Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 3 - Chương 4-2: Hoàng thượng, không có hắn, buổi tối thần không ngủ được! (2)




Trong phòng Nam CungCẩm, hai người ngồi trước bàn yên lặng nhìn nhau. Lúc này Bách Lý KinhHồng đang tiêu hóa những lời Tô Cẩm Bình vừa nói. Bọn họ là kẻ thù? Lạicòn là kẻ thù giết cha, diệt quốc nữa nha! Khẽ cắn cắn môi, nhưng cũngkhông lên tiếng. Hắn biết rõ tính tình của Cẩm nhi trước giờ có ân tấtbáo có thù tất trả, hiện tại hai người bọn họ rơi vào tình cảnh này thìhắn còn cái gì để nói?

“Ta tin chàng hiểu rõ con người ta!” Vừanói nàng vừa đứng lên đi đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía hắn, tâm tìnhcũng hết sức trầm trọng.

Tóc đen xõa dài đến hông, ngửa đầu nhìnmây bay trên trời nhưng cũng không thể làm tan đi sự hậm hực trong lòngnàng. Khôi phục đoạn ký ức đó khiến nàng luôn ám ảnh về cảnh phụ vươngbị giết, thậm chí nữa đêm ngủ cũng mơ về giọng mẫu phi kêu gọi giết sạch gia tộc Bách Lý và Hoàng Phủ để báo thù cho phụ vương. Mối thù với Bách Lý Ngạo Thiên nàng làm sao không trả? Có lắm lúc nàng cũng tự hỏi bảnthân nếu nàng sống cùng con trai của kẻ thù giết cha thì có đúng haykhông, nàng có ích kỷ quá không, dưới suối vàng phụ vương có tha thứ cho nàng không?

Nghe vậy, ngón tay thon dài như ngọc khẽ run rẩy, sự kiện năm đó Đông Lăng và Nam Nhạc liên thủ chia cắt Nam Cung vươngtriều hắn cũng biết. Khi đó hắn đã làm con tin ở Đông Lăng được hai năm, thời điểm nghe được tin tức hắn đã cười nhạo, phụ hoàng đem nhi tử củabản thân là mình ném ở đây làm con tin, vừa quay đầu liền liên hợp vớinhà Hoàng Phủ diệt Nam Cung triều. Trong lòng hắn chán nản với sự lạnhnhạt của hoàng gia, lại càng thêm nhận thức sâu sắc trong mắt quân vương ích lợi quốc gia mới là quan trọng nhất, vĩnh viễn không hề có bằng hữu hay kẻ thù, chỉ có lợi ích là mãi mãi. Thân nhân thì là cái quái gì,bất quá cũng chỉ dùng để đổi lấy lợi ích khi có thời cơ mà thôi!!!

Lúc biết chuyện này, cũng không cho người đi phá đám, hắn làm sao mà biếtđược Nam Cung vương triều cùng nàng có mối quan hệ như vậy chứ. Vậy, cái này có thể được tính là thấy chết không cứu không nhỉ? Khóe môi giậtgiật, muốn nói lời nào đó nhưng cuối cùng cũng là không dám hé răng. Hắn tính đá trách nhiệm chuyện này sang cho ông già hắn, còn hắn thì đâu có liên quan gì đến đâu. Có điều hắn không thể nào phủ nhận được mối quanhệ của hắn với Bách Lý Ngạo Thiên. Hắn chả có làm gì sai, sai chính là ở chỗ hắn là con của nhà Bách Lý. Mười sáu năm trước, khi người mà hắngọi là phụ hoàng hạ độc làm mù mắt hắn, hắn đã xem như không có phụthân, phụ tử chi tình gì gì đó đều là không đáng nói, hiện tại, hắn đãtrở thành lá chắn ở giữa hai người kia rồi!

“Ta muốn nói vớichàng, bất luận… chàng có thể thông cảm hay không, ta cũng sẽ lấy mạngcủa Bách Lý Ngạo Thiên!” Thù này dù sao đi nữa thì nàng làm con cũng nên phải trả!

