, vô cùng đưa cơm, phần nước canh thừa có thể ăn thêm được hai chén cơm.
"Chu đại ca!" Cát Thụy mừng reo, đứng ngoài sân vẫy chào Chu lão tam.
Lúc này Cát Tường và Cát Vạn Thành cũng trông thấy Chu lão tam, nếu hắn còn làm bộ như không phát hiện, lén lút chuồn đi thì rất không lễ phép.
"Cát Thụy, mọi người đang làm gì đó?" Chu lão tam hỏi.
Cát Thụy huơ củi khô trong tay, "Bọn đệ nhóm lửa hấp gạo nếp làm bánh, nhưng củi không cháy."
"Làm sao vậy?" Chu lão tam nói xong thì đi về phía nhà Cát Tường.
Từ lúc Chu lão tam đi tới nói chuyện Cát Vạn Thành vẫn luôn quan sát hắn, thông qua cách xưng hô của Cát Thụy ông biết đây chính là Chu Hữu Phú, diện mạo thật không tệ, người cao to, cách cư xử cũng tốt, trên người có chút phong thái của người đọc sách, khó trách hôm đó sau khi Cát Tường gặp hắn về thì đỏ mặt, thanh niên tuấn tú như vậy cô nương nào mà không thích.
Cát Vạn Thành nhìn Chu lão tam, trong lòng vừa mừng vừa lo, mừng vì mắt nhìn của mình không tệ, may mắn tìm được một nhà tốt, lo vì con gái cưng nuôi nấng mười tám năm sắp xuất giá làm dâu nhà người, ông rất không đành lòng.
Tiểu tử thối, Cát Vạn Thành thầm nói trong lòng, sắc mặt nghiêm túc, Cát Tường nhìn cha lại trộm nhìn Chu lão tam một cái, trong lòng có chút thấp thỏm.
"Chào thúc thúc, cháu là Chu Hữu Phú, người gọi cháu lão tam là được, hôm nay cháu lên trấn mua gạo nếp, à, ở đây có một túi quýt, rất ngon, tặng mọi người nếm thử."
Dáng vẻ Chu lão tam tự nhiên, nói chuyện rất có chừng mực, trên mặt còn mang theo nụ cười, hai tay đưa quýt qua.
Cát Vạn Thành quét mắt nhìn Chu lão tam từ đầu đến chân, thanh niên này đúng là rất không tồi, lễ phép, cái khác không nói, chỉ riêng ngoại hình đã khiến người ta ưa thích, ông cũng không phải người thích hù dọa, gật đầu, lúc này Cát Tường mới nhận túi quýt mà Chu lão tam đưa.
Cát Vạn Thành xoay người đi nhóm lửa tiếp, Cát Tường vừa nhận quýt vừa đưa lưng về phía cha mình hỏi Chu lão tam, "Ban nãy huynh có sợ không? Muội cũng bị hù chết."
Chu lão tam cúi đầu, nhếch miệng nói, "Sợ chứ, nhưng ta vờ như không sợ."
Cát Tường nhịn không được nở nụ cười.
"Hôm nay không biết trời xui đất khiến thế nào, sao lửa nhóm mãi không cháy vậy?" Cát Vạn Thành nằm sấp trước bếp cả buổi, khói đen bốc lên từng đợt nhưng không có lửa, chút kiên nhẫn cuối cùng cũng tiêu tan.
Nhạc phụ đại nhân tương lai gặp phiền phức, phận là người con rể chuẩn mực không lý nào lại bỏ qua không đếm xỉa, Chu lão tam vội vàng tới gần nói, "Để cháu làm cho."
Thật ra lúc ở nhà hắn chưa nhóm lửa bao giờ.
"Được, cậu thử xem." Cát Vạn Thành đồng ý.
Chu lão tam đành phải bất chấp khó khăn kiên trì đến cùng, trong lòng không ngừng niệm A di đà phật, Bồ tát phù hộ ngàn vạn lần cho ngọn lửa này cháy lên, không thì mất thể diện trước mặt nhjac phụ lắm.
"Phù phù phùuuuuuu-----" Chu lão tam chổng mông thổi vào cửa bếp lò, lấy cành cây nhỏ nhóm lửa, loay hoay một lúc cuối cùng lửa cũng cháy.
"Oa, thật lợi hại." Cát Tường khen một câu.
