Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 130: 130: Hồi Mười Bảy Lạc Mất Mùa Xuân B




Chia tay với ông bác bán thịt nướng, cha con An Kỳ cùng nhau tản bộ đến cửa hàng hoa tươi mà ông chỉ dẫn.

Quãng đường hai trăm mét không phải là quá dài đối với Vệ Khương, nên bé con chẳng cảm thấy mệt mấy. Vừa đi, sắp nhỏ vừa ríu rít chuyện trò. Nhờ thế mà quãng đường hóa ngắn hơn phân nửa. Hàng me cổ thụ tỏa bóng râm che nắng cho cha con anh; thỉnh thoảng, vài làn gió nhẹ cù vào chúng, khiến chúng bật cười mà đung đưa những cành cây thô ráp một cách thật dịu dàng, làm những chiếc lá me bay bay trên con phố vắng hoe.

Cửa hàng hoa tươi mang tên "Blossom", nằm ngay góc ngã tư đường nên có mặt tiền hình đa giác. Chủ cửa hàng là một đôi vợ chồng đã ngoài năm mươi, dáng người phốp pháp phúc hậu, tay chân hãy còn nhanh nhẹn lắm. Người vợ trông thấy sắp nhỏ đáng yêu quá, nên phát cho mỗi đứa một phong kẹo lạc ăn lấy thảo.

Đôi vợ chồng nghe An Kỳ trình bày cảnh ngộ của mình, liền bật cười khúc khích. Tết nhất tới nơi mà bị vợ "cấm vận" là coi như tiêu tùng cả năm.

Ông chồng mời An Kỳ và sắp nhỏ ngồi xuống cho đỡ mỏi chân trong lúc đợi vợ bác làm xong bó hoa. Hai người trò chuyện với nhau về đủ thứ đề tài trên đời, âm thanh vô cùng rôm rả và sôi nổi, nhờ thế góc phố vắng vẻ bỗng trở nên rộp rịp, đầy sức sống. Trên đài đang phát sóng ca khúc "Em còn nhớ mùa xuân" do ca sĩ Sĩ Phú trình bày.

Mãi đến bảy giờ kém mười phút, cha con An Kỳ mới về tới nhà. Bó hoa anh mua ở cửa tiệm kết từ hoa tử la lan, hoa baby, hoa tử đinh hương, hoa cúc salem và hoa mẫu đơn. Một bó hoa mang hương thơm tổng hợp, nhờ người chủ tiệm hết sức tinh tế trong việc cắm hoa và phân bố số lượng mỗi loại mà nó không bị mang mùi quá nồng, hay tệ hơn là gắt mũi.

Hơi bất ngờ khi thấy sự hiện diện của đôi vợ chồng Vân Lãng trong phòng khách, song An Kỳ không biểu lộ điều ấy trên gương mặt, anh vẫn tự nhiên bắt tay và chào hỏi họ theo phép lịch sự tối thiểu.

Thì ra hai người chỉ tới ghé chơi thôi, chứ không phải là vì công việc. Họ mang theo một chậu bonsai mai vàng làm quà, cùng một hộp nhỏ bọc giấy gói bóng kính rất đẹp và trang trọng.

Vệ Minh đang nêm lại nồi canh trong bếp. Mặc dù nhà có đầu bếp, nhưng cậu vẫn thích tự mình nấu nướng vào những dịp sum họp hơn là ăn đồ họ nấu sẵn. Tuy cực một chút, mà vui.

- Hôn cái gì mà hôn! Biến! - Vệ Minh bực bội ông chồng chuyên tuồn "hàng gia cấm" cho con trai, nên bây giờ trông nó chẳng khác chi cái thùng phuy di động.

Vòng tay của An Kỳ càng ôm siết hơn. Anh cọ mũi vào hõm cổ của người thương. Rồi hôn thêm một cái vào bờ môi ấy. Mùi khói bếp ám lên quần áo của cậu, một mùi nội trợ nhuộm hương tổ ấm thân thương khôn cùng. Rồi bất thình lình, anh cắn nhẹ trên vành tai cậu.

- Grừ... - Vệ Minh toan bóp cổ An Kỳ cho hả cơn Tam Bành, nhưng khi nhìn thấy bó hoa tuyệt đẹp trên tay anh, cậu liền xìu xuống ngay lập tức. Giận thì giận, mà thương thì thương.

An Kỳ không bỏ qua cơ hội, anh vội vàng hôn lấy hôn để cánh môi ấy, như thể hôm nay là ngày cuối cùng của hai người vậy. Trong gian bếp im ắng, thời gian dường như đã ngừng trôi, để lại cho đôi tình nhân một khoảng lặng thênh thang và đầy tính dụ hoặc.

Gian phòng khách rộng rãi thường ngày bỗng thu hẹp lại. Nhờ sự có mặt của hai vợ chồng Vân Lãng và sắp nhỏ, mà nơi này được tiếp thêm rất nhiều luồng sinh khí tốt lành. Uông Trác thì sau khi chào An Kỳ, anh ta tiếp tục cầm máy hút bụi đi vòng vòng hết gian phòng này đến gian phòng nọ để làm sạch nhà cửa.

Bạch Lãng ôm hôn Boo mỡ suốt hơn mười lăm phút mà vẫn không đã tay. Tuy trên người ông luôn tỏa ra một mùi hương khá khó chịu nhưng bé con chẳng hề nhăn mặt chê hôi, bởi cục mỡ đã được baba dạy rằng nói như vậy là bất lịch sự và thiếu lễ phép. Mỗi lần ông hỏi gì, bé con đều lễ phép trả lời theo vốn liếng hiểu biết thơ ngây của mình, làm vợ chồng ông được những trận cười sảng khoái.

Phạm Đình Vân ngoắc hai anh em họ An lại, rồi trao cho mỗi đứa một phong bao lì xì vẽ hoa mai rất đẹp. Riêng Boo mỡ thì ông đưa cho nó hộp quà bọc giấy bóng kính, bên trong là một con gấu trúc đúc bằng chocolate hạnh nhân được đặt làm tại một cửa hàng nổi tiếng trong thành phố.

- Oa... - Vệ Khương mừng rỡ kêu lên. Rồi ríu rít khoanh tay cảm ơn và chúc Tết hai vợ chồng họ như hai đứa con của An Kỳ vừa mới làm xong.

Bạch Lãng bẻ hai cái của con gấu trúc, rồi đút cho Boo mỡ ăn. Hai anh em họ An thì ăn miếng chocolate hình nhành mai trên tay con gấu trúc. Ông và người bạn đời vô cùng hạnh phúc khi nghe thấy tiếng khen nức nở của sắp nhỏ. Hai người mong mỏi sẽ đồng hành cùng nhau đến hết tuổi Trời, mặc dầu đôi bên đều biết mình chênh lệch với người thương gần năm tuổi, nên sẽ phải chịu cảnh người này đi trước, kẻ kia ở lại trong hiu quạnh.

- Boo mỡ!

- Dạ?

- Nay con bao nhiêu ký rồi hả con?

Vệ Khương nhe răng cười giả lả.

- Nhiêu ký đây? - Vệ Minh khoanh tay trước ngực.

- Dạ, chưa tới năm mươi ký. - Vệ Khương luýnh quýnh thưa.

Bạch Lãng hôn lên má Vệ Khương một cái thật kêu, rồi mới "trả tự do" cho bé con. Đoạn quay sang bẹo má ông chồng già bị bỏ rơi nãy giờ. Rồi nắm lấy bàn tay nhăn nheo của người bạn đời, để dắt chồng ông xuống phòng ăn. Hai cái thân già cỗi nương tựa vào nhau, làm bầu không khí càng nồng đượm tình xuân.

