Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 2 - Chương 62: Chương 27 Đại hôn sóng gió




Hôm nay, cả cửa phủ Thái tử và phủ Tề quốc công đều sắp bị đạpđổ, không ít người mang lễ vật quý giá đến, thi triển hết bản lĩnh nịnhbợ ra. Mọi người của phủ Tề quốc công đều tươi cười hớn hở đón khách. Vì sắp xuất giá nên Tô Cẩm Bình đã quay về phủ Tề quốc công.

Linh nhi cũng được triệu tập về, đang cùng Hiên Viên Dĩ Mạch thay y phục cho Tô Cẩm Bình. Áo cưới đỏ như lửa, vạt áo thêu phượng hoàng, đai ngọcthắt bên hông, ở giữa khảm một viên ngọc quý tròn xoe. Một cây trâmphượng màu vàng được cài lên búi tóc, mắt của phượng hoàng dùng kimcương tạo thành, tỏa sáng lấp lánh lóa mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng, ở đầu trâm rủ xuống mấy sợi tua rua, gắn những viên minh châuĐông Hải cực kỳ nhỏ tỏa ra ánh sáng dìu dịu, thể hiện rõ sự quý giá củanó. Phía sau cây trâm phượng là những cây trâm vàng đỏ, tất cả đều đượcchuẩn bị theo đúng nghi lễ của Thái tử phi, lộng lẫy sa hoa đến lạthường. (Vàng đỏ ở đây là Vàng tây ở hiện đại, loại vàng pha các kim loại khác chứ không thuần như vàng ta)

Môi Tô Cẩm Bình vẫn giữ nụ cười khẽ, thản nhiên ngồi trước bàn trang điểm,chợt cảm thấy hứng thú, nàng lại cầm bút tỉ mỉ vẽ lông mày. Dung mạo của nàng vốn đã vô cùng xinh đẹp, lông mày không cần tô cũng đen, nhưngdưới thủ pháp độc đáo có một không hai của nàng, khuôn mặt càng trở nênxinh đẹp rạng ngời hơn. Nàng cầm hộp son bảy màu ở bên cạnh lên, nhẹnhàng pha vào nhau, sau đó quẹt một lớp mỏng màu hồng lên mi mắt, đôimắt đẹp như tỏa sáng long lanh, đẹp như tiên nữ khiến tim người ta lạcnhịp, lại cũng giống như một yêu tinh vô cùng quyến rũ nhân gian.

Sau khi trang điểm xong, nàng lẳng lặng ngắm mình trong gương.

Hôm nay, nàng sẽ xuất giá. Trước đây nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này,nhưng đến giờ phút này, đột nhiên nàng lại thoáng mong chờ rồi lại hơicăng thẳng. Tô Cẩm Bình quay lại nhìn Dĩ Mạch và Linh nhi đang ngẩnngười, cười hỏi: “Ta có đẹp không?”

“Đẹp ạ.” Cả hai ngây ngô gật đầu, cùng nói giống hệt nhau, “Thái tử phi, tiên nữ hạ phàm cũng không thể đẹp hơn được ạ.”

Hôm nay, nàng mặc giá y vì hắn, cũng muốn để hắn chiêm ngưỡng hình ảnh xinh đẹp nhất của mình. Lần trước khi nàng mặc giá y, là vì lừa gạt HoàngPhủ Dật. Còn lần này, là vì sắp gả cho người nàng yêu.

Bàn tay trắng ngọc ngà chạm nhẹ lên cây trâm phượng trên búi tóc, cười nói: “Thứ này thực sự rất đẹp.”

“Thái tử phi, cái này là do đích thân Thái tử điện hạ làm, đương nhiên làkhông thể xấu được. Từ nửa tháng trước Thái tử điện hạ đã bắt đầu chuẩnbị cây trâm phượng này rồi, phá mất một khối kim cương một cân, cả mộttráp minh châu Đông Hải, cùng với mấy trăm lượng vàng đỏ mới chế tácthành công đấy ạ.” Hiên Viên Dĩ Mạch vừa cười vừa kể công hộ điện hạ nhà mình.

Ở hiện đại, vàng đỏ không quý như vàng nguyênchất, nhưng ở cổ đại, số lượng vàng đỏ rất ít, thế nên nó quý hơn vàngnguyên chất rất nhiều. Cứ tưởng Tô Cẩm Bình nghe xong mấy lời này sẽ cóthể vui vẻ khen điện hạ vài câu. Ai ngờ nàng lại nghiến răng nghiến lợinói: “Cái tên phá gia chi tử này, bà đây còn chưa gả sang đó mà hắn đãvung tiền như nước rồi! Không biết làm sao không để người khác làm chứ?Lãng phí bao nhiêu thứ của bà đây!!! Đúng là không biết còn ra vẻ!!!”Nhìn cây trâm đẹp đến ngỡ ngàng kia, nàng đã không còn cảm thấy nó đẹpnữa, chỉ cảm thấy rất xót ruột, xót lòng, thậm chí xót toàn thân!

