Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 17: Hồi Sáu: Cùng tôi chơi trò đuổi bắt nào! (c)




An Kỳ cột băng vải thành hình một cái nơ xinh xẻo, anh liếc nhìn con báo gầy gò đang thiu thiu ngủ, độ cong nơi khóe miệng bất chợt nâng thêm một bậc.

An Kỳ nhẹ nhàng kéo chân trái Vệ Minh lên, áp sát nó vào vai cậu. Tiếp đấy anh ngồi xuống theo tư thế quỳ một chân, rồi dùng đầu gối... thúc mạnh vào đũng quần của cậu.

Chắc có lẽ mọi người đang tự hỏi, tại sao Vệ Minh không chống cự ngay từ đầu à? Đơn giản là do An Kỳ đã dùng cánh tay phải gãy nát của mình chèn ngang cổ họng Vệ Minh. Sau đó sử dụng tay trái cướp khẩu súng mà cậu đang cầm trên tay. Nếu Vệ Minh kiên quyết giằng co tới cùng với anh, rất có thể sẽ bị cướp cò và kéo theo vô vàn rắc rối khác mà cậu chưa lường trước hết được. Nên cậu đành phải nhận thua thôi.

- ĐMM. - Vệ Minh đau điếng chửi, rồi điên tiết bật dậy đấm móc vào cằm dưới của An Kỳ.

An Kỳ bị ăn đau, anh không thương tiếc thúc thêm cho cậu vài cái nữa.

'Về nhà nhất định phải bắt Boo mỡ uống thiệt nhiều sữa mới được. Tuyệt đối không để cho nó bị người ta đè đầu cưỡi cổ vì cái tội lùn.'

"Rầm."

Cái ghế bố cổ lỗ sĩ không thể chịu nổi sức nặng của cả hai thêm một phút nào nữa, nên đã gãy làm đôi luôn.

- Mày đứng lên cho tao.

An Kỳ tùy tiện vứt khẩu súng qua một bên, rồi nghiêng đầu qua trái, thì thầm vào tai Vệ Minh:

- Đã hiểu vì sao tôi lại có thể trốn thoát chưa? Dirty babe?

Sói Đồng Bằng đợt trước phải chịu đựng nhục nhã là vì có sự hiện diện của hai anh em họ An, chứ nếu chỉ có một mình anh ở đó, chưa biết ai thắng ai thua đâu...

- Mở cửa! Mở cửa mau! Đêm hôm mà các người làm gì um sùm vậy hả??? - Tiếng bà chủ nhà vang vọng trong đêm khuya thanh vắng, còn lớn hơn cả thứ tiếng động mà họ tạo ra nữa.

- Bả mới là người um sùm nhất... - Vệ Minh nằm thẳng đơ. Vùng dưới thốn không tả nổi. Chắc là bầm tím luôn rồi. - Ra ngoài tiếp kiến Từ Hy thái hậu đi, tôi ngồi dậy không được.

- Đáng. - An Kỳ hả hê nói.

- Nhớ nói: "Thần thiếp thỉnh an thái hậu" với bả nha. Không là bả giận đó.

An Kỳ giơ chân định đạp trên bụng Vệ Minh cho hả giận, nhưng chưa kịp thì đã nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ, nên thu chân lại, nắm tay cậu cưỡng ép ngồi dậy. Mặc cho Vệ Minh la oai oái đầy thảm thiết.

- Thần thiếp... Khụ... Có chuyện gì vậy ạ? - Vệ Minh vội vàng sửa lời, cậu nén cười và hỏi.

Hồng Lệ xăm xăm bước vào phòng, bà nhìn cái ghế bố bị gãy đôi, rồi nhìn qua bọn họ quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, mặt mày đỏ gay như trái gấc. Tự nhiên không biết nghĩ đến điều gì mà Hồng Lệ đột nhiên cảm thấy khó chịu, rồi hầm hầm bỏ về, để lại hai kẻ.

An Kỳ mở hộp cơm ngồi trên giường ăn, mặc kệ Vệ Minh tìm cách đuổi xuống.

- Mua sao không ăn hả? Vị cũng không đến nỗi nào đâu. - An Kỳ xắn một miếng trứng kho tàu mặn chát, anh dầm nó với cơm, rồi trộn đều lên ăn.