Hắn có một tia kinh ngạc nhìn nàng, chỉ “xử” một mìnhBách Lý Ngạo Thiên thôi sao? “Nàng... không hận ta sao?” Hắn mang theomột chút hoang mang, một chút hy vọng, còn có một chút mừng thầm nhànnhạt hỏi. Nàng chỉ hận phụ hoàng mà không có lan can đến hắn sao?

Cô nàng nào đó quay đầu lại nhìn hắn nghi hoặc “Tại sao lại hận chàng?” Trên mặt hàm chứa ý cười, có điều hơi gượng ép một chút. Lựa chọn làmột chuyện nhưng áy náy trong lòng vẫn có chứ, phụ hoàng, xin lỗi ngườirồi!!!

Nhìn nụ cười gượng ép của ai kia, trong lòng hắn khẽ thởdài, đứng lên đi về phía nàng, sau đó rút nhuyễn kiếm bên hông giao chonàng rồi nói “Tình cảnh của chúng ta đã như vậy, nàng cứ cầm kiếm đâmvào ngực ta một nhát đi. Nếu ta sống sót thì nàng hãy tha thứ cho ta.Nếu ta không qua khỏi thì cứ coi như nàng vì phụ vương báo thù!” Hắnnghiêm túc nhìn nhìn nàng, một chút giả dối cũng không có.

Tronglòng nàng khẽ động, những u ám muộn phiền cũng từ từ tiêu tán. Hắn cóthể làm đến như vậy, nàng có thể nói gì? Thực chất việc này cũng đâuphải do hắn ra tay, chỉ là tạo hóa trêu người, khiến cho cả hai sinh ratrong hai gia đình đối nghịch, đây cũng không phải lỗi của hắn à nha,nếu nàng xem hắn như kẻ thù thì đó chính là không xứng với thâm tình của hắn rồi!

Vứt nhuyễn kiếm qua một bên, cô nàng cười cười nhìn hắn “Ta gọi chàng đến không phải nói rõ thái độ của ta đối với chàng rồisao?”

Dung sắc đạm mạc rung động, có một chút cảm xúc không thểdiễn tả bằng lời lướt qua, hắn khẽ nói hai từ “Cảm ơn!” Ngữ điệu tuynhẹ, nhưng tình nghĩa trong đó lại rất nặng, trong lòng hắn không phảimay mắn mà là cảm kích.

Hai chữ này, nàng đồng ý, rồi cười cườinói “Tốt lắm, ta chỉ cho chàng thấy thái độ của ta mà thôi. Chàng thì ta bỏ qua, nhưng Bách Lý Ngạo Thiên…”

“Ta biết!” Hắn cảm thấy hếtsức hài lòng với việc trước đây hắn chừa mạng cho Bách Lý Ngạo Thiên.Thực ra là muốn y sống không bằng chết, thống khổ nhìn những thứ mà ycoi trọng lần lượt biến mất.

“Vậy… Con trai của Quân Lâm Uyênlà…?” Hắn dè dặt hỏi nàng. Nếu không có cái vụ thù giết cha này thì hắnsẽ làm bộ giận dữ tra xét, có điều bây giờ hắn cảm thấy xấu hổ với nàngnên giọng điệu ôn hòa hơn nhiều, không dám phát tác.

“Quân LâmUyên có ơn với ta, con của hắn cho dù mất cái mạng già này ta cũng phảibảo vệ nó” Cô nàng thở dài một hơi, nhắc đến mỹ nhân rắn rết này nàngliền cảm thấy tâm tình của mình nặng nề trở lại. Nàng nhớ ngày đó, hắntựa đầu vào vai nàng, nhìn con thỏ chưa kịp nướng hỏi một câu “Còn không có nướng sao?” Việc này e là khiến cả đời nàng sẽ không cảm thấy viênmãn.