Mặc dù Cát Vạn Thành không lên tiếng, trong ánh mắt lại tràn ngập sự tán thưởng, không phải vì Chu lão tam nhóm được lửa, mà là tính tình đứa nhỏ này tốt, biết săn sóc người khác, không phải loại đàn ông không muốn làm việc nhà.
Đường Thúy trong phòng cũng ló đầu ra, mặt đối mặt với Chu lão tam.
Mẹ vợ nhìn con rể đương nhiên càng nhìn càng thấy thích, bà pha một chén trà nóng cho Chu lão tam sưởi ấm cơ thể. Trong phòng bừa bộn quá nên Đường Thúy không tiện gọi Chu lão tam đi vào, Chu lão tam biết nhìn sắc mặt người khác, đứng ở cửa uống trà xong thì trả chén lại, tuyệt nhiên không đi vào phòng.
Hắn lau miệng, quay người hỏi Cát Vạn Thành, "Thúc, nhiều gạo nếp như vậy chỉ có mình thúc giã thôi ạ?"
Cát Thụy cất lời, "Còn nữa tỷ nữa mà!"
Chu lão tam nhìn cái chày gỗ vừa nặng vừa to, lại nhìn cánh tay mảnh khảnh của Cát Tường, nàng gầy yếu như thế làm sao di chuyển được cái chày nặng như vậy, lập tức vỗ ngực nói, "Để cháu làm cho, cháu đi mua gạo nếp trước, chắc lúc về gạo cũng đã hấp chín."
"Sao chúng ta có thể không biết xấu hổ như vậy được." Đường Thúy nói, vẫn chưa thành thân đã bắt người ta làm việc, chuyện này truyền ra sẽ không tốt.
"Không sao, chuyện nên làm mà." Chu lão tam nói xong câu này liền mau chóng lên trấn mua gạo.
Đường Thúy thở dài, cũng không khách sáo nữa, Chu lão tam chăm chỉ một chút thì Cát Tường có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một tí.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Vương Kim Tú đang đợi Chu lão tam mau chóng mua gạo nếp về để bà ngâm nước, cách một ngày là có thể làm bánh nếp rồi, nhưng chờ mãi cũng không thấy bóng dáng người đâu.
Đương nhiên không thấy bóng dáng Chu lão tam rồi, hắn còn đang ra sức giúp đỡ gia đình nhạc phụ đây này.
Cát Vạn Thành và Chu lão tam mỗi người cầm một cây chày gỗ, ngươi một cái ta một cái giã từng viên gạo nếp nóng hôi hổi cho đến khi chúng dính lại với nhau, bản thân chày gỗ đã rất nặng còn phải dùng sức vung xuống, chỉ chốc lát Chu lão tam đã mệt thở không ra hơi, nhưng nhạc phụ và nương tử tương lai đang ở trước mặt, dù thế nào cũng không thể làm trò cười cho người ta, Chu lão tam gắng hết sức chiến đấu.
Một lúc sau, cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi.
Bận bịu đến giữa trưa, cuối cùng cũng giã xong hết số gạo nếp, Cát Tường bốc một miếng nếm thử, "Thật sự rất ngon."
Nói xong lại gắp một miếng cho Chu lão tam ăn, "Ăn ngon thật!"
Chu lão tam nói thật, bánh nếp vừa mềm vừa dẻo, hương lúa mới tràn ngập kẽ răng, càng nhai càng thấy ngon, cắn miếng đầu tiên sẽ muốn cắn tiếp miếng thứ hai.
"Huynh chờ chút, muội rải một lớp bột đậu nành và đường lên, mùi vị sẽ càng ngon hơn." Đồ ăn Cát Tường làm rất ngon, bánh nếp mới vừa làm xong sẽ mềm và dẻo, bọc thêm một lớp đồ ngọt mùi vị lại càng tuyệt, ăn không ngấy, mang ra ngoài bán chắc chắn bán chạy.
Chu lão tam ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp cạnh cửa, vừa nghỉ ngơi vừa lấy khăn tay lau mồ hôi, cười nói, "Được, hôm nay ta có lộc ăn rồi."
Chỉ một lát sau, Cát Tường bưng ra một cái mâm nhỏ, bên trong là mười mấy viên bánh nếp vo thành cỡ quả táo tàu được một bọc lớp đường bột bên ngoài, sau đó bảo Chu lão tam nếm thử, Chu lão tam bốc một cái cho vào miệng nhai ngấu nghiến, nhịn không được phải giơ ngón tay cái lên.
"Mùi vị rất tuyệt, ngon lắm."