"Tin... tin... tin"

- Liễu Tinh biến mất rồi. Xe của anh ấy bị nổ tung khi đang trên đường đến đây đón chúng ta. - Vệ Minh thừ người đọc tin nhắn do Mạc Ưu Đàm vừa gửi. Cậu cười khổ nói tiếp. - Thu xếp đồ đạc rời khỏi đây nhanh đi. Kẻo lại liên lụy người vô tội nữa...

Đồ ăn trong miệng An Kỳ bỗng chốc trở nên đắng nghét, anh đậy hộp cơm lại, rồi lẳng lặng đi thu xếp đồ đạc.

'Liễu Tinh... Anh nhất định phải bình an quay trở về đấy...'

oOo

An Kỳ chốt cửa phòng xong, anh đặt xâu chìa khóa dưới đất, rồi cùng Vệ Minh bắt taxi đi ra khu phố Tây, nơi mà sư phụ Vệ Minh đang sinh sống cùng với đám đồ đệ.

- Quái đản thật! Bả đâu rồi? - Vệ Minh nhíu mày hỏi. Đáng lẽ lúc này phải chạy ra chất vấn bọn họ chứ. Sao lại im hơi lặng tiếng đến thế nhỉ?

An Kỳ mơ hồ linh cảm chuyện này thật bất bình thường, song anh đành vỗ vai trấn an cậu. Còn chuyện tối nay về sau anh sẽ giải quyết. Tạm thời giả điên thôi.

Một giờ sáng đường phố vắng ngắt, có hai kẻ tương lai vô định tay xách balo đang đi tìm nơi nương náu.

An Kỳ nhìn Vệ Minh ôm cái balo cho đỡ lạnh, anh cảm thấy tồi tội nên kéo cậu lại gần, chia sẻ một nửa áo khoác mới mua hồi chiều tối của mình.

- Ê, tụi bây đứng lại cho tao. - Đoàn Chí Viễn ngây ngô nhảy ra chặn đường, vừa cười vừa nói. - Đi xe tao không hả?

An Kỳ đẩy Đoàn Chí Viễn sang một bên, rồi lầm lũi đi tiếp với Vệ Minh.

- Đi hay không đi hả? - Đoàn Chí Viễn rút khẩu HK ra đe dọa.

'Đứa nào cấp quyền sử dụng súng cho thằng điên này vậy?' - Vệ Minh căm giận nghĩ.



- Đi hay không đi hay đi hãy nói một lời. Nhưng trái ý tao sẽ chết.

- Chết cũng không đi. - Cả hai đồng thanh đáp.

"Đoàng... đoàng... đoàng..."

- Khỉ đột kéo tới rồi đó. Tin tao một chút đi. - Đoàn Chí Viễn nhàn nhạt nói.

Bất đắc dĩ cả hai phải theo Đoàn Chí Viễn ra ngoài xe. An Kỳ tin chắc mình hoàn toàn có khả năng giết người cướp xe một cách dễ dàng, nên len lén bật ngón cái làm hiệu với Vệ Minh.

- Muốn giết tao cướp chìa khóa à? Xe này sử dụng vân tay của tao lẫn chữ ký điện tử, kích hoạt bằng giọng nói chính chủ...

'ĐM. Xe chở tổng thống hả?'

Hai người điên tiết chửi đổng trong bụng, khùng mà có học thức nữa chứ? Nói câu nào người nghe hộc máu câu đó...

...

- Mày đứng có nói là chạy xe ngựa nha? - Vệ Minh xắn tay áo lên, chuẩn bị làm một trận sống mái với Đoàn Chí Viễn.

Xung quanh đây là một chuồng giữ ngựa, có cả xe kéo để sẵn ở đó. Ngoài ra thì chẳng còn thấy bất kỳ chiếc xe nào cả.

Đoàn Chí Viễn mặt mày tối sầm, hắn hất mặt giận dỗi nói:

- Không phải xe ngựa đâu...

- Chứ không lẽ là xe bò? - Vệ Minh tức tối hỏi lại.

- Follow me. And you will see my car.

Đoàn Chí Viễn dẫn họ đi về phía nhà kho để thức ăn cho gia súc, sau đó trỏ ngón tay về hướng đống rơm.

- Over here.

Một chiếc Hummer khá cũ kỹ, nhưng tính năng trên xe lại cực kỳ tối tân. Quả đúng như những gì mà Đoàn Chí Viễn nói, chủ nhân chết thì chiếc xe này cũng vứt đi luôn, không thể nào sử dụng được nữa.

- Amigo. - Đoàn Chí Viễn leo lên xe ngồi trước, tra chìa khóa vào ổ, rồi đọc mật khẩu để khởi động máy. - Vào đi, xong hết rồi đấy.