Hiên Viên Dĩ Mạch chợt cảm thấy da đầu mình giật giật, điện hạ đã từng dặn,tuyệt đối không được nói với cô nương về lai lịch thứ này, nhưng cô lạinhất thời nhanh mồm nhanh miệng nói ra mất rồi… Nhìn phản ứng này của cô nương, nếu giận quá đi tính sổ với với điện hạ, thì không biết lành dữthế nào!!!

Nhưng đúng lúc này, cửa ‘kẹt’ một tiếngrồi mở ra, Đặng Lam Tân kéo tay Vân Tử Y bước vào. Vừa nhìn thấy Tô CẩmBình, Vân Tử Y thoáng lúng túng một chút, nhưng thấy ánh mắt của đốiphương không có ác ý gì, lòng nàng ta mới bình lặng lại một chút.

“Mẫu thân bảo chúng ta tới xem muội chuẩn bị xong chưa, kiệu hoa của phủ Thái tử sắp tới rồi!”

Đặng Lam Tân bước vài bước đến trước mặt Tô Cẩm Bình, cười nói: “Xem ra đãchuẩn bị xong hết rồi, tân nương hôm nay xinh đẹp quá, đúng là một đôitrời sinh với Thái tử điện hạ hào hoa phong nhã tuyệt thế!”

“Đại biểu tẩu và biểu huynh ta chẳng phải cũng là một đôi trời sinh sao?” Tô Cẩm Bình cười trêu chọc.

Tuy phủ Việt vương và phủ Tề quốc công đã đính ước với nhau, nhưng dù saohai người cũng chưa thành thân, nghe Tô Cẩm Bình nói vậy, Đặng Lam Tânliền xấu hổ đỏ mặt: “Đừng nói lung tung!”

Dáng vẻ này khiến mọi người trong phòng đều bật cười khiến Đặng Lam Tân chỉ muốnchui thẳng xuống đất. Chợt, nàng ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy cây trênđầu Tô Cẩm Bình, liền nói: “Mỗi cái đều là đồ quý giá cả, Thái tử điệnhạ rất coi trọng muội.”

Ở Nam Nhạc, không có ngườiphụ nữ nào không thích những trang sức vàng bạc châu báu quý giá xinhđẹp, bởi vì, đó không chỉ là giá trị, mà còn là thể diện nữa, trên mặtĐặng Lam Tân không khỏi hiện lên vẻ vô cùng hâm mộ.

Nhìn thấy nét mặt hâm mộ của nàng ấy, Tô Cẩm Bình nhất thời cảm thấy vô cùng có thể diện. Tuy nàng không phải người quá thích hư vinh, nhưng conngười mà, ai chẳng có chút sĩ diện, vì thế, trong lòng vốn đang địnhphải trừng phạt Bách Lý Kinh Hồng một trận ra trò, nháy mắt cũng tanbiến.

Nàng nói với Đặng Lam Tân: “Thì ra biểu tẩuthích cái này à?! Chờ đến lúc đại biểu huynh đón dâu, ta nhất định sẽnhắc đại biểu huynh chuẩn bị một cái thật đẹp!”

“Mọi người đang nói gì đấy?”

“Rầm” một tiếng, cửa lại bị mở mạnh ra, một bóng người màu vàng nhạt chạy vào phòng. Vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình, nàng ấy ngẩn người, khuôn mặt nhỏxinh đầy vẻ si mê, lắp bắp nói: “Hoàng tẩu, tẩu đẹp quá!”

“Công chúa, sao ngài lại chạy tới đây?” Đặng Lam Tân hơi ngạc nhiên. Theođúng lễ tiết, dù Bách Lý Dung xuất cung thì cũng không nên đến phủ Tềquốc công, mà phải ở phủ Tam hoàng tử mới đúng chứ?!

Bách Lý Dung lườm nàng ấy một cái không chút khách khí, ngang ngạnh nói:“Sao hả? Không được à?! Ta muốn nhìn thấy tân nương như thế nào trướcHoàng huynh ta đấy!” Mày liễu dính vào nhau, ra vẻ rất tức giận, rõ ràng không hề nể mặt Đặng Lam Tân chút nào.

Mọi người đều biết vị công chúa điện hạ này rất ngang ngược, ương bướng, không hòanhã với bất kỳ ai, bây giờ Hoàng huynh ruột thịt lại lên Hoàng thái tử,thân phận nàng ấy tự nhiên cũng lên theo, không ai dám chọc nàng ấy nhíu mày. Đặng Lam Tân cũng không so đo với một tiểu nha đầu, chỉ nhẹ nhàngnói: “Công chúa điện hạ thứ lỗi, thần nữ lắm điều!”

“Công chúa điện hạ, cao giá gớm nhỉ!” Tô Cẩm Bình nói như lơ đãng.

Vì thế, người nào đó vừa hung hăng như hổ cái, lập tức biến thành một conmèo sấn tới bên cạnh Tô Cẩm Bình: “Hoàng tẩu, muội đâu dám, không phảiDung nhi vội vàng muốn tới gặp tẩu sao!” Nàng ấy còn đang mong sau nàyHoàng tẩu rảnh rỗi sẽ đưa nàng ấy ra ngoài chơi mà, nên tuyệt đối khôngthể đắc tội hoàng tẩu được!

Nàng nhéo nhéo mũi cô bé, nói: “Tốt nhất là muội nên ngoan ngoãn một chút, sau này đi theo hoàng tẩu mới có thịt mà ăn!”