- Tôi tịch thu cái này... - Vệ Minh đem con gấu trúc bằng chocolate đã khuyết mất hai tai và mất đi nhành mai cất vào trong tủ lạnh. - Hai người liệu hồn không được lén bẻ ra cho nó ăn nữa đấy.

Uông Trác và An Kỳ đưa mắt nhìn nhau, rồi hướng sang chỗ cục mỡ di động, sau đó đồng loạt nhún vai một cái. Trước mặt thì cứ giả vờ ký kết hiệp định đình chiến với Vệ Minh, sau lưng thì lén tuồn đồ ăn ra vậy.

Thanh Nguyệt lẳng lặng bước xuống phòng ăn tự bao giờ mà không ai hay biết. Anh ta vừa mới tắm xong nên hương thơm của sữa tắm và dầu gội đầu hãy còn lưu lại trên người. Một mùi hương gợi nhớ đến loài thảo mộc sống ở vùng tuyết sơn lạnh lẽo như trong các bộ truyện kiếm hiệp dài kỳ mà họ đã từng xem qua. Trong bộ quần áo ở nhà giản dị, nhìn gã không khác chi một đứa trẻ lớn xác thiếu tình thương, đôi dép bông giữ ấm chân mà gã đang mang có màu xám lông chuột.

Vừa vặn có mười xâu, chia đủ cho mỗi người hai xâu thịt nướng thơm phức. Ai cũng tấm tắc khen ngon, An Kỳ nghe vậy cũng thấy vui trong lòng. Rồi bỗng dưng, anh chợt nhớ đến đứa em trai. Biết Liễu Nhược Doanh tránh mặt Uông Trác nên không muốn đến dùng cơm chung, An Tần vì nể mặt bạn thân nên cũng thuận theo ý của anh ta. Thật may là có hai vợ chồng Vân Lãng, nếu không chắc nồi cơm và đồ ăn bị bỏ mứa hơn phân nửa rồi.

Bữa cơm tối nay có món canh sườn nấu măng, gà hấp muối, tôm kho tàu, cá chẽm chưng tương và gỏi rau nhút trộn với lỗ tai heo. Tráng miệng có chè bưởi thanh mát và sương sáo mát lành.

Đã thế Bạch Lãng còn đem tới món mắm chưng hột vịt muối và phá lấu lòng bò tự làm để ăn chung cho vui. Con trai của vợ chồng ông đã tới nhà bạn trai nó ăn cơm tối và phụ việc, nên chỉ có hai người ăn thôi.

Trước khi đi bày biện bàn ăn, Vệ Minh xem xét tỉ mẩn những vết xước và vết bầm trên tay chân của hai anh em họ An. Cậu lấy khăn ướt lau sạch bụi bẩn từng nơi, đoạn giúp chúng bôi kem thuốc và dán băng keo y tế. An Dĩ Man liến thoắng kể lại diễn biến của trận túc cầu, điệu bộ hăng say và thích thú lắm. An Dĩ Thâm thì đứng lặng thinh nghe anh trai tường thuật, lâu thật lâu mới thể hiện sự lắng nghe bằng cách mỉm miệng cười với cậu và anh trai của nó. Cha của hai đứa có thể thấy rõ tình thương đong đầy trong từng lời nói, mỗi cử chỉ của người chú trẻ tên Minh với các con mình.

Trong không khí sum vầy ấy, bản nhạc "Ly rượu mừng" do ban hợp ca Thăng Long rộn ràng như thể muốn góp vui cho họ.

- Ba Minh... - An Dĩ Mai ra hiệu cho Vệ Minh quay mặt sang nó, rồi ôm mặt cậu hôn một cái. Nó vẫn chưa hiểu được nghĩa của lòng biết ơn, nhưng nó đã cảm nhận được điều đó khi nhìn thấy gương mặt của người chú trẻ tuổi, nó nguyện với lòng rằng, sau này sẽ phụng dưỡng chú ấy hết mình như sẽ làm với ba Kỳ.

An Dĩ Thâm ngại ngùng hôn lên má ba Minh, rồi bẽn lẽn chạy một hơi lên lầu soạn đồ tắm với anh trai.

- Ế! Ế! Cho Boo hun baba nữa. - Vệ Khương quýnh quáng kêu lên. Tướng chạy lạch bà lạch bạch của bé con khiến mọi người cười rần.

Vệ Minh vò hai gò má phúng phính của con trai, đoạn bước tới hôn lên môi An Kỳ, rồi khẽ khàng nhắc anh đi tắm, người bốc mùi hôi chua lắm rồi.

Bản nhạc "Nhớ một chiều xuân" do ca sĩ Anh Khoa trình bày tạm thời lấp đi khoảng trống trong bầu không khí nơi gian phòng bếp yên lặng mà ấm cúng. Sắp nhỏ đã lên phòng của chúng tắm rửa, An Kỳ thì sử dụng nhà tắm trong phòng ngủ của cậu. Thanh Nguyệt và Bạch Lãng giúp cậu bày biện bàn ăn. Còn Phạm Đình Vân và Uông Trác đang trò chuyện với nhau, nhưng họ nói nhỏ đến mức, qua tai cậu đó chỉ còn là những thanh âm khe khẽ như tiếng kinh cầu.

Jo Marcel là người đã ủng hộ và lăng-xê Anh Khoa trên con đường ca hát một cách hết mình. Nên mặc dù tên tuổi đã lừng danh khắp chốn, nhiều phòng trà mời gọi về hát với giá cát-xê cao ngất ngưỡng, nhưng Anh Khoa chỉ "cắm trại" tại những phòng trà của anh bạn thân, mặc dù số tiền được trả khá thấp. Giọng hát của Jo Marcel cũng hay không kém Anh Khoa, nhưng giống như ca sĩ Tuấn Ngọc, giọng hát của bác khá kén nhạc, nên có bài nghe giai điệu và giọng hát chẳng ăn nhập với nhau tí nào.

- Sao cậu không tắm cho sắp nhỏ? Để tụi nó tự tắm liệu có an toàn và sạch sẽ không? - Bạch Lãng gắp củ kiệu vào mấy cái dĩa nhỏ. Cậu Minh nói hai vợ chồng ông nhớ mang về hai hũ củ kiệu ngâm chua.

- Trước khi đi ngủ, tôi và anh Kỳ sẽ tắm lại cho mấy đứa một chập. Còn về chuyện an toàn... - Vệ Minh thở dài, đoạn nói tiếp. -... có ngã đau mới khôn ra được, chăm bẵm riết chúng sẽ bị biến thành đám gà công nghiệp cù lần, xa rời vòng tay cha mẹ là ngu ngơ hết, làm gì cũng không nên hồn.

Bạch Lãng nghe xong, nhìn cậu mà lắc đầu cười. Làm cha, làm mẹ chưa bao giờ là chuyện dễ dàng cả.

Vệ Khương và hai anh em họ An thay sang trang phục bằng chất liệu cotton thoáng mát. Sắc trắng tinh khôi lại càng làm sắp nhỏ đáng yêu như những thiên thần bé bỏng. Mỗi đứa tự giác ngồi vào chỗ của mình; biết Boo mỡ leo lên ghế không được nên Uông Trác bước tới giúp bé con.