Cả hai mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, phó mặc cho Đoàn Chí Viễn chở đi.

Hắn cài dây an toàn xong, bèn đeo tai nghe, bật nhạc lên. Sau đó mới chịu lái xe.

"Vùuuu..."

Đoàn Chí Viễn chạy với vận tốc ánh sáng, lạng chỗ này, lách chỗ kia như đang tham gia tranh giải FA vậy.

Bản nhạc "My Life" của bộ ba Adam Levine, Eminem và 50 Cent vang lên với âm lượng hết cỡ, hệt như đang cố tình trêu ngươi bọn họ.

Đoàn Chí Viễn nhoẻn miệng cười sung sướng khi nhìn thấy bộ mặt đưa đám của họ, thông qua chiếc kính chiếu hậu.

- Tắt!!!

- Hông. - Đoàn Chí Viễn phồng miệng phản đối. - Chống cự thì tôi sẽ lái xuống sông luôn.

...

- Tôi nghe rõ rồi, sẽ tới đón họ ngay đây. - Đoàn Chí Viễn nghe xong, lập tức thay đổi thái độ, ngữ điệu của hắn trở nên khác lạ vô cùng, chẳng còn điên điên khùng khùng như trước. - Xuống xe mau!

Cả hai ngập ngừng trong thoáng chốc, rồi chợt hiểu ra, nên nhanh chóng xuống xe.

- Ở đây có tuyến xe buýt chạy xuyên đêm, tụi bây đứng đó đợi nghen. - Đoàn Chí Viễn dặn dò xong, liền phóng xe rời đi, đón "thương phế binh" khác về căn cứ trị liệu.

An Kỳ cùng Vệ Minh ôm cái bụng rỗng ngồi bệt dưới đất mở hộp cơm ăn trong lúc chờ đợi. Một lát không biết còn có thể gặp thêm tên quái nhân nào không nữa.

- Tới rồi kìa. - Cả hai vội vàng nuốt trọng miếng thức ăn xuống. Rồi hộc tốc xách ba lô leo lên xe.

Xe này là xe tư nhân, chuyên chở công nhân viên chức đi làm khuya về muộn. Giá vé xe rất rẻ, gần như là chỉ lấy cho có, nên ai cũng quý bác tài xế cả. Bác tài xế tên gọi Cảnh Trần, bị chứng mất ngủ kinh niên. Vì vậy bác bèn lập ra kế hoạch chạy xe buýt xuyên đêm cho đỡ buồn, cũng là để đỡ đần những người khó khăn không có phương tiện đi lại buổi khuya luôn.

- Hai vé một đồng. - Cảnh Trần vừa nói vừa giơ hai ngón tay làm hiệu với họ. - Nước uống, bánh trái đều miễn phí hết. Hai đứa có đói thì lại lấy ăn đi.

Vệ Minh đưa tờ hai mươi đồng cho Cảnh Trần, rồi lắc đầu từ chối tiền thối, sau đó lấy hai chai nước suối cỡ nhỏ và bốn cái bánh ú nhân tôm, đậu xanh từ trong thùng nhựa ra; cầm về chỗ ngồi ăn.



An Kỳ khó khăn dùng một tay tách thuốc, Vệ Minh đành phải làm giùm.

- Mở rồi đấy. Uống đi. - Vệ Minh lườm một cái sắc lẻm, rồi lột bánh ú ăn.

Cơm hộp chỗ đó bán tệ quá, đồ ăn thì mặn chát, cơm thì vừa nát vừa nhão, rau xào lại có sâu. Thật không hiểu nổi tên mặt sẹo kia sao có thể nuốt nổi đây???

- Cơm tù còn khủng khiếp hơn nữa đấy. Tôi ở đó gần bốn năm, nên cũng quen luôn rồi. - An Kỳ uống thuốc xong, liền bộc bạch chuyện đời mình với Vệ Minh. - Không lột bánh ú giúp tôi à?

- Nè. - Cậu ghét bỏ dúi nó vào tay anh, sau đó cầm phần của mình lên ăn tiếp.

Xe chạy theo lộ trình từ vị trí mà họ đứng lúc nãy, rồi chạy ngang chợ Hòa Bình, thuộc khu phố Tây, sau rốt mới đến trạm xe buýt gần cây cầu YR. Và địa điểm cuối cùng là trường mẫu giáo Vành Khuyên, nằm kế dãy nhà mà bác đang sinh sống.

"Kéttt..."

