Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 39: Phiên ngoại: Luận như thế nào để đẩy ngã một chuẩn Công thành Thụ (20+)




Vệ Lô Địch bị xích ở trên giường. Hai cổ tay anh bị trói gô lại với nhau bằng một sợi dây thừng chắc chắn. Còn chân thì dang rộng ra, mỗi bên cột vào một cạnh của cái giường.

Mắt của anh đang bị che kín bởi lớp băng vải y tế dày cộm, thoang thoảng mùi thyme tinh tế.

Còn chỗ dưới thì... khá là mát mẻ! Dường như là đã có ai đó vệ sinh thân thể cho anh rồi thì phải?

'Durex sao? Chết tiệt thật.'

'Sột soạt... Sột soạt..."

- Này, đằng đó đang làm gì vậy? - Vệ Lô Địch cười tà hỏi. Mặc cho tình thế có bao nhiêu là sự trớ trêu.

- Cạo lông.

- Ở sạch thế thì khỏi có "làm". Bẩn lắm đấ... Ưm...

Mộc Phong Lữ bất ngờ khẽ liếm một đường dài trên đùi Vệ Lô Địch. Y chợt khựng lại, ngơ ngác nhìn vẻ mặt thụ hưởng của anh. Rồi tự dưng tốt bụng kéo chăn lên đắp cho anh.

- Này, sao không làm nữa? - Vệ Lô Địch bứt rứt cắn môi hỏi. Tác dụng của thuốc mạnh quá, nên khiến toàn thân anh run lên bần bật. Khát thèm cái vật nam tính kia "lấp đầy" cơ thể mình.

- ... Tôi không có hứng thú với đàn ông. - Mộc Phong Lữ gãi gãi đầu, vẻ mặt y tràn ngập sự khó xử.

- Thế mày có hứng thú với cái gì? - Vệ Lô Địch đổ quạu hỏi lại.

- Tiền.

- Mày "làm" tao, tao cho mày tiền.

- Thật?

Vệ Lô Địch nghiến răng nghiến lợi oán hận. Thằng khốn nào mà sai nó đến đây, chắc chắn là muốn anh bị "nghẹn chết".

Mộc Phong Lữ nghe đến chữ "thật", liền phấn khởi bắt tay vào cởi trói cho Vệ Lô Địch. Sau đó ngoan ngoãn ngồi im, đợi anh giao nhiệm vụ.

Người đàn ông này có vóc người tương đối hoàn mỹ, chắc là cao hơn anh một chút. Nước da rám nắng, đôi mắt một mí hơi xếch, đôi môi mỏng tang nhạt màu. Phối với kiểu tóc "nghĩa vụ", nhìn trông thật là nam tính và phong trần.

Vệ Lô Địch gấp gáp cởi sạch áo ngoài, anh bực bội ném vào mặt Mộc Phong Lữ, rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Không quên lôi cổ tên mắt hí hám tiền vào theo.

'Mẹ! Biết mặt mũi xấu như vậy, thà là mình bị bịt mắt còn hơn. Nhìn xong muốn "tắt nắng".'

Nhà trọ bình dân, nên không thể trông mong gì nhiều vào dịch vụ của nó cả. Vệ Lô Địch tuy hơi khó chịu với việc sử dụng nước lạnh*, nhưng hỏa tình đang bốc lên ngùn ngụt trong lòng, nên anh đành phải chấp nhận.

- Này. Thằng khốn đó trả cho anh bao nhiêu tiền công để làm việc này vậy? - Vệ Lô Địch vừa hỏi, vừa xát thỏi xà phòng lên khắp người. Uống rượu trong hộp đêm Loyn, tỉnh dậy lại thấy mình nằm ở đây. Chắc chắn là anh đã bị Vệ Thanh* chơi xỏ rồi.

- Hai ngàn.

- Gì? Tôi đẹp trai vậy mà chỉ có hai ngàn? - Vệ Lô Địch nghe xong, liền chà xà phòng lên miệng Mộc Phong Lữ.

- Phụt... - Mộc Phong Lữ phun vụn xà phòng xuống dưới nền gạch, y bực bội mở miệng nói. - Chỉ tính riêng tuổi tác thì anh không tới giá hai trăm đâu. Hai ngàn là bị trả hố quá rồi.

Vệ Lô Địch lần đầu tiên bị cứng họng. Anh tức tối hỏi lảng sang vấn đề khác:

- Thế thì tại sao anh lại mướn một căn phòng trọ tồi tàn để làm tình hả? Ít nhất thì cũng phải là khách sạn năm sao mới xứng tầm với tôi!