“Vâng ạ!” Bỗng nàng ấy ngẩng đầu nhìn thấy trâm phượng trên đầu nàng, “Hoàngtẩu, cây trâm này đẹp quá, tặng muội được không? Muội sẽ lấy hết trâmquý của muội ra đổi lại cho tẩu!” Nàng ấy chưa từng nhìn thấy thứ gì tỏa sáng lấp lánh như thế, thật sự rất đẹp!

Thứ này dohắn tự tay làm ra, đương nhiên Tô Cẩm Bình không muốn cho, khẽ lắc đầu:“Cái này không được, mấy cái khác thì còn có thể!”

“Keo kiệt quá, vậy mà cũng nói là Hoàng tẩu của ta, hừ! Một cây trâm cũngtiếc rẻ! Bách Lý Dung ta không có người Hoàng tẩu như vậy, ta sẽ máchHoàng huynh là tẩu bắt nạt ta!” Nàng ấy vòng hai tay trước ngực, quayđầu đi không thèm nhìn Tô Cẩm Bình, có vẻ rất mất hứng.

Nhưng đúng lúc này, có một hạ nhân đi ngang qua cửa, nghe mấy lời này củaBách Lý Dung, gã nhìn vào cửa một chút, chẳng lẽ bên trong đang cãinhau?! Mắt gã hơi lóe lên, rồi vội vàng bước đi.

Nhìn cô bé tức giận, Tô Cẩm Bình lại bật cười: “Y như quả bong bóng! Chờ đến lúc muội xuất giá, ta sẽ tự tay làm một cái còn đẹp hơn để tặng muội!”

“Tẩu nói thật không?” Bách Lý Dung nhìn nàng nghi hoặc, nhưng ánh mắt lại sáng rực lên.

“Ôi… đúng là con gái hơn không thể giữ trong nhà, công chúa điện hạ củachúng ta đã vội vàng muốn thành thân rồi!” Tô Cẩm Bình trêu ghẹo.

Bách Lý Dung xấu hổ đến giơ chân: “Hoàng tẩu, tẩu đáng ghét!”

Còn đang cười đùa thì tiếng gõ cửa lại vang lên: “Xong chưa? Kiệu hoa của phủ Thái tử tới rồi!”

Nghe tiếng gọi, Hiên Viên Dĩ Mạch vội lên tiếng: “Xong rồi xong rồi! Chúngta ra ngay!” Dứt lời, cô ấy liền phủ khăn tân nương lên đầu Tô Cẩm Bìnhrồi đỡ nàng ra cửa.

Tiếng đàn sáo nói cười vang lênkhông dứt. Lãnh Tử Hàn là ‘ca ca’ của Tô Cẩm Bình, nên cũng phải gánhtrọng trách cõng nàng xuất môn. Nhìn nàng mặc áo cưới đỏ như lửa, trongmắt hắn ta cũng ánh lên nụ cười vui mừng, cõng Tô Cẩm Bình lên, giọngnói từ tính ngông cuồng khẽ vang lên, chỉ hai người họ nghe thấy: “TiểuCẩm, đưa muội xuất môn xong, ta sẽ đi!”

“Ừm!” Nàng đáp, tỏ ý đã biết, nhưng nhất thời lại không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình lúc này.

“Hồng trần của ta, cuối cùng cũng không phải là hồng trần của nàng!” Hắn cảmthán một câu như thật như giả, để Tô Cẩm Bình cảm nhận được sự thoải mái trong giọng điệu của mình. Trong lòng Lãnh Tử Hàn, hạnh phúc của tiểuCẩm là quan trọng nhất, nếu có thể khiến nàng yên tâm một chút, thìchính mình giả vờ thoải mái cũng đâu có sao?!

Nhận ra sự trống trải trong lời nói của hắn, Tô Cẩm Bình cười nói: “Huynh nênsớm nghĩ thoáng ra một chút, hồng trần vạn trượng luôn luôn sẽ có mộtthước thuộc về riêng huynh!”

Nghe câu nói này, hắncũng không đáp lời nữa. Đúng thế, hồng trần vạn trượng luôn luôn có mộtthước thuộc về ta. Nhưng mà tiểu Cẩm, nàng đâu biết rằng, trong lòng ta, dù có cả vạn trượng hồng trần, cũng không bằng một mình nàng. Nàng đâubiết rằng, tự mình cõng nàng, để giao nàng vào vòng tay người khác, đốivới ta là sự giày vò đến mức nào. Nhưng mà, chỉ cần nàng hạnh phúc, muốn Lãnh Tử Hàn ta làm gì, ta cũng bằng lòng! Chỉ là, giấu kín sự đau đớn ở trong lòng, để nhận được gì đây?! “Đúng, ta cũng nên sớm nghĩ thoángra, sau này nếu muội cần ta giúp đỡ gì đó, cứ thổi cây còi trúc này. Chỉ cần Lãnh Tử Hàn ta còn sống…”

Nói tới đây, hắn như nghẹn lại không nói thêm gì nữa.

Tô Cẩm Bình cười tiếp lời: “Chỉ cần còn sống, thì quyết không nuốt lời sao?”