Bới cho mỗi người một chén cơm đầy vung xong, Vệ Minh mới khẽ khàng hỏi Bạch Lãng:

- Sao ông không nhờ người mang thai hộ?

- Tôi không muốn lợi dụng khả năng sinh sản của phụ nữ để có một đứa con. Mang thai không phải là một chuyện đơn giản như đang giỡn. Sau bao năm gắn bó với công việc khám nghiệm tử thi, tôi đã rút ra được rất nhiều kỷ niệm thương đau. Nhất là những vụ tai nạn trên bàn mổ, người mẹ và thai nhi đang khỏe mạnh, bình thường, bỗng dưng lại tử vong trong quá trình sinh nở. Đôi lúc là do người phụ trách tay nghề kém, dẫn đến phản ứng chậm với tình huống nên không thể đưa ra được cách giải quyết đúng đắn và thích hợp. Lấy một ví dụ cho cậu dễ hiểu: Nhiều trường hợp đứa trẻ sơ sinh bự con nên không thể chọn phương pháp sinh thường như dự tính, mà cần phải sinh mổ gấp để tránh việc sản phụ bị băng huyết và thai nhi bị ngợp thở do bị kẹt... "trong người" mẹ nó quá lâu; nếu chẳng may lọt vào tay các bác sĩ có chuyên môn không cao, vì thiếu tính quyết đoán mà sẽ gây ra cái chết cho cả mẹ lẫn con một cách hết sức oan uổng. Cho nên nếu ai không đủ lòng yêu nghề, thương người và trí tuệ, tôi mong mỏi người đó làm ơn làm phước đừng bước vào ngành Y.

Vệ Minh gắp cho mỗi đứa nhỏ một miếng cá chẽm, sau khi thấy chúng lén lút rủ nhau giả vờ ngó lơ món ăn giàu Omega-3 và khoáng chất này. Mọi người đương đợi Bạch Lãng kể tiếp, nên tất cả đều dùng bữa trong sự im lặng.

- Tôi đã từng chứng kiến rất nhiều viên bác sĩ khoa Thần kinh, Tâm lý và Tâm thần cười nhạo sau lưng bệnh nhân. Bệnh nhân đến khám bệnh với mong muốn được chữa khỏi, chứ không phải là làm trò cười cho bác sĩ. Nếu anh không tin lẫn không tôn trọng bệnh nhân, hà cớ gì phải chọn ngành Y? Và đó cũng là điều mà tôi thường xuyên nhắc nhở học trò.

"Cạch."

Vệ Thanh và Cổ Tường Quang cất giọng chào hai vợ chồng Vân Lãng, rồi toan ai về phòng nấy thì đã bị Vệ Minh mời ở lại dùng cơm. Miệng thì mời, tay thì lẹ làng xới cơm vào chén. An Kỳ hiểu ý vợ cưng, nên vội đi lấy muỗng, đũa và nĩa cho hai người. Bạch Lãng cũng nhanh chóng đi làm hai ly sâm mía lau bỏ đá viên mát ngọt, ông không quên rót thêm nước sâm mía lau và gắp vài viên đá lạnh vào ly của ông chồng già hay dỗi vì sợ bị bỏ rơi.

Cổ Tường Quang sẵn đang đói bụng, nhìn thấy món mắm chưng hột vịt muối và gỏi rau nhút trộn lỗ tai heo thì nước miếng tự động tứa ra trong miệng. Riêng Vệ Thanh thì xin phép vào phòng tắm rửa sạch sẽ, rồi sẽ xuống ăn cơm sau.

"Cạch."

- Món mắm chưng ai làm hay mua ở đâu mà trông ngon vậy? - Cổ Tường Quang xắn ngay một miếng mắm chưng, rồi với tay lấy một trái ớt hiểm để ăn kèm.

- Là tôi. - Bạch Lãng mỉm miệng cười. Món của ông nom thật bình dân so với bữa ăn đầy những món cao lương mỹ vị do cậu Minh chế biến. Mặc dù biết rằng mình sẽ được khoản đãi một bữa ăn cao sang, nhưng ông đành chọn món này vì quả tình không biết nên nấu món chi cho khỏi "đụng hàng". Thật vui khi có người lấy làm thích nó.

- Ngon lắm! - Cắn một miếng ớt hiểm cay xé lưỡi, rồi dùng đũa và một ít cơm trắng có dính chút mắm chưng đậm đà vào miệng, sau đấy làm dịu cổ họng bằng vài lát dưa leo, ngó súng hay kèo nèo giòn rụm, tuy đơn giản thế mà vừa ngon, lại vừa không ngán ngấy. - Nếu không ở lại dùng cơm chung với mọi người, chắc tôi cũng sẽ ra quán làm một phần cơm trắng ăn với mắm kho và mực chiên nước mắm nhĩ.

Vậy là món mắm chưng sẽ do ông, chồng của A Lãng và cậu Trác giải quyết. Nội thương là nguyên nhân khiến Vệ Minh không thể ăn món này, mặc dù cậu cũng thèm lắm. Còn An Kỳ thì muốn dành bụng để ăn hết các món do vợ cưng chế biến.

Mọi người đang chuyện trò rôm rả thì Vệ Thanh bước tới. Hắn mặc áo len dạ có cổ và quần dài ghi xám, chân mang đôi giày đế bệt màu xanh lam nhạt.

Vệ Thanh ngửi thấy mùi mắm chưng, hơi thoáng cau mày một chút, rồi từ tốn kéo ghế ngồi xuống. Tác phong con nhà quyền quý vô hình trung khiến anh ta lạc lõng hẳn. Nhưng không có ai để tâm cả. Người nào người nấy đều cất tiếng mời hắn bằng một thái độ vô cùng thân mật và ấm áp. Hắn chợt nhớ đến Dalziel và Cấp Trên, không biết bọn họ sẽ bày trò gì để chơi khăm hắn nhỉ?

Món canh sườn nấu măng có cho thêm chân giò heo lóc xương. Vệ Thanh không thấy chồng của em trai ăn nhiều, nên nghĩ bụng chắc nó muốn nấu món này cho mình ăn. Bởi ai trong cái nhà này ai cũng đều biết chân giò heo là món khoái khẩu của anh ta từ thuở biết nhai cơm nát đến giờ.

"Cạch."

Vệ Minh đặt tô canh măng với hai khoanh giò heo và một ít cục sườn giòn rụm ở chỗ Vệ Thanh. Rồi gắp thêm cho sắp nhỏ mỗi đứa một miếng cá chẽm to, mặc cho đứa nào đứa nấy ỉu xìu như cái bánh bao chiều. Đoạn quay qua bới thêm cơm vào trong chén của chồng mình, không quên bỏ vào đó một con tôm kho tàu, ít miếng lòng bò phá lấu và một cái cánh gà hấp muối.

An Kỳ bẹo đùi vợ cưng một cái, rồi mới bưng chén cơm lên ăn. Có vợ đảm, con ngoan thế này, anh cảm thấy mình đã trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian.

"Xì..."

Cổ Tường Quang khui chai rượu chuối hột cất ở trong tủ kính nơi quầy bar, ngoại trừ Vệ Minh, bác rót cho mỗi người một chung rượu nhỏ.

Chất rượu tiền đắng hậu ngọt nhanh chóng xua tan cơn ngán ngấy trong cổ họng, và giúp cho họ tiêu thực, bao tử không còn cảm giác nặng nề và trướng khí.