- Mẹ, mướn xong tôi còn dư xu nào tôi chết liền! "Làm" lẹ lên đi, tôi còn phải đi công chuyện riêng nữa. - Nói xong, Mộc Phong Lữ liền cầm ca múc nước, xối từ trên đầu Vệ Lô Địch xối xuống; làm anh hắt xì liên tục.

Vệ Lô Địch vội vàng quấn khăn tắm cho đỡ lạnh, phổi của anh không được ổn cho lắm, chung quy đều bắt nguồn từ vụ suýt chết cháy kia, nên là cơ thể cần phải giữ ấm thường xuyên.

- Lạnh à... - Mộc Phong Lữ bất ngờ bế Vệ Lô Địch lên, ẵm anh vào phòng. Mùi cơ thể của y luôn luôn thoang thoảng hương thyme, hình như nghề tay trái của y có liên quan tới việc bếp núc thì phải?

Đoạn đầu yêu chiều, đoạn sau bạo lực.

Mộc Phong Lữ ném Vệ Lô Địch xuống giường, rồi thô lỗ rút chiếc khăn tắm đang quấn trên người anh ra. Sau đó dùng nó lau khô vùng kín của anh. Và đổ gel bôi trơn lên lòng bàn tay, xoa đều với nhau, rồi mới cho vào hậu huyệt của Vệ Lô Địch.

Cảm nhận đầu tiên là mùi hương da thịt của Vệ Lô Địch, có chút hơi giống con gái, vì loại nước hoa hôm nay anh dùng là vị kẹo và anh đào Nhật Bản.

Rất thơm và vô cùng dễ chịu.

- Tôi dạng chân rồi đấy. Vào đi. - Vệ Lô Địch điềm nhiên tựa người vào đầu giường, rồi mở rộng chân ra hai bên. Tay của anh bấu chặt lấy drap giường. Chuẩn bị cho đợt công kích sắp sửa diễn ra trên cơ thể mình.

Mộc Phong Lữ nghe vậy, liền ngồi xuống theo tư thế quỳ, rồi "phập" một cái, cắm vào.



- ĐMM. Làm cái gì mà gấp thế? Không thể nhẹ nhàng hơn được một chút sao? - Vệ Lô Địch mở miệng chửi Mộc Phong Lữ.

Mộc Phong Lữ chỉ muốn "làm" nhanh để lấy tiền, nên chả hề để lời nói của Vệ Lô Địch vào đâu cả. Y rướn người lên, hùng hục cày cuốc trên người anh.

Vệ Lô Địch bất ngờ nhỏm dậy, ôm ghì lấy thắt lưng rắn chắc của Mộc Phong Lữ, rồi quật y ngã xuống sàn.

- Không biết "làm" thì để tao "làm".

dương v*t của y đâm sâu vào hậu huyệt của anh, làm cho Vệ Lô Địch khẽ rên hừ hừ. Khuôn mặt góc cạnh chầm chậm chuyển sang một sắc đỏ bừng. Vài sợi tóc xoăn xoăn tán loạn trước trán, tô điểm thêm nét dụ hoặc mê người nơi anh.

Mộc Phong Lữ nhìn Vệ Lô Địch đang uốn éo trên cơ thể mình, mà phá lên cười sặc sụa, rồi quấn đôi chân dài vòng qua ngang lưng anh.

Vệ Lô Địch ngậm lấy cái miệng đang cười quê mình, anh mút lấy đôi môi mỏng manh như cánh hồng dưới trăng, đầy ướt át và mê hoặc. Đoạn, anh vươn đầu lưỡi, khẽ quấn lấy đầu lưỡi của Mộc Phong Lữ. Thế là hai người bắt đầu chơi trò đá lưỡi với nhau...

- Nó sai anh bỏ bao nhiêu thuốc trong đồ uống vậy? - Vệ Lô Địch vừa hỏi, vừa thở hổn hển.

- Tôi lỡ tay... trút hết nguyên gói. - Phong Mộc Lữ ngẩn người, đáp. - Ây, ây, ây. Sao lại bóp cổ tôi?

- Mẹ mày! Thuốc đó không thể dùng nguyên gói. Mày muốn tao tinh tẫn nhân vong à?

Mộc Phong Lữ trề môi, đôi mắt một mí híp lại thành đường kẻ cong cong, nhìn trông thật là gian xảo.

Bất thình lình y trở người, đổi thành tư thế cưỡi lên người Vệ Lô Địch. Sau đó nhếch miệng bảo:

- Thì "làm" cho đến khi nào hết thuốc...

- Được thôi...

Vệ Lô Địch cười nhạt, rồi há miệng gặm cắn cổ Mộc Phong Lữ. Một cách say sưa và cuồng bạo.

Mộc Phong Lữ gãi gãi bụng Vệ Lô Địch. Thỉnh thoảng lại cào cào vào dương v*t anh, cảm nhận vật đấy nóng hổi tựa cái nắng ngày hè.