Đưa tờ giấy ghi lại tin nhắn của Quân Lâm Uyên ngày đó cho Bách Lý Kinh Hồng xem, không mở miệng, chậm rãi đi đến trước cửa sổ.

Hắn nhanh như gió đọc lướt qua nội dung. Ngay câu đầu tiên, trái tim hắn bị bóp nghẹt một chút. Ngay lúc đó, giọng nói của nàng vang lên “Bích ngọc hồi hồn đan, không phải máu đào hoa thì không thành. Mà hoa đó là cóthể cứu mạng hắn, có điều ta đã không biết…” Nếu nàng biết, chuyện nàychắc chắn sẽ không phát sinh.

“Ngày ấy, ta thuận miệng nói mộtcâu hắn có thể đem quốc khố tặng ta hay không, hắn liền đáp ứng. Ta chorằng chỉ là lời nói đùa mà thôi, ai nghĩ đến hắn vậy mà cho người dờiquốc khố ra ngoài thật, còn tung tin là quốc khố bị trộm. Chính vì vậymới khiến hai Phiên vương tạo phản, hắn mấy ngày đêm không nghỉ ngơitrấn áp quần hùng, khiến cho bệnh tình ngày càng trầm trọng nên khôngthể qua nổi mùa đông năm đó” Giọng nói nàng nhẹ nhàng phiêu lãng nhưngngữ điệu rất trầm trọng.

“Ta bất quá nói một câu vu vơ, hắn không do dự liền truyền y thuật cả đời cho ta, thậm chí còn đem Bất tử thầnbinh tặng ta bảo mệnh. Chàng nói xem, ân tình đó ta làm sao quên được?”

“Ân tình như vậy, cho dù dùng mạng của ta để trả cũng là chưa đủ!” Bàn taynàng nắm chặt thành quyền trong tay áo, hốc mắt ửng hồng, nước mắt nhanh chóng rơi xuống thấm ướt cả chiếc áo xanh.

Hắn trầm mặc, khôngbiết Quân Lâm Uyên vì nàng mà làm ra nhiều việc như thế, so với y, KinhHồng hắn có phải là quá ích kỷ hay không? Buông lá thư xuống, hắn mớibiết rằng lần nàng rơi xuống vực đó, không chỉ mất tung tích của nàngmột năm mà còn tạo cơ hội cho một gã nam nhân khác tiến vào lòng nàngđến mức không thể xóa nhòa đi được.

“Viên thuốc đó vẫn còn!” Hắnnhàn nhạt nói. Giờ khắc này hắn vô cùng cảm thấy may mắn, lúc đó có được thuốc nhưng hắn đã không sử dụng. Thật ra hắn sợ nợ nhân tình của người ta mà không thể hồi đáp nổi, mặt khác hắn cho rằng không tìm thấy đượcnàng, trị sáng mắt thì có tác dụng gì nên vẫn còn để lại. Bây giờ biếtđược lai lịch, hắn liền thấy rằng càng không nên phục dụng, nếu hắndùng, hắn và Cẩm nhi đều mắc nợ Quân Lâm Uyên, đồ vật như vậy, hắn tấtnhiên không thể muốn.

“Chàng không dùng?” Nam Cung Cẩm kinh ngạc, có thể có giải dược thế mà hắn lại bỏ qua “Chàng muốn sự hy sinh củahắn là vô ích hả?”

“Nhưng Bách Lý Kinh Hồng ta cũng có kiêu ngạocủa mình!” Âm thanh cao ngạo thanh lãnh vang lên nhưng lại rất kiênđịnh. Đồ vật do Quân Lâm Uyên dùng mạng đổi lấy, nếu hắn sử dụng, cả đời này hắn đều thiếu nợ y. Hơn nữa, nếu dùng, Cẩm nhi xem trọng y thì hắncũng không có tư cách xen vào.

“Tùy chàng thôi!” Nàng tất nhiênbiết cái gã ngạo kiều kia rối rắm cái gì, nhưng có điều rơi vào mắt nàng lại thấy không chán ghét, chỉ cảm thấy ngây thơ.