Rượu vào thì lời ra, mặc dù họ chỉ uống có năm chung, nhưng thật tốt là không có ai quá trớn mà nói hớ điều chi. Sắp nhỏ đã được Vệ Minh dẫn lên phòng khách ngay khi vừa nhác thấy Cổ Tường Quang cầm chai rượu đi tới, hiện chúng đang ngồi ăn sương sáo và xem phim hoạt hình.

oOo

Tào Việt Bân đăm chiêu nhìn mớ giấy tờ về lý lịch của nhóm người Trần Bảo Sơn. Họ đều đã tham gia quân dịch, từng là lính đảo Hoàng Sa hai năm, sau rốt vì một số lý do riêng tư mà được cho xuất ngũ, nhưng vẫn mang tư cách là Vệ binh Quốc gia, khi Tổ quốc kêu gọi, họ sẽ cầm súng lên đường ra chiến trường trả nợ nước tiếp.

Tức là họ có khả năng dùng súng và các loại vũ khí khác nhau. Cũng như là đã được tập huấn kỹ càng về các kỹ năng chiến đấu và phòng thủ. Và chắc chắn đã kinh qua những lần tập trận giả ở thao trường.

Nhưng, xét như thế thì chẳng khác nào nói kiểu ai cầm được dao đều có khả năng giết người cả. Một lý luận vừa ngu dốt vừa hết sức thiển cận!

Xem tới hồ sơ của Trần Trí An - Người đang bị tình nghi là chủ mưu trong việc ám sát sếp lớn công tác tại Cục Thanh tra Chính phủ Mạc Ngân Thần - Tào Việt Bân không thấy có gì đáng để lưu tâm. Chỉ là một anh chàng lỡ mang con Bệnh Phù trong cung Mệnh nên tuy rằng tư chất thông tuệ nhưng lại lận đận đường công danh.

"Click."

Tào Việt Bân chỉnh lại nhiệt độ, xuống còn mức Mười sáu độ C cho đỡ nóng bức. Khí hậu ở đây cậu vẫn chưa thích nghi được, dẫu rằng đã sống chung với nó gần một năm ròng.

Bản nhạc "Cánh thiệp đầu xuân" do cố ca sĩ Ngọc Lan trình bày len lỏi đến trái tim của người con xa xứ một giai điệu đẹp đẽ và thánh thiện:

"... Tôi chúc gì đây vào mùa xuân này?

Khi nắng vàng tươi nhuộm làn tóc ai..."

Nhạc sĩ Minh Kỳ tên đầy đủ là Nguyễn Phúc Vĩnh Mỹ, là hoàng thân quốc thích với vua Bảo Đại, là cháu năm đời của vua Minh Mạng. Thuở xưa, chỉ có dòng dõi hoàng tộc mới được ban chữ lót là "Phúc", nếu dân thường dám đặt tên con là "Nguyễn Phúc" sẽ bị liệt vào tội phạm húy. Đại thần Nguyễn Văn Tường cũng đã từng bị phạt tù một năm vì mắc phải tội trên; sau khi thời hạn kết thúc, cụ bị bắt buộc phải đổi chữ lót từ "Phúc" thành "Văn". Ông là thành viên của nhóm nhạc Lê Minh Bằng (Lê Dinh-Minh Kỳ-Anh Bằng). Mỗi dịp xuân về, nhạc phẩm "Xuân đã về" và "Ánh xuân về" do ông sáng tác lại được vang lên khắp mọi nơi. Ngoài ra, những nhạc phẩm do ông sáng tác cùng người bạn Lê Dinh mang tên "Hạnh phúc đầu xuân", "Cánh thiệp đầu xuân", "Gác nhỏ đêm xuân", "Giấc mộng đầu xuân" và "Mùa xuân gửi em" cũng được đón nhận rộng rãi không kém. Thường những bài hát trữ tình mang không khí tươi vui và hân hoan này rất thích hợp với giọng ca của Thanh Lan, Ngọc Lan, Hương Lan, Hoàng Oanh, Như Quỳnh, Anh Khoa, Tuấn Ngọc, Elvis Phương, Sĩ Phú, Duy Khánh, Chế Linh, Tuấn Vũ, Lâm Nhật Tiến,...



"... Tôi chúc mọi người muôn điều ước muốn

Non nước vinh quang trong tia nắng thanh bình

Để người anh lính chiến quay về với gia đình

Tìm niềm vui bên lửa ấm..."

Tào Việt Bân vừa nghe ca khúc "Xuân yêu thương" do nữ danh ca ấy hát, vừa xem tiếp mớ hồ sơ cao ngất như dãy núi Trường Sơn. Manh mối mơ mơ hồ hồ, nhân chứng thì đã đi "bán muối" gần hết, số còn lại sợ chết nên phân nửa trốn ra nước ngoài, phân nửa ngặm tăm giả vờ vô can.

"Reng..."

- Tôi tên là Trần Trí An.

Tào Việt Bân siết chặt tay thành hình nắm đấm. Hai đầu lông mày chữ Nhất cơ hồ như muốn dán chặt vào nhau. Cậu trả lời qua loa vài câu, rồi cầm điện thoại di động bước ra huyền quan; nơi ấy lắp đặt hệ thống camera an ninh kết nối với chuông cửa, nó còn trang bị thêm màn hình cảm ứng tinh thể lỏng và máy đàm thoại, gia chủ chỉ cần đứng ở bên trong là có thể nhìn rõ khu vực hành lang trước nhà, cũng như nói chuyện với người đang đứng bên ngoài, cách này an toàn hơn là nhòm qua mắt mèo nhiều.

"Ting."

- Ai đó?

- Có phải anh đặt bánh pizza của nhà hàng mà tôi đang làm công không? - Trần Trí An nhìn thấy bảng điện tử nhập mật khẩu trên cánh cửa nhà người đặt bánh, liền hiểu ra ngay vấn đề. Anh kiên nhẫn lặp lại câu hỏi. Và ráng nhoẻn miệng cười với người khách hàng đa nghi này.

Hình như là có...

- Thành thật xin lỗi vì đã giao hàng trễ hơn thời gian quy định. Phí giao hàng của anh sẽ được khấu trừ vào tiền lương tháng này của tôi. Tôi thành thật xin lỗi anh.

Tào Việt Bân không thể biết chắc thứ mà gã trai kia đang cầm trên tay là gì. Vật liệu gây nổ, vũ khí sát thương hay chỉ đơn thuần là món bánh ngon tuyệt đến từ quê hương của Mafia Ý Đại Lợi?

"Lạch cạch... Lạch cạch..."

Khẩu súng được Tào Việt Bân giấu ở sau lưng. Cậu đã trả tiền qua dịch vụ thanh toán trên website, bây giờ chỉ cần ký tên vào hóa đơn và nhận hàng là xong.

"Cạch."

Trần Trí An trông đẹp trai hơn ảnh thẻ. Mặt mày nom thư sinh hệt cậu. Chỉ khác là anh ta không đeo kính thuốc. Cặp mắt hơi chinh một chút. Và khuôn miệng với hàm răng khểnh nhìn rất có duyên.

- Đ...

Họng súng đen ngòm là nguyên nhân khiến Trần Trí An không thể hoàn thành câu nói của mình. Anh nhìn cậu trai trẻ có phong thái như người Đại Hàn một lúc lâu. Rồi quyết định đợi phản ứng của cậu ta để phòng ngừa bất trắc có thể xảy ra nếu mình manh động.

Tào Việt Bân hất hàm, ra hiệu cho Trần Trí An lấy hộp bánh pizza và hộp giấy nhỏ ra (Cậu nhớ rất rõ ràng rằng mình chỉ đặt mỗi món bánh pizza pepperoni không bỏ dứa). Nhưng anh ta không làm theo mong muốn của cậu.