Cát Tường cũng mang một cái ghế lại ngồi song song ăn bánh với Chu lão tam, ăn hơn chục cái, Chu lão tam vốn bụng đói kêu vang cũng no năm sáu phần, thấy sắc trời không còn sớm, trong nhà còn chờ hắn mang gạp nếp về, lại nói, "Cát Tường muội muội, ta no rồi, trời cũng không còn sớm, ta phải về đây."
"Khoan đã, huynh ở lại ăn trưa hẵng về." Cát Tường còn đang định làm chút món ngon để khao Chu lão tam đấy.
Thật ra Chu lão tam cũng muốn ở lại, nhưng người lớn trong nhà chưa ai ngỏ lời mời hắn ở lại ăn cơm, nếu ở lại thì có vẻ mặt dày quá, vì thế bèn nhỏ giọng nói với Cát Tường, "Lần sau ta lại đến."
Sau đó cao giọng, nói với Cát Vạn Thành và Đường Thúy ở bên trong, "Thúc, thẩm, con về đây ạ."
Cát Tường hiểu, cha mẹ chưa mở lời nên Chu lão tam cũng ngại ở lại, nhưng người ta bỏ sức giúp mình làm việc, còn tặng cả quýt, nàng cũng không thể để người ta trở về tay không, bèn lấy một nắm bánh nếp lớn rồi dùng giấy dầu bọc lại, đưa cho Chu lão tam.
"Cầm về cho người nhà nếm thử, đây là chút tâm ý của muội, đừng từ chối." Cát Tường ngẩng đầu nói với Chu lão tam.
"Được." Trong lòng Chu lão tam cảm thấy ấm áp.
Thật ra Cát Vạn Thành ngồi trong phòng cũng nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện, nhìn hai người cười nói, xem ra sau này có thể chung sống được rồi, người làm cha như ông cũng thấy dễ chịu hơn một chút, vì vậy từ trong phòng thò đầu ra ngoài nói với Cát Tường, "Đi tiễn Chu đại ca của con đi."
Cát Tường nhẹ giọng đồng ý, tiễn Chu lão tam ra đường cái, hai người rất ăn ý chậm rãi đi dạo.
"Tối ngày hai mươi muội có đi xem múa rồng không?" Chu lão tam hỏi.
Cát Tường gật đầu, "Đương nhiên là đi rồi."
Chu lão tam vui vẻ, nét tươi cười trên mặt không hề biến mất, "Ta cũng đi, đến lúc đó sẽ mang đồ ăn vặt cho muội."
Nghe thấy đồ ăn vặt, ánh mắt Cát Tường bỗng lấp lánh, bước chân càng chậm hơn, Chu lão tam cũng không khỏi thả chậm bước, "Cát Tường muội muội, làm sao vậy?"
"Ca, vừa rồi huynh ăn chừng ấy có no không?" Cát Tường hỏi dò.
"No khoảng năm sáu phần." Chu lão tam trả lời, thật ra ăn nữa cũng được, nhưng gạo nếp ăn nhiều hơi ngán nên hắn không muốn ăn nữa.
Cát Tường giẫm lên cỏ dại ven đường, chìa ngón trỏ và ngón giữa ra, dùng tay ra hiệu, chớp mắt nghiêm túc nói, "Muội có thể ăn nhiều hơn huynh, ban nãy muội ăn hai mươi mấy cái, nhưng với muội mà nói nhiêu đó chỉ có một chút, chẳng đủ cho muội nhét kẽ răng nữa."
Chu lão tam thấy nét mặt nghiêm túc của Cát Tường, hơn nữa gương mặt nàng còn có chút bầu bĩnh non nớt, thật quá đáng yêu, nhất thời không nhịn được nở nụ cười.
"Huynh cười muội hả?" Cát Tường nhăn mũi có chút tức giận, từ nhỏ đến lớn nàng từng bị nhiều người chế giễu chuyện ăn nhiều này rồi.
Chu lão tam vội giải thích, "Ta cười muội làm gì, ta không có cười muội, ăn nhiều có gì không tốt? Ăn được là phúc."
Sau đó hắn cúi đầu, nói có chút ngượng ngùng, "Sau khi gả qua muội cứ mặc sức mà ăn, dù ta có bớt một miếng cũng sẽ không thiếu phần của muội."
Cát Tường nghe vậy, trong lòng vừa vui vừa thẹn, khẽ trừng mắt nhìn Chu lão tam một cái, "Được rồi, ca, huynh càng nói càng không đứng đắn, muội đưa huynh tới đây thôi, huynh đi đường cẩn thận."