Không phải, mà là… chỉ cần Lãnh Tử Hàn ta còn sống, chính là vì nàng mà sống, cũng là giá trị tồn tại duy nhất của Lãnh Tử Hàn ta. Nhưng câu nói này, làm sao hắn có thể nói ra để khiến nàng áy náy tự trách mình chứ?

“Đúng vậy, chỉ cần ta còn sống, quyết sẽ không nuốt lời! Muội cất kỹ cái còitrúc này đi, đừng ném đi nữa!” Nói xong, hắn đưa cảnh tay phải đang đỡnàng ra phía trước, lấy cây còi trúc đưa cho nàng.

Tô Cẩm Bình tươi cười đón lấy: “Yên tâm, huynh có cầu xin ta ném đi, ta cũng không ném!”

Nàng vừa dứt lời, Lãnh Tử Hàn đã bước tới cửa, thả Tô Cẩm Bình xuống đất.

Ở cửa lớn, cách xa khoảng mười thước, một người đàn ông mặc áo đỏ đứngđó, khí chất như thần tiên, kết hợp với màu áo đỏ rực yêu mị, hai đặctính trái ngược nhau lại hòa hợp đến lạ thường, tạo nên sức hấp dẫn chímạng trong sự mâu thuẫn đó.

Xiêm y đỏ như máu nhẹ bay theo gió, mắt phượng mày ngài, ngũ quan tinh xảo như kiệt tác của trờixanh, mái tóc đen như mực được ngọc quan đỏ búi cao lên đỉnh đầu, sốngmũi cao thẳng như hàm chứa khí chất của trời cao, dáng người như chi lan ngọc thụ, đứng thẳng ở đằng xa. Đôi mắt như ánh trăng say lòng ngườisáng rực, chỉ một cái liếc nhìn cũng khiến nhân gian trầm luân khôngkiềm chế được. Ánh nắng chói chang rơi xuống người hắn, lại càng tô đậmthêm vẻ tao nhã nghiêng đảo thế gian, thảm đỏ trải dài dưới chân, hắnbước từng bước một về phía người con gái hắn yêu, đôi môi mỏng hơi conglên, đẹp như một cây sen đỏ đang thì nở rộ khiến người ta không dám nhìn chăm chú.

Đến trước mặt nàng, hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng nói: “Cùng lên trời xanh, cùng xuống suối vàng, vĩnh viễn không phụ nàng.”

Vừa nghe thấy lời này, mọi người đều chấn động! Những việc mà Thái tử điệnhạ, vị Thái tử điện hạ như thần tiên của bọn họ, làm vì Thượng Quan Cẩmkia vẫn còn ít sao? Đấu đàn, so vẻ đẹp, không việc nào không khiến người ta dở khóc dở cười. Vậy mà hiện giờ còn nói ra lời thề ước này trướcmặt mọi người nữa sao?!

Nàng nghe xong, liền đặt tay vào trong tay hắn: “Đời đời kiếp kiếp, chỉ một mình chàng!”

Đời đời kiếp kiếp, chỉ một mình chàng! Trong mắt Lãnh Tử Hàn thoáng lướtqua vẻ đau đớn, đời đời kiếp kiếp chỉ một người thôi sao? Tức là dù cókiếp sau nàng cũng không chịu cho hắn cơ hội sao?!

Những người xung quanh nghe vậy cũng vô cùng kinh hãi, là một cô nương chẳnglẽ còn muốn gả cho hai người sao? Đương nhiên là chỉ một người này thôichứ?! Chỉ là, điều khiến họ càng kinh hãi hơn đã xảy ra, Bách Lý KinhHồng cong môi cười khẽ, nụ cười khiến trời đất đều nhạt màu, sau đó, hắn thu lại nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Đời đời kiếp kiếp, chỉ một mình nàng!” Làm sao hắn không nghe ra ý tứ khác trong lời nói của nàng chứ, chẳngqua nàng đang nhắc nhở hắn, nàng phải là duy nhất. Nhưng dù nàng khôngnói, hắn cũng sẽ không quên!

Cái gì?!!! Mọi người chỉ cảm thấy đầu óc váng vất, không nhầm chứ?! Thái tử điện hạ là người sẽđăng cơ làm vua. Như thế này… tức là sau này sẽ phế bỏ hậu cung sao?!

Có điều, dường như Bách Lý Kinh Hồng cảm thấy không đủ, lại nói tiếp: “Nếu có một ngày nào đó, ta vi phạm lời thề này, sẽ bị rơi xuống luân hồi,vĩnh viễn rơi vào đường súc sinh!”

Gì nữa đây?!!! Ôitrời ơi!!! Chắc chắn là tai họ có vấn đề rồi, chắc chắn là dạo này cuộcsống quá áp lực, nên mới nghe nhầm. Chắc chắn là thế! Chắc chắn làthế!!!

Tô Cẩm Bình khẽ cười, rồi để mặc hắn đưa đi.Hỉ nương cầm đoạn lụa đỏ còn lại đứng bên cạnh cũng không tiện nói gì.Hắn đưa nàng vào kiệu, rồi tung người lên ngựa, động tác lưu loát nhưnước chảy mây trôi khiến người ta vui tai thích mắt. Không ít cô nươngôm lấy miệng mình mới không bật kêu lên thành tiếng.