Nhìn người dưới thân càng ngày cà̀ng phát nhiệt, toàn thân thấm đẫm mồ hôi và nước dãi, khuôn mặt hay cau có của y chợt giãn ra một chút. Mộc Phong Lữ chợt cúi người xuống, cầm dương v*t của Vệ Lô Địch, ép ngược nó vào bụng anh. Rồi đè sát cơ thể của y vào cơ thể của anh, chờ đợi để được lắng nghe hơi thở dồn dập đầy kích tình ấy...

Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán của Mộc Phong Lữ, chỉ vài giây sau, cái mũi đẹp đẽ đó bắt đầu hít vào thở ra liên tục. Dịch thể nơi kia bắt đầu chảy ra, màu sắc không rõ ràng mấy. Hay phải chăng, bọn họ vì quá tập trung vào công việc chính, nên chẳng còn tha thiết quan sát thứ gì?

dương v*t của Vệ Lô Địch bị ép đến đau, anh cố dạng chân rộng hơn để vùng dưới đỡ bị nhồi nhét.

"Xìii..."

Tinh dịch của Vệ Lô Địch bất thình lình bắn ra, văng đầy mặt Mộc Phong Lữ và vùng ngực lẫn khoang bụng của anh...

Mộc Phong Lữ bỡn cợt bằng cách dùng tay vuốt ve phần đùi non của anh, rồi lần mò đến ngọc hành, khẽ bấm vài cái.

- Ưm...

"Phốc..."

"Xìii..."

Mộc Phong Lữ và Vệ Lô Địch "ra" cùng lúc. Chỉ khác một người bắn tinh, và một người tiết ra dịch thể nhờ nhờ.

- Nghỉ nhé? Tôi chưa muốn chết sớm vì bị suy thận đâu. - Mộc Phong Tử ngắt nhéo đầu ngực Vệ Lô Địch, y cất giọng hỏi.

- Ừm.

Vệ Lô Địch được Mộc Phong Lữ dìu vào phòng tắm, cẩn thận giúp anh tắm gội lại từ đầu.

Anh hết hơi rồi, nên tựa hẳn người vào lồng ngực rám nắng đó, đôi tay lâu lâu lại không yên phận mà đi ngắt nhéo cánh mông Mộc Phong Lữ.

Mộc Phong Lữ đặt trên môi Vệ Lô Địch một nụ hôn kiểu Pháp, rồi ôm anh vào lòng, nồng nàn trao tặng nó.

Hai người vờn nhau một hồi lâu, rồi ngừng lại, để hạn chế bị cảm nước.

Mộc Phong Lữ lại bế Vệ Lô Địch ra ngoài, đặt anh ngồi xuống trên chiếc ghế nhựa. Lớp sơn màu xanh ngọc rẻ tiền đã bị bong tróc gần hết, để lộ bộ mặt thật gai góc của mình ra.

- Tôi đói bụng... Anh đặt pizza hay gà rán giùm tôi được không? - Vệ Lô Địch ngồi trên chiếc ghế nhựa, để mặc cho y dùng khăn lau khô tóc mình. Trên người anh bây giờ chỉ khoác hờ một cái áo choàng dùng trong nhà tắm, nên hơi cảm thấy lạnh.

- Tóc anh có màu nâu hạt dẻ thật à?

- Bớt đánh trống lảng. Hai món đó giá tiền có cao đâu mà đi tiếc của.



- Nhưng chúng có chứa nhiều dầu mỡ... Hồi nãy tôi quên nên bắn tinh vào bên trong anh... Nên là ăn cái gì tốt tốt một chút... Bún bò Huế nhé? Dưới lầu bán ăn cũng được lắm...

'Ăn cái này còn rát hơn!!!'

Vệ Lô Địch sa sầm nét mặt, anh chợt ngộ ra rằng, mấy tên mắt hí không có tên nào đáng tin cậy cả.

Mộc Phong Lữ không đợi anh lên tiếng, y liền nhanh nhẹn mặc đủ thứ cần thiết che chắn cho phần dưới, rồi mình trần ra ngoài mua bún bò Huế.

Còn lại một mình Vệ Lô Địch ở trong phòng, anh lặng lẽ lên mạng tra Google xem "quan hệ" xong nên ăn gì cho đỡ khó chịu. Mặc dù đã có gel bôi trơn hỗ trợ, song cảm giác buốt rát vẫn còn tồn tại. Không hiểu sao Liễu Nhược Thần lại có thể "làm" ngày, "làm" đêm như thế???

- Cậu đúng thật không phải là con người mà, Liễu Tinh*.

Vệ Lô Địch lẩm bẩm xong, anh đứng dậy, lấy quần áo mặc vào, rồi nằm dài trên giường nghỉ ngơi một lát.