- Bỏ khẩu súng xuống đi. - Trần Trí An nhếch miệng cười. - Hay là anh muốn tôi biểu diễn bài "Chắp tay lạy người" như ca sĩ Thanh Thúy?

- Tôi thích nghe Chế Linh hát hơn.

- Anh cũng biết bác ấy sao?

- Bring the beat back... - Tào Việt Bân khẽ khàng "nhắc nhở". - Hóa đơn đâu?

- Đây. - Trần Trí An cười cười. Nét cười trên môi anh ta họa thành một điềm báo tử trong suy nghĩ của Tào Việt Bân.

- Giữ hộ tôi. - Tào Việt Bân ra lệnh cho Trần Trí An cầm nó để cậu ký tên xác nhận.

Lối ký tên vừa nhanh vừa chuẩn xác của cậu trai trẻ mắt kính gọng vàng ấy khiến Trần Trí An thật tâm ngưỡng mộ.

Trần Trí An đưa lại túi đựng hộp bánh pizza và hộp giấy khả nghi. Rồi chỉnh lại cái nón lưỡi trai đang đội trên đầu. Những cái "lại" của anh ta luôn bị Tào Việt Bân quan sát gắt gao.

- À, nhà hàng của tôi đang có chương trình hạ giá. Mua một phần bánh pizza size L, tặng một hộp gà viên phô-mai cỡ nhỏ.

- ... Cảm ơn. - Tào Việt Bân toan khóa cửa, bỗng bị bàn chân của Trần Trí An ngáng lại.

- Tôi với anh không thù không oán, sao lại lấy súng đe dọa tôi?

- Tò mò chết mèo.

"Cạch."

- Bệnh thần kinh... - Trần Trí An làu bàu chửi. Rồi ngồi xuống cột lại dây giày. Anh ta không hề hay biết rằng, cậu trai Đại Hàn kia vẫn đang đứng theo dõi mình từ trong nhà, nên động tác hết sức tự nhiên.

Trần Trí An gọi điện cáo lỗi với ông chủ nhà hàng, rồi đủng đỉnh sải bước đến thang máy. Công việc mà anh bạn mới quen giới thiệu rất tốt, ông chủ dễ tánh, đồng nghiệp dễ thương và mức lương rất khá. So với công việc liên quan đến ngành Hóa học thì tốt hơn gấp vạn lần. Không còn đau đầu với những số liệu và chịu trách nhiệm về sự thất thoát trong việc bảo quản hóa chất, căn bệnh viêm xoang mạn tính của anh bỗng dịu đi rất nhiều.

"Đinh."

Thang máy mở ra sau hơn năm phút chờ đợi. Tết nhất tới nơi nên ai nấy đều sử dụng thang máy nhiều hơn thường ngày, vì phải mua sắm nhiều thứ hoặc dẫn đường cho bạn tới chơi nhà nên buộc phải lên xuống nhiều lần.

Trần Trí An hơi giật mình khi nhìn thấy diện mạo của người đàn ông đi chung thang máy với mình. Cao nhồng, bề ngang hơi bất tương xứng với chiều cao, nước da trắng tái nhợt và đôi mắt một mí sắc lạnh như mắt rắn. Chưa kể đến là bộ âu phục đen và chiếc mũ fedora đỏ càng khiến vẻ ngoài của anh ta kỳ dị tợn.

Shito Nakawara lịch sự đứng nép mình vào góc trong cùng của thang máy cho rộng chỗ. Hắn và bề ngoài của hắn đều thể hiện rõ sự không thích giao tiếp với người khác. Nhưng có vẻ người đàn ông kia mới vừa gặp chuyện bực mình nên cũng không hề mở miệng chào hỏi xã giao với hắn. Vậy thì càng tốt! Im lặng là vàng.

"Đinh."

Thật trùng hợp khi đích đến của hai người là bãi đậu xe dưới tầng hầm của tòa chung cư. Một người rẽ về hướng bãi đậu của xe hai bánh, và một người thì tới chỗ để xe bốn bánh.

Trần Trí An thoáng ngạc nhiên khi thấy người đàn ông dị dạng kia đi cùng chiều với mình. Anh vội bật xi-nhan rẽ phải. Sau khi quan sát cẩn thận, anh mới rẽ vô con hẻm ngoằn ngoèo. Đây là con đường tắt về nhà hàng mà anh đã khám phá ra sau một lần "lầm đường lạc lối".

Thoảng trong cơn gió hiền hòa là làn hương của loài hoa được dùng để ví với bậc quân tử. Mai tứ quý, mai chiếu thủy, bạch mai, mai vàng nhiều cánh,... tuy khác loại nhưng chúng đều mang một mùi hương tương tự nhau, thật khó để nhận biết là hương của loại nào nếu không phải là dân trong nghề có nhiều năm gắn bó với cây kiểng.

Trần Trí An bặm chặt môi, cố căng mắt ra nhìn cho rõ. Trẻ em thường hay chạy chơi nơi đây, bất chấp những lời răn đe và đòn roi của người lớn, nên dễ xảy ra những chuyện đáng tiếc. Không muốn liên lụy khách vãng lai và cư dân trong con xóm hẻm, các hộ gia đình góp tiền lắp thêm đèn đường và gương cầu lồi ở những góc khuất. Nhờ thế mà những lần không may bị đụng xe, hai bên đều chỉ bị trầy xước và xây xát nhẹ chứ không nguy hiểm đến tính mạng, hoặc là bị tổn thương bộ phận nào đó ở trong hay ngoài cơ thể.

Có một số nhà đương bày mâm cúng Ông Công - Ông Táo. Một vài nhà cửa khóa im lìm, trong sân mai vàng nở toe toét để ai ngắm thế nhỉ? Một người đi nhặt phế liệu lom khom tìm kiếm miếng cơm manh áo trên cái vỉa hè hẹp té, dáng vẻ gầy đét như con bọ que bấu víu cành khô; Trần Trí An mở bóp lấy ra ba tờ một trăm đồng, rồi chầm chậm chạy tới chỗ của ông cụ, vừa trao tiền vừa cất giọng chúc ông cụ có một ngày Tết an lành.

Ông cụ miệng thì rối rít cảm ơn, còn đôi mắt thì hai hàng lệ nóng rẫy cứ thế chảy ra. Bao nhiêu lời chúc tốt đẹp nhất mà cụ muốn dành trọn cho người thanh niên tốt bụng này đều bị cơn xúc động chặn lại, khiến cho những từ ngữ ấy cứ quanh quẩn trong cổ họng cụ.

Trần Trí An tặng luôn cái áo ấm mà mình thường cất trong cốp xe để khoác thêm khi trời lạnh cho ông cụ. Rồi mới nổ máy chạy tiếp.

Hương mai vẫn ngọt ngào trong cơn gió xuân nhè nhẹ...

- Ơ!

- Ơ, ơ gì? - Chú chủ nhà hàng phì cười hỏi. Biểu đi giao hàng mà tận hai tiếng mới lết về đây. Không sợ bị trừ lương nữa hay sao mà cứ đứng đó nghệch mặt ra mãi thế?

Người đàn ông kỳ lạ kia đang ngồi đợi thức ăn trong nhà hàng. Trong lúc chờ đợi, anh ta làm việc trên Laptop. Cái mũ fedora đỏ boọc-đô được đặt trên bàn.