Xe thắng bất ngờ, khiến cho hành khách trên xe một phen hốt hoảng. Hai người họ cũng không ngoại lệ, lập tức chuẩn bị tư thế đề phòng mọi thứ.

Nhậm Viễn Phàm bước lên xe, khuôn mặt tuyệt mỹ đằng đằng sát khí. Đôi mắt xanh dương nhìn chòng chọc vào từng người một. Dường như đang tìm kiếm ai đó vậy.

Cảnh Trần loay hoay xử lý tình huống đang diễn ra trước mặt. Nhưng chưa kịp thì người đàn ông trung niên bỗng chốc tiến tới bóp cổ bác.

- Mình đi nhầm thời không rồi. Hơi thở của họ không thuộc về thế giới của mình. - Gã nhăn mặt, lẩm bẩm nói. - Vậy thì Đậu Phộng nó đang ở đâu chứ?

Nhậm Viễn Phàm buông tay thả Cảnh Trần. Sau đó gã niệm chú và phóng xuyên qua cánh cửa xe buýt. Rồi biến mất, không dấu vết. Trước sự kinh hoàng của toàn bộ hành khách đang có mặt ở nơi đây.

Hai bàn tay An Kỳ cùng Vệ Minh đều đổ mồ hôi hột. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ, bọn họ chưa từng chứng kiến người nào có siêu năng lực nghịch thiên đến vậy cả.

Người nọ, thật sự không phải là con người!!!

- Bác Cảnh ơi! Đến chợ Hòa Bình rồi!!! - Một cô công nhân đứng tuổi la lên. - Đừng chạy nữa! Lố bây giờ!

- Ờ, ờ, ờ. Bác biết rồi. Cảm ơn con nghen. - Cảnh Trần run rẩy đáp. Sự việc ban nãy khiến thần kinh bác trở nên hỗn loạn, cũng may là không xảy ra thêm tai nạn nào.

An Kỳ và Vệ Minh nhường cho họ xuống trước, sau đó hai người mới lững thững đi theo.

Đêm nay đúng là một đêm đáng nhớ nhất trong đời của hai người họ mà!

- Kẹo cao su. Nhai cho thơm miệng. - Vệ Minh đưa cho An Kỳ một gói nhỏ, nói.

Vệ Minh dẫn An Kỳ đến sạp thịt heo nằm ở cuối chợ, rồi dặn anh đứng đợi ngoài quầy, để cậu vào nói chuyện với sư phụ của mình.

Kim Mẫn Quỳnh gác con dao bầu lên giá, chùi tạm hai bàn tay vào cái tạp dề lem luốt, rồi mời Vệ Minh vào trong cửa hàng.

Kim Mẫn Quỳnh là một trong những anh em trấn giữ Thiên Hải môn, song đã rửa tay gác kiếm từ giã giang hồ, để chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình. Sư phụ Vệ Minh ở chung với hắn khoảng hơn năm năm nay, tiền sinh hoạt hàng tháng ông cũng góp vào không ít, nên mới có thể sống bình yên tới giờ.

- Sư phụ đi đâu rồi? Hải Tượng? - Vệ Minh khoanh tay hỏi.

- Bị hoàng tử phụ bạc nên tan thành bọt biển...

"Bụp."

Vệ Minh đấm thẳng vào mắt Kim Mẫn Quỳnh, cậu bực bội hỏi lại:

- Where?

- Ôm tiền, bỏ trốn ra nước ngoài rồi. - Kim Mẫn Quỳnh vừa xoa xoa mắt trái, vừa tủi thân lên tiếng.

- Tôi muốn mua một ít "hàng". Sau này sẽ trả lại đầy đủ cho anh.

- Cần gì?

- Một ít "Kẹo", "Tương đen", "Bánh nổ", và hai "con dao cắt bánh".

- Chờ một chút. Tôi gọi người mang đến. - Kim Mẫn Quỳnh bấm bấm số, gọi cho đồng bọn đem "hàng" đến. - Cả thảy hơn mười vạn Mỹ kim. Tiền mặt, chi phiếu hay ngân hàng?

- Chi phiếu. - Vệ Minh đ́áp gọn lỏn. - Để tôi ra ngoài tìm người cái đã. Rồi quay trở lại thanh toán một lượt với anh luôn.

Nói xong, cậu liền nhanh chân chạy ra ngoài xem thử tình hình thế nào rồi.

'An Kỳ lại biến đâu mất rồi?' - Vệ Minh sửng sốt tự hỏi.