Hắn chậm rãiđến trước mặt nàng, nhìn vào mắt cô nàng nào đó “Vậy, có phải từ nay vềsau, ta không thể bằng được địa vị của hắn trong lòng nàng?”

Tuyhỏi vậy, nhưng dưới tay áo rộng, tay hắn nắm chặt thành quyền mang theomột chút run rẩy không thể khắc chế được. Hắn biết, người còn sống vĩnhviễn không thể so sánh với người đã mất. Mà Quân Lâm Uyên, với Cẩm nhimà nói cũng giống như pháo hoa, tuy rằng chỉ rực sáng trong chớp mắtnhưng cũng là vĩnh hằng.

Cô nàng nào đó thoáng sửng sốt, có chútkhó hiểu với lời hắn vừa hỏi. Trầm ngâm một lát mới mở miệng “Hắn là tri kỷ, chàng là tình yêu” Địa vị không giống nhau, trong lòng nàng định vị cũng bất đồng mà.

Ánh mắt xinh đẹp bỗng nhiên sáng lên một chút, hắn vươn tay ôm lấy eo nàng, cứ như thể làm vậy mới khiến hắn cảm thấyan tâm hơn.

Hiếm khi nào cái tên đạm mạc này tỏ ra nhiệt tình như thế, cô nàng thở dài một hơi cũng ôm lại hắn, sờ mó xúc cảm bên hônghắn một chút rồi lại thở dài tiếp “Chàng gầy đi rồi!”

Hắn cũngkhông đáp lại lời nàng, chỉ là ánh mắt xinh đẹp kia lại mang theo ýcười, nàng có thể nhận ra hắn gầy đi, chứng tỏ nàng nhớ rất kỹ hắn “Tanhớ nàng!” Ngôn từ quạnh quẽ từ miệng hắn thốt ra, không phải là thệ hải minh sơn cũng không là hứa hẹn phồn hoa cẩm tú, cũng không có lời âuyếm sầu triền miên, chỉ vô cùng đơn giản, ta nhớ nàng, chứa đựng đơngiản nhất tình cảm thiết tha chân thành nhất.

“Ta cũng vậy!” Nàng đột nhiên phát hiện ra rằng, những năm tháng qua nàng phấn đấu tranhđoạt không mệt mõi ở Tây Võ là do không có hắn. Không phải là không mệthay không biết mệt, có điều khi mệt thì cũng không có bờ vai của hắn đểnàng dựa vào nên cũng chỉ cố gắng đấu tranh anh dũng tiến về phía trước, đem cảm xúc mềm yếu đạp xuống dưới chân. “Có chàng thật tốt!”

Trong lòng hắn rung động, bàn tay ôm nàng càng khẩn trương hơn, hé môi khẽnói “Sau này đừng rời đi nữa được không?” Cho dù là nguyên nhân gì hắncũng không muốn rời xa nàng lần nữa.

“Uhm!” Rất chắc chắn trảlời, cho đến bây giờ, khi cảm giác ấm áp vây quanh, nàng mới sâu sắchiểu rằng, ở lại bên người hắn là một sự tình hạnh phúc đến cỡ nào, vậythì mắc chứng gì phải rời đi?

“Nắm lấy tay người, đời này khôngbuông” Tám chữ, lạnh lẽo tựa như ánh trăng huyền ảo, hư vô mà không thểchạm đến khiến nụ cười trên gương mặt nàng càng sâu “Nắm lấy tay người,đời này không buông”

Cúi đầu nhìn bộ dáng như chim nhỏ nép vào ngực mình, hắn nhẹ giọng gọi “Cẩm nhi?”

“Hửm?” Ai đó ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.

Sau đó, một nụ hôn nhợt nhạt khắc trên môi nàng “Chúng ta sinh một đứa conđược không?” Nói xong, lực đạo gia tăng, hai bờ môi càng thêm gắn bó,đầu lưỡi triền miên.