Ông chú vỗ đầu Trần Trí An một cái, rồi mở nhạc Xuân lên nghe. Ca khúc mà chú chọn mang tựa đề "Tình xuân" do nam ca sĩ Mạnh Đình trình bày. Một nhạc phẩm kể về lần hội ngộ giữa chàng trai và mối tình đầu ở tiểu bang California, Hoa Kỳ, và chàng ta quyết tâm nối lại mối duyên với người con gái mà mình thầm thương hằng bao năm trời.

Shito ngồi đợi khoảng nửa tiếng thì người hầu bàn dọn thức ăn và nước uống lên. Hắn khẽ khàng cảm ơn, rồi bắt đầu dùng bữa. Đôi mắt rắn của hắn kín đáo liếc về chỗ Trần Trí An, người này sao lại đi chung đường, cùng hướng với hắn suốt thế? Có ẩn tình gì chăng?

- Năm nay cậu nào được sao tốt chiếu với hạp tuổi tôi thì xông đất nghen? Tôi cho tiền. - Ông chú vừa treo thêm phong bao lì xì trên nhành mai tứ quý, vừa hỏi các nhân viên đang làm việc tại đây.

- Em La Hầu.

- Con Kế Đô.

- Thổ Tú.

- Thiên La...

- Nín! Ai sao Thái Dương, Mộc Đức,... - Ông chú đột nhiên bóp cổ một cậu nhân viên trẻ tuổi khi thấy cậu ta có ý định giơ tay lên. - Mày sao Thái Bạch chứ Thái Dương cái gì? Tháng nào cũng than hết tiền hết.

- Theo con thì chú tự xông đất đi. Năm nay chú thuộc diện "ánh sao sáng ngời" mà. - Cậu trai vừa lau nhà vừa góp ý kiến. Cậu ta là cháu trai bên nội của ông chú, xin vào đây làm để có tiền trang trải cho cuộc sống sinh viên.

- Tao Địa Võng đây. - Ông chú chỉ vào bản thân, một bộ dạng rưng rưng muốn khóc.

- Vậy ra chú thuộc diện "ánh sao tối hù"... Ui da!

Ông chú ký đầu đứa cháu trai xong, rồi bỏ xuống bếp thăm chừng mẻ bánh pate chaud. Vì căn bệnh viêm xoang mạn tính nên Trần Trí An hiếm khi ăn mấy món giàu tinh bột và đường ngọt như thế này; mỗi lần được ông chủ cho một cái, anh thường phải uống trước một viên thuốc giảm cơn đau đầu và chống dị ứng để không phát bệnh ngay giữa chỗ làm.

Shito nhấp một ngụm nước ép dâu, đoạn cúi xuống hý hoáy ghi chép vào trong cuốn sổ tay.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, ông chú sai hai cậu thanh niên khỏe mạnh xuống bưng mấy khay pate chaud lên nhà trên. Đoạn lớn tiếng gọi:

- Trí An!

- Dạ? - Trần Trí An đương lau bàn, nghe thế, vội cất giọng trả lời.

- Cậu sao gì?

- Em không tin mấy chuyện bói toán cho lắm. - Mặt mày của Trần Trí An méo xẹo đi thấy rõ. Sao chiếu mạng dù tốt thế nào mà ăn ở không có Đức thì cũng gặp họa sát thân thôi. Biết bao nhiêu vương tôn, công tử cuối đời phải chịu cảnh chết không toàn thây, xác vứt nơi đầu đường, xó chợ.

- Cậu sao gì?

- Thái Âm.

Trần Trí An nhìn ông chủ mừng rỡ như thể vừa tìm thấy một mỏ dầu không bao giờ cạn. Rồi cái người thi hành nhiệm vụ đốt pháo, xông đất, phát phong bao lì xì, cũng như dâng lộc đầu năm sẽ do anh đảm trách.

Shito vừa ăn bánh pizza mực, vừa theo dõi nhất cử nhất động của Trần Trí An. Hắn thiết nghĩ bản thân nên mượn cớ mua vài cái bánh pate chaud để bắt chuyện với ông chủ nhà hàng.

Rồi bỗng nhiên, ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau.

Trần Trí An lịch sự mỉm miệng cười và gật đầu chào người đàn ông cổ quái. Đoạn quay sang thảo luận tiếp với ông chú mê Tử vi - Lý số, hiện đang ra sức thuyết phục anh làm tráng sĩ Kinh Kha. Tự dưng anh bỗng nhớ đến một câu, "Ngươi muốn mượn lương hay mượn Lương?" trong tiểu thuyết "Hán Sở tranh hùng".



Shito kéo ghế đứng dậy. Hắn sải bước đến nơi đặt chiếc tủ kính đựng đầy những chiếc bánh mới ra lò, rồi khẽ khàng cất giọng nhờ tư vấn.

Không nằm ngoài dự đoán của hắn, ông chủ nhà hàng lập tức có mặt. Anh ta chắc chỉ lớn hơn hắn chừng sáu, bảy tuổi. Dáng người và chiều cao rất thích hợp để ghi danh thi đấu bóng rổ hoặc bóng chuyền. Tiếng nói âm vang như chuông đồng. Và cách ăn mặc thì khá xuề xòa và "bình dân học vụ", nhìn tay thanh niên đáng ngờ kia còn ra dáng ông chủ hơn là anh ta.

- Dạ, tôi có thể giúp gì cho anh không?

- Tôi thấy có nhiều loại nhân quá nên không biết nên mua cái nào.

- Dạ, nghe tiếng nói của anh thì cho phép tôi phỏng đoán anh chắc người nước ngoài ghé chơi xứ tôi. Vậy theo thiển ý của tôi thì chọn nhân thịt heo là dễ ăn nhứt. Kế đó là thịt gà. Sau rốt là thịt bò, có điều giá tiền cao hơn hai loại kia nhiều nghen. À, chỗ tôi có bán nhân ngọt nữa, dành cho khách hàng thích ăn chay hoặc đang ăn kiêng.

Shito phì cười, người này hiếu khách quá thể, thật tình cũng khiến hắn cảm thấy ngài ngại.

- D... Ừm, tôi mua thử nhân thịt heo trước vậy... Tôi có thể hỏi về anh nhân viên tên Tri An không?

- "Trí An"?

Shito khẽ gật đầu. "Huyền-Sắc-Hỏi-Ngã-Nặng", hắn vẫn thường hay quên sử dụng dấu câu đối với tên riêng.

- Dạ, có chuyện chi không anh?

- Tôi thấy cậu ta nhìn giống một du học sinh đã từng học chung với tôi hồi còn ở Đại Học nên muốn tới hỏi thăm thôi. Nếu như anh và cậu ấy cảm thấy phiền, tôi xin phép rút lại câu hỏi trên.

- Dạ, tôi cũng chỉ là người thuê cậu ta thôi, nên xin phép không tiết lộ hay can dự vào đời tư của cậu ấy. - Ông chú thẳng thắn từ chối.

Đáo để thật!

Shito mỉm miệng cười với ông chú, đoạn trả tiền túi bánh bằng thẻ ngân hàng. Rồi ngả mũ chào ông chủ nhà hàng, sau đó mau chóng rời khỏi đây. Âm thanh chuông gió kêu "lanh canh", "lanh canh" báo hiệu hắn đã bước ra khỏi cửa.

- Cậu An! Lại đây ăn bánh pate chaud nè!

Trần Trí An miễn cưỡng cầm cái bánh pate chaud lên ăn. Nhưng chưa kịp nuốt xuống thì đã bị câu hỏi của ông chú làm cho nghẹn lại.

