Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt

Chương 58: Phiên ngoại: Khi xưa ta bé (18 +)




Mạc Ưu Đàm ngồi thừ người trên chiếc giường êm ái của một khách sạn hạng sang. Chú vẫn chưa sẵn sàng cho lắm...

Lôi Hoành tắm xong, y hiện chỉ quấn mỗi chiếc khăn lông trắng tuyết, và đang vệ sinh tai trong phòng tắm.

Lôi Hoành nhìn con chuột ốm yếu năm nào nay đã trở thành một ông chú chững chạc, y có phần bồi hồi khó tả.

Mạc Ưu Đàm ngồi dựa vào đầu giường, chú ngượng ngùng bụm mặt từ chối. Lôi Hoành khẽ cười, rồi bất ngờ kéo quần chú xuống, há miệng ngậm lấy dương v*t của chú, nhẹ nhàng gặm nhấm nó.

Ngón trỏ y len lén lần mò xuống vùng hậu huyệt chú, rồi manh nha khai mở nó, bóc tách từng mảng tối riêng tư nơi người thương.

- ... Thuốc Sắc đã bôi trơn sẵn rồi sao?

Mạc Ưu Đàm he hé bàn tay, đôi mắt hạnh khẽ hi hí quan sát Lôi Hoành, rồi cắn môi gật đầu xác nhận.

- Ngoan quá. - Lôi Hoành vừa nói, vừa cọ cọ mũi vào phần đùi trong của Mạc Ưu Đàm.

Lôi Hoành trút bỏ chiếc khăn tắm đi, dương v*t đang cương cứng đập vào mắt Mạc Ưu Đàm.

- Lớn... Lớn vậy???

- Tôi đâu phải là đàn ông châu Á đâu... - Lôi Hoành lần mở từng chiếc cúc áo trên chiếc sơ mi cam kẻ caro đồng bộ với chiếc quần pijama chú đang mặc. -... mà em ngạc nhiên vậy?

- Này! Tôi lớn tuổi hơn cậu đấy. Đừng có mà... Ưm...

Lôi Hoành khẽ hôn lên đầu ngực Mạc Ưu Đàm, rồi dùng răng day day nhũ đầu của chú.

- Cưng ngoan một xíu đi... Nằm dưới thì phải chấp nhận bị kêu em thôi...

Dứt lời, Lôi Hoành lột bỏ chiếc quần của Mạc Ưu Đàm, vứt nó xuống sàn, rồi sấn tới một bước, sau đó giạng chân chú ra. dương v*t hai người kề sát vào nhau. Nóng rẫy như củi lò đang cháy trong một gian bếp trên vùng cao nguyên khoáng đạt.

- Nếu như em cảm thấy đau, cứ nói cho tôi biết, đừng cố chịu đựng... Nha?

Lời nói của Kim Long thật mềm mỏng, thổi vào tâm can của Quy Ẩn Xà một làn gió thanh xuân trong trẻo và thanh lạnh.

dương v*t Lôi Hoành ma sát nhẹ nhàng vùng hậu huyệt Mạc Ưu Đàm, chậm thật chậm, khi cảm thấy đã đến lúc thích hợp, y bèn đưa nó vào.

Về phần Mạc Ưu Đàm, khắp cả cơ thể đều phủ một lớp mồ hôi mỏng mịn, làn da chú đỏ ửng nom như cánh hoa hồng nhung thấm đẫm sương đêm. Cái miệng nhọn nhọn, môi dưới đầy đặn, môi trên hơi vểnh một chút, cứ liên tục thốt ra những tiếng rên rỉ khe khẽ, khe khẽ, khe khẽ... Cặp mắt hạnh đào khép hờ, thoạt nhìn như đã ngủ mê đi, nhưng thật ra, nó vẫn mở, vẫn đang thận trọng quan sát Lôi Hoành.

- A... - Mạc Ưu Đàm giật nảy người, chú ôm chặt lấy Lôi Hoành, khuôn mặt vùi vào lồng ngực trắng sữa của y. Kể cũng thật là lạ, thuở còn ở trong lòng, y dầm mưa dãi nắng đến thế, mà da thịt vẫn giữ được sự trắng mịn, nõn nà. Tới giờ cũng vậy, không khác một chút.