Sax máu! Cô nàng nào đó lập tức thấy da đầutê dại “Chúng ta còn nhỏ tuổi, con cái gì đó không cần gấp đâu!” Ngấtmất, đang yên đang lành tự nhiên biến thành cái gì vậy trời, chẳng lẽđây chính là cơm rượu no đủ sinh tâm dâm dục trong truyền thuyết sao ta?

Mà tay của hắn không biết từ lúc nào đã tháo bỏ đai lưng của nàng “Nhưng người ta muốn!”

Còn có cái lý do vô đối như vậy sao?

Cô nàng rất muốn ném vô mặt hắn một câu “Bộ ngươi muốn có là có đượcchắc!” Nhưng nghĩ nghĩ có nói hắn cũng không hiểu nên thôi. Đang khihoảng hốt nàng đã bị hắn lôi lên giường, nụ hôn của hắn mang theo mưarền gió dữ trên người của nàng dao động. Không bao lâu, trên người cảhai đã không còn mảnh vải.

Da thịt tiếp xúc, trên người hắn mang theo cảm xúc lành lạnh khiến nàng nhíu mày, thiệt là lạnh quá đi à!

“Lạnh sao?” Nhìn vào mắt nàng, cánh tay đang đặt ở hai bên sườn của nàng, ôn nhu dò hỏi.

Cô nàng rất là thành thật gật gật đầu, quả thực là rất lạnh, vốn dĩ đangmùa đông, cái thứ trên người nàng so với băng không hề thua kém, sao cóthể không lạnh cho được?!?

Lúc này, tay của hắn đã thâm nhập vàotrong cơ thể nàng, khóe môi treo lên một nụ cười nhẹ, trên mặt thanhlãnh cao ngạo hiện ra nét yêu dã phong tình “Một chút nữa thì hết lạnh!”

Tiếp đến là một trận âm thanh răng rắc lắc lư của ván giường vang lên. Cônàng đỏ mặt, bực bội hộc ra hai chữ “Mẹ kiếp!” Đúng là cầm thú mà!!!

Không bao lâu, mồ hôi nàng ra đầm đìa, quả nhiên là không còn lạnh nữa! Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của hắn, bỗng cảm thấy thực bình yên. Cắn cắn môi dưới, chịu đựng một trận lại một trận nhiệt triều mang đến cảm quan đánh sâu vào tâm trí, giọng nói đứt quãng “Ta nói... tanói, nếu như chàng không thích làm loại chuyện này thì mối quan hệ củachúng ta nhất định sẽ càng thêm tốt đẹp”

Nghe xong, động tác củahắn lập tức dừng lại. Ánh mắt suy tư nhìn nàng dường như có nên khắc chế chính mình hơn một chút hay không, cho tới khi mối quan hệ của họ càngtốt hơn. Nhưng là, bỗng nhiên hắn nhớ tới Mộ Dung Thiên Thu lúc nãy cónói, ngày mai sau khi lâm triều sẽ tìm nàng ôn chuyện. Bãi triều cònmuốn tâm sự? Vậy thì khỏi phải lâm triều luôn đi, vì thế động tác càngmãnh liệt hơn một chút…

Bọn hạ nhân lui tới trước phòng thỉnhthoảng nghe âm thanh của Thừa tướng đại nhân nhà họ kiểu như “Chậm mộtchút!” hay “Nhẹ nhẹ!” bla bla linh tinh thảm thiết thì vô cùng sùng báinam tử áo trắng kia. Có thể đem Thừa tướng đè dưới thân cũng là một loại năng lực nha! Bọn họ luôn cho rằng nam sủng thì nhất định luôn luôn là ở dưới!!!

……

Tây Võ, trong Kim Loan Điện được chế tạo bằng huyền thiết, văn võ bá quan lâm triều nghị sự…

Ngày thứ nhất “Bẩm Hoàng thượng, Thừa tướng đại nhân bệnh nặng, hôm naykhông tới!” Mộ Dung Thiên Thu nhíu nhíu mày, trên môi nở một nụ cười râm mát, không để bụng.