- Tôi giúp cậu được một lần. Không giúp được lần thứ hai đâu. Về nhà, thay đổi toàn bộ mật khẩu, kiểm tra lại ổ khóa cửa,...

- Tôi không phải là dân nằm vùng nên chẳng sợ bị "động ổ". - Trần Trí An gãi gãi đầu. Rồi cắn thêm một miếng bánh nhỏ thơm giòn. Bánh thì ngon thật, nhưng lần nào ăn vào cũng bị nhức đầu và nổi mẩn ngứa.

Ông chú thở dài, rồi vỗ vỗ vai cậu thanh niên đáng tuổi em trai mình, đoạn trở xuống bếp cắt đặt nhân viên chuẩn bị bột làm bánh mì hoa cúc để sáng mai kịp giao cho khách. Nhà hàng của chú nổi tiếng làm bánh Brioche rất ngon, nên khách hàng thường ưa tới đặt cho các bữa tiệc, giỗ quải hay đám hỏi nhà mình. Nhờ thế mà chú thu về một mớ kha khá, đủ để trả tiền bảo trì máy móc trong nhà hàng mỗi tháng.

...

Tào Việt Bân xem lại những bức ảnh lúc sinh thời của Bàng Khởi Hân, tên tiếng Hàn là Bang Kae Heun. Cô nàng có làm vài Vlog, nhưng không thành công, vì nhan sắc và cách trang điểm thường thường bậc trung nên không tạo được sức chú ý. Cậu kiên nhẫn xem hết mấy video livestream của cô nàng, rồi tập trung để tâm vào những cái tên mà cô nàng nhắc đến trong lúc trang điểm. Đồng nghiệp bên Đại Hàn đã tới nhà của những người mang cái tên ấy, nhưng vẫn không thu được kết quả gì, vì họ chỉ quen biết nhau dưới tư cách khách quen của nhà hàng, câu lạc bộ, thương xá, cửa hàng thời trang hay khu nghỉ dưỡng. Không có ai trong số đó là bạn học cũ hay họ hàng xa của cô. Cuộc điều tra lại về vạch xuất phát.

"Ting... Ting... Ting..."

Một loạt ảnh chụp về cảnh nấu bánh tét do anh bạn đồng nghiệp gửi qua cho cậu xem, với lời nhắn rất dễ thương, "Mai sang nhà tôi coi làm mứt dừa và rang hạt điều nghen."

Tào Việt Bân phóng to từng bức ảnh để xem cho rõ hơn. Gia đình Mạnh Cường đen đều, ai nấy đều có làn da bánh mật khỏe khoắn và rắn rỏi. Sau hè, Tào Việt Bân đoán khung cảnh này chụp ở phía sau hè nhà anh ta, có một gốc mai tứ quý đỏ thắm đẹp mắt, vài bụi ô-rô xanh mướt, và một số loài rau "cây nhà lá vườn" mà cậu không nhớ rõ tên.

"Tôi sẽ đến." Tào Việt Bân xóa đi dòng chữ "Cảm ơn vì lời mời của anh", bởi cậu cảm thấy nó quá khuôn sáo và xa cách.

Đồng hồ chỉ chín giờ tối. Dòng người sắm sửa và đi chơi Tết mỗi lúc một đông. Nghe nói trên đường Triệu Thị Trinh đương tổ chức đêm đại nhạc hội, nên khúc đó kẹt xe kinh khủng. Cậu cũng muốn đi xem cho biết, nhưng lời mời của anh bạn đồng nghiệp đã làm cậu ở nhà.

oOo

Tối nay Judas dùng bữa với món chim cút chiên bơ, phao câu nướng và giò heo quay lá mắc mật; tất cả các món này đều ăn kèm với bánh mì baguette phết pa-tê và bơ trứng béo ngậy. Một gã trai sống lẻ loi như gã thường ăn uống một cách tùy tiện và hiếm khi tuân theo khoa học, bởi thế rất dễ bị bệnh vặt. Ngoài trời mưa xuân đang giăng, làm thành một tấm màn nước mờ ảo, tưới mát những chậu cây cảnh gã đặt ở ban công, nhưng cũng khiến cho trái tim đơn côi của gã ướt sũng nước.

Trên truyền hình đang phát sóng về chương trình họp mặt của các chức sắc bên Công Giáo, bầu không khí tuy trang nghiêm và thành kính, nhưng Judas có thể cảm nhận được sự hân hoan và vui mừng của các con chiên khi được đón tiếp Đức Cha kính yêu.

Bỗng lời dẫn của cô gái xướng ngôn viên khiến cho gã sửng sốt đến mở bừng mắt.

Dường như gã đã vỡ lẽ ra, rằng cô gái họ Tô này muốn thử xem anh ta có rành tiếng Việt không. Chứ bất cứ Cơ Đốc nhân nào cũng đều phải biết, đạo Cơ Đốc là bao gồm cả Công Giáo, Tin Lành, Chính Thống Giáo, Anh Giáo, Do Thái Giáo và một số dòng chính khác. Gã quá sơ suất khi giúp cô ta có chứng cứ về việc bản thân không nghe - nói tốt tiếng Việt, nếu thế sau này ra tòa, rất có thể cô ta sẽ mượn chuyện này để bác bỏ năng lực hùng biện cho thân chủ của gã. Nhưng gã không tin cô ta sẽ ghi âm lại đoạn hội thoại trên, bởi không có người nào trong tòa án lại ngớ ngẩn đến mức dùng nó với mục đích tước quyền hùng biện của gã.

- Mother****er!

Judas ném cái nùi giẻ xuống bàn, rồi quày quả trở lên nhà trên. Để mặc cho bữa ăn dang dở trở nên nguội lạnh và đóng mỡ nằm lại trên bàn.

Phòng khách của một gã độc thân vào những ngày lễ Tết thật đơn điệu và buồn tẻ. Không mai vàng, chẳng đào hồng, thậm chí vắng đi những chậu hoa xuân mỹ miều và tươi thắm. Mọi thứ vẫn giống hệt như ngày thường, không một dấu hiệu nào thể hiện Tết đã về. Máy điều hòa thổi những làn gió mát rượi vào gian phòng khách im lìm, càng nhuộm nét quạnh hiu cho nơi này.

"Phịch."

Judas mở điện thoại di động kiểm tra hộp thư. Đa số là tin nhắn quảng cáo và thông báo về các dịch vụ mà gã đương xài trong tháng này và tháng tới.

Người ẩn danh lần trước lại gởi tin nhắn cho gã.

"Anh đã thấy mùa xuân chưa?"

"Anh đã thấy mùa xuân chưa?" là một nhạc phẩm rất nổi tiếng của nhạc sĩ Quốc Dũng, Judas đã từng nghe qua ở một quán cà-phê gần nhà thờ Saint Paul.

"Tôi chưa có mùa xuân." Judas đáp lại bằng tên của một nhạc phẩm khác cũng nổi tiếng không kém, người sáng tác là nhóm nhạc sĩ Trịnh Lâm Ngân.

Điểm chung của hai ca khúc này là có rất nhiều ca sĩ đã thể hiện rất hay và truyền cảm. Ca khúc thứ Nhất có Ngọc Lan, Thùy Dương, Khánh Hà, Vũ Khanh, Tuấn Ngọc, Duy Quang, Elvis Phương, Lâm Nhật Tiến,... Tùy vào nam hay nữ mà tựa đề ca khúc sẽ bắt đầu là "Em" hay "Anh". Còn ca khúc thứ Hai thì có Duy Khánh, Mạnh Quỳnh, Tuấn Vũ, Vũ Khanh, Giang Tử, Nguyễn Hưng, Hương Lan, Hoàng Oanh,...