Chu lão tam không phải kiểu người ngả ngớn, câu nói ban nãy đã tiêu hết toàn bộ dũng khí của hắn, lúc nói thì to gan lớn mật, nói xong lại nhát gan, cúi đầu đồng ý sau đó cất bước đi về nhà.
Cát Tường đứng ở ven đường đưa mắt nhìn theo hắn một lát, lúc này mới xoay người đi về nhà.
"Đứa nhỏ này nhìn được đấy, tốt tính, biết thương người, làm việc cũng có chừng mực." Đường Thúy và Cát Vạn Thành đứng trong phòng vừa lặng lẽ quan sát vừa nói.
"Không tệ, nhưng nếu sau này đối xử không tốt với Cát Tường, ta sẽ không tha cho hắn." Cát Vạn Thành không mềm lòng như Đường Thúy, thích thì thích, tán thưởng thì tán thưởng, trong lòng vẫn có một chút phòng bị đối với Chu lão tam.
Đường Thúy che miệng ho khan vài tiếng, "Chàng đó, là không nỡ để Cát Tường xuất giá."
.......
"Lão tam đâu, sao vẫn chưa về?"
"Lão đại, không thì con đi đón nó đi."
Ăn trưa xong mà Chu lão tam vẫn chưa về, Vương Kim Tú chừa phần cho hắn rồi kêu Chu Hữu Vinh đi đón.
Hai con dâu thu dọn bát đĩa mang vào bếp rửa, La Quyên Nhi duỗi cổ nhìn ra sân, nói khẽ, "Dù gì lúc trước lão tam từng ở tư thục nên ta không biết tính nết hắn thế nào, hóa ra tác phong thế này đây, mua có chút gạo nếp mà cả buổi trời không thấy bóng dáng đâu, từ thôn chúng ta đi lên trấn cũng chỉ hơn nửa canh giờ mà hắn đã đi ba bốn canh giờ rồi, còn không về nữa thì trời tối mất thôi."
Tiếng lẩm bẩm không lớn không nhỏ, người trong sân không nghe được nhưng Tuệ Hương đang cùng rửa bát trong bếp lại nghe rõ ràng, nàng bị dọa cho nhảy dựng, "Đại tẩu, đừng nói như vậy, có lẽ có chuyện gì đó làm kéo dài thời gian thì sao."
La Quyên Nhi cười lạnh, "Tuệ Hương, ngươi chỉ nói lời hay ý đẹp thôi."
Tuệ Hương vừa nghe, trong lòng rất không thoải mái, "Đại tẩu, có gì tẩu cứ nói thẳng."
"...... Ngươi tự mình suy nghĩ đi." La Quyên Nhi xụ mặt rửa chén, vẫn âm dương quái khí như mọi khi, tức giận đáp lời, nhưng lại không nói rõ là vì sao.
Tuệ Hương lười nói chuyện với nàng ta, thuần thục rửa chén xong rồi quay người rời đi.
Chu lão đại Chu Hữu Vinh ngay từ đầu đã lười nhúc nhích, ngồi dựa vào phòng lấy tăm xỉa răng, thản nhiên nói, "Mẹ, lão tam đã lớn như vậy rồi, nó tự biết đường về, người lo làm gì, chốc nữa là về thôi, sai con đi đón làm chi."
Vương Kim Tú vỗ vào tay lão đại, "Làm sao? Sai ngươi ngươi không làm phải không? Lớn rồi chứ gì?"
Đối mặt với những câu hỏi liên tiếp của Vương Kim Tú, Chu lão đại bỗng chốc lộ vẻ hèn nhát, thành thành thật thật ra ngoài đón lão tam, trước khi đi còn lấy một trái quýt, vừa lột vỏ vừa đi bộ, đi một lúc mới bắt gặp Chu lão tam đang vác một túi gạo nếp to chậm rãi đi trên đường, đi vài bước lại nghỉ một lát.
Hóa ra hôm nay lúc giã bánh nếp Chu lão tam dùng sức quá nhiều nên bây giờ cả cánh tay và eo đều đau nhức, trên đường còn vác hơn mười cân gạo nếp, đi chậm là phải.