Tiếng kèn sáo vang lên, đoàn rước dâu rời khỏi cửa phủ Tề quốc công. Một câyquạt ném từ trong kiệu ra, Trần thị lại hắt nước và gạo. Lãnh Tử Hàn mặc y phục màu đen ngẩn người nhìn theo hướng kiệu hoa rời đi, cho đến khimắt hắn ta không còn nhìn thấy màu đỏ tươi chói mắt đó nữa, hắn ta mớidời mắt đi, rồi ‘phụt’ một tiếng, phun ra một nhúm máu tươi, còn đỏ hơnbộ áo cưới màu đỏ của Tô Cẩm Bình hôm nay vài phần.

“Hàn nhi, cháu…” Trần thị hoảng sợ.

Lãnh Tử Hàn chỉ lãnh đạm liếc nhìn bà một cái, máu từ khóe môi nhỏ xuống áođen, khiến màu sắc càng đậm hơn. Hắn khẽ gật đầu tỏ ý mình không sao,rồi tung người bay lên không trung…



Phủ Thái tử.

Các khách mời đều đứng ở cửa chờ tân lang tân lương trở về. Thái tử cưới vợ vội vàng quá, nên bọn họ chưa kịp chuẩn bị thì đã nhận được thiệp mời.Cứ tưởng đám cưới vội vàng như vậy sẽ có chút sơ suất, không ngờ họ lạitổ chức linh đình rực rỡ như thế, lớn đến mức người ta cắn lưỡi!

Tiếng kèn sao vang vọng khắp nơi, mọi người đều kiễng nhân ngóng chờ. Độtnhiên, Diệt đứng ở cửa vô tình nhìn thấy chậu than ngoài cửa, liền hoảng hốt vội vàng bước tới kéo chậu than kia ra thật xa. Với bản tính chămsóc Thái tử phi của điện hạ, nhìn thấy chậu than này, đừng nói là sẽthiêu luôn người đặt chậu than ra đây, mà thậm chí còn bồi thêm cả mọingười trong phủ Thái tử chưa biết chừng.

Mọi ngườicủa phủ Thái tử, trừ Hủy ra, hầu như đều vui ra mặt. Hủy vốn cũng rấtthích Tô Cẩm Bình, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện với Băng Tâm lầntrước, hắn ta khó có thể có cảm tình với cô gái này nữa. Chỉ cần vừanghĩ đến chuyện sau này đối phương làm Thái tử phi, không biết liệu mình có lại bị đưa đi làm ấm giường cho người ta nữa hay không, là đầu hắnta đã to lên gấp đôi, chỉ muốn chém nàng cho xong. Hơn nữa, cái cô nàngBăng Tâm chết tiệt kia, hiện giờ đang lùng sục khắp phủ Thái tử để tìmhắn ta. Vì thế, hắn ta phải ẩn nấp càng kỹ càng tốt!!! Còn Mặc Khiếu mặc áo đen đứng bên cạnh, cũng không nhìn ra được nét mặt ông ta là buồnhay là vui.

Kiệu hoa vừa đặt xuống đất, Bách Lý Kinh Hồng và Tô Cẩm Bình cầm dải lụa đỏ cùng bước vào phủ Thái tử.

“Tinh!” một tiếng, tiếng đàn như ảo như mộng vang lên, chính xác là tiếng đàncủa Lăng Viễn Sơn. Một khúc nhạc vốn rất buồn bã đau thương, dưới bàntay của y lại chợt trở nên thuần khiết thanh nhã như nước trên núi chảyxuống. Có rất nhiều nhà tổ chức đám cưới đều mời Lăng Viễn Sơn tới,nhưng lần nào cũng giống lần nào, người này chưa bao giờ để tâm tìnhhuống thế nào, chỉ mặc xiêm y trắng, nếu không thích thì không đi. Vìthế hôm nay, y cũng mặc cả bộ đồ trắng, đưa bàn tay thon dài ra, khẽkhàng gảy dây đàn.

Y không phải do Bách Lý Kinh Hồngmời đến, mà là đi cùng Băng Tâm. Cả phủ Thái tử, ai cũng biết Băng Tâmlà người của Tô Cẩm Bình, nên không dám ngăn cản. Có điều, nghe tiếngđàn của y, người nào đó hơi lúng túng. Hôm nay là đại hôn của hắn và Cẩm nhi, cũng không thế bước tới đấu đàn như lần trước được đúng không?!

Tiếng đàn sâu xa dừng lại, Lăng Viễn Sơn đứng dậy, đi tới trước mặt haingười, nói với Tô Cẩm Bình đang đội khăn tân nương: “Chúc mừng! Chúc cho hai vị bên nhau tới bạc đầu, trăm năm hạnh phúc!” Giọng nói như nướcsuốt trong vắt vô cùng êm tai, vừa sạch sẽ vừa thuần khiết.

“Đa tạ!” Tô Cẩm Bình gật đầu

“Thái tử điện hạ, giờ lành tới rồi!” Tư nghi lên tiếng nhắc nhở.