"Cậu là ai?"

"Là mặt trời mùa xuân Nam Mỹ."

Lại là nhạc phẩm "Người tình Nam Mỹ".

"Cậu có biết đến băng nhóm El Salvador của Justin Mắt mèo và Con vẹt Brazil Matthew không?"

"... Biết. Tôi không thích giao du với hai thằng song tính luyến đó. Và cả con ả Lolita tóc vàng." Khoảng năm phút sau, người ẩn danh ấy nhắn tiếp. "Tôi biết anh có làm ăn với Matthew, nhưng nên cẩn thận đấy, anh đang tiếp xúc với... Anh này! Chúc mừng năm mới! Suýt nữa thì tôi đã quên béng đi mất..."

Judas ngẩn người. Các thân chủ của gã hiếm khi nào nhắn tin chúc tụng gã một cách thân mật như thế. Nơi đáy lòng gã chợt dâng lên một nỗi niềm khắc khoải lạ lẫm, giống hệt như cái đêm lạnh buốt ấy, vị linh mục trẻ tuổi đã nướng khoai tây cho gã ăn. Vừa làm, ông ấy vừa khe khẽ hát nhạc phẩm "In Bethlehem", lời Việt mang tên "Hang Belem". Cái tên Jayden của gã cũng là do ông ấy ban tặng, nhưng chưa bao giờ gã nói cho người khác biết, nên nhiều người cứ tưởng cái tên này là gã tự đặt.

"Bing boong... Bing boong... Bing boong..."

Judas thận trọng bước ra mở cửa. Không còn tiếng chuông reo, không gian nơi đây im ắng hẳn.

Một bảng vi mạch được gắn lộ liễu trên cánh cửa chính nhà gã. Ắt nó là thứ đã tạo ra âm thanh vừa nãy, chứ không phải là cái chuông cửa.

Ngay dưới chân cánh cửa là một cái rổ mây xinh xẻo, bên trong đựng năm, sáu củ khoai tây nướng bùi ngọt hãy còn nóng hổi, ngoài ra còn một phong bao lì xì in hình linh vật năm nay.

Cái phong bao có vẻ nặng hơn so với mức bình thường. Không biết nó sẽ là "một trận cuồng phong đem bão tố" cho tương lai của gã như thế nào nữa...

"Ting... Ting..."

Người ẩn danh gửi cho gã ca khúc "Anh đến thăm em đêm Ba mươi" do ca sĩ Anh Khoa trình bày.

Đáp lại, gã gửi qua ca khúc "Ngày đầu một năm" do ca sĩ Thanh Thúy trình bày, sau mười phút thao tác trên điện thoại di động.

Cuộc đối đáp bằng âm nhạc bất thình lình ấy đã giúp Judas vơi đi những nỗi âu sầu nơi cõi lòng. Và cũng như ăn ngon miệng trở lại.

oOo

Lưu Dĩnh Phương nhìn người đàn ông mình yêu năm nào nay đã an lạc trong lớp áo thầy tu dung dị. Qua lớp kính trong suốt của quán cà-phê nhỏ xinh, hình bóng mối tình đầu khuất dần trong dòng người hành hương đông đúc.

Bất chợt bà nhớ đến ca khúc "Con đường buồn chung thân" do ca-nhạc sĩ Nhật Trường - Trần Thiện Thanh sáng tác và tự trình bày, sau này có thêm cô Ngọc Lan hát:

"... Cứ ngỡ tình trăm năm nên lòng chẳng thiết giận hờn

Cứ ngỡ tình xa xăm nên lòng chẳng biết phiền buồn

Một cơn giông giữa đời, một cơn mưa lắm lời

Thuyền tình đã khuất trôi..."

Lưu Dĩnh Phương bỗng cảm thấy mình thật ích kỷ khi lấy mối tình đồng tính làm đề tài chì chiết và trách móc Vệ Úy suốt mấy mươi năm qua. Bà chắc rằng người kia yêu chồng bà còn nhiều hơn cả bà, vì người kia thà sống đơn thân lẻ bóng để nuôi giữ giấc mộng xưa, còn hơn là bấu víu vào một bóng hình tương tự vậy...

Muỗng kem gelato sầu riêng ngọt lịm bỗng chốc hóa đắng chát. Một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt không còn son trẻ của Lưu Dĩnh Phương. Cả bà và Vệ Úy đều phạm phải sai lầm khi kết hôn một cách chóng vánh và hấp tấp. Có lẽ, nếu hai bên dành cho nhau thêm nửa năm tìm hiểu nữa, khoảng cách giữa hai người sẽ không xa vời như bây giờ đâu.

Khoảng nửa tiếng sau, Vệ Úy tới đón bà. Năm nay ăn Tết xa xứ nên ông muốn cùng vợ mình đi mua đồ sắm sửa cho mâm cơm cúng Ông Công, Ông Táo, rồi còn phải chuẩn bị mâm cơm cúng ông bà, tổ tiên nữa. Mấy hôm trước đã xong buổi cúng đưa Ông Táo về Trời, giờ chỉ còn mỗi bữa cơm cúng hương hỏa nhà họ Vệ và mừng đón Tân Xuân.

Trang hoàng nhà cửa đã có công ty chuyên về dịch vụ này đảm trách. Có thể cuối tháng Một hoặc đầu tháng Hai, Vệ Miên Miên sẽ sanh con. Công ty mỹ phẩm của vợ chồng nó đã đi vào nề nếp, dự tính sẽ lan rộng thị trường sang Hoa Kỳ và Úc Đại Lợi vào khoảng cuối năm nay, nếu các chỉ số mà họ cung cấp đạt tiêu chuẩn an toàn sức khỏe của hai nước này.

- Tại sao em khóc? - Vệ Úy lấy ngón trỏ chạm vào đuôi mắt phải của Lưu Dĩnh Phương. Thật đáng tiếc khi người mà ông yêu lại nghĩ rằng bản thân có thể che đậy mọi thứ và qua mặt được ông.

Lưu Dĩnh Phương cười trừ. Rồi mở hộp phấn, dặm lại khuôn mặt đã và đang tàn phai theo dòng thác thời gian cuồn cuộn. Thoa chút son, tô lại những rạn nứt trên bờ môi, tô lại sự nhạt phai trong lòng mình.

Vệ Úy biết vợ ông không muốn trả lời, nên tiếp tục ăn nốt ổ bánh mì mua ở Subway. Thỉnh thoảng nhấp một ngụm Espresso để cho trôi thứ thức ăn khô khan ấy. Cảnh vật bên ngoài khung cửa kính xe chầm chậm lướt qua mắt ông, cuộc đời vẫn đẹp quá, mọi thứ vẫn bừng bừng sức sống, duy chỉ có mình ông đã lạc mất mùa Xuân.

Mà không chỉ riêng mình Vệ Úy, tất cả họ, đều đã lạc mất mùa Xuân vì sự bốc đồng và cuồng nhiệt nhất thời của tuổi trẻ.

oOo

Hồ mỗ có điều muốn nói:

Tân Xuân xin chúc muôn người

Chuyện chi lòng muốn đều nên duyên lành

Công danh - Sự nghiệp chóng thành

Học hành - Sức khỏe, đều toàn hanh thông