Ngày thứ hai “Bẩm Hoàng thượng, Thừa tướngđại nhân bệnh nặng, hôm nay không tới!” Hàn quang trong ánh mắt màu lụcbắn ra, nhìn nhìn vị trí của Yến Kinh Hồng hàng ngày bỗng thấy thiếuthiếu gì đó, trong lòng phiền muộn vô cớ!

Ngày thứ ba ….

……

Ngày thứ năm “Bẩm Hoàng thượng, Thừa tướng đại nhân bệnh nặng, hôm nay không tới!” Mỗ Hoàng đế nỗ lực áp chế lửa giận trong lòng, năm ngày rồi cònchưa tới! Hắn muốn nghĩ việc sao? Hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩtiểu tử này nên phải biết đúng mực chớ, ngẫm ngẫm... nhẫn nại thêm mộtlần nữa vậy!

Ngày thứ sáu “Bẩm Hoàng thượng, Thừa tướng đại nhân…” Lời còn chưa dứt, Mộ Dung Thiên Thu mặt rồng giận dữ, hung hăng vỗcái bốp trên bàn. Yến Kinh Hồng, ngươi ngon lắm, nhà có nam sủng liềnkhông thèm thượng triều nữa?!? “Người đâu, đến phủ Thừa tướng đem YếnKinh Hồng đến đây. Cho dù bệnh chết rồi thì cũng phải mang xác tới đâycho Trẫm!”

Văn võ bá quan sợ tới mức như ve sầu mùa đông, quái gở nhìn Hoàng thượng của bọn họ đang bạo nộ. Trước đây, chỉ cần Thừa tướng đại nhân trúng gió ho nhẹ Hoàng thượng cũng lo sốt vó rồi, mỗi lần nhưvậy mang một đám thái y chạy như bay đến phủ Thừa tướng. Mặc dù Thừatướng mỗi lần như thế đều không thèm thái y chẩn trị, nhưng Hoàng thượng đều làm ầm ĩ nhặng xị không biết mệt. Hiện tại, thừa tướng bệnh nghiêmtrọng như vậy, mấy ngày rồi không lên triều Bệ hạ không quan tâm thìchớ, giờ còn phác tác tính tình là sao?

Lãnh Tử Hàn bên cạnh cũng chính là Mộ Dung Thiện Liệt, mấy hôm trước vì xử lý chuyện giang hồ đãđi ra ngoài một chuyến, hôm nay mới trở về, nên chưa hay việc Bách LýKinh Hồng đến, nhìn thần thái Mộ Dung Thiên Thu gào thét, đôi mắt khẽnheo lại hiện lên một tia hàn quang.

Ngự lâm quân vội vội vàng vàng chạy đến, trong lòng run như cầy sấy lên tiếng “Vâng! Bọn nô tài lập tức đi ngay!”

Nói xong, cả một đám bự Ngự lâm quân vội vã chạy đến phủ Thừa tướng bắt người.

Trên triều, nơi nơi yên tĩnh, không ai dám hó hé một câu, cuối cùng Lại Bộthị lang Mị Văn Dạ cảm thấy mình vẫn nên có trách nhiệm khơi thông cơnhỏa khí của Hoàng thượng, miễn cho một hồi nữa Yến Kinh Hồng bị chém vìvậy cất lời “Hoàng Thượng, nếu Ngự lâm quân đã đi mời, Ngài bớt giậntrước đã, chúng ta có nên tiếp tục…”

Mộ Dung Thiên Thu không kiên nhẫn ngắt lời “Đủ rồi! Quốc sự chờ chút nữa Thừa tướng đến rồi nghịluận tiếp! Trẫm muốn xem xem Yến Kinh Hồng bệnh nặng cỡ nào!”

Lời nói vừa ra tất cả đều yên lặng, mọi người đều ngậm miệng cùng chờ Yến Kinh Hồng bệnh nặng đang được mang đến…