Quang cảnh ồn ào náo nhiệt chợt yên tĩnh hẳn, chỉ còn vang lên những tiếngcười đùa khe khẽ của khách mời. Bách Lý Kinh Hồng lãnh đạm nhìn LăngViễn Sơn một cái, cầm lụa đỏ cùng sánh vai với Tô Cẩm Bình bước vào đạiđiện. Hai người đứng trong điện chờ Tư nghi lên tiếng.

Tư nghi ngẩng đầu, cao giọng hô: “Nhất bái thiên địa!”

Cả hai cùng quay lại, cúi người vái ra cửa…

“Thái tử điện hạ, không hay rồi, không hay rồi!” Một hạ nhân hoảng hoảng hốt hốt lao vào.

Hôn lễ đang tiến hành suôn sẻ đột ngột bị ngắt đứt. Sắc mặt Bách Lý KinhHồng lần đầu tiên sa sầm xuống, Diệt cũng vội chạy tới ngăn gã lại: “Hôn lễ của Thái tử điện hạ có gì không hay chứ? Ngươi chán sống rồi à?! Cóchuyện gì chờ hôn lễ kết thúc rồi nói sau!”

Nhưng hạnhân kia vẫn đứng rất cố chấp, gào lên với Bách Lý Kinh Hồng: “Thái tửđiện hạ, công chúa Dung Nguyệt bị người ta sát hại!”

“Cái gì?” Mọi người đều kinh hoảng, Tô Cẩm Bình đưa tay kéo khăn hồng trênđầu mình xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp như tiên, quyến rũ như yêutrước mặt mọi người, nhưng mọi người cũng chỉ ngạc nhiên một chút rồiđều quay đầu nhìn về phía hạ nhân kia.

Bách Lý Dungbị sát hại sao?! Vừa rồi con bé còn nói chuyện với mình ở trong phòng cơ mà?! Trong khoảnh khắc, nàng chợt cảm thấy đây là một âm mưu, một âmmưu thiết lập ra vì mình. Đối phương chỉ chờ ngày hôm nay, chờ đúng đạihôn, khi tất cả mọi người đều buông lỏng cảnh giác mới động thủ!

Lúc này Bách Lý Kinh Hồng đã bước tới trước mặt hạ nhân kia, sắc mặt kíchđộng chưa từng có: “Ngươi nói gì?” Bách Lý Dung là muội muội ruột duynhất của hắn, sao có thể có chuyện được? Sao thế được?!!!

“Công chúa Dung Nguyệt bị người ta sát hại, thi thể của nàng được phát hiện ra ở khuê phòng của Thái tử phi trước khi xuất giá.”

Quả nhiên!!! Ánh mắt Tô Cẩm Bình lạnh đi, lúc ấy khi ra khỏi phòng, nàngmải bận tâm đến tâm trạng của Lãnh Tử Hàn, nên quên mất Bách Lý Dung,không để ý tới nha đầu thích náo nhiệt kia. Chắc chắn là con bé muốn đicùng với nàng, nên mới thành thế này.

Ánh mắt mọingười đều chuyển hướng về phía Tô Cẩm Bình, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.Lần trước trong yến hội của công chúa Bình Dương, Thượng Quan Cẩm vàcông chúa Dung Nguyệt không vui vẻ gì với nhau. Công chúa Dung Nguyệtcũng từng to giọng mắng nàng là tiện nhân. Nếu thật sự là do nàng muốnbáo thù riêng mà giết công chúa Dung Nguyệt thì cũng không phải là không thể. Bách Lý Kinh Hồng lại nhanh chóng suy xét trong đầu, chắc chắn Cẩm nhi sẽ không động vào Dung nhi, chỉ vì Dung nhi là muội muội của mình,thì chắc chắn Cẩm nhi sẽ không động tới con bé, vậy thì, là ai?!

“Đi tới phủ Tề quốc công.” Hắn khẽ nói một tiếng rồi bước nhanh ra cửa.

Lúc này mọi người mới phản ứng theo, đúng thế, đứng đây hoài nghi thì cóích gì chứ. Thi thể của Bách Lý Dung vẫn còn đang ở phủ Tề quốc công,phải đi xem mới biết kết quả được!

Tô Cẩm Bình cũngbất chấp một thân y phục rườm rà, vội vội vàng vàng đi theo Bách Lý Kinh Hồng. Các khách mời cũng vội đi theo về phía phủ Tề quốc công.

Vừa bước vào cửa, mọi người thấy ngay dáng vẻ nóng ruột của Tề quốc công,một vị công chúa chết trong phủ nhà mình, chuyện này không to sao?! Thấy Bách Lý Kinh Hồng và Tô Cẩm Bình đều tới, mặt ông xanh đi! Ai cũng biết con gái gả đi như bát nước hắt ra ngoài, nhưng vừa đi đã quay lại ngaythì vô cùng xui xẻo!!! Nhưng giờ phút này còn ai quan tâm được đến những chuyện đó nữa.

Tất cả đi thẳng đến phòng Tô CẩmBình, nhìn thấy Bách Lý Dung thực sự nằm trong vũng máu, xem ra vừa chết không lâu, bên cạnh còn có một bình hoa lớn, vỡ nát trên mặt đất, chắchẳn là hung khí sát hại Bách Lý Dung.