Hương nước hoa Sauvage Eau de Parfum của Dior phảng phất nơi đầu mũi Mạc Ưu Đàm, truyền vào sóng não của chú những mã vạch vô hình. Chú không thích Lôi Hoành sử dụng nhãn hiệu này bằng Thiery Migler của A*Men Pure Mailt. Cổ điển và tinh tế, chúng thích hợp để đặc tả về Lôi Hoành hơn là những từ mang hàm ý "hoang dại" hay "cuồng nhiệt".

- Khó chịu? - Lôi Hoành nhíu mày hỏi.

- Chịu... chịu được... Cứ tiếp tục đi. - Đã lỡ phóng lao thì phải theo lao luôn, chứ dừng giữa chừng...

dương v*t Lôi Hoành nằm thật chặt trong hậu huyệt của Mạc Ưu Đàm. Hiện trong người chú đang xen lẫn hai cảm giác vô cùng hỗn tạp: Đau đến mức muốn cắn lưỡi chết quách cho xong, nhưng cũng khoan khoái đến mức không ngừng muốn y làm tiếp.

Máu tươi từ từ chảy ra theo kẽ nứt...

Mồ hôi trên trán Lôi Hoành rịn ra càng lúc càng nhiều, y không ngờ lần đầu giữa mình và chú lại khổ sở đến thế. Lôi Hoành chật vật cử động phần dưới, cốt sao để chú đỡ đau nhất, nhưng không thể.

Lôi Hoành gắng gượng hơn mười phút thì đành đầu hàng. Y không thể chịu đựng được khi thấy con chuột mỏ nhọn của mình lại thành ra như thế. Cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi đỏ chót của người thương, Lôi Hoành vuốt nhẹ tấm lưng xương xương ấy, rồi hỏi:

- Dừng nhé?

Mạc Ưu Đàm bụm mặt, rồi lắc đầu nguậy nguậy.

- Muốn à?

Mạc Ưu Đàm vẫn giữ nguyên tư thế, nhưng chỉ khác ở chỗ là lần này chú gật đầu chấp thuận.

Lôi Hoành phì cười, đoạn khẽ hôn lên trán Mạc Ưu Đàm, rồi đè chú xuống. Tư thế này khiến cho dương v*t của y cắm sâu gấp đôi ban nãy, và cũng khiến cho chú khó chịu hơn. Nhưng chú không cằn nhằn chi cả, phó mặc cho y thực hiện mọi động tác trên cơ thể mình.



Bởi vì... chú yêu y.

Hoàn toàn thật lòng.

oOo

Cơn mưa xuân khẽ khàng rắc qua khu phố những giọt trời trong trẻo. Có giọt hòa mình vào lòng đất mẹ thân thương. Có giọt đọng lại trên nhành cây, ngọn cỏ, hoặc bông hoa nào đó. Cũng có vài giọt đậu trên tay Mạc Ưu Đàm. Chú đứng ở ban công hứng mưa chán chê, rồi mới quay vào phòng sưởi ấm.

Đồng hồ chỉ 9:30 phút sáng.

Kết thúc một đêm cuồng hoan với Lôi Hoành, thân xác chú rã rời và đau nhức khôn cùng, như thể các khớp xương của chú là một khối rau câu bị gán ghép tạm bợ bằng băng dính mỏng te vậy. Xương khu và hậu huyệt có chút rát, không biết có vấn đề gì không mà chú cảm thấy xót quá.

Lôi Hoành mắt nhắm mắt mở nhìn Mạc Ưu Đàm sử dụng Laptop, y thấp giọng hỏi:

- Sao em dậy sớm vậy?

- Một lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe... - Mạc Ưu Đàm lấp lửng đáp. Những ngón tay thon dài không ngừng gõ trên bàn phím những chuỗi ký tự thân quen.

- Chỗ dưới bị làm sao à? - Lôi Hoành vội nhỏm người dậy, rồi mau mắn đến chỗ chú.

Bữa ăn sáng tạm thời bị gác qua một bên, sau khi vệ sinh thân thể xong xuôi, hai người liền cùng nhau bắt taxi đi đến một phòng khám nam khoa cách đây khoảng năm cây số chạy về hướng Nam. Mạc Ưu Đàm ngại đến bệnh viện, nên Lôi Hoành gợi ý chú đến chỗ này khám.

Vị bác sĩ khám cho Mạc Ưu Đàm độ chừng sáu mươi tuổi, tuổi tác nhỏ hơn cha của chú, vóc người ông phốp pháp, đầu thì hói bóng lưỡng, thật tình mà nói không tìm ra được một nét nào thuận mắt cả. Tuy vậy, bù lại ông khám rất tận tâm và không xoáy quá sâu vào nguyên nhân gây ra bệnh trạng, nên Mạc Ưu Đ̀àm cũng phần nào đỡ xấu hổ.