"Cạch."

Mộc Phong Lữ nhìn Vệ Lô Địch đang thiu thiu ngủ trên giường, nên không nỡ đánh thức vội, mà chuyên tâm vào việc hâm nóng đồ ăn cho anh.

- Chủ nhà mà thấy cảnh này chắc bả chửi chết. - Mộc Phong Lữ lắc đầu ngao ngán nhìn căn phòng hỗn độn do dư chấn của hai người tạo nên lúc nãy.

Y hì hụi trụng lại bún, đun sôi nước lèo, và chần lại rau ghém. Xong xuôi đâu đấy mới tới lay anh dậy.

Vệ Lô Địch uể oải dụi dụi mắt, anh lững thững bước tới bàn ăn, ngồi bệt xuống sàn, cầm đũa lên dùng bữa.

- Nước mắm ớt đây. Chan vô mới ngon. Sao mặt mày bí xị vậy? Í! Trán anh nóng quá chừng! Để tôi xuống lầu mua vỉ thuốc hạ sốt nha?

Vệ Lô Địch khoác khoác tay, đuổi đi. Rồi cắm mặt xuống, tiếp tục dùng bữa.

Tình một đêm. Nhạt nhòa như bong bóng sau mưa, cuối cùng rồi cũng sẽ vỡ tan thôi. Nên tin làm gì cho đau lòng.

Anh và y vẫn giữ liên lạc để mây mưa với nhau. Được hơn một năm thì y phải đi sang tiểu bang khác sinh sống, nên mối quan hệ này biến mất như chưa từng xảy ra trên cõi đời này vậy...

oOo

Bệnh viện quốc tế Hải Anh.

Vệ Lô Địch chợp mắt được một chút, tinh thần cũng sảng khoái hơn hẳn. Vết thương trên mũi cần phải được trị liệu đúng cách, nên đó là lý do anh có mặt tại nơi này.

Vệ Minh rủ anh đi ăn cùng cậu và An Kỳ với mấy đứa nhỏ, song anh từ chối, vì muốn dành thời gian củng cố tinh thần thuộc hạ của mình. Sau trận này chắc phải thắt lưng buộc bụng dài dài rồi đây.

- Em à. Cẩn thận đấy.

Oan gia ngõ hẹp.

Người đàn ông mặc quân y có đôi mắt một mí ấy, đang dìu một thai phụ trẻ tuổi, trên mặt rạng rỡ nét cười. Y thấy anh, hơi thoáng sửng sốt một chốc, rồi vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

Vệ Lô Địch chỉnh chỉnh kính mắt, anh cũng vờ như không trông thấy Mộc Phong Lữ, lặng lẽ xoay người đi sang hướng khác. Đích đến là khoa Tai - Mũi - Họng nằm ở lầu hai, đi chừng trăm mét nữa là tới.

Tiếng nói cười của người thai phụ kia, không hiểu sao, lại khiến cho hệ thần kinh của anh bị tổn thương nghiêm trọng.

Ký ức năm hai mươi tuổi sáu tuổi bất chợt ùa về, rồi tan vỡ thành trăm ngàn mảnh vụn, găm vào nơi đáy lòng một sự hối tiếc khó hiểu, khiến cho tim anh đột ngột bị thắt lại. Và kèm theo đó, là cảm giác đau đớn khôn nguôi...

Một kẻ trong tối và một người ngoài sáng, vĩnh viễn không thể nào có kết cục tốt đẹp được. Tất cả chỉ là một cơn ảo mộng điên loạn của thời thanh xuân đã qua dệt nên mà thôi...

oOo

*Lá thyme: Cỏ xạ hương.

*Vệ Lô Địch bị tổn thương phổi nghiêm trọng sau vụ hỏa hoạn năm ấy. Nên được bác sĩ khuyên không nên để cơ thể nhiễm lạnh.

*Vệ Thanh là anh trai ruột của Vệ Minh, là con trai trưởng của Vệ Úy. Vệ Minh là con trai út, còn có hai người chị nữa là Vệ Hồng Sương - con thứ và Vệ Miên Miên - con ba.

* Về vấn đề tại sao Vệ Lô Địch lại quen biết Liễu Nhược Thần trước Vệ Minh, hồi sau sẽ giải thích rõ.

Chú thích thêm:

Hồi bị tạm giam với Vệ Minh, Vệ Lô Địch cũng từng nhắc đến Mộc Phong Lữ qua bài thơ đó đấy. Và câu cuối là anh ta đang tự hỏi chính bản thân mình.

Spoil trước diễn biến của Kỳ Thần: Tương tự như bài hát "Before you go" của DBSK vậy.

Yêu nhiều. <333