Trong nháy mắtnhìn thấy thi thể Bách Lý Dung, mắt Tô Cẩm Bình hiện lên vẻ đau đớn cùng cực, còn Bách Lý Kinh Hồng lại cảm thấy chân mình hẫng hụt một chút.Hắn ngồi xổm người xuống, ôm Bách Lý Dung, cơ thể hơi run lên, ngón taython dài siết chặt thành quyền, trong lòng tràn ngập sự hổ thẹn. Dungnhi, xin lỗi muội, ca ca không bảo vệ muội thật tốt…

Nhìn dáng vẻ này của hắn, Tô Cẩm Bình không nói được gì. Nàng biết hiện giờ hắn rất khó chịu, nên không lên tiếng làm phiền hắn.

Kinh Triệu phủ doãn cũng nghe chuyện chạy tới, nhìn thấy thi thể trên mặtđất liền nói: “Thái tử điện hạ, công chúa điện hạ chết ước chừng khoảngnửa canh giờ rồi!”

Nửa canh giờ, đại khái là khoảngcách giữa phủ Thái tử và phủ Tề quốc công. Nói cách khác, là ngay thờiđiểm Tô Cẩm Bình xuất giá, Bách Lý Dung cũng bị sát hại!

Nếu như vậy, người hiềm nghi lớn nhất hiện giờ chính là nàng. Kinh Triệuphủ doãn bước tới trước mặt Tô Cẩm Bình, nói: “Thái tử phi, xin thứ chohạ quan vô lễ, ngài có thể nói cho hạ quan biết, vì sao công chúa lạichết trong phòng ngài không?”

“Ta không biết.” Câu này là lời nói thật, nàng thật sự không biết. Nếu biết, chuyện này đã không xảy ra.

Bỗng nhiên, có một hạ nhân cúm rúm bước lên nói: “Đại nhân, tiểu nhân cóđiều muốn nói!” Hạ nhân kia vừa nói vừa run rẩy, cố gắng trấn tĩnh chính mình. Thật ra gã vốn không muốn dính vào chuyện này vì chẳng liên quangì tới gã, hơn nữa, làm sai một chút thì cũng mất luôn cả tính mạng củamình. Nhưng công chúa điện hạ là người trong hoàng tộc của Nam Nhạc bọnhọ, mà Thượng Quan Cẩm kia lại là người Đông Lăng, khoảng cách dân tộckhiến gã cảm thấy bây giờ mình phải đứng ra làm nhân chứng!

Kinh Triệu phủ doãn kia rất khó xử, dù sao thân phận của Thượng Quan Cẩmcũng rất đặc biệt, hiện giờ là Thái tử phi, chưa biết chừng tương lai sẽ là hoàng hậu đương triều, gã không dám chất vấn gì, bây giờ thấy cóngười lên tiếng, gã vô cùng mừng rỡ: “Ngươi là người ở đâu? Muốn nóiđiều gì?”

Hạ nhân kia là gia đinh phủ Tề quốc công,bước lên vài bước nói: “Tiểu nhân là gia đinh phủ Tề quốc công, hôm naykhi tiểu nhân đi ngang qua phòng Thái tử phi, tiểu nhân có nghe thấycông chúa và Thái tử phi cãi cọ bên trong. Hình như công chúa thích mộtcây trâm phượng của Thái tử phi, mà Thái tử phi không chịu cho nên haingười to tiếng với nhau!”

“Nói láo!” Hiên Viên DĩMạch bước tới giận dữ nói: “Thái tử phi chưa từng cãi cọ với công chúa!Chẳng qua là công chúa tức giận nói một câu thôi, Thái tử phi cũng đãhứa với công chúa, chờ lúc nàng ấy xuất giá sẽ tặng nàng ấy một cái cònđẹp hơn. Công chúa còn rất cao hứng hỏi Thái tử phi nói thật không.Ngươi chẳng qua chỉ nghe thấy một câu đã suy đoán bừa bãi vu oan choThái tử phi, ngươi biết tội chưa?!”

“Cô nương, cô làthị tỳ của Thái tử phi, nên lời nói của cô không đủ cơ sở để tin!” KinhTriệu phủ doãn nghiêm mặt nói, ngắt lời Hiên Viên Dĩ Mạch.

Linh Nhi cũng đứng ra nói: “Mấy lời chúng ta nói không đủ cơ sở tin tưởng,vậy quận chúa phủ Việt vương, cùng với Đại tiểu thư phủ Tề quốc côngcũng đều nhìn thấy, mấy lời của các nàng thì đủ cơ sở chứ? Hơn nữa, khiđó vì có hạ nhân giục giã, Thái tử phi vội vàng đi ra ngoài, Đại tiểuthư phủ Tề quốc công và quận chúa phủ Việt vương cũng đều đi ra ngoàicùng Thái tử phi!”

Kinh Triệu phủ doãn nghĩ một chútlại nói: “Những người có quan hệ thân thích với Thái tử phi, đều có hiềm nghi!” Mấy lời này, chính là nói Vân Tử Y đại biểu tỷ của Tô Cẩm Bìnhcùng với đại biểu tẩu tương lai Đặng Lam Tân cũng không đủ cơ sở để tin.

“Ngươi!!!” Linh Nhi tức khí!

Tô Cẩm Bình cười lạnh một tiếng rồi nói: “Vậy ý đại nhân là, mấy lời củachúng ta đều không đáng tin, chỉ với một câu nói của nô tài kia thì cóthể định tội của ta sao?”

“Chuyện này… không phải… hạ quan không có ý này!” Kinh Triệu phủ doãn vội cúi đầu, nhưng vẫn cứngđầu nói: “Thái tử phi, dù thế nào, thì chuyện công chúa chết trong phòng ngài cũng là sự thật, hơn nữa, thời gian xảy ra sự việc cũng rất trùnghợp. Hiện giờ lại có hạ nhân làm chứng chuyện ngài và công chúa từng xảy ra mâu thuẫn. Mọi chứng cứ có ở đây đều bất lợi cho ngài. Ngài bắt buộc phải đưa ra một lời giải thích hợp lý mới được, còn nếu không, hạ quanđành phải làm theo quốc pháp, đưa Thái tử phi ra đại đường thẩm vấn!”

“Làm càn! Thân phận của thái tử phi là gì? Là người mà ngươi muốn thẩm vấn là thẩm vấn sao?” Dĩ Mạch tức giận.

Kinh Triệu phủ doãn cúi đầu: “Bản quan chỉ làm việc theo quốc pháp!”

Tô Cẩm Bình nhìn gã một lát, trong đầu hơi hoảng loạn, cứ cảm thấy dườngnhư chính mình để lọt mất chi tiết nào đó… Không biết Vàng cũng đi tớibên Tô Cẩm Bình từ lúc nào, nó chạy tới trước mặt Bách Lý Dung ngửi ngửi một chút, bỗng lao vọt về phía đám thiên kim thế gia kia khiến mọingười đều kêu lên sợ hãi, vội tránh ra mộ bên. Mà Vàng vẫn cứ lao tới,rồi cắn vào vạt áo Thiển Thương!

“Tinh” một tiếng,sợi dây đàn trong đầu Tô Cẩm Bình chợt đứt, Thiển Thương! Đúng thế, làThiển Thương!!! Nàng đã bỏ lỡ thứ gì? Chính là bỏ lỡ người này đây. Hômnay khi mình ở trong phòng trang điểm thay đồ, Thiển Thương luôn im lặng chờ trong phòng, không hề hé môi nói câu gì, mà chính mình cũng khônghề để tâm sau khi các nàng rời đi rồi, Thiển Thương có đuổi theo haykhông!!!

Là cô ta làm sao? Nàng ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cô ta, nhưng lại thấy vẻ oán hận tràn ngập trong mắt cô ta!!!

Đúng thế, là do chính cô ta làm, lúc trước Mộ Dung Song vô tình gặp cô tatrong thanh lâu, rồi sau đó tự Mộ Dung đại công tử nói với mình rằng,chính người con gái này đã hại chết tỷ tỷ ruột của mình!!! Vì thế, mìnhmới có thể nhận lời họ, tiếp cận nàng, mục đích là vì muốn báo thù chotỷ tỷ của mình! Bao nhiêu lâu nay cô ta không biết phải xuống tay thếnào, lần trước thả con sói kia ra là muốn nó cắn chết nàng, nhưng cũngkhông thành công.

Nếu không phải có cao nhân giúp đỡchỉ điểm cho một chút, thì cô ta cũng không thể nghĩ ra cách tốt nhưvậy! Giết Bách Lý Dung, vu oan cho cô gái này, sát hại công chúa mộtnước, chắc chắn sẽ phải chết!!! Hơn nữa, dù có bị người khác biết làmình làm cũng không sao, vì cô ta là nha hoàn của Tô Cẩm Bình, cô tagiết người, nói rằng bị nàng sai khiến, không phải càng hợp lý hơn sao?! Để báo thù giúp tỷ tỷ, dù có đền cả mạng sống của mình, cô ta cũngkhông tiếc! Đúng, đúng là Tô Cẩm Bình kia đối xử với mình rất tốt, nhưng dù tốt đến đâu cũng không đổi được mạng sống của tỷ tỷ về. Nếu nàng cho rằng, vì hổ thẹn với tỷ tỷ của mình mà đối xử với mình tốt một chútthôi, cũng sẽ khiến Thiển Thương này cảm động đến phát khóc, thì nànghoàn toàn sai lầm rồi. Làm như thế chỉ khiến mình càng căm ghét ngườiđàn bà dối trá đó hơn mà thôi!

Hiên Viên Dĩ Mạch cũng kinh hãi, không ngờ phán đoán hôm qua lại thành sự thật! Thật ra họluôn đề phòng cô ta, nhưng phòng là phòng cô ta sẽ động thủ với Thái tửphi hoặc hạ độc, không ngờ cô ta lại xuất chiêu này. Hiện giờ dù Thái tử phi có thể tìm được chứng cứ nói là cô gái này làm, thì cũng không tháo gỡ được hiềm nghi của mình!

Tô Cẩm Bình hít sâu mộthơi, siết chặt nắm đấm. Một lúc lâu sau, đôi mắt phượng mở ra, ánh mắtvừa thất vọng vừa phức tạp nhìn về phía Thiển Thương: “Chuyện này, là…”