Lôi Hoành ngồi chờ ngoài phòng khám, y nhàn rỗi mở ứng dụng xem thị trường chứng khoán mà mình đầu tư hôm nay thế nào để giết thời gian. Lướt tới lướt lui cũng nhàm, y chuyển sang kiểm tra tin nhắn trong hộp thư điện tử, từ Yahoo cho đến Gmail, rồi vòng về Skype và Facebook.

"Cạch."

Mạc Ưu Đàm bước ra, trên mặt hiện rõ mồn một sự bực tức. Chú dúi tờ giấy khám bệnh vào tay Lôi Hoành, rồi hậm hực ra khu vực ngồi chờ lấy thuốc, không buồn ngó ngàng gì đến y cả.

Ba chữ "Nứt hậu môn" đập vào mắt Lôi Hoành. Y vừa buồn cười, vừa cảm thấy có lỗi với chú.

- Nứt hậu môn do làm tình quá độ cũng đâu khác mấy với nứt hậu môn do bị táo bón. Thuốc Sắc đừng lo, khoảng hai tuần là nó lành lặn thôi. - Lôi Hoành vừa giải thích, vừa chạy theo Mạc Ưu Đàm.

- Mày có bị đâu mà lo với chẳng lắng. Đã vậy tối qua còn bày đặt chơi "trần".

Lôi Hoành nắm lấy tay chú, lay lấy lay để, đoạn cất giọng mời mọc:

- Đi ăn chè BoBo Cha Cha không em yêu?

- Gừ...

Quán chè nằm trên một con hẻm nhỏ. Hẻm này là hẻm cụt, chủ quán thấy vậy liền tận dụng mặt bằng kê thêm bàn ghế, mở rộng khu vực buôn bán một cách tối đa.

- Như mọi khi thưa dì. - Lôi Hoành vừa nói, vừa mở bóp lấy tiền.

Mạc Ưu Đàm chọn sẵn chỗ ngồi trong góc, lưng chú tựa vào bức tường quét vôi nham nhở, rêu phong mọc ở chân tường bốc mùi hăng hắc. Bên cạnh chỗ ngồi của chú là một cái miễu nhỏ, được lắp cách mặt đất khoảng một mét vuông, bên trong đặt một bài vị và một cái lư hương bằng sánh cáu bẩn, nhang trầm còn đang tỏa khói hương nghi ngút.

Lý do tại sao ở đây lại đặt một cái miễu mà không đề tên trên đấy, đơn giản là vì mục đích chính không phải là cúng cô hồn hay trừ vong, mà là để ngăn chặn nạn "Đái tháo đường" do một số người thiếu ý thức gây ra.

- Tôi muốn ăn thêm bánh plan bí đỏ. Hai cái. Ít hơn không đủ dính kẽ răng. - Mạc Ưu Đàm huơ huơ hai ngón tay làm dấu cho Lôi Hoành hiểu. Quán đông khách quá, nên âm thanh của chú cứ lọt thỏm vào giữa đám đông, phải cố gắng lắm y mới hiểu chú muốn ăn bánh plan bí đỏ.

Lôi Hoành đặt hai ly chè BoBo Cha Cha lên bàn, rồi đẩy một ly về phía chú, đoạn nói:

- Bánh plan hết rồi. Họ hỏi mình có thể ngồi đợi khoảng chừng một tiếng nữa được không?

Mạc Ưu Đàm khuấy khuấy ly chè, rồi rưới nước cốt dừa mua thêm lên trên, sau đó mới gật đầu đồng ý với Lôi Hoành.

- Ăn chè xong tụi mình ghé quán hủ tíu sa tế... - Nhìn thấy ánh mắt sắc như dao cạo của Mạc Ưu Đàm, Lôi Hoành vội vàng chữa lời. - Hì, tôi quên, Thuốc Sắc không ăn được.

- Cơm gà Hải Nam.

- Ừm. - Lôi Hoành vừa nói, vừa vén tóc mái của mình qua một bên. Mái tóc vàng hoe dưới ánh sáng rực rỡ của buổi chiều tà thoạt trông bóng bẩy như tơ.

oOo



- Cậu ngủ rồi à?

Người trong buồng giam dường như đang say giấc, nên không đáp lại...

Đoạn hồi ức bỗng chốc ùa về trong tâm trí Mạc Ưu Đàm như một thước phim ố vàng, trầy xước.

Ở làng quê nghèo nọ, có hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau, một tên Thằng Tù, một tên Thuốc Sắc.

Hai người tình cờ quen nhau vào dịp Mạc gia tổ chức đám giỗ.

Khi ấy Lôi Hoành là một đứa trẻ còi cọc vừa tròn sáu tuổi, còn Mạc Ưu Đàm là một đứa trẻ béo ú độ khoảng tám tuổi rưỡi.

Mẹ của Lôi Hoành lên thành phố làm gái, rồi mang thai y, mục đích chính là để làm tiền Samuel Lôi - Một gã thương gia giàu có nức tiếng trong giới kinh doanh bất động sản. Nhưng mình tính không bằng kẻ khác tính, một ả nhân tình của ông ta đã thuê người ra tay hạ thủ Cẩm Thy bằng súng khi cô đang mang bầu hơn bảy tháng. Lôi Hoành thì được cứu sống, song mẹ y thì đã tử vong trên đường đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Sau này người đàn bà đó bị sốc thuốc mà chết trong một hộp đêm ở tiểu bang Chu Diêu Kim Tuế. Có người thương tình đem xác ả về hỏa táng, rồi gửi vào một ngôi chùa ở quê nhà nhờ các sư thầy trông nom hộ.

Lôi Hoành bị đá về quê ngoại sinh sống. Tên thuở bé của y là Tù. Vỏn vẹn mỗi chữ Tù. Mãi đến sau này Samuel Lôi nhận lại mới có tên chính thức.

...

Con chuột leo xuống bậc tam cấp, đi đến bên ụ rơm mà thằng Tù đang ngồi tránh nắng, rồi chìa cái tay tròn lẳng ra, nắm lấy cái tay khẳng khiu như que củi cời bếp ấy, sau đó ngọng nghịu nói:

- Đi vô nhà ăn cơm với tui nè bạn.

Thằng Tù trừng mắt nhìn chuột mập, lắc lắc đầu từ chối.

Chuột mập mếu miệng, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm thằng Tù.

Thằng Tù bực bội, toan bỏ đi, thì chợt nghe bên tai văng vẳng tiếng khóc thút thít.

- ... Ăn miễn phí hay gạt tôi để lấy tiền?

... Hức... Miễn... miễn... Hức...

Thằng Tù định giơ bàn tay cáu bẩn lên chậm nước mắt cho chuột mập, nhưng nghĩ tới những lần trước đây bị bọn trẻ hàng xóm đổ vạ nên đành thôi.

Thằng Tù nhận tô cơm xong, liền dùng muỗng xắn ngay cái trứng kho tàu cho vào miệng, rồi và cơm một cách ngon lành. Miếng trước chưa trôi kịp xuống, thì miếng sau đã hấp tấp lấp vào. Con chuột mập ngồi kế bên nuốt nước miếng ừng ực, nó không hiểu tại sao người bạn mới quen lại ăn trông ngon đến vậy.

Thằng Tù dằm nát miếng trứng, rồi đút cho con chuột háu ăn. Đôi mắt hạnh đào ấy thật sáng, thật trong, nom như miệng giếng phẳng lặng mà thằng Tù hay uống ở đầu làng.

- Tui... tui tên Mạc Ưu Đàm... Ực... Còn... còn cậu? - Chuột mập hân hoan nói ra cái tên cúng cơm của mình.

- Tù.

- Tù!? Nó có nghĩa gì không vậy?

- Không. Đách có nghĩa gì hết.

- Sao bạn chửi thề thế? Ba má tui nói con nít không được phép chửi thề! - Mạc Ưu Đàm phồng miệng nhắc nhở.

...

- Đã hết giờ thăm nuôi rồi, thưa Mạc thiếu tá. - Viên cảnh sát quản ngục khó xử nói.

- Tôi hiểu rồi... Cảm ơn đồng chí đã nhắc nhở. - Mạc Ưu Đàm chỉnh chỉnh nón, rồi xoay người bước đi.

Lôi Hoành đợi Mạc Ưu Đàm rời khỏi, mới chầm chậm mở mắt, những giọt lệ nóng hổi bất giác chảy xuống trên khuôn mặt khôi ngô của y.

oOo

???? Note:

Trong truyện của mình thì gọi "Tụi mình" có nghĩa là mối quan hệ của họ rất tốt và gần gũi. Còn "Chúng ta" có nghĩa là bình thường, không thương cũng không ghét nha. <333