Chu Hổ Sinh là người thành thật, Chu lão đại và lão nhị giống tính cha, không có chính kiến nhưng tốt bụng thiện lương, cho dù Vương Kim Tú có thiên vị lão tam, hai người làm ca ca chẳng những không ghen tị mà trái lại đối xử rất công bằng với lão tam, họ cảm thấy dù sao hắn cũng là đệ đệ, làm đại ca phải chăm sóc em mình.
Chẳng hạn như lúc này đây, nhìn thấy Chu lão tam không vác gạo nổi, Chu lão đại tự nhiên nhận lấy cho lên vai mình, nhìn đệ đệ nói, "Sao trông đệ bơ phờ vậy, đi có một chuyến lên trấn đã mệt thành bộ dạng này? Không được, sau này cần phải luyện tập thêm, chờ đến lúc vào xuân còn phải ra đồng, đệ như này thì làm sao đây? Phải ăn cho nhiều vào."
Chu lão tam không cần phải vác gạo nữa, trong nháy mắt cả người nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hắn cử động vai, "Được, lời đại ca nói đệ sẽ ghi nhớ."
Hai huynh đệ nói chuyện một lúc thì về đến nhà. Dù Vương Kim Tú có thiên vị Chu lão tam nhưng chuyện hôm nay vẫn làm bà tức giận, Chu lão tam vừa vào cửa bà liền trừng hắn, "Có chuyện gì xảy ra? Sao về muộn thế này? Ngươi không biết cả nhà đang đợi gạo nếp của ngươi à?"
Lúc Vương Kim Tú mắng chửi gương mặt có chút hung dữ, ngay cả Chu Hổ Sinh cũng chỉ có thể im nghe chứ không dám tùy tiện phản bác.
Chỉ duy nhất có Chu lão tam thì khác, trước tiên hắn ngoan ngoãn thừa nhận lỗi sai, "Mẹ, con sai rồi, là con không tốt."
Ngay sau đó lấy bánh mà Cát Tường gói cho mình, "Mẹ, người xem đây là gì?"
Vương Kim Tú mở ra xem, khá lắm, là bánh nếp, dù đã nguội nhưng vẫn còn rất mềm.
"Ai đưa cho ngươi?" Vương Kim Tú hỏi.
Chu lão tam hé miệng cười, không nói rõ, "Người ta cho."
Nói xong thì lao vào phòng, Vương Kim Tú nhìn biểu hiện này của hắn, rõ là kỳ lạ, cũng bỏ chuyện hắn về muộn qua một bên, đuổi theo hỏi đồ này ai cho.
Chu lão tam xoa bụng cau mày, làm ra vẻ đáng thương làm nũng với mẹ, "mẹ, con vẫn chưa ăn trưa, người có phần đồ ăn cho con không? Con vừa ăn vừa nói được không?"
Vương Kim Tú hết cách, xoay người vào bếp hâm cơm lại giúp hắn.
"Là của Cát Tường, mấy ngày nay nhà họ làm bánh nếp, đúng lúc con đi ngang qua nên vào giúp đỡ một chút cho nên mới về trễ." Chu lão tam không giấu giếm kể lại chuyện lúc sáng.
Vương Kim Tú thở dài, đúng là con lớn không qua được mắt mẹ, mấy hôm trước còn ầm ĩ nói không vừa ý Cát Tường, hôm nay còn biết tới nhà người ta nịnh bợ.
Chu lão tam vừa ăn cơm vừa nghĩ gì đó, cuối cùng giả vờ vô tình hỏi, "Mẹ, thủ tục thành thân rất rườm rà có phải không?"
Vương Kim Tú ngồi bên cạnh lột đậu phộng cho lão tam, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, "Rườm ra hay không khỏi cần con bận tâm, con yên tâm đi, tất cả có ta đây."
"Không phải, con không có ý này." Chu lão tam do dự nói.
Vương Kim Tú cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, "Rốt cuộc con muốn nói gì?"
"Con muốn hỏi, khi nào thì chúng ta đưa sính lễ, khi nào thì định ngày kết hôn?" Chu lão tam nghẹn một hơi, cố lấy dũng khí nói hết câu.
Vương Kim Tú mím môi cười, đứa nhỏ này cuối cùng cũng biết sốt ruột, đây là chuyện tốt.
"Ngày mai làm bánh nếp xong, ngày mốt ta sẽ lên trấn trao đổi chuyện sính lễ với bà mối Lưu và cha mẹ Cát Tường, bàn xong sẽ chọn ngày lành tháng tốt đưa sính lễ, tiểu tử ngốc, gấp cái gì, ta đã sắp xếp